Mục lục
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục - Lâm Nhã Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba mươi phút trôi qua, Tôn Khả Thiên vẫn giữ phong thái ung dung như vậy, không nói thêm bất cứ một lời nào, chỉ chăm chú đọc quyển tạp chí thời trang quả Paris. Lâm Nhạn Tuyết đến giờ cũng không thể nhịn nổi nữa rồi.

– Này Tôn Khả Thiên, chúng tôi không rảnh rỗi để ngồi đây một cách phí công vô ích như vậy. Nếu cô không có ý kiến gì thì tôi sẽ giải tán cuộc họp nhảm nhí này ngay bây giờ.

Nghe thấy Lâm Nhạn Tuyết nói vậy, Tôn Khả Thiên cũng đặt quyển tạp chí xuống, nhìn một lượt xung quanh.

– Như tôi đã nói, nếu không đủ tất cả các thành viên thì sẽ không bắt đầu cuộc họp. Trưởng phòng Lâm, nhân viên phòng thiết kế làm việc có kỷ luật quá nhỉ.

Vài người đã sắp hết kiên nhẫn, vội gọi điện thoại cho cho ba người kia. Lúc đầu còn tính ngồi uống nước hóng drama, ai ngờ Tôn Khả Thiên lại cứng rắn như vậy. Cuối cùng thì ba người còn lại cũng xuất hiện với thần sắc chẳng mấy vui vẻ.

Tôn Khả Thiên ngồi thẳng lưng, toàn thân tỏa ra khí phách ngạo nghễ giống người đang âm thầm quan sát phía sau lưng cô vậy.

– Tối qua tôi đã nhận được báo cáo của một số nhà thiết kế về dự án đang đảm nhận, mọi người đã làm rất tốt, cố gắng thêm nhé. Còn những người chưa gửi, tôi muốn biết lý do.

Bọn họ đồng lòng im lặng, không sao cả, cô sẽ khiến từng người một phải lên tiếng. Trên màn hình trình chiếu hiện lên danh sách của 10 nhà thiết kế chưa gửi báo cáo.

– Theo thứ tự từ trên xuống dưới trình bày. Nếu ai có lý do không thuyết phục thì dự án ngay lập tức sẽ được chuyển cho người khác.

Dưới sự áp đặt của Tôn Khả Thiên, từng người một buộc phải trả lời. Cũng bởi vì sự mất mặt này mà một số người đã đứng lên phản kháng, thậm chí là nói những lời rất khó nghe.

– Giám đốc Tôn, cô ép buộc mọi người làm việc như vậy nhưng bản thân cô có bản lĩnh gì không? Vì chúng tôi không phục khi phải làm việc với một giám đốc sáng tạo không có kinh nghiệm, lại chẳng có tiếng trong giới. Mỗi người ngồi ở đây đều hơn cô về mọi mặt, kể cả tài năng và danh tiếng.

Câu nói này châm ngòi cho cuộc tranh luận tiếp theo. Những người vốn không dám lên tiếng cũng bắt đầu phản kháng.

– Đúng vậy, cô so với trưởng phòng Lâm còn thua kém hơn. Cứ nhìn vào cuộc thì thiết kế nội bộ lần trước thì thấy rõ.

Nhắc đến cuộc thi nội bộ đó cô còn nhớ rất rõ. Lý do Lâm Nhạn Tuyết chiến thắng gì, chắc chỉ có Lôi Thần Phong hiểu rõ.

– Vậy sao? Ngoại trừ trưởng phòng Lâm thì còn ai trong các người lọt vào vòng chung kết không? Luôn miệng nói mình là thiết kế có tiếng trong giới, xin lỗi nhé, nếu bỏ đi cái mác nhà thiết kế của Lôi thị thì liệu còn ai biết các người là ai không?

Lời nói này khiến sự tự tôn của họ bị tổn hại nghiêm trọng. Cho dù lời cô nói là sự thật, nhưng với sự cao ngạo vốn có, họ làm sao có thể chấp nhận bị một kẻ mới bước chân vào nghề sỉ nhục như vậy.

– Cô đừng tưởng ngồi ở vị trí này thì muốn nói gì cũng được. Chúng tôi chỉ muốn mang thực lực ra nói chuyện.

Tôn Khả Thiên nhướng mày, khóe miệng khẽ vẽ một đường cong khó thấy.

– Thực lực sao? Nực cười. Thậm chí những người ở phòng chế tác đều có kỹ năng tốt hơn các vị đang ngồi đây.

Tiếng xì xào vang lên ngày một lớn. Lâm Nhạn Tuyết không chịu yếu thế, đứng thẳng người, bày ra tư thế đối đầu trực diện. Cô ta không muốn đội ngũ thiết kế được tuyển chọn gắt gao dưới trướng của mình bị mang ra so sáng với đám nhân viên thấp kém của phòng chế tác.

– Tôn Khả Thiên, nếu cô đã nói vậy thì chọn đại vài người của phòng chế tác để so tài ngay tại đây đi. Nếu như họ thua thì cô phải xin lỗi tất cả nhà thiết kế ở đây và đảm bảo rằng từ nay về sau không được tự ý xen vào công việc của phòng thiết kế nữa.

Tôn Khả Thiên gật đầu đồng ý, lấy điện thoại gọi cho chị Linh San để gọi ba người Hải Đường, Vy Sam và Thường Như lên phòng họp.

Ba người ở phòng chế tác đang say mê làm việc thì bị điều đi đột xuất. Đến khi bước vào phòng họp thì bị khung cảnh choáng ngợp dọa chết. Tất cả nhân viên phòng thiết kế đang tập hợp ở đây, mỗi người đều đằm đằm sát khí như muốn ăn tươi, nuốt sống mọi sinh vật bước chân qua cánh cửa phòng họp vậy.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Lâm Nhạn Tuyết ra oai phủ đầu.

– Ba cô là người của phòng chế tác được giám đốc Tôn đề cử để so tài với ba nhà thiết kế giỏi nhất ở đây. Các cô đừng làm giám đốc Tôn phải thất vọng, nếu không cô ấy phải gánh trách nhiệm cực kỳ lớn đấy.

Lâm Nhạn Tuyết cố tình muốn lấn át khí thế của Tôn Khả Thiên, vừa hay cô cũng muốn như vậy. Đúng là thời cơ đến muốn từ chối cũng không được.

Đề thi được cả hai thống nhất. Trong vòng 30 phút, nếu bên nào biến một chiếc áo sơ mi dài phổ thông thành một trang phục high fashion hơn sẽ chiến thắng, phần thi này yêu cầu tính đồng đội nhiều hơn là kỹ năng, đó là lý do Tôn Khả Thiên nắm chắc phần thắng trong tay.

Nhóm người Hải Đường vốn đã làm chung với nhau lâu rồi nên tất cả đều trơn chu. Nên phía phòng thiết kế, ba người được chọn ra đều là những người có năng lực tốt nhất, thế nên khi bắt đầu có rất nhiều ý tưởng hay và độc đáo được đưa ra. Nhưng đến khi bắt tay vào thực hiện thì lại gặp vấn đề, bởi vì mỗi người đều có cái tôi quá lớn, lại không biết tiết chế nên phối hợp không được nhịp nhàng.

Những người còn lại đều chăm chú theo dõi cuộc so tài và đưa ra ý kiến và bàn luận. Đến khi cả hai bên đều đã hoàn thành tác phẩm thì lại xuất hiện vấn đề khác. Cuộc so tài này ai sẽ là người chấm điểm?

Ngay lúc này Duật Trác Minh lại xuất hiện trong tư thế đúng người, đúng thời điểm. Anh nói mình có việc cần tìm giám đốc sáng tạo và trưởng phòng thiết kế, nhưng nghe đồn có cuộc so tài hấp dẫn nên chỉ đến xem cuộc vui mà thôi.

Thực ra toàn bộ nội dung cuộc họp và cuộc so tài này đều được quan sát thông qua camera, mà hai khán giả chính là Lôi Thần Phong và Duật Trác Minh.

Cuộc so tài giữa hai bóng hồng bên cạnh Lôi Thần Phong, thú vị đó chứ. Điều khiến Duật Trác Minh cảm thấy bất ngờ chính là phong cách làm việc và quản lý của Tôn Khả Thiên, thậm chí còn không ngại dành lời khen.

– Nếu cô ấy quyết liệt và lạnh lùng thêm chút nữa thì đúng là một bản sao của anh đấy.

Sự xuất hiện của Duật Trác Minh cũng không phải là tình cờ như đã nói. Mục đích chính là để truyền đạt ý chỉ của vị chủ tịch tầng 50 kí. Nhưng để cuộc vui thêm kịch tính, Duật Trác Minh liền tạo thêm chút thử thách cho hai cô gái.

– Hai bộ trang phục này có thể nói là ngang tài ngang sức, về mặt ý tưởng thì bộ bên trái chiếm ưu thế hơn, nhưng nói về việc cắt may và phối hợp các họa tiết thì bộ bên phải nhỉnh hơn. Có thể cho tôi biết bộ bên trái và bên phải của khoa phòng ban nào không?

– Bộ bên trái của phòng thiết kế, bộ bên phải của phòng chế tác.

Có chút thú vị hơn rồi đây.

– Vì không phân thắng bại nên cần phải cho người cuối cùng quyết định. Tôi vừa nghe nói hai vị trưởng phòng thiết kế và giám đốc muốn so tài vui đúng không, vừa hay ở đây có sẵn hai bộ trang phục này rồi. Thử thách đưa ra sẽ là hai người phải chỉnh sửa lại bộ trang phục này sao cho che mất đi khuyết điểm mà lại không ảnh hưởng đến tinh thần của bộ trang phục. Chỉ có 10 phút nên phải tận dụng tốt thời gian nhé.

Mọi người đều há hốc mồm với đề thi của Duật tổng đưa ra, thực sự quá khó rồi. Khó nhất vẫn là về mặt thời gian, chỉ có 10 phút thôi.

Hải Dường, Vy Sam và Thường Như rất tin tưởng vào tay nghề của Tôn Khả Thiên, rất muốn cổ vũ nhiệt tình nhưng vì quân số ít hơn nên chỉ dám lén đưa tay về phía cô làm ký hiệu cố gắng lên.

Lâm Nhạn Tuyết cũng đã cầm kéo cắt vài đường trên phần thân áo, sau đó dùng hạt đá kết lại thành những nếp gấp. Phía bên này, Tôn Khả Thiên vẫn chưa có bất kỳ hành động gì khác ngoài việc cầm thước đo một vài vị trí.

Đồng hồ đã điểm đến phút thứ chín, Lâm Nhạn Tuyết đã hoàn thành xong tác phẩm của mình, còn Tôn Khả Thiên vẫn chưa động tay.

Cứ ngỡ kết quả đã được định đoạt, nhưng những thứ đặc sắc nhất luôn xuất hiện vào phút chót. Cũng may Hải Đường đã kịp mang đến những thứ mà cô cần, cọ vẽ và màu.

Tôn Khả Thiên chấm cọ vào lọ màu, sau đó vung vài đường lên phần thân áo trắng tinh. Vài đường cơ bản nhưng khi kết hợp lại giống như một cánh bướm đang sải cánh tự do, màu sắc xanh lam, hồng và tím nhạt khi kết hợp tạo cảm giác có chiều sâu hơn.

Đồng hồ báo hiệu thời gian đã kết thúc. Tác phẩm của Tôn Khả Thiên cũng đã hoàn thành vào giây cuối cùng trước sự ngơ ngác và ngỡ ngàng của bao người.

Duật Trác Minh không thể không dành lời khen cho cả hai cô gái. Lâm Nhạn Tuyết có kỹ thuật và ý tưởng cực kỳ tốt, về phía Tôn Khả Thiên thì không còn gì để nói, vượt quá sự tưởng tượng rồi. Cả hai đều đã nhận ra khuyết điểm rất nhỏ của bộ trang phục ban đầu để sửa đổi trong thời gian rất ngắn. Có điều…

– Cả hai người đều hoàn thành rất tốt phần thi của mình, nhưng có một điều tôi muốn hỏi cô Khả Thiên. Nếu vừa rồi đồng đội của cô không mang màu và cọ vẽ đến kịp lúc thì cô đành khoanh tay chịu thua sao?

Tôn Khả Thiên nhìn về phía ba đồng đội của mình, khẽ mỉm cười như một lời cảm ơn gửi đến họ.

– Tôi luôn tin tưởng những đồng đội của mình. Nhưng vì tôi đang nắm trong tay hy vọng và công sức của cả đội nên sẽ không có chuyện khoanh tay đầu hàng. Nếu Hải Đường không mang màu và cọ vẽ đến kịp lúc thì vẫn còn một phương án khác.

Cô cầm cây kéo trong tay, cắt một đường nhỏ dưới phần chân váy, từ vết cắt đó kéo mạnh một cái sẽ tạo ra một đường rách lớn theo hướng các sợi vải. Như vậy chân váy sẽ trở nên bất đối xứng, sau đó chuyển phần dây thắt lưng lệch đi bên một chút.

Trong 10 phút ngắn ngủi, cô không không những có thể hoàn thành tốt tác phẩm mà còn nghĩ ra thêm một phương án dự phòng nữa. Thắng thua chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.

Không quá khó khăn để quyết định người nào vượt trội hơn, nhưng ý chỉ của vị ác ma lại văng vẳng bên tai, rằng không được làm mất thế cân bằng giữa Tôn Khả Thiên và Lâm Nhạn Tuyết.

Duật Trác Minh khẽ nhìn về phía camera, hít một hơi sâu để lấy can đảm. Có lẽ đây là lần hiếm hoi anh làm trái ý Lôi Thần Phong. Kết quả cuộc thi nội bộ lần trước đã quá bất công cho Khả Thiên rồi, lần này không thể để xảy ra chuyện tương tự được.

– Những ai có chuyên môn đều thấy rõ, trong cuộc thi tài này, phía giám đốc Tôn và phòng chế tác đã giành phần thắng. Tuy nhiên, đây chỉ là cuộc so tài vui nên mọi người đứng quá căng thẳng. Tôi mong rằng dưới sự dẫn dắt của giám đốc Tôn và trưởng phòng Lâm, mảng thiết kế của chúng ta sẽ càng phát triển. Nếu đã là nhân viên của Lôi thị thì ngoài việc có năng lực tốt, cũng phải luôn tôn trọng và nghe theo mệnh lệnh của cấp trên. Bất kỳ ai có hành vi chống đối sẽ bị đuổi ngay lập tức.

Duật Trác Minh rời khỏi phòng, mang theo chút hào quang cuối cùng trước khi nhận lấy cơn thịnh nộ của ác ma. Không biết lần này anh sẽ bị xử lý thế nào nữa, có thể là một tháng đi công tác tại châu Phi chẳng hạn.

“Khả Thiên à, vì em mà anh đã đối nghịch với ác ma nhà họ Lôi rồi đấy. Em phải đảm nhận vị trí này thật tốt, để cho anh có vài giây phút được thảnh thơi nghe chưa”.

Tin nhắn này là lời trăn trối mà Duật Trác Minh gửi đến Tôn Khả Thiên. Nó khiến cô đau lòng một chút. Chỉ một chút mà thôi.

“Lôi Thần Phong, vì bảo vệ Lâm Nhạn Tuyết mà anh lại làm trái với nguyên tắc của mình thêm lần nữa sao?”

Lần này cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, cô nhất định sẽ khiến anh phải trả giá. Bàn tay cô khẽ động, thứ chất lỏng trong suốt quyện vào ly cà phê đang tỏa hương nghi ngút. Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, đã đến lúc cô mang đến cho anh một món quà đặc biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK