Mãi đến tận khi cảm giác được bầu không khí xung quanh có chút kinh khủng, cậu mới mở mắt ra.
Đập vào mắt cậu chính là một Quý Phược Thanh đang hết sức bình thản.
"Nhiếp Nhung là ai?" Ánh mắt Quý Phược Thanh sắc bén, thả tiểu thức quỷ trên tay xuống.
Tiểu thức quỷ cũng ý thức được mình vừa gọi sai, cúi đầu nhìn nhìn bàn chân, bày ra dáng vẻ bị hắn hung ác bắt nạt.
Quý Phược Thanh xoa xoa chân mày, đè nén lửa giận không giải thích được, nói: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến trường Thường Thanh."
Trước khi tiểu thức quỷ biến thành ác quỷ thì cũng từng là người, khi còn sống quen biết bạn bè thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ đã là tiểu thức quỷ của riêng hắn, phải toàn tâm toàn ý với hắn, Nhiếp gì đó căn bản sẽ không có cơ hội tiếp xúc với cậu nữa.
Suy nghĩ thông suốt, vẻ mặt Quý Phược Thanh dịu đi đôi phần, tiện tay ấn cho tiểu thức quỷ ngốc nghếch cái gì cũng không hiểu này một cái quyết.
Như vậy thì người bình thường cũng có thể nhìn thấy cậu, cũng sẽ không bị ánh mặt trời gây tổn thương đến.
Cái quyết kia đã rất xưa, chỉ có thể dùng trên người thức quỷ.
Đường Hi nhìn một luồng năng lượng đang chui vào cơ thể cậu, thân thể hư ảo dần dần biến thành thực thể, cậu kinh ngạc quơ quơ tay.
Tự chơi một lúc, cảm thấy nhân viên dọn phân dường như không nổi giận cậu mới cẩn thận ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể ăn cơm được không?"
Trước đây vai ác chưa từng nghiêm khắc với việc ăn cơm của cậu.
Nhưng từ khi xuyên đến thế giới này, cậu chưa từng được ăn bữa cơm nào, bữa sáng không có, bữa trưa không có, thậm chí bữa tối cũng không hề có.
Quý Phược Thanh dừng chân, từ khi trở thành thiên sư thì hắn cũng không cần ăn uống, mà Đường Hi thân là quỷ thì cũng không cần ăn, vậy nên hắn căn bản không nghĩ đến vấn đề này.
Đường Hi thấy hắn như vậy thì đã biết là không được, lập tức thất vọng cụp mắt.
Quý Phược Thanh đi ở phía trước, thì cũng có thể cảm nhận được sự mất hứng của tiểu thức quỷ.
Yếu ớt.
Thật khiến người ta muốn dỗ dành.
Mặc dù muốn làm như vậy nhưng hắn vẫn nhàn nhạt nói: "Làm tốt thì sẽ cung phụng nhang đèn cho cậu."
Đường Hi sững sờ, làm tốt là có ý gì?
Là đến trường học để đi thi sao, nếu như thi tốt thì sẽ được ăn ngon phải không?
Hay là còn muốn đưa cậu đi đọc sách nữa.
1551: A, con mèo nhỏ ngây thơ.
Mải vật lộn với vấn đề này, Đường Hi quên luôn việc hỏi cung phụng nhang đèn là có ý gì.
Quý Tử Ngang một thân tây trang màu đen đứng đợi bên cạnh chiếc xe đắt tiền, vừa thấy Quý Phược Thanh đi ra lập tức khom lưng chào hỏi.
Ánh mắt y tràn ngập vẻ tôn kính sùng bái.
Y không ngờ rằng mình được lão tổ điểm mặt tận hai lần, trong lòng kích động cực điểm.
Đường Hi tò mò nhìn nhân vật công chính của thế giới này, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm nhưng dáng vẻ vô cùng tinh anh, khác xa thanh niên ăn mặc tùy tiện ngày đó.
Có lẽ là do trong giới trừ tà này càng lớn tuổi thì càng có tư chất năng lực, mỗi lần đi giao thiệp với người ngoài thì Quý Tử Ngang phải ăn diện thành thục một chút.
Y phát hiện tầm mắt của tiểu thức quỷ bên người lão tổ, thuận mắt nhìn theo, vốn tưởng sẽ nhìn thấy gương mặt hung thần ác sát hay là mặt đẫm huyết lệ của ác quỷ, nhưng thật ra y lại đối diện với một gương mặt nho nhỏ thanh tú, chẳng hề giống ác quỷ thích lấy mạng người mà tựa như tiểu thiếu gia được nuông chiều nhà ai.
Quý Tử Ngang ngẩn người, vô thức thẳng lưng.
Thức quỷ này là con mèo ngày đó lão tổ ôm ra từ ngôi nhà ma kia sao, sao nhìn qua lại ngoan như vậy nhỉ?
Thanh âm của Quý Phược Thanh kéo y về hiện tại: "Lái xe đi."
Quý Tử Ngang run rẩy một trận, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Y chán ghét nhíu mày, ác ý phỏng đoán lung tung.
Quỷ này là diễm quỷ à, nếu không thì làm sao mình sẽ nhìn cậu ta đến xuất thần như vậy chứ.
Y đổ tất cả mọi chuyện lên người Đường Hi, y không tin mình vậy mà lại cảm thấy con quỷ này thật biết điều
Xuất thân từ thế gia trừ tà, y theo bản năng mà ghét bỏ tất cả ma quỷ, trong mắt y hễ là quỷ thì không phân chia tốt xấu, chỉ cần là quỷ thì phải bị tiêu diệt.
Y cũng vô cùng khó hiểu với việc Quý lão tổ lập khế ước với ác quỷ, hơn nữa con quỷ này không khác gì diễm quỷ cả.
Đường Hi nhạy bén cảm giác được công chính không quá thích mình, yên lặng thu lại tầm mắt nép về phía Quý Phược Thanh.
Quý Phược Thanh không mở mắt ra, ngầm cho phép tiểu thức quỷ xích lại gần mình.
...!
Hai giờ sau khi tan học, hầu như chẳng còn học sinh nào ở lại trường.
Phó hiệu trưởng trường Thường Thanh đứng trước cổng chờ đợi, lần này nhà trường phải bỏ ra cái giá rất cao và vô số thiệp mời thì mới thỉnh được thầy trừ tà này.
"Cuối cùng cũng đợi được ngài, Quý tiên sinh." Phó hiệu trưởng tươi cười rạng rỡ, lại phát hiện trong xe có ba người, một người trong số đó nhìn qua như học sinh.
Không phải nói chỉ có một đại sư đến à.
Gương mặt phó hiệu trưởng có chút cứng ngắc, ông đưa tay ra với Quý Phược Thanh nhìn có vẻ tương đối lợi hại: "Quý tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Biết lão tổ không thích tiếp xúc thân thể với người khác, để tránh làm cho lão tổ mất hứng, Quý Tử Ngang nhanh chóng bước lên cầm lấy tay phó hiệu trưởng: "Chào ngài."
Dù sao thì phó hiệu trưởng cũng đã từng lăn lộn trong xã hội, đối với cục diện lúng túng như thế này mà biểu tình cũng không thay đổi, mắt thấy Quý Tử Ngang dễ nói chuyện hơn bèn giả lả hai câu khen ngợi muốn hàn huyên.
Quý Tử Ngang cũng không cho ông cơ hội, đi thẳng vào vấn đề: "Hãy đưa chúng tôi đến hiện trường xảy ra chuyện ma quái nhìn một chút đi."
Hiện trường xảy ra chuyện ma quái? Chuyện ma quái gì chứ?
Đường Hi sợ hết hồn, duỗi ra hai ngón tay níu lấy góc áo của Quý Phược Thanh.
Hành động như vậy lại khiến cho cậu cảm giác an tâm, cứng ngắc đi theo bọn họ.
Vô cùng ngốc nghếch, cũng không biết mình sẽ đi đến nơi thế nào.
Phó hiệu trưởng dẫn bọn họ băng qua sân trường đến một cái tòa nhà dạy học cũ, nhìn qua đã biết nơi này đã bị bỏ trống nhiều năm.
Ông ấy cũng chẳng dám đi vào, cầm khăn tay xanh đậm lau mồ hôi lạnh.
Quý Tử Ngang không miễn cưỡng ông phải vào theo, công việc phía sau đã thuộc về nhiệm vụ của thầy trừ tà bọn họ.
"Có người chứng kiến không?" Quý Tử Ngang vừa lấy đạo cụ trừ tà ra vừa hỏi.
Nếu như có thể nắm được điểm yếu của quỷ thì việc trừ tà sẽ thoải mái hơn một nửa, nhưng nếu không có thì cũng chẳng sao.
Chỉ có điều việc cưỡng chế trục xuất sẽ có hơi phiền phức.
Phó hiệu trưởng gật đầu: "Có, bởi vì lớp học này bỏ hoang đã lâu nên có phần nguy hiểm, từ đó đến giờ vẫn luôn cấm học sinh đi vào.
Nhưng một tháng trước, sau khi tan học thì có đám học sinh nghịch ngợm thừa dịp bảo vệ không chú ý bèn lẻn vào nơi này chơi thử thách lòng can đảm gì đó, cuối cùng xảy ra chuyện, sáu người đi vào mà chỉ có bốn người đi ra."
Quý Tử Ngang: "Bây giờ bốn người kia sao rồi?"
Nét mặt phó hiệu trưởng khổ sở: "Bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, gia đình của hai học sinh mất tích kia vẫn luôn tìm đến chúng tôi đối chất, nhưng mà chúng tôi có biện pháp gì đây? Tốn công phí sức mới đè chuyện này xuống được, nếu không thì bây giờ đã rần rần trên mạng xã hội rồi."
"Ngày đó chúng tôi cũng cho người vào tìm, mười mấy giáo viên dương khí bừng bừng đi vào kiểm tra vậy mà chẳng tìm được gì, vô cùng kỳ quái.
Trên camera rõ ràng là có sáu học sinh đi vào, vậy mà chỉ còn bốn người trở ra, hai em còn lại cũng không thấy ra nữa, vào tìm cũng không thấy, lúc đầu tôi còn bán tín bán nghi nhưng cho đến khi..."
Phó hiệu trưởng thừa nước đục thả câu dừng lại một chút, hai người khác cũng không có phản ứng gì, chỉ có thiếu niên có gương mặt trắng nõn, thoạt nhìn còn chưa vị thành niên lộ ra biểu tình sợ hãi xen lẫn tò mò.
Phó hiệu trưởng vô cùng hài lòng, ông tiếp tục: "Ngày đó chúng tôi phát hiện hiệu trưởng bị ngất xỉu ở trước cửa lớp học, máu me khắp người dọa bảo vệ sợ chết khiếp, cũng may là trên tay hiệu trưởng có cầm theo tượng phật đã thỉnh từ sư thầy mấy năm trước, thầy ấy nói tượng phật kia đã cứu thầy ấy một mạng."
Nghe giọng điệu của ông dường như chẳng cảm thấy cảm thông vì hiệu trưởng gặp chuyện, hình như quan hệ của hai người không được tốt cho lắm.
Thậm chí còn có chút hả hê.
Đường Hi sợ hãi, rốt cuộc cũng ý thức được mình bị mang đến một nơi vô cùng nguy hiểm.
Cậu trốn sau lưng Quý Phược Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Ở trong đó có quỷ thật sao?"
Thân là một con quỷ mà lại hỏi vấn đề này.
Quý Tử Ngang nghi hoặc liếc mắt nhìn cậu, trong mắt y con quỷ này thật yếu ớt, không giống như ác quỷ có đạo hạnh mười năm chút nào.
Phó hiệu trưởng lau lau mồ hôi trên cổ: "Chắc là ma nữ, học sinh đồn đại là lúc trước từng có một nữ sinh bị bạo lực học đường, sau đó nhảy lầu tự tử, tuy đã chết rồi nhưng mà không siêu thoát, vẫn luôn âm hồn bất tán lẩn quẩn trong tòa dạy học này, cũng bởi vì vậy nên tòa nhà này mới bị bỏ hoang."
Quý Tử Ngang: "Ông là phó hiệu trưởng mà cũng không biết thực hư ra sao à?"
Phó hiệu trưởng lắc đầu: "Tôi thật sự không rõ, tôi và hiệu trưởng mới được điều đến đây thôi, thật ra thì cũng chỉ mới công tác được khoảng năm sáu năm, còn không biết vì sao tòa dạy học này bị bỏ trống.
Còn cái chuyện nữ sinh bị bạo lực học đường kia tôi còn không biết là thật hay giả, nếu sớm biết bên trong có quỷ thì chúng tôi đã mời thầy trừ tà đến rồi.
Nếu không phải một tháng trước xảy ra chuyện thì tôi còn tưởng lời đồn đại của học sinh chỉ là đùa giỡn cho vui thôi chứ."
Quý Tử Ngang gật đầu: "Tôi biết rồi, có hơi phiền phức, hẳn là con quỷ kia đã tự tại mười mấy năm rồi, hơn nữa tòa nhà bị bỏ hoang này sẽ dễ tích tụ âm khí, từ đất đai bình thường biến thành phược linh trói quỷ." Nói đến đây y quay đầu lại nhìn Đường Hi.
Đường Hi có hơi sợ y, từ lúc y lấy ra đạo cụ bắt quỷ thì cậu đã tự động cách xa y rồi.
Bây giờ còn bị y ẩn ý liếc mắt càng khiến cậu sợ hơn, cả người nép sau lưng Quý Phược Thanh trốn tránh tầm mắt của y.
"Chúng ta vào thôi." Quý Tử Ngang không thể chờ đợi được nữa, muốn thể hiện năng lực trước mặt Quý lão tổ.
Nhưng Quý Phược Thanh chỉ cần một câu cũng khiến y cứng đờ tại chỗ.
"Ở bên ngoài chờ đi."
Đường Hi ngoan ngoãn nhỏ giọng: "Tôi cũng chờ ở ngoài."
Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Tôi sẽ ngoan ngoãn canh chừng cho."
Đáng tiếc cậu nghe lời hiểu chuyện như vậy mà cũng không thể lay động được người đàn ông, Quý Phược Thanh không chút lưu tình xách gáy của cậu: "Cậu phải đi cùng tôi."
【1551 cứu tôi với!】
【Cậu cũng là ác quỷ mà, lấy khí thế ác quỷ của cậu ra đi!】
Không dựa dẫm 1551 được, Đường Hi âm thầm rơi lệ đi vào tòa nhà âm u kia, vừa mới đặt chân vào thì cả người lập tức lạnh lẽo.
Đó là cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào tận xương tủy, vừa lạnh vừa ẩn ẩn đau.
Cậu lại vươn tay níu góc áo của Quý Phược Thanh, mềm mại nói: "Quý Phược Thanh, tôi lạnh.".