• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm khí nơi này rất nặng, đối với ác quỷ như Đường Hi thì phải cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng đây là thân thể xuyên qua của Đường Hi, cho dù sau khi xuyên qua thì đã điều chỉnh lại thân thể cho giống với nguyên chủ là quỷ nhưng về bản chất thì vẫn là mèo, không thể giống với quỷ bình thường được.

Sợ lạnh sợ âm.

Từ trước đến nay Quý Phược Thanh chưa từng thấy con quỷ nào yếu ớt như thế này, hắn cau mày: "Đừng dựa vào tôi."

Hắn vốn sợ linh khí của mình sẽ tổn thương đến tiểu thức quỷ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất đang lui về sau của tiểu thức quỷ, hắn hối hận rồi.

Thật muốn bắt cậu lại trói bên người mình.

Đường Hi chưa từng bị nhân viên dọn phân từ chối đến gần, cậu lập tức nổi giận, khó chịu yên lặng cách xa hắn mấy bước.

Quý Phược Thanh không ý thức được tiểu thức quỷ đang khó chịu, hắn vẫn luôn nghĩ nếu quỷ mà tiếp xúc gần với hắn thì sẽ sinh ra khó chịu, còn ở nơi kiến trúc bỏ hoang đầy âm khí thế này thì hẳn là sẽ cảm thấy thoải mái mới đúng.

Nhưng hắn đã nhìn ra tiểu thức quỷ đang tức giận.

Ma quỷ nổi giận thì rất dễ nhận ra, sau lưng Đường Hi có vài ngọn lửa xanh lam âm u đang lượn lờ.

Cậu cũng không ý thức được sau lưng mình có nhiều thêm mấy cái đuôi nhỏ.

Trong bầu không khí kinh dị này, bọn họ đi đến tầng cao nhất, nơi này đã từng là phòng học của học sinh cấp ba.

Quý Phược Thanh dẫn cậu đến thẳng lớp 12-6, không giống với các lớp học khác, bàn ghế nơi này vô cùng lộn xộn, mấy cái bàn ở giữa bị đẩy ra tạo thành một khoảng trống, cửa sổ rộng mở, rèm cửa xanh nhạt bị gió cuốn phất phơ.

Thiết bị từ mười mấy năm trước có vẻ khá cũ kỹ, bảng đen phổ thông, bàn gỗ không sơn, bên trên phủ một tầng bụi dày.

Phấn rơi xuống đất bị giẫm nát thành bột trắng.

Đường Hi còn tìm được một vài cuốn sách bị học sinh làm rơi, thời gian xuất bản cách đây thật lâu, chữ viết bên trong bị nhòe đi, không nhìn ra tên của chủ quyển sách.

Cứ như vậy dạo quanh một vòng, lá gan vốn đang lớn vì tức giận của Đường Hi nháy mắt xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi, sợ hãi hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì vậy?"


Quý Phược Thanh nhàn nhạt nói: "Trừ tà."

Trừ tà?

Đường Hi chớp chớp mắt: "Vậy sao tôi không thể chờ ở bên ngoài chứ?"

Đã trừ tà mà còn mang cậu theo thì không phải sẽ rất vướng tay vướng chân sao?

Quý Phược Thanh: "Là tôi muốn cậu trừ tà."

Đường Hi trầm mặc mười giây mới tiêu hóa xong lời hắn nói.

Không nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của tiểu thức quỷ, Quý Phược Thanh lập tức ấn quyết.

Một luồng kim quang nổ tung trên tay hắn, nháy mắt cả lớp học sáng lên.

Phòng học vốn dĩ âm trầm lạnh lẽo lập tức trở nên tràn ngập âm khí.

Thanh âm Đường Hi nức nở: "Tôi không muốn, tôi muốn đi về!"

Quý Phược Thanh: "Thân là thức quỷ của tôi thì không thể kém cỏi như vậy." Nếu không sẽ bị linh khí của hắn tổn thương đến.

Linh khí của hắn quá mạnh, tiểu thức quỷ chỉ có mười năm đạo hạnh này phải không ngừng trở nên mạnh mẽ thì mới có thể không bị khế ước áp chế quá thảm.

Khế ước vừa có thể bảo vệ, nhưng cũng có thể biến thành một loại áp bức khủng bố bất bình đẳng với ác quỷ.

"Nhưng tôi sợ mà." Đường Hi vừa dứt lời thì toàn bộ phòng học lập tức tối đen.

Vốn dĩ còn có thể mượn ánh trăng bên ngoài để quan sát lớp học, còn bây giờ đưa tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón.

Hơi thở thuộc về Quý Phược Thanh biến mất, trong phòng học chỉ còn sót lại âm thanh run rẩy nhỏ vụn của cậu.

Bỗng cậu cảm giác được bên tai cậu có người đang thổi khí vào...!

Đường Hi hoảng hốt, cứng ngắc quay đầu lại nhìn, cậu muốn nhắm mắt lại nhưng do quá sợ hãi nên đồng tử vô thức mở to.

Một gương mặt đầy máu tươi trộn lẫn với dịch não trắng trắng chậm rãi mỉm cười với cậu.

Máu tươi trong miệng ma nữ chảy ra ngày càng nhiều.

Thật giống như chảy hoài cũng chẳng hết, bộ đồ trắng lộn xộn trên người cũng bị nhuộm đỏ tươi.

"Meooo!"

Đường Hi sợ đến nỗi trực tiếp biến về thành mèo nhỏ, hình người vô cùng vất vả duy trì vậy mà biến mất, cả người xù lông thành một cục tròn xoe.

Đuôi nhỏ và tai cũng cụp xuống hết, càng giống một quả bóng hơn.

Ngay giây phút cậu bị hù biến về thành mèo thì Quý Phược Thanh cũng lập tức xuất hiện.

Thật ra hắn chỉ ấn quyết ẩn thân chứ cũng không thật sự bỏ mèo nhỏ lại một mình.

Vốn dĩ hắn muốn quyết tâm nhìn cậu làm sao để đối phó với ma nữ, tốt nhất là bức cậu phát huy được năng lực của mình, vậy mà ngay khi mèo nhỏ bị dọa hắn lại không thể khống chế được tâm tình, vô thức giải trừ quyết ẩn thân.

"Meo meo." Quả thật Đường Hi vô cùng sợ quỷ.

Bị dọa sợ cũng không biết chạy, chỉ có thể run rẩy kêu meo meo, hy vọng đối phương sẽ buông tha cho mình.

Ma nữ ngây người, ngập ngừng cúi đầu xuống nhìn mèo con.

Tên này không phải là quỷ giống mình sao? Đã là quỷ thì sao lại sợ quỷ được cơ chứ?

Ma nữ đi chân trần, bên chân chính là cục lông nhỏ đang run lẩy bẩy kia.

Ký ức khi còn sống cô đều quên sạch, nhưng cô lại mơ hồ nhớ rằng lúc xưa cô cũng rất thích mèo nhỏ.

Sau khi tan học trên đường về nếu gặp được mèo thì đều dừng lại bắt chước kêu meo meo để thu hút sự chú ý của bọn nó.

Sau khi tan học...!

Máu tươi trên mặt ma nữ biến mất, để lộ ra một gương mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân, cô ngơ ngác ngồi xổm xuống muốn sờ mèo nhỏ.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị một luồng kim quang đánh vào mu bàn tay.

Ánh mắt Quý Phược Thanh tĩnh lặng nhưng cảm giác ngột ngạt áp bức lại âm thầm xâm chiếm không gian: "Không được chạm vào cậu ấy."

Đường Hi bị hắn ôm lên, một cục tròn nho nhỏ bởi vì tìm được chỗ dựa nên cũng thôi run rẩy.

Do lúc ở bên cạnh hắn quá ấm áp, Đường Hi không nhịn được cọ cọ lên người hắn, dùng móng vuốt nhỏ ôm chặt lấy ngón tay trỏ của Quý Phược Thanh, sợ hắn lại bỏ rơi cậu nữa.

Cảm giác âm lãnh kia thật sự khiến mèo nhỏ khó chịu.

Thoạt nhìn mèo con này đã bị dọa sợ rồi.

Trái tim co thắt một trận, trong mắt Quý Phược Thanh hiện lên vài phần mê man, hắn cảm giác được hình như mình đã làm sai gì rồi.

Hắn đã sống ngàn năm cô quạnh vô tình, bây giờ lại ôm mèo nhỏ yếu ớt trên tay, muốn dỗ cũng không biết phải dỗ thế nào.

"Đừng sợ, tôi ở đây." Trầm ngâm một hồi, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nói được năm chữ này.

Vậy mà Đường Hi thật sự được năm chữ này an ủi, cậu nghe được hương tuyết mai trên người nhân viên dọn phân, đây là mùi vị độc nhất ở thế giới này, mèo nhỏ chậm rãi mở mắt ra giữa sự bao bọc của tuyết mai.

Gương mặt vô cảm của Quý Phược Thanh sau khi thấy mèo nhỏ nhìn mình thì càng trầm xuống.

Từng giọt lệ đảo quanh trong hốc mắt Đường Hi, đôi mắt mèo mông lung mờ mịt ngước lên nhìn hắn, tựa như một giây sau là có thể khóc ngay.

Tiểu thức quỷ bị hắn dọa khóc rồi...!

Quý Phược Thanh vươn tay xoa xoa mèo nhỏ, có chút không quen dỗ dành: "Đừng khóc, tôi không đi nữa."

Nếu để cho các thầy trừ tà khác nhìn thấy Quý thiên sư bây giờ thì nhất định sẽ cả kinh, nghi ngờ mình có phải tẩu hỏa nhập ma rồi hay không.

Vị thiên sư cao cao tại thượng trước giờ không thích tiếp xúc với người khác này bây giờ cứ như là đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch mới đi học chưa được bao lâu, ngốc nghếch dỗ dành mèo nhỏ trong lòng bàn tay.

Trong mắt nhuốm đầy vẻ căng thẳng mà hắn cũng chẳng nhận ra, thậm chí còn khiến người khác hoài nghi nếu bây giờ mèo nhỏ muốn gì thì hắn nhất định sẽ làm cho bằng được để hối lỗi với mèo nhỏ.

Đường Hi phản ứng chậm nửa nhịp, bây giờ mới ý thức được lúc nãy mình bị hắn bỏ rơi, cậu vô cùng tức giận dùng hàm răng nhỏ như hạt gạo của mình mài mài lên hổ khẩu của hắn, mài xong còn xoay mông lại đối diện với hắn, đuôi nhỏ tức giận đánh vào cánh tay Quý Phược Thanh.

Thậm chí sự tức giận còn lấn át luôn cơn sợ hãi, cậu không cắn nổi Quý Phược Thanh, lập tức uốn éo người muốn nhảy xuống.

"Meo meo! Meo!" Anh là người xấu, em không muốn anh ôm nữa!

Quý Phược Thanh dỗ mèo cũng không có kết quả, thậm chí thấy mèo nhỏ ngày càng tức giận, hắn trực tiếp đánh thẳng kim quang về phía ma nữ, giam cô ta lại.

Từ lúc hắn xuất hiện là ma nữ đã chẳng dám cử động, bây giờ bị hắn giam lại cũng không dám giãy giụa phản kháng.

Sau khi bắt được ma nữ, hắn như tranh công mở miệng: "Cho cậu trút giận này."

Mèo nhỏ Đường Hi chẳng thèm liếc mắt nhìn, vỗ vỗ móng vuốt nhỏ: "Meo!" Thả em xuống!

Hắn nhanh tay nắm lấy móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng nắn nắn.

Tuy Quý Phược Thanh nghiêm túc xin lỗi nhưng tay hắn vẫn không ngừng mạo phạm đệm thịt mềm mại.

Hắn chỉ biết nếu bây giờ hắn để mèo con chạy đi thì sau này nhất định hắn sẽ hối hận.

Được hắn xoa xoa quá mức thoải mái, Đường Hi triệt để quên đi sợ hãi, nguồn nhiệt ấm áp trên người Quý Phược Thanh không ngừng truyền qua cơ thể cậu.

Mèo nhỏ tức giận xù lông như quả bóng ban đầu giờ đây biến thành một cái bánh mèo mềm mại.

Đuôi nhỏ phẫn nộ cũng đổi thành nhè nhẹ đung đưa.

Có lẽ là do ánh mắt u oán của ma nữ quá mãnh liệt, Đường Hi đang ngồi bệt trên tay nhân viên dọn phân hiếm khi cảm thấy áy náy.

"Meo meo?" Sao cô lại không đi đầu thai vậy?

Nếu bản thân không dám đuổi quỷ trừ tà, vậy thì cứ đổi thành phương thức khác là được.

Cậu cũng không biết siêu độ là gì, chỉ dựa theo bản năng mà hỏi thôi.

Có lẽ bởi vì đều là quỷ, thiên sư thần thông quảng đại nhưng lại không nghe hiểu tiếng mèo vậy mà ma nữ này lại có thể dễ dàng hiểu được.

Cô chậm rãi thê thảm cất tiếng cười, huyết lệ lần nữa xuất hiện trên gương mặt sạch sẽ: "Tôi hận, không giết được kẻ thù thì sao tôi có thể yên tâm đầu thai chuyển kiếp cho được!"

Mèo nhỏ Đường Hi bị giật mình, hoảng sợ cong đuôi lên, nhưng bởi vì trong miệng đang ngậm đồ vật nên chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Meo?" Kẻ thù của cô là ai?

Không nghĩ tới sau một hồi im lặng, ma nữ lại trả lời không biết.

Thật ra cô cũng không cần phải để ý đến con mèo chỉ to bằng lòng bàn tay này, nhưng cô biết một khi mình không phối hợp với mèo nhỏ thì chắc chắn sẽ bị người đàn ông khủng bố kia tiêu diệt, sau đó hắn sẽ đi bắt một con quỷ có giá trị khác để dạy bảo tiểu thức quỷ ngây thơ của hắn.

Gương mặt Quý Phược Thanh lạnh nhạt, chỉ khi nhìn mèo nhỏ thì trong mắt mới có nhiệt độ, hắn quan sát một lúc thì cũng biết đại khái mèo nhỏ muốn gì.

Nguyên tắc của thầy trừ tà là không quấy nhiễu người sống, chỉ tiêu diệt quỷ hồn, có thể những người trước khi chết chịu oan khuất mà tích tụ thành chấp niệm, sau khi chết rồi thì trở thành quỷ, hồn không tiêu phách không tán.

Rửa sạch oan khuất?

Đó là việc của cảnh sát.

Nếu như thầy trừ tà nào cũng hành hiệp trượng nghĩa ra tay cứu giúp mỗi con quỷ có chấp niệm thì thế giới này sẽ loạn biết bao, càng tạo cơ hội cho bọn chúng hãm hại người vô tội.

Cho nên mới có một luật bất thành văn trong giới trừ tà bọn họ, không ra tay với người thường cũng không siêu độ ác quỷ.

Thế nhưng trong mắt Quý thiên sư thì mấy quy củ như vậy đều như vật trang trí.

Thậm chí hắn còn để cho mèo nhỏ của mình nói chuyện với ma nữ.

Thức quỷ không được phép nói chuyện với những con quỷ khác, trên người Đường Hi ngoại trừ hoa điền chứng minh thân phận thức quỷ thì cũng không còn cái gì khác.

"Meo?" Ngay cả bản thân chết như thế nào cô cũng không biết sao?

Ma nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, khẳng định trả lời: "Tôi nhảy lầu tự tử."

Mỗi đêm cô đều phải trải qua giây phút mình tử vong ngày hôm đó, cứ đúng mười một giờ rưỡi tối cô đều đứng trên cửa sổ của lớp học này mà rơi xuống.


Yên lặng vỡ vụn nằm trên mặt đất, chẳng ai để ý.


Đường Hi nghiêng đầu: "Meo meo meo?" Người hại cô nhảy lầy là kẻ thù của cô sao?


【Chúc mừng người làm nhiệm vụ Đường Hi phát động thành công nhiệm vụ nhánh: "Nguyên nhân cái chết của tôi", xin trong vòng một tuần lễ hãy tìm ra nguyên nhân cái chết của ma nữ Điền Nhu Nhu, sẽ được thưởng đạo cụ một sao.】


Âm thanh máy móc vui vẻ của 1551 đột nhiên vang lên..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK