Sau khi chạy vào, cậu mới phát hiện thì ra nơi này là một căn phòng thay đồ.
Tiếng thét chói tai dưới lầu vẫn không ngừng truyền lên khiến Đường Hi phát run.
Cậu hoảng sợ trốn vào tủ quần áo.
【Vậy chắc an toàn rồi.】
Cậu run rẩy co người lại.
1551 an ủi:【Không sao đâu, ma cà rồng sẽ không lên đây đâu.】
Vừa dứt lời thì tiếng rít gào càng gần hơn.
Sau đó âm thanh cơ thể va vào tường, người đó sợ hãi lảo đảo chui vào tủ treo quần áo, âm thanh run rẩy không thể nào ngừng được.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết xin tha của người đó cũng cậu cũng nghe rõ mồn một bên tai.
Đường Hi hoảng sợ đưa tay bịt kín miệng mình, kìm nén âm thanh sợ hãi trong cổ họng.
Cậu gắng gượng hỏi hệ thống người kia đã xảy ra chuyện gì.
1551 quan sát thi thể bị hút cạn máu bên ngoài, sắp xếp ngôn ngữ một chút: "Tốt nhất là cậu đừng biết."
Nó vốn nghĩ ma cà rồng kia sau khi hút máu đủ thì sẽ đi, không ngờ tên đó lại đi thẳng về hướng này.
Giống như biết nơi này có người đang trốn vậy, không chút do dự đi thẳng đến.
Đột nhiên mọi âm thanh dưới lầu im bặt, tiếng giày của y giẫm lên mặt đất càng lúc càng rõ ràng.
Từng bước từng bước chân như đạp vào vào trong lòng của Đường Hi.
Cậu luôn miệng hỏi hệ thống:【Có phải ma cà rồng đang đến đây không?】
1551 cũng căng thẳng:【Cậu thở nhẹ chút đi!】
Đường Hi nín thở.
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn đúng hẹn mà đến.
Cốc cốc cốc.
Gương mặt Đường Hi như khóc tang:【Sao tên đó biết tôi trốn ở đây chứ?】
Tên ma cà rồng kia như biết rõ vị trí của cậu, y lịch sự gõ cửa ba cái rồi đẩy cửa đi vào.
Thay vì nói là lịch sự thì cái này càng giống đe dọa hơn, từng bước áp chế con mồi vô lực không có sức phản kháng bên trong.
Y đi đến giữa căn phòng, giọng nói nhàn nhạt: "Có biết không, khi người bình thường sợ hãi thì máu càng khó uống, nhưng máu của ngươi thì ngược lại, dường như tâm trạng càng kích động thì máu lại càng ngon."
Đường Hi trốn trong tủ đồ sợ đến nỗi tim muốn đình công, cậu cầu nguyện hắn đừng mở cánh cửa tủ này ra.
Nhưng lời cầu nguyện này của cậu còn chưa có hiệu lực thì một giây sau đó, một đôi tay tái nhợt trực tiếp mở cửa tủ ra, ánh nến lập tức rọi vào.
Đường Hi khẽ kêu lên, cậu liên tục co người vào góc tủ.
Con ma cà rồng này tuyệt đối không phải là nhân viên dọn phân, đối mặt với ma cà rồng xa lạ, cậu biết rõ sức chiến đấu của mình, có khi còn chưa kịp phản kháng thì đã bị xem là bữa ăn nhẹ mà hút khô rồi.
Nhưng tủ quần áo này lớn như vậy nhưng cậu cũng không có cách này trốn thoát, đôi tay tái nhợt kia nắm thẳng cổ chân cậu lôi ra ngoài. Truyện Đông Phương
Chỗ bị chạm vào lạnh lẽo như bị bò sát quấn quanh, lập tức ửng đỏ lên.
Đường Hi dù sợ nhưng vẫn cố học theo giọng điệu của nguyên chủ, hung hăng mắng: "Nếu ngươi dám đụng đến ta thì Evans sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Ma cà rồng Demon tựa sát vào cậu, say mê ngửi lên cần cổ: "Cuối cùng ta cũng biết vì sao Cha lại để ý ngươi đến vậy, thật sự quá là thơm, hương vị này truyền từ dưới lầu đến trên lầu, quả thật ta không có khách nào phớt lờ nó được mà."
Dường như ma cà rồng có huyết thống càng thuần khiết thì càng quan tâm đến hương vị của máu.
Cũng không biết Moss kìm nén bằng cách nào, còn Demon chỉ cần ngửi thôi là đã không nhịn được nữa.
Đường Hi sợ đến mức cả người cứng đờ, cậu vô tình nhìn xuống thì lập tức thấy được thứ không nên thấy, đầu óc liền mơ hồ, còn chưa kịp suy nghĩ thì máu nóng đã dồn lên mặt.
Gương mặt nhỏ ửng hồng cả lên.
Demon cười lạnh, không thèm quan tâm nói: "Thứ ma cà rồng muốn ăn vốn là dục vọng, không lẽ ngươi không biết sao?"
Đường Hi trợn to đôi mắt, xấu hổ nói: "Sao ta lại muốn biết mấy chuyện này chứ!"
Demon kéo mũ trùm xuống, cũng tháo mặt nạ ra, để lộ gương mặt có chút tà ác: "Xem ra Cha còn chưa dạy dỗ ngươi, vậy thì để ta thay ngài ấy..."
Còn chưa dứt lời thì y đã nóng lòng động thủ.
Đường Hi vươn tay chống cự, hoảng loạn nói: "Evans, Evans là kỵ sĩ trưởng chuyên bắt ma cà rồng các ngươi, nếu không muốn chết thì hãy mau thả ta ra!"
Vậy mà y lại thật sự buông tay.
Đường Hi sững sờ ngẩng đầu lên, lập tức thấy được trên ngực y xuất hiện một lỗ máu lớn, không ngừng chảy ra.
Gương mặt Moss mang theo vẻ chán ghét vẩy khô máu trên tay, sau đó ném thẳng Demon lên tường.
Máu của những nhân loại hay ma cà rồng khác dường như cực kỳ tanh tưởi đối với hắn.
Demon đau đớn mở miệng: "Ch...!Cha."
Nhưng trong lòng y chẳng có chút oán hận nào, vốn dĩ y chỉ muốn đến xem tên nhân loại được ngài ma cà rồng thủy tổ coi trong là dạng gì, không ngờ chỉ nhìn một chút mà lại bị hấp dẫn đến điên cuồng.
Hương vị máu kia quả thật rất ngọt ngào, vậy nên dù y biết hành động này của mình sẽ khiến bản thân đi chầu ông bà nhưng y vẫn không thể chống lại bản năng.
Dọc đường y vẫn hút máu của những người khác nhưng thời khắc mở cánh cửa tủ kia ra, mùi máu ngọt ngào vẫn khiến y đánh mất lý trí.
Hệt như hoa anh túc(1), dường như còn ngọt ngào hơn gấp nghìn lần.
(1)Hoa anh túc: còn được gọi là á phiện.
Demon còn chưa nói tròn một câu thì đã vĩnh viễn chết đi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Đường Hi.
Ma cà rồng không dễ bị giết chết, ma cà rồng có huyết thống càng thuần khiết thì càng đến gần với ranh giới bất tử, giáo đường muốn giết chết một con thì cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ.
Nhưng những thứ này trong mắt Moss chẳng qua chỉ là con giun cái dế.
Hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn thứ đang nằm dưới đất, chỉ vươn tay ôm Đường Hi vào lòng, quấn kỹ quần áo lại cho cậu.
Cậu chủ nhỏ này dường như sợ đến choáng váng rồi, trái tim hắn bỗng thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt.
Quả thật Đường Hi vẫn chưa kịp phản ứng, cậu nghĩ Moss đang ở trang viên mới đúng, không ngờ đột nhiên hắn lại xuất hiện ở đây.
Tệ hơn chính là do lúc nãy sợ quá nên đuôi của cậu đã chui ra ngoài mất rồi.
Lúc này nó đang quấn chặt lấy eo cậu, rất sợ bị người đàn ông này phát hiện.
Sau lưng Moss xuất hiện một đôi cánh màu đen khổng lồ, hắn chẳng liếc mắt nhìn xuống đám người hỗn loạn bên dưới, trực tiếp ôm bảo bối của hắn bay đi mất.
Nháy mắt, Đường Hi đã cảm giác được bọn họ đã đi đến một nơi xa lạ.
Cậu đang bị sốc với đôi cánh khổng lồ kia, những lời chất vấn Moss vừa mới suy nghĩ được giờ đây đã quên sạch.
1551 ló ra giải thích:【Ma cà rồng vốn dĩ là dơi mà nên có cánh thì cũng bình thường thôi, nhưng mà trong thế giới này chỉ có ma cà rồng thuần khiết thì mới có cánh.】
Đường Hi ngẩn người:【Ồ.】
Cậu đột nhiên cảm giác được trên chân có hơi đau, vô thức rút chân về nhưng thất bại.
Nhìn xuống liền phát hiện Moss đang vuốt ve mắt cá chân của cậu.
Trên đó còn lưu lại vệt đỏ do con ma cà rồng lúc nãy kéo, đỏ trắng đối lập đặc biệt chói mắt.
Mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng mèo nhỏ vẫn miệng nhanh hơn não, oán giận hỏi: "Anh làm gì vậy hả?"
Moss ngẩng đầu chăm chú nhìn cậu hồi lâu rồi đột ngột hôn xuống, vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm quanh dấu vết người khác lưu lại.
Mãi đến khi mùi vị xa lạ đó bị hắn áp chế hoàn toàn.
Hệt như thú hoang nóng lòng muốn đánh dấu chủ quyền, hơi thở nóng bỏng lưu luyến quanh làn da mềm mại của cậu.
Đường Hi nghẹn ngào duỗi chân khác ra đá hắn, nhưng cái chân đó cũng bị hắn bắt được.
Tư thế đột nhiên trở nên vô cùng ái muội.
Moss thuận thế đè lên: "Tại sao lại là Evans?"
Đột nhiên không đầu không đuôi mà hỏi cái này làm Đường Hi đang xấu hổ trở nên mờ mịt.
Cậu không trả lời làm Moss càng lấn tới: "Tại sao khi gặp nguy hiểm thì em chỉ nhớ đến Evans? Sao em không nghĩ đến ta?"
Chỉ cần nghĩ đến đây thì lòng đố kỵ đã dần ăn mòn hắn.
Moss cố chấp muốn cậu cho hắn một câu trả lời.
Đường Hi rấm rứt khóc: "Tôi nghĩ anh đang ở trang viên mà."
Moss khựng lại, hắn dần bình tĩnh vươn tay lau nước mắt bên khóe mi của Đường Hi.
Hắn đã dọa sợ bảo bối của mình rồi.
Moss hối hận nhỏ giọng: "Xin lỗi, đều tại ta, ta nên thời thời khắc khắc nhìn em mới đúng."
Bảo bối của hắn không biết hắn là Grover, nhất định hôm nay đã hoảng sợ lắm.
Bầu không khí nhanh chóng thay đổi, hắn ôm Đường Hi vào lòng, dịu dàng hôn lên đuôi mắt ửng hồng của Đường Hi.
Rốt cuộc mới vuốt thuận lông cho Đường Hi.
Cảm xúc mới được xoa dịu thì cái đuôi không nhịn được khẽ run lên.
Moss ngạc nhiên, hắn vừa cảm giác được có cái gì đó lông xù cọ qua bàn tay của mình.
Hắn yên lặng đưa tay xuống, mò đến cái đuôi ngay xương cột sống, nơi vốn dĩ không có cái đuôi nào mới phải.
Đường Hi còn đang chơi với đôi cánh đen lớn kia thì đột nhiên cảm giác được đuôi bị bắt lấy, tựa như có dòng điện xoẹt qua toàn thân khiến eo cậu mềm nhũn, chỉ có thể vô lực mặc người bắt nạt.
Cậu rên rỉ kêu Moss buông ra.
Moss không những không buông mà còn dùng sức xoa nắn.
Hắn ghé sát vào tai Đường Hi, hỏi: "Cậu chủ, đây là gì? Hửm?"
Gương mặt cậu ửng hồng, đôi mắt cũng hồng nốt, giăng đầy sương mờ nhìn hắn, ngập ngừng nói: "Đây là phụ kiện của quần áo."
Moss dừng lại một chút, cúi đầu nhìn cái đuôi lông xù đang cọ tới cọ lui trong tay mình, hắn xoa nắn gốc đuôi: "Ồ?"
Lần này lỗ tai cũng không giấu được mà chui ra ngoài, run rẩy trong không khí.
Ngài ma cà rồng thủy tổ đã sống không biết bao nhiêu lâu cũng chưa từng thấy cảnh này, hắn tò mò đưa tay chạm vào tai mèo.
Đường Hi biết không thể giấu nữa, đành làm vò mẻ chẳng sợ nứt há miệng cắn lên cánh của hắn.
Moss để mặc cho cậu cắn, thậm chí còn sợ răng của cậu đau nên dỗ dành nói cậu cắn nhẹ một chút.
Đường Hi cắn nửa ngày cũng chỉ lưu lại một hàng nước bọt trên đôi cánh kia.
Cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị xem nhẹ một cách nghiêm trọng, Đường Hi được đà lấn tới áp lên người Moss.
Ngồi trên hông của hắn hung hăng hỏi: "Sao anh lại gạt em?"
"Ta nào có gạt em?" Moss thu cánh về, khóe môi nở nụ cười xấu xa, răng nanh như ẩn như hiện.
"Anh, anh là ma cà rồng." Dường như lúc này Đường Hi mới nhớ người dưới thân mình chính là một con ma cà rồng vô cùng hung ác, cậu rụt cổ muốn chạy xuống.
Nhưng cậu chỉ mới nâng người lên thì đã bị đôi tay to lớn nắm lấy eo.
Moss cười khẽ: "Ta không có gạt em, là tại em không nhìn ra mà thôi."
Nghe được ẩn ý trong lời Moss, Đường Hi bất mãn vỗ vỗ đuôi lên người hắn: "Em không có ngốc!"
Thấy Moss không tức giận, lá gan Đường Hi lại lớn hơn được một chút, giọng nói như làm nũng: "Bây giờ anh mau đưa em về, nếu không em sẽ kêu Evans bắt anh lại."
Lại là Evans.
Con ngươi dựng thẳng của Moss tràn ngập sát ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau Moss làm chuyện lớn!.