Mục lục
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục - Lâm Nhã Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trong xe, Tôn Khả Thiên ngồi im thở khẽ, sợ tạo ra tiếng động lớn sẽ đánh thức ác ma bên cạnh. Từ lúc rời khỏi đến giờ anh ta không hề lên tiếng, chẳng biết trong lòng đang toan tính đều gì, có phải tức giận vì khoản tiền sắp phải bỏ ra, hay cho rằng cô đang quá phận.

Cô cũng lười suy đoán, nếu cần thiết anh ta sẽ lên tiếng ngay thôi.

Chẳng hiểu Tôn Khả Thiên đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại đã thấy xe dừng ngay trước cổng của một tòa biệt thự nguy nga, tráng lệ. Nơi này so với biệt thự của Lôi Thần Phong thậm chí còn to hơn rất nhiều.

Anh ta bước xuống xe, chẳng buồn nói câu nào, tự bản thân cô biết ý mà mở cửa bước xuống theo. Mặc dù trời đã về đêm nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, toàn bộ khuôn viên đều rực lên sắc đỏ của hoa tường vi.

Màu đỏ này có chút chói mắt, lại mơ hồ xuất hiện trong ký ức của cô. Chẳng hiểu sao từ khi bước xuống xe, bản thân cô như bị thứ gì đó đè nén, đến mức khó thở.

Không lẽ trước đây cô đã từng đến đây?

Tôn Khả Thiên cúi gầm mặt, lặng lẽ đi phía sau Lôi Thần Phong, điệu bộ giống như cô dâu nhỏ mới ngày đầu về nhà chồng vậy. Chẳng biết anh ta dẫn cô đi đâu, đôi chân chỉ vô thức bước theo sau, đến khi bản thân không chú ý mà đâm sầm vào tấm lưng người trước mặt mới biết anh ta đã dừng lại trước một cánh cửa lớn.

Cửa vừa mở ra thì bên trong đã cất ra âm thanh trách cứ.

– Cái thằng cháu trời đánh này, nếu bà không bị bệnh thì cháu cũng không thèm về đây nữa phải không? Bà nhớ cháu đến nỗi ngày nào cũng mang ảnh hồi nhỏ của cháu ra nhìn đây này.

Bao nhiêu ấm ức trong lòng cứ vậy tuôn ra, mà Lôi Thần Phong lại không có nửa điểm áy náy. Đây cũng không phải lần đầu tiên bà nội giả bệnh.

– Không phải cháu đã về rồi sao, còn mang theo vợ cháu về nữa.

Nghe thấy vậy, hai mắt Lôi lão phu nhân liền sáng rực, háo hức mong chờ cháu dâu bé nhỏ.

Cảm giác như sắp bị điểm mặt chỉ tên, toàn thân Tôn Khả Thiên căng cứng, bàn tay vô thức túm chặt vạt áo phía sau của Lôi Thần Phong. Nhưng anh lại tàn nhẫn từ chối, cứ như vậy kéo tấm thân bé nhỏ đang núp phía sau lên đứng cạnh mình.

– Đây là vợ cháu, cô ấy tên là Tôn Khả Thiên.

Lôi lão phu nhân hồ hởi, đương nhiên ngay từ khi cô bước chân vào biệt thự của Lôi Thần Phong thì bà đã nắm rõ toàn bộ thông tin của cô rồi, không ngờ ở bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nữa. Khóe mắt bà khẽ nhăn, vui vẻ vẫy tay gọi cháu dâu đến ngồi bên cạnh mình.

– Đến đây ngồi cạnh bà nào, Khả Thiên.

Bà ấy lại đối xử với cô nhẹ nhàng như vậy sao? Hay bà ấy chưa biết cô xuất thân từ cô nhi viện?

Tôn Khả Thiên bước đến ngồi cạnh bà, gương mặt phúc hậu ấy dường như có chút quen thuộc mơ hồ.

– Cháu chào bà, cháu… cháu…

– Đừng sợ cháu dâu của ta.

Biết rằng cô đang căng thẳng nên Lôi lão phu nhân vô cùng dịu dàng, thậm chí từ khi có cháu dâu xuất hiện bà còn quên luôn có sự tồn tại của thằng cháu đích tôn bất hiếu kia nữa.

Cô áp đi cảm giác khó chịu trong lòng, cố gắng mỉm cười, thế nhưng ánh mắt lại bị tấm ảnh trên tay bà thu hút.

– À đây là ảnh của thằng Phong lúc nhỏ, cháu có muốn xem không?

Cô cầm tấm hình trên tay, trong lòng có thứ cảm xúc khó nói. Cơn đau đầu lại ập đến, kéo theo cả những hình ảnh mơ hồ. Cô cố gắng xiết chặt tay để không để cảm xúc bộc lộ quá nhiều, thế nhưng dường như cơn đau lại khiến cô muốn chết đi sống lại.

– Cháu xin lỗi, cháu muốn ra ngoài một chút…

Cô muốn đứng dậy để đi ra ngoài, nhưng rốt cuộc lại lảo đảo, ngã sầm vào người Lôi Thần Phong, rồi ngất lịm. Ngay cả khi thiếp đi mi tâm cô vẫn còn nhíu chặt, tầng mồi hôi rịn trên trán thấm vào một mảnh áo trước ngực anh.

Gần nửa đêm Lăng Ngạn Nhiên bị triệu tập gấp về Lôi gia như kiểu trong nhà có ai nguy hiểm tính mạng. Thật không ngờ nhân vật chính lại là một cô gái lạ mặt đang nằm trên giường với vẻ mặt vô cùng đau đớn kia.

Lăng Ngạn Nhiên nhìn người em họ đã lâu không gặp, sau đó lại rời tầm mắt về phía Lôi lão phu nhân như muốn hỏi cô gái này là ai.

– Nhiên à, đây là vợ của thằng Phong, không biết vì sao con bé tự nhiên bị ngất xỉu, con mau xem bệnh cho con bé đi.

Lăng Ngạn Nhiên suýt bị câu nói “vợ của thằng Phong” hù chết. Mới có mấy tháng anh ta tập trung cho dự án mới trong bệnh viện mà không quan tâm nhân thế, ấy vậy mà giờ tảng băng ngàn năm ấy đã có vợ?

Lăng Ngạn Nhiên xem qua một lượt, có vẻ như không phải vấn đề về thực thể. Đây mới là vấn đề quan trọng, nếu là thực thể thì dễ chữa, còn nếu về tâm thần thì hoàn toàn khác. Bản thân anh lại là bác sĩ ngoại khoa nên không thể xác định, đành phải gọi điện cho giáo sư tâm lý học nổi tiếng ở Ý.

Anh cũng thử kiểm tra trong túi của cô có mang theo loại thuốc nào đặc biệt không. Kết quả tìm thấy lọ thuốc với tên vô cùng lạ. Sau khi được vị giáo sư kia xác nhận đây là thuốc ức chế trầm cảm thì bản thân lại không khỏi thở dài, hướng về phía Lôi Thần Phong với giọng trách móc.

– Có phải vì em nên con gái nhà người ta mới bị tra tấn tinh thần đến mức phát điên không?

Lôi Thần Phong ngồi trên ghế, bị điểm mặt chỉ tên mà không hề thay đổi thái độ. Anh tuyệt đối không tin cô mới trải qua chút chuyện mà đã bị ảnh hưởng tâm lý như thế.

– Làm sao để cô ta tỉnh dậy?

Giọng nói vẫn âm trầm, chẳng mảy may thương hại.

– Nghiền nhỏ viên thuốc mà cô ấy mang theo ra, nếu cô ấy uống được thì sẽ mau tỉnh lại, nếu không hậu quả khó lường, nếu bản thân cô ấy không tự tỉnh dậy được thì rất có thể sẽ ngủ sâu trong ý thức mà không tỉnh lại nữa.

Điều đáng lo ngại nhất đã đến, dù có cố gắng cỡ nào thì Tôn Khả Thiên cũng không hề nuốt một ngụm thuốc. Có lẽ ý thức của cô đang bắt đầu phản kháng, hoặc bản thân thực sự không muốn tỉnh lại nữa.

– Phải mang cô ấy đến bệnh viện để can thiệp đặt ống nuôi ăn mũi-dạ dày mới có thể cho cô ấy uống thuốc được.

Lăng Ngạn Nhiên hướng về phía Lôi lão phu nhân, trực tiếp đề nghị. Dù sao nếu cứ kéo dài tình trạng này sẽ không phải cách hay. Nhưng chưa kịp làm gì gì thêm đã bị hành động của Lôi Thần Phong dọa chết.

Lôi Thần Phong ấy vậy mà ngang nghiên uống hết ly thuốc rồi cưỡng ép cô uống theo cách trực tiếp nhất, tức là trực tiếp dùng miệng mình để đẩy thuốc, ép Tôn Khả Thiên nuốt xuống. Cách thô bạo ấy vậy mà lại có hiệu quả.

Lăng Ngạn Nhiên và Lôi lão phu nhân trợn tròn mắt nhìn nhau, giống như vừa nhìn thấy chuyện gì đó hết sức dị thường vậy.

– À, ừm… bà ngoại à, cháu nghĩ không cần đưa cô ấy đến bệnh viện đâu, ngày mai cô ấy sẽ tỉnh thôi. Cháu xin phép về bệnh viện đây.

Lôi lão phu nhân gật gật đầu, thâm ý trong đáy mắt hiện lên rõ rằng, kéo tay Lăng Ngạn Nhiên rời khỏi phòng. Để lại Lôi Thần Phong một mình ngồi đối diện với Tôn Khả Thiên đang hôn mê bất tỉnh.

Tôn Khả Thiên bị bóng tối bao bây, mọi thứ xung quanh lạnh lẽo và vô định. Cô cố gắng dùng tay ôm chặt lấy đầu để làm cơn đau kia dịu đi một chút. Cứ như vậy quằn quại nằm trên đất, hết sự cô độc và đau đớn cuộn vào lòng. Đến khi có một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô ngước đầu, là mẹ đang mỉm cười.

Cô đưa tay về phía trước, muốn với đến mẹ nhưng sao hoài không tới. Cô cứ như vậy bước đi trong vô định, cho đến khi bị vấp ngã, bất lực nhìn hình bóng mẹ rời xa, bản thân lại rơi vào bóng tối vô tận. Lúc này cô không thể cầm lòng mà thét lớn trong vô vọng.

– Mẹ ơi, con mệt quá, mẹ cho con theo với…

Cô lại bị thanh âm của chính mình gọi dậy, thì ra vừa rồi chỉ là mơ thôi. Cô mở mắt, nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, mọi thứ mờ mờ ảo ảo cho đến khi rõ nét hơn một chút.

Cô chợt phát hiện bàn tay hình như bị ai đó nắm lấy, không ngờ người ấy lại là Lôi Thần Phong. Anh ngủ gục bên giường, mà tay lại còn đang nắm chặt lấy tay cô.

Đáy lòng Tôn Khả Thiên có chút lộn xộn, nhưng nhanh chóng bình tâm như nước. Cô nhìn kỹ anh một chút, đây là lần đầu tiên cô có thể trực tiếp nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy. Khi anh nằm ngủ, mọi lớp vỏ bọc bên ngoài đều tan biến, lại như một người đàn ông bình thường vô ưu vô lo vậy.

Lôi Thần Phong đột nhiên mở mắt, mà cô cũng không kịp giấu đi ánh mắt vừa nhìn anh ta chăm chú, trên mặt thoáng bối rối, vội vã kéo tay mình ra khỏi tay anh.

– Đúng là đồ phiền phức.

Vừa mới tỉnh dậy mà anh ta ngay lập tức khoác trên người mấy vỏ bọc lạnh lùng ấy. Đây mới là Lôi Thần Phong ngang tàn tựa ác quỷ mà cô quen biết.

Anh ta cũng chẳng thèm ban phát cho chô chút thương hại nào, cứ thế đứng dậy, phủi vài nếp nhăn trên áo, chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc này đột nhiên cô tại vươn tai tay, bấu víu lấy bàn tay của anh ta.

Lôi Thần Phong bất ngờ ngoảnh đầu lại, mi tâm khẽ nhíu, tựa như muốn hỏi cô muốn làm gì.

– Lôi Thần Phong này, tôi muốn tiêu diệt Lâm gia, anh có thể giúp tôi chứ.

Sắc mặt Lôi Thần Phong trầm xuống, không ngờ Tôn Khả Thiên lại thẳng thắn bày tỏ mục đích của mình như thế. Con người sâu thẳm không mang theo cảm xúc, dám lên người cô một cách tàn nhẫn.

– Vậy sao, bằng một kẻ ngu ngốc giống như cô sao.

Tôn Khả Thiên ngay lập tức cảm nhận được ý khinh bỉ trong lời nói. Nhưng một khi cô đã quyết định nói những điều này thì đã chuẩn bị sẵn mọi tâm lý.

– Dù thế nào thì tôi cũng khiến bọn họ chịu kết cục thê thảm, vì Lâm Hùng đã giết chết mẹ nuôi Hàn Tuyết của tôi.

Khóe môi Lôi Thần Phong khẽ giật, sự thích thú dần trở lại. Con mồi này đang thú nhận mọi chuyện và chịu quy hàng? Theo như điều tra thì dì Hàn Tuyết đúng là có nhận một người con nuôi bí mật, nhưng khi đó Hàn gia đã cố tình che đậy thân phận của đứa trẻ này. Sau này Hàn gia tuyệt vong, nên không còn ai quan tâm đến người này nữa.

Không ngờ…

– Làm sao để tôi tin cô?

– Sợi dây chuyền chính là bằng chứng, năm ấy mẹ đã tặng tôi vào năm sinh nhật 11 tuổi, chỉ có điều tôi đã bán nó rồi…

Cuộc chơi ngày càng nhiều thú vị, nếu như con mồi của anh có thù với Lâm gia thì đương nhiên anh sẽ tạo cơ hội khiến Lâm gia bị hủy hoại. Anh vốn không muốn ra tay với bọn họ vì nể mặt Vũ Vũ, nhưng Lâm Hùng năm lần bảy lượt âm thầm giở thủ đoạn sau lưng hòng âm mưu chiếm đoạn Lôi thị. Nếu sau khi điều tra đích thực Tôn Khả Thiên là con nuôi của dì Hàn Tuyết thì sắp có chuyện vui để xem rồi.

– Nếu giúp cô, tôi sẽ được lợi gì?

Người làm ăn chắc chắn phải đề cao lợi ích, có điều anh cũng muốn thử ở Tôn Khả Thiên có thứ gì đáng giá để mang ra đánh đổi đây.

– Tôi… tôi… sẽ làm tất cả những gì anh yêu cầu.

Bạc môi khẽ cong, đáy mắt Lôi Thần Phong không giấu nổi ý cười. Toàn thân cao lớn, ngồi xuống trước mặt Tôn Khả Thiên, để tầm mắt hai người ngang với nhau.

– Làm tất cả?

– Đúng.

– Ha. Vậy thì giở hết mọi thủ đoạn câu dẫn tôi đi.

Tôn Khả Thiên bối rối, không ngờ Lôi Thần Phong lại nói ra những câu bỉ ổi như vậy, càng không muốn bản thân mới xung trận mà rút lui, vậy nên buông tay của anh ta, từ từ vòng ra sau gáy, kéo đầu anh sát lại phía mình.

Bạc môi khô khốc khẽ chạm vào môi của anh ta một cách vụng về, cuối cùng luống cuống chẳng biết làm sao đành lui về. Nhưng chưa kịp rút lui đã bị anh mạnh mẽ kéo lại, đôi môi bé nhỏ sớm đã bị người kia chiếm lấy, còn không ngừng mang ra đùa bỡn. Đến khi Lôi Thần Phong cảm giác bản thân vừa mới dành được món hời thì mới lạnh lùng buông tha.

– Như thế này mới gọi là hôn. Đợi khi nào cô học được cách câu dẫn đàn ông trên giường thì hãy tìm tôi bàn điều kiện.

Nói xong anh liền bỏ đi, để lại cô một mình với khuôn mặt đỏ rực. Rõ ràng chỉ là kế hoạch nhưng Tôn Khả Thiên không thể nào khống chế được cảm xúc của mình, chỉ đành để bản thân yên tĩnh một lúc trước khi rời khỏi.

Về phía Lôi Thần Phong, ngay sau khi quay lưng khuôn mặt anh ta lập tức trở về lãnh đạm như thường ngày. Anh không ngần ngại chơi trò chơi tình ái với Tôn Khả Thiên, bởi anh biết tình yêu của mình đối với Vũ Vũ sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu Tôn Khả Thiên động lòng thật thì đó chính là cái giá mà cô phải trả.

Kẻ dám bày mưu tính kế đối với anh tuyệt nhiên không có kết cục tốt đẹp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK