Mục lục
Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục - Lâm Nhã Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn mặt Duật Trác Minh giật giật. Nếu không phải chỗ này đang tụ tập đông người thì anh đã đấm cho tên Mã Tề mấy phát rồi. Hắn ta chửi như vậy khác gì nói anh và anh Phong là hạng chó mèo. Ai cho hắn cái gan gạ gẫm phu nhân chủ tịch làm tình nhân.

– Ỷ lớn hiếp nhỏ, ma cũ bắt nạt ma mới. Hai người đúng là đã phạm lỗi cực kỳ lớn. Tôi sẽ báo với phòng nhân sự giảm một nửa lương tháng này của hai người. Nếu lần sau còn tái phạm, đuổi ngay lập tức.

Biểu hiện này của Duật Trác Minh trái ngược với dự liệu của mọi người. Mã Tề cảm giác có điều gì đó không ổn, đã nhiều năm lăn lộn trong nghề nên sự quan sát của Mã Tề cũng có chút nhạy bén, bèn lấy lui làm tiến để hóa giải cục diện.

– Tổng giám đốc à, chỉ là hiểu lầm thôi, mặc dù Mã Lệ bị đánh nhưng cũng là do em ấy nói lời không hay trước. Còn chuyện cô Khả Thiên lớn tiếng với tôi sẽ không tính toán, xem như dĩ hòa vi quý đi.

Mã Lệ vừa xoa xoa hai má đỏ ửng vừa trừng mắt về phía Mã Tề. Dĩ hòa vi quý sao? Hôm nay anh ta bị cái gì vậy? Chẳng lẽ cứ vậy mà bị tát oan uổng.

– Anh họ, má của em còn đang in hai dấu tay đây này. Tổng giám đốc phải đòi lại công bằng cho em.

Cô ta nũng nịu, lại đưa ánh mắt gợi tình về phía Duật Trác Minh khiến anh buồn nôn. Người phụ nữ này không có chút sạch sẽ, lăn lộn với bao gã đàn ông rồi mà còn tỏ ra thanh cao. Nếu không phải cô ta có ông bố là thành viên trong Hội đồng Quản trị thì e đã bị tống cổ từ lâu rồi.

Nhắm kiềm chế thế lực của các cổ đông, tránh để họ làm càn, Lôi Thần Phong đã giữ người thân của họ làm việc tại mỗi khoa phòng và cho giám sát kỹ. Trong trường hợp cổ đông có ý định phản thì sự trừng phạt sẽ rơi xuống đầu những người thân này, có thể là một tội danh vu khống phải ngồi tù chẳng hạn.

Khá khen cho Mã Tề, nhìn nhận khá nhanh nhậy đấy. Giờ thì cô đã hiểu vì sao một người có tính cách tệ nhưng hắn ta vẫn có thể sống nhởn nhơ dưới trướng của Lôi Thần Phong.

– Duật tổng, tôi cảm thấy mình bị súc phạm nặng nề, nếu chuyện này cứ thế bỏ qua tôi sẽ không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa.

Ý của cô rất rõ ràng, không muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua. Bây giờ thì người bị dồn vào thế khó là Duật Trác Minh. Đương nhiên anh sẽ không bỏ qua chuyện này nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

– Tôi sẽ nói chuyện lại với giám đốc Lâm và trưởng phòng Vương, quán triệt tình trạng này. Còn hai người này nữa, mau xin lỗi đi.

Trong tình thế cam go, Mã Tề đã cúi đầu nhưng Mã Lệ lại nhất quyết không chịu thua, thà chết cũng không để bản thân mình chịu nhục. Đột nhiên Lâm Nhã Kỳ từ đâu xuất hiện, nói đỡ cho Mã Lệ vài câu.

– Xin lỗi tổng giám đốc. Tôi biết mình chưa làm tốt vai trò của một người quản lý nên mới để xảy ra tình trạng này. Tôi thay mặt Mã Lệ xin lỗi cô Tôn Khả Thiên, mong cô rộng lượng bỏ qua cho cô ấy.

Khá lắm, diễn rất tốt! Cô ta cố tỏ ra yếu đuối để đổi lấy lòng thương hại, lại còn khiến nhân viên tôn sùng mình như một giám đốc cực kỳ trách nhiệm. Chắc chắn từ hôm nay Mã Lệ sẽ bị những lời giả tạo này thu phục, sống chết làm việc cho cô ta cho mà xem.

Tôn Khả Thiên cảm thấy chuyện này nếu làm tới sẽ không hay, cứ để họ nghĩ mình thắng đi. Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng.

– Tôi đương nhiên là không để bụng, nhưng chồng của tôi có bỏ qua hay không thì tôi không chắc. Có người dụ dỗ vợ của anh ấy làm tình nhân, tôi e rằng…

Duật Trác Minh giật nảy người, không biết câu này là cô đang nói cho mình hay những người kia nghe. Nếu anh Thần Phong biết được chuyện này không được xử lý ổn thỏa thì người gặp họa đầu tiên không ai khác chính là bản thân mình.

– Mã Tề, ngày mai ở Angola có sự kiện “Tuần lễ trồng cây, gây quỹ từ thiện”, cậu đại diện Lôi thị đến đó đi, khi về phải viết cho tôi bản báo cáo thật chi tiết.

Mã Tề không cam lòng đến quốc gia nghèo nàn đó, nhưng không thể từ chối. Hắn ta nhẫn nhục, thề sau này sẽ khiến Tôn Khả Thiên sống không bằng chết.

Những ngày sau đó không ai dám gây sự với cô nữa, có thể họ đang dồn sức cho bộ sưu tập quan trọng sắp tới hoặc là đang áng binh bất động chờ người ra đòn kết liễu cô.

Thấm thoắt đã hơn 10 ngày trôi qua, chỉ còn 4 ngày nữa là đến ngày ra mắt bộ sưu tập, hôm nay trưởng phòng Vương gọi riêng cô vào phòng làm việc cả Mã Lệ cũng đang ở đó. Cô còn tưởng gặp riêng như vậy thì cô ta sẽ tìm cớ sinh sự nhưng có vẻ cô ta đã được dạy dỗ rất kỹ sau lần cãi vã lần trước.

Trưởng phòng Vương đưa cho cô một tập tài liệu được cất trong bìa hồ sơ màu cam có niêm phong kín.

– Khả Thiên à, trong thời gian cô bị bệnh, Mã Lệ đã thay cô đảm nhận dự án bên Thiên Ký. Đây là những bản thiết kế tay mà Mã Lệ đã vẽ, bản design trên máy đã gửi qua rồi nhưng phía đối tác lại đòi thêm bản vẽ tay và cần người trình bày về ý tưởng của sản phẩm. Hiện tại Mã Lệ không thể đến gặp khách hàng nên em sẽ là người đi thay. Bây giờ Mã Lệ sẽ trình bày một lần cho em nghe.

Cứ như vậy cô bắt buộc phải nhận lời đi thay thế cho Mã Lệ. Buổi trưa, khách hàng hẹn gặp tại một nhà hàng gần Lôi thị, cô tranh thủ bắt taxi đến để buổi chiều còn kịp về phòng chế tác. Do ông chủ Thiên Ký gặp chuyện đột xuất nên người cô gặp là trợ lý của ông ấy. Trong suốt buổi nói chuyện anh ta cũng không có biểu hiện gì bất thường, chỉ là trước lúc về đưa cho cô một phong bì tiền.

– Tổng giám đốc rất hài lòng về sản phẩm của Lôi thị, đây xem như tiền bồi dưỡng thêm mong cô Tôn nhận lấy.

Cô mở phong bì ra xem, thấy bên trong là một sấp tiền mới cứng. Nhiều đấy, nhưng cô không nhận. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhận thêm bất kỳ khoản tiền nào khác ngoài hợp đồng, lần này cũng thế. Cô dứt khoát đẩy phong bì tiền về phía anh ta, ánh mắt vô cùng kiên định.

– Xin lỗi anh, tôi sẽ không nhận số tiền này. Đây là dự án do cô Mã Lệ đảm trách, vậy nên bất kỳ số tiền nào phát sinh ngoài thỏa thuận anh có thể liên lạc trực tiếp với cô ấy. Cũng đến giờ làm việc rồi, tôi xin phép về trước.

Cô tìm cớ công việc để thoát khỏi càng nhanh càng tốt. Trong lòng có chút bất an, hy vọng đó chỉ là cảm giác.

Tuy là thực tập sinh nhưng cô được chị Linh San đặc cách cho tham gia chế tác cùng nhóm. Từ ngày đi làm lại, cô đều về trễ hơn bảy giờ tối, những ngày gần đây càng muộn hơn.

Ngày cuối cùng mọi thứ đã hoàn chỉnh, chị Linh San tỉ mỉ kiểm tra lại từng chi tiết nhỏ trên trang phục, đến một cọng chỉ thừa cũng không được phép xuất hiện. Chí ít bộ sưu tập này cũng có chút ít công sức của cô, vậy nên cũng giống mọi người cô rất háo hức chờ ngày nó được ra mắt.

Buổi trưa hôm đó chị Linh San cho phép cả nhóm nghỉ ngơi 1 tiếng đồng hồ. Mọi người hồ hởi nói chuyện phiếm về gia đình, chồng con. Chị Vy Sam luôn là tâm điểm của mọi câu chuyện, những tin đồn về mấy vị lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn, thậm chí người nào nuôi phụ nữ khác bên ngoài họ đều biết.

Cô không chắc độ chính xác trong những câu chuyện đó là bao nhiêu phần trăm nhưng có vẻ chúng là liều thuốc tinh thần tốt cho những lúc căng thẳng.

Vài câu chuyện thú vị khiến cô bật cười, giả dụ như Duật Trác Minh bị tiểu thư Đoàn thị đeo bám suốt ngày hay một vài người trong số họ đã nhìn thấy Lôi phu nhân. Người vợ bí ẩn này của chủ tịch là chủ đề được nhiều người bàn tán sôi nổi nhất. Có người đoán cô ấy là thiên kim nhà nào đó, lại có người đoán cô ta rất xấu nên chủ tịch phải giấu kỹ ở nhà.

Chị Linh San nhìn cô cười, lần đầu tiên cô thấy chị cười nhiều như vậy, mà cảm giác những nụ cười ấy chứa bao ẩn ý.

– Mọi người xem này, sắp đến giờ tập đoàn Nam thị ra mắt bộ sưu tập mới rồi, lại còn livestream trực tiếp trên trang chủ nữa này.

– Nghe nói Nam thị lần này cạnh tranh trực tiếp với chúng ta, họ ra bộ sưu tập trước một ngày, chắc chắn là đánh đòn phủ đầu.

Mọi người tập trung dán mắt vào màn hình, chờ đợi buổi trình diễn, chỉ cần xem qua sẽ có thể tự đánh giá khả năng thắng của bộ sưu tập lần này.

– Xem kìa, bộ trang phục này không phải mẫu số 13 của chúng ta sao, còn cả mẫu này nữa.

Cô quan sát thật kỹ những bộ trang phục này, đúng là giống nhau đến 80%. Ai là kẻ phản bội? Lần đầu tiên xuất hiện chuyện như vậy tại Lôi thị khiến chị Linh San có chút lúng túng, chỉ mong người ở phòng chế tác không dính dáng đến.

– Mọi người không ai được phép rời khỏi đây. Bây giờ tôi có một cuộc họp khẩn cấp với ban lãnh đạo, quyết định sau cùng sẽ thông báo với mọi người sau.

Hóa ra đây mới là lý do chính khiến Nam thị chọn ngày ra mắt bộ sưu tập trước Lôi thị một ngày, khiến Lôi thị không còn cách xoay trở tình thế, như vậy cơ hội hợp tác với tập đoàn Milan Fashion cũng tiêu tan.

Cô ngồi một mình trong phòng trưng bày, ngắm nhìn những bộ trang phục đã được kiểm tra kỹ lưỡng trước khi được ra mắt. Bốn bộ trang phục bị cắp ý tưởng lại là những bộ được cô chỉnh sửa.

Vì những tác phẩm của Nam thị đều là đạo nhái nên không thể tả hết sự tinh tế của trang phục, nhưng sẽ không ai quân tâm điều ấy, vì chỉ cần bên nào công bố sau mạc nhiên sẽ bị quy kết tội đạo nhái.

Lâm Nhã Kỳ, cô có nhúng tay vào chuyện này không?

Cửa phòng bị ai đó đẩy ra một cách mạnh bạo, cô khẽ giật mình quay đầu lại, dường như những nhân vật chủ chốt hàng đầu Lôi thị đều xuất hiện. Có Lôi Thần Phong, Duật Trác Minh, Lâm Nhã Kỳ, trưởng phòng Vương và cả chị Linh San nữa. Lôi Thần Phong nổi bật giữa mọi người, đôi mắt sắc lạnh sâu tựa biển nhìn cô chằm chằm.

Một dự cảm chẳng lành từ từ ập đến.

– Tôn Khả Thiên, cô khiến chúng tôi quá thất vọng rồi. Tôi không ngờ người tuồn những mẫu thiết kế kia ra ngoài lại chính là cô.

Trưởng phòng Vương quăng những tấm hình về phía cô, toàn bộ đều là ảnh chụp buổi gặp của cô và trợ lý của Thiên Ký. Trong ảnh cô cười rất tươi lại còn có cả khoảnh khắc cô đang mở phong bì ra xem nữa.

– Tôi không biết từ khi nào cô Tôn Khả Thiên lại quen biết phó tổng của Nam thị đấy.

– Gì mà phó tổng Nam thị, anh ta không phải trợ lý tổng giám đốc của Thiên Ký sao?

– Cô lại còn giả vờ vô tội. Chuyện đến nước này cô còn không nhận sai.

Tuy có chút bất ngờ nhưng cô đã bắt đầu hiểu ra mọi chuyện. Trưởng phòng Vương và Lâm Nhã Kỳ tra khảo cô tới tấp. Những người còn lại cho đến bây giờ đều không nói một lời. Họ tin tưởng cô và chờ cô giải thích? Hoặc vì quá thất vọng nên không nói thành lời?

– Tôi không làm, có ai tin tôi không?

Những người cô chờ đợi họ lên tiếng nhưng họ vẫn im lặng, chỉ có Lâm Nhã Kỳ và trưởng phòng Vương là tiếp tục lên tiếng chỉ trích.

– Chúng tôi rất muốn tin cô, nhưng chứng cứ quá rõ ràng.

Hay lắm, chứng cứ đó không phải bọn họ đã dày công ngụy tạo à.

Tôn Khả Thiên không căng thẳng cũng chẳng gấp gáp, bước đến đối diện với Duật Trác Minh, giọng điệu thản nhiên như chẳng có chuyện gì.

– Tổng giám đốc, trường hợp này xử lý như thế nào? Ý tôi là về việc ra mắt bộ sưu tập ấy.

– Phải trì hoãn. Nếu bây giờ vẫn tiếp tục ra mắt bộ sưu tập theo dự kiến hậu quả khôn lường.

Thái độ của cô khiến một số kẻ cảm thấy chướng mắt. Nếu không phải hiện Lôi Thâng Phong đang có mặt thì e rằng những kẻ đó đã nhân cơ hội mạt sát cô rồi.

– Tôn Khả Thiên à Tôn Khả Thiên, cô có tư cách gì để hỏi về bộ sưu tập chứ. Chính cô đã hủy hoại nó không phải sao.

Giọng nói của trưởng phòng Vương chua chát rất khó lọt tai, mà đúng lúc cô cũng chẳng ưa chị ta chút nào.

– Thế này nhé chị Vương, chính chị và Mã Lệ đã nói tôi cầm thứ này đến gặp trợ lý tổng giám đốc bên Thiên Ký. Thời gian địa điểm và cách thức liên lạc đều do chị quyết định, giờ muốn vu oan giá hoại à?

Vương Đình Ân cười khẩy, hai tay khoanh trước ngực vẻ khinh thường, âm thầm tán dương kế hoạch hoàn mỹ của mình.

Chị ta cố tình tỏ vẻ có trách nhiệm quay sang nói chuyện với chị Linh San và Lôi Thần Phong.

– Tôn Khả Thiên là nhân viên của phòng thiết kế, hiện cũng là người hỗ trợ tại phòng chế tác. Chuyện đến nước này cả tôi và chị Linh San đều có một phần trách nhiệm. Mong chủ tịch trách phạt.

Cô liếc liếc mắt về phía Lôi Thần Phong, thấy anh chẳng có biểu hiện gì khác biệt, đành quyết định bỏ qua anh ta. Người bây giờ có giá trị trong cuộc đối thoại của cô chỉ có Duật Trác Minh. Chí ít anh ta cũng là người thay Lôi Thần Phong quản lý mảng thiết kế, nói cách khác anh ta là quản lý trực tiếp của Lâm Nhã Kỳ.

– Tổng giám đốc, không được phép thay đổi kế hoạch ra mắt bộ sưu tập.

Trưởng phòng Vương và chị Linh San có chút kinh ngạc, giọng điệu nói chuyện với Dật Trác Minh vừa rồi thay đổi hẳn, dường như là của những người cùng vấp bậc.

Vương Đình Ân nghĩ rằng cô túng quá làm liều, đến cấp bậc, tôn ti trật tự đều không có. Trong lòng cười thầm, cô càng túng quẫn thì kế hoạch của cô ta càng thành công.

– Tôn Khả Thiên, cô xem mình có tư cách gì mà nói những lời này. Đừng ảo tưởng nữa!

Ý cười trong mắt Tôn Khả Thiên càng sâu. Đã đến lúc lật mặt trở mình rồi.

– Tư cách gì sao? Tư cách là người được Lôi lão phu nhân ủy quyền đại diện cho 5% cổ phần Lôi thị và là người phát ngôn cao nhất về mảng thiết kế của Lôi thị. Quyết định này của tôi không quá phận chứ.

Duật Trác Minh phải dành một lời khen cho Tôn Khả Thiên, sử dụng uy quyền đúng lúc đúng thời điểm. Tuy nói là người phát ngôn cao nhất nhưng nói về cấp bậc thì Lôi Thần Phong hiện là chủ tịch Hội đồng Quản trị, ý kiến của anh ấy mới là tối thượng.

– Khả Thiên, như vậy rất mạo hiểm.

– Sẽ không. Tôi sẽ xoay chuyển được tình thế. Còn chuyện những bức ảnh này tôi sẽ giải quyết sau khi buổi ra mắt bộ sưu tập kết thúc. Cũng có bằng chứng đầy đủ.

Sau đó, cô hướng mắt về phía người đàn ông nãy giờ vẫn giữ vẻ âm trầm, giọng điệu lại trở nên dịu dàng, mê hoặc.

– Nếu em có bị ai đó hãm hại thì nhất định anh sẽ đòi lại công đạo cho em phải không, chồng yêu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK