Đường Hi làm chuyện xấu, mặt nhỏ đỏ hồng không dám nhìn Grover.
Cũng may nguyên chủ vốn là một tên quý tộc kiêu căng, thân là chấp sự, Grover đã quen bị đối xử như thế này, y cảm nhận được cậu chủ nhỏ đang tức giận nên thành thật cúi đầu.
Sau cú đá vừa rồi, rốt cuộc Đường Hi cũng không còn bị y nắm lấy chân muốn mang giày vào nữa, cậu hắng giọng giả vờ nghiêm túc: "Anh đi xem bữa sáng đi, hôm nay tôi muốn ăn cá tuyết."
Cậu nghĩ nghĩ một hồi rồi cố ý bổ sung thêm: "Muốn cá mới được bắt sáng nay."
Thanh âm của cậu chủ hôm nay dường như mềm mại hơn ngày thường, giọng nói kiêu căng ra lệnh hệt như làm nũng.
Chấp sự Grover vô cùng thích điều này.
Vị quý tộc kiêu căng này nhiều lúc không chỉ muốn ăn lứa cá mới nhất mà còn có khi tính tình nổi nóng thất thường, hay làm khó làm dễ đầu bếp, muốn bọn họ dùng những nguyên liệu quý hiếm để nấu ăn, nếu như không hài lòng liền vung roi đánh người.
Mạng người hạ nhân bọn họ nào có quan trọng.
Grover rũ mắt thầm nghĩ ngợi trong lòng.
Y là chấp sự được đào tạo chuyên nghiệp, mới đến đây hầu hạ vị quý tộc có huyết thống cao quý này được năm năm, y cũng tự mình tách biệt bản thân với tầng lớp dân thường.
Lúc đối diện với Đường Hi thì cung cung kính kính, nhưng vừa ra khỏi cửa thì lập tức thay đổi sắc mặt với hầu gái đang canh cửa bên ngoài.
Lưng thẳng tắp, giọng nói hà khắc: "Linda, xuống kêu nhà bếp chuẩn bị cá tuyết đi, nhanh lên, một lát cậu chủ muốn ăn."
Biểu tình không mấy hòa nhã khiến gương mặt vốn anh tuấn của y thêm vài phần hung ác.
Hầu gái tên Linda gật đầu, vội vàng đi xuống lầu.
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, Đường Hi vất vả mặc xong bộ đồ quý tộc rườm rà này.
Đứng trước gương, một thiếu niên xinh đẹp như tạc từ ngọc đối diện với cậu.
1551 cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Kể từ khi biết nhân viên dọn phân của ký chủ là thẩm phán đại nhân cấp cao nhất, nó vô cùng vui vẻ.
Đường Hi nổi cả da gà:【Cậu có thể đối xử bình thường với tôi như trước được không?】
Nhưng ngay cả cậu cũng cảm thấy vô cùng mông lung, không ý thức được rốt cuộc Tễ Vụ tồn tại như thế nào.
1551:【Ờ.】
Cậu và hệ thống trò chuyện một hồi mới chậm chạp mò ra khỏi cửa.
Cậu cố ý muốn cho nhà bếp một chút thời gian, chưa nói đến quá trình nấu nướng, chỉ cần đi bắt cá tuyết còn sống thôi cũng tốn cả khối thời gian.
Cũng may trang viên của nguyên chủ quả thật rất lớn, cậu đang sống trong một tòa lâu đài, xung quanh trang viên được bao quanh bởi núi non.
Có lẽ bọn họ đã bắt cá tuyết ở trong hai cái hồ lớn này.
Đường Hi mở cửa đi ra ngoài, vừa đi được hai bước thì Grover đã bưng một cái khay xuất hiện, trên đó là nước ấm.
Mỗi buổi sáng, nguyên chủ đều phải uống một ly nước ấm đúng hai mươi lăm độ C.
Chỉ cần hơi nguội hoặc hơi nóng hơn một chút cũng sẽ chọc cho cậu ta nổi giận.
Đường Hi nhận lấy cái ly được thiết kế tinh xảo, hé miệng nhỏ uống từng ngụm.
Men theo ký ức của nguyên chủ, cậu đi đến đại sảnh dùng bữa.
Trên bàn ăn dài là nhiều món ăn được chế biến tinh xảo đẹp mắt.
Hầu gái vừa dọn lên cá tuyết, nhìn thấy Đường Hi liền vội vàng cúi đầu chào.
"Cậu chủ, chào buổi sáng."
Đường Hi cẩn thận gật đầu: "Ừ."
Cha mẹ của nguyên chủ ba năm trước đã qua đời, theo lẽ tự nhiên thì Đường Hi lập tức trở thành Công tước đời tiếp theo, nhưng vì thói quen nên cậu chủ nhỏ kiêu ngạo này không thích người khác gọi mình là ông chủ.
Cho nên tất cả mọi người trong trang viên đều gọi cậu ta là cậu chủ.
Hầu gái sau khi được cậu trả lời thì lại bắt đầu bày biện món ăn.
Đường Hi nhìn hoa cả mắt:【Sao còn xa hoa lãng phí hơn lúc tôi làm hoàng đế vậy?】
1551:【Nguyên chủ là một công tước rất giàu, có thể so với cả nước luôn nên quả nhiên phải sống xa hoa lãng phí rồi, có lẽ hôm nay đầu bếp sợ không đúng khẩu vị của cậu nên đã chế biến cá tuyết thành nhiều món khác nhau đó.】
Mũi nhỏ của Đường Hi khẽ động, say mê ngửi mùi cá tuyết thơm ngon.
Cậu vô cùng vui vẻ dùng bữa, đến nỗi cái bụng nhỏ tròn vo không ăn được nữa mới luyến tiếc dừng lại, nếu không phải do hoàn cảnh hiện giờ không cho phép thì cậu thật muốn biến về thành mèo nhỏ lăn lộn trên bàn ăn để liếm lông.
Grover cung kính đi đến: "Cậu chủ, hôm nay cậu có lịch trình nào cần sắp xếp không ạ?"
Đường Hi yên lặng nhớ lại bình thường thì nguyên chủ hay làm gì, cậu nhận ra ngày thường cậu ta vô cùng nhàn rỗi dạo quanh khắp nơi, gặp được ai thì bắt nạt người đó.
Dường như không có chuyện gì cần làm cả.
Grover vô cùng tinh ý, y chủ động nói: "Hôm nay có một nhóm nô lệ mới đến..."
Hai mắt Đường Hi sáng lấp lánh: "Ồ, vậy để tôi đi xem một chút!"
Cậu trả lời quá nhanh khiến Grover không kịp phản ứng lại.
"Vâng."
Đi theo Grover, bọn họ ngồi lên một chiếc xe ngựa xuất phát đến trang viên nhỏ.
Càng đi Đường Hi càng cảm thấy không đúng, sao chỗ này là là nhà giam?
Cậu soát lại ký ức, nguyên chủ thật sự không có hứng thú quan tâm đến nô lệ, dường như mỗi lần có nô lệ mới đến thì cậu ta đều giao cho người quản lý của trang viên, còn những người đó thì tùy tiện ném nô lệ vào nhà giam.
Bởi vì nô lệ thật sự rất rẻ mạt, chỉ cần một chút lương thực là đã có thể đổi được cho nên có ném bọn họ vào nhà giam âm u mục nát cũng không tính là mất mát gì.
Cũng sẽ không có người truy cứu.
Đường Hi cau mày khó chịu nhìn vào bên trong nhà giam, đôi giày vốn sạch sẽ không một hạt bụi đều bị nền đất bẩn thỉu này làm dơ.
Grover cao giọng gọi người quản lý nhà giam đến.
Người quản lý chậm rì rì đi đến, quần áo xốc xếch, dáng vẻ xuề xòa như mới rời giường.
Hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, cung kính cúi đầu khom lưng trước mặt Đường Hi.
Hắn không biết sao hôm nay cậu chủ nhỏ lại nổi hứng đến nơi này, cho dù trước giờ cậu có sở thích hành hạ nô lệ mới đến nhưng cũng chưa bao giờ tự mình đi tới nhà giam.
Nhà giam vô cùng dơ bẩn, hắn sợ không cẩn thận lại chọc giận cậu chủ nhỏ tính khí thất thường này.
Ở nơi này, hắn thường tiếp nhận một số người hầu làm phật ý cậu chủ, tình trạng bọn họ vô cùng thê thảm, mặc dù ngày thường hắn vẫn hay bỏ đá xuống giếng nhưng hắn cũng không muốn mình lại biến thành như vậy.
Mồ hôi lạnh của người quản lý tuôn như mưa, nhưng thật ra Đường Hi cũng chẳng thèm nhìn hắn.
Trực giác mách bảo với cậu là bên trong nhà giam có thứ gì đó.
Đường Hi như bị mê hoặc, vô thức bước xuống.
Rossetti Moss ngước mắt nhìn, hắn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đến đây.
Sột sà sột soạt hệt như con chuột nhỏ.
Moss lạnh lùng nhìn ra ngoài song sắt, hắn được đám người đó cố tình an bài ở phòng cuối cùng của nhà giam.
Tách biệt khỏi những tên nô lệ khác.
Bởi vì đám người trong trang viên này cảm giác được hắn có hơi nguy hiểm, rất có tính công kích.
Thật ra hắn chỉ ngủ có một giấc, sau khi tỉnh lại thì hắn đã thấy mình nằm trong nhà giam rồi, mà bây giờ sức mạnh của hắn cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Hắn chỉ cần động một đầu ngón tay thôi là cũng có thể giết sạch cái đám đã nhốt hắn vào nhà giam này, vô cùng dễ dàng.
Hoặc là giết hết đám nô lệ đang bị cầm tù chung với hắn cũng được, như vậy còn dễ dàng hơn nữa.
Moss lạnh lùng suy nghĩ, hắn chợt bóp nát xiềng xích quanh mình, đáy mắt chợt lóe ánh đỏ.
Đường Hi quẹo xuống, cậu nhìn những nô lệ được đưa đến hôm nay, trong lòng vẫn cảm thiếu thiếu thiếu gì đó.
Cậu hỏi: "Chỉ có nhiêu đây thôi sao?"
Người quản lý nào có gan dám lừa gạt quý tộc, mà còn là một quý tộc tàn bạo như thế này, hắn ấp a ấp úng.
Grover lập tức ỷ thế hiếp người thúc giục: "Điếc à? Mau trả lời cậu chủ, nhanh lên!"
Đường Hi liếc mắt nhìn y.
Grover lập tức chân chó cười cười với cậu.
Thính lực của Moss vô cùng nhạy cảm, hắn thu tất cả những lời này vào tai, tai hắn khẽ cử động.
Không ngờ giọng nói của con chó quý tộc này lại dễ nghe như vậy.
Đợi lát nữa sẽ giết tên này sau cùng, để xem thanh âm trước khi chết có còn ngọt ngào như thế này không.
Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
Đợi đến khi Đường Hi đi xuống, hắn giật cả mình.
Nếu trong ngục tối có người mang đầy sát ý nhìn chằm chằm bạn thì chắc chắn sẽ bị dọa phát khiếp.
Lá gan vốn nhỏ xíu của mèo nhỏ suýt chút nữa là bị hù đến tai mèo chui ra.
Moss cũng sững sờ, hắn không ngờ người bước vào lại là một thiếu niên thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy.
Dáng vẻ trắng trẻo nhu thuận hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh dơ bẩn tối tăm này, dường như cậu đã trở thành một tia sáng len lỏi soi rọi trái tim hắn.
Tuy nói như vậy thì có hơi khoa trương nhưng thời khắc này trong lòng Moss chỉ tràn ngập những lời ca ngợi thiếu niên.
Thân là một ma cà rồng thủy tổ(1), hắn tin chắc rằng mình đã gặp được thiên sứ.
(1)Thủy tổ: là người đầu tiên lập ra một dòng tộc, một cộng đồng người.
Ở đây Moss là người khai sinh ra dòng tộc ma cà rồng nên những chương sau những ma cà rồng khác gọi Moss là Cha.
Và hiện giờ thì thiên sứ này đang dùng ánh mắt long lanh ánh nước chăm chú nhìn hắn.
Mùi hương trên người thiên sứ cũng rất thơm, dường như chỉ cần ngửi thấy thôi thì sẽ kích thích tuyến nước bọt, thật khiến người khác muốn ôm vào lòng liếm một miếng, muốn dùng răng nanh nhẹ nhàng cạ cạ vào làn da trắng hồng này.
Hắn si mê nhìn chăm chăm gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này, nhìn cổ tay trắng nõn lộ ra trong không khí, cuối cùng ánh mắt không khống chế được nhìn lên cổ của cậu.
Tuyệt mỹ tựa như một con thiên nga xinh đẹp.
Moss cảm nhận được trái tim trăm năm tĩnh lặng của mình giờ đây đang vô thức nhảy nhót loạn xạ cả lên.
Hắn vươn tay xoa xoa nơi tim, ánh mắt mang theo vẻ mê man nhưng vẫn không nỡ rời mắt khỏi Đường Hi.
Grover cũng bị bộ dạng này của hắn dọa sợ.
Cái này, bộ dạng này quả thật hệt như là chó sói bị đói mấy ngày đang chăm chăm nhìn vào khúc xương!
Vị chấp sự trung thành giận dữ quở trách: "To gan!"
Moss bất mãn liếm liếm răng nanh, hắn thật muốn giết quách đám giun dế bên người thiên sứ đi cho rồi.
Nhưng nếu có làm thì cũng phải làm ở nơi thiên sứ không thể nhìn thấy, hắn không thể dọa đến cậu được.
Hắn xoa xoa cổ tay, cố gắng kìm nén dục vọng.
Đường Hi ngoài mặt giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng đã vui đến mức nở hoa:【Anh ấy chính là nhân viên dọn phân!】
Nhưng lần này nội dung cốt truyện cũng không được truyền vào đầu cậu như bình thường.
1551 biết cậu đang chờ cái gì, chủ động giải thích:【Đây là thế giới cuối cùng rồi, do phải thẩm định nên cũng không thể truyền nội dung cốt truyện cho cậu được, nhưng người trước mắt đúng là nhân vật phản diện đó.】
Câu cuối của 1551 bị xem là vi phạm nên nó liền bị cấm nói tiếp.
Đường Hi suy tư gật đầu, vươn ngón tay chỉ chỉ vào Moss, ra lệnh: "Tôi muốn tên này đến hầu hạ tôi."
Dựa theo tính cách của nguyên chủ, loại người càng kiêu ngạo khó thuần thì càng khiến cậu ta nảy sinh hứng thú.
Một khi mài mòn hết góc cạnh sắc bén của người nọ thì cậu ta sẽ thẳng tay vứt bỏ như một thứ phế phẩm, sau đó lại tìm món đồ mới khác thú vị hơn.
Người quản lý sợ hãi đánh mắt nhìn Moss, tên nô lệ kỳ quái mới đến từ tối hôm qua này thật khiến hắn sợ hãi.
Không ngờ cậu chủ lại để mắt đến hắn.
Tên này nhìn qua còn nguy hiểm hơn mấy tên nô lệ mà cậu ta đã hành hạ trước giờ.
Grover tiếp thu nhanh hơn hắn nhiều, y biết sở thích của cậu chủ nhà mình nên hoàn toàn không nghĩ nhiều, thúc giục bọn họ mau trói tên nô lệ này rồi mang ra ngoài.
Moss vô cùng thông minh, hắn chỉ cần nhìn phản ứng của đám người xung quanh là đã có thể đoán được Đường Hi muốn gì.
Thật là một thiên sứ hung hăng.
Moss cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh hơn, hệt như hận không thể chạy vọt ra ngoài đứng trước mặt thiên sứ để tỏ tình.
Vẻ mặt hắn kỳ lạ đối diện với Đường Hi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc chưa nhìn thấy mèo nhỏ, nhân viên dọn phân kiểu: Hừ, rón ra rón rén hệt như một con chuột.
Sau khi nghe được giọng nói của mèo nhỏ, nhân viên dọn phân kiểu: Ồ, giọng nói của cẩu quý tộc cũng có chút dễ nghe đó.
Sau khi nhìn thấy mèo nhỏ, nhân viên dọn phân: Thiên sứ!! 【Kích động nhảy dựng.】
(Một màn tự vả đến từ vị trí ngài ma cà rồng thủy tổ Rossetti Moss.)
Và sau đây là hình minh họ
Thích
Theo dõi
Quà
Cũng may nguyên chủ vốn là một tên quý tộc kiêu căng, thân là chấp sự, Grover đã quen bị đối xử như thế này, y cảm nhận được cậu chủ nhỏ đang tức giận nên thành thật cúi đầu.
Sau cú đá vừa rồi, rốt cuộc Đường Hi cũng không còn bị y nắm lấy chân muốn mang giày vào nữa, cậu hắng giọng giả vờ nghiêm túc: "Anh đi xem bữa sáng đi, hôm nay tôi muốn ăn cá tuyết."
Cậu nghĩ nghĩ một hồi rồi cố ý bổ sung thêm: "Muốn cá mới được bắt sáng nay."
Thanh âm của cậu chủ hôm nay dường như mềm mại hơn ngày thường, giọng nói kiêu căng ra lệnh hệt như làm nũng.
Chấp sự Grover vô cùng thích điều này.
Vị quý tộc kiêu căng này nhiều lúc không chỉ muốn ăn lứa cá mới nhất mà còn có khi tính tình nổi nóng thất thường, hay làm khó làm dễ đầu bếp, muốn bọn họ dùng những nguyên liệu quý hiếm để nấu ăn, nếu như không hài lòng liền vung roi đánh người.
Mạng người hạ nhân bọn họ nào có quan trọng.
Grover rũ mắt thầm nghĩ ngợi trong lòng.
Y là chấp sự được đào tạo chuyên nghiệp, mới đến đây hầu hạ vị quý tộc có huyết thống cao quý này được năm năm, y cũng tự mình tách biệt bản thân với tầng lớp dân thường.
Lúc đối diện với Đường Hi thì cung cung kính kính, nhưng vừa ra khỏi cửa thì lập tức thay đổi sắc mặt với hầu gái đang canh cửa bên ngoài.
Lưng thẳng tắp, giọng nói hà khắc: "Linda, xuống kêu nhà bếp chuẩn bị cá tuyết đi, nhanh lên, một lát cậu chủ muốn ăn."
Biểu tình không mấy hòa nhã khiến gương mặt vốn anh tuấn của y thêm vài phần hung ác.
Hầu gái tên Linda gật đầu, vội vàng đi xuống lầu.
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, Đường Hi vất vả mặc xong bộ đồ quý tộc rườm rà này.
Đứng trước gương, một thiếu niên xinh đẹp như tạc từ ngọc đối diện với cậu.
1551 cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Kể từ khi biết nhân viên dọn phân của ký chủ là thẩm phán đại nhân cấp cao nhất, nó vô cùng vui vẻ.
Đường Hi nổi cả da gà:【Cậu có thể đối xử bình thường với tôi như trước được không?】
Nhưng ngay cả cậu cũng cảm thấy vô cùng mông lung, không ý thức được rốt cuộc Tễ Vụ tồn tại như thế nào.
1551:【Ờ.】
Cậu và hệ thống trò chuyện một hồi mới chậm chạp mò ra khỏi cửa.
Cậu cố ý muốn cho nhà bếp một chút thời gian, chưa nói đến quá trình nấu nướng, chỉ cần đi bắt cá tuyết còn sống thôi cũng tốn cả khối thời gian.
Cũng may trang viên của nguyên chủ quả thật rất lớn, cậu đang sống trong một tòa lâu đài, xung quanh trang viên được bao quanh bởi núi non.
Có lẽ bọn họ đã bắt cá tuyết ở trong hai cái hồ lớn này.
Đường Hi mở cửa đi ra ngoài, vừa đi được hai bước thì Grover đã bưng một cái khay xuất hiện, trên đó là nước ấm.
Mỗi buổi sáng, nguyên chủ đều phải uống một ly nước ấm đúng hai mươi lăm độ C.
Chỉ cần hơi nguội hoặc hơi nóng hơn một chút cũng sẽ chọc cho cậu ta nổi giận.
Đường Hi nhận lấy cái ly được thiết kế tinh xảo, hé miệng nhỏ uống từng ngụm.
Men theo ký ức của nguyên chủ, cậu đi đến đại sảnh dùng bữa.
Trên bàn ăn dài là nhiều món ăn được chế biến tinh xảo đẹp mắt.
Hầu gái vừa dọn lên cá tuyết, nhìn thấy Đường Hi liền vội vàng cúi đầu chào.
"Cậu chủ, chào buổi sáng."
Đường Hi cẩn thận gật đầu: "Ừ."
Cha mẹ của nguyên chủ ba năm trước đã qua đời, theo lẽ tự nhiên thì Đường Hi lập tức trở thành Công tước đời tiếp theo, nhưng vì thói quen nên cậu chủ nhỏ kiêu ngạo này không thích người khác gọi mình là ông chủ.
Cho nên tất cả mọi người trong trang viên đều gọi cậu ta là cậu chủ.
Hầu gái sau khi được cậu trả lời thì lại bắt đầu bày biện món ăn.
Đường Hi nhìn hoa cả mắt:【Sao còn xa hoa lãng phí hơn lúc tôi làm hoàng đế vậy?】
1551:【Nguyên chủ là một công tước rất giàu, có thể so với cả nước luôn nên quả nhiên phải sống xa hoa lãng phí rồi, có lẽ hôm nay đầu bếp sợ không đúng khẩu vị của cậu nên đã chế biến cá tuyết thành nhiều món khác nhau đó.】
Mũi nhỏ của Đường Hi khẽ động, say mê ngửi mùi cá tuyết thơm ngon.
Cậu vô cùng vui vẻ dùng bữa, đến nỗi cái bụng nhỏ tròn vo không ăn được nữa mới luyến tiếc dừng lại, nếu không phải do hoàn cảnh hiện giờ không cho phép thì cậu thật muốn biến về thành mèo nhỏ lăn lộn trên bàn ăn để liếm lông.
Grover cung kính đi đến: "Cậu chủ, hôm nay cậu có lịch trình nào cần sắp xếp không ạ?"
Đường Hi yên lặng nhớ lại bình thường thì nguyên chủ hay làm gì, cậu nhận ra ngày thường cậu ta vô cùng nhàn rỗi dạo quanh khắp nơi, gặp được ai thì bắt nạt người đó.
Dường như không có chuyện gì cần làm cả.
Grover vô cùng tinh ý, y chủ động nói: "Hôm nay có một nhóm nô lệ mới đến..."
Hai mắt Đường Hi sáng lấp lánh: "Ồ, vậy để tôi đi xem một chút!"
Cậu trả lời quá nhanh khiến Grover không kịp phản ứng lại.
"Vâng."
Đi theo Grover, bọn họ ngồi lên một chiếc xe ngựa xuất phát đến trang viên nhỏ.
Càng đi Đường Hi càng cảm thấy không đúng, sao chỗ này là là nhà giam?
Cậu soát lại ký ức, nguyên chủ thật sự không có hứng thú quan tâm đến nô lệ, dường như mỗi lần có nô lệ mới đến thì cậu ta đều giao cho người quản lý của trang viên, còn những người đó thì tùy tiện ném nô lệ vào nhà giam.
Bởi vì nô lệ thật sự rất rẻ mạt, chỉ cần một chút lương thực là đã có thể đổi được cho nên có ném bọn họ vào nhà giam âm u mục nát cũng không tính là mất mát gì.
Cũng sẽ không có người truy cứu.
Đường Hi cau mày khó chịu nhìn vào bên trong nhà giam, đôi giày vốn sạch sẽ không một hạt bụi đều bị nền đất bẩn thỉu này làm dơ.
Grover cao giọng gọi người quản lý nhà giam đến.
Người quản lý chậm rì rì đi đến, quần áo xốc xếch, dáng vẻ xuề xòa như mới rời giường.
Hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, cung kính cúi đầu khom lưng trước mặt Đường Hi.
Hắn không biết sao hôm nay cậu chủ nhỏ lại nổi hứng đến nơi này, cho dù trước giờ cậu có sở thích hành hạ nô lệ mới đến nhưng cũng chưa bao giờ tự mình đi tới nhà giam.
Nhà giam vô cùng dơ bẩn, hắn sợ không cẩn thận lại chọc giận cậu chủ nhỏ tính khí thất thường này.
Ở nơi này, hắn thường tiếp nhận một số người hầu làm phật ý cậu chủ, tình trạng bọn họ vô cùng thê thảm, mặc dù ngày thường hắn vẫn hay bỏ đá xuống giếng nhưng hắn cũng không muốn mình lại biến thành như vậy.
Mồ hôi lạnh của người quản lý tuôn như mưa, nhưng thật ra Đường Hi cũng chẳng thèm nhìn hắn.
Trực giác mách bảo với cậu là bên trong nhà giam có thứ gì đó.
Đường Hi như bị mê hoặc, vô thức bước xuống.
Rossetti Moss ngước mắt nhìn, hắn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đến đây.
Sột sà sột soạt hệt như con chuột nhỏ.
Moss lạnh lùng nhìn ra ngoài song sắt, hắn được đám người đó cố tình an bài ở phòng cuối cùng của nhà giam.
Tách biệt khỏi những tên nô lệ khác.
Bởi vì đám người trong trang viên này cảm giác được hắn có hơi nguy hiểm, rất có tính công kích.
Thật ra hắn chỉ ngủ có một giấc, sau khi tỉnh lại thì hắn đã thấy mình nằm trong nhà giam rồi, mà bây giờ sức mạnh của hắn cũng đã khôi phục hoàn toàn.
Hắn chỉ cần động một đầu ngón tay thôi là cũng có thể giết sạch cái đám đã nhốt hắn vào nhà giam này, vô cùng dễ dàng.
Hoặc là giết hết đám nô lệ đang bị cầm tù chung với hắn cũng được, như vậy còn dễ dàng hơn nữa.
Moss lạnh lùng suy nghĩ, hắn chợt bóp nát xiềng xích quanh mình, đáy mắt chợt lóe ánh đỏ.
Đường Hi quẹo xuống, cậu nhìn những nô lệ được đưa đến hôm nay, trong lòng vẫn cảm thiếu thiếu thiếu gì đó.
Cậu hỏi: "Chỉ có nhiêu đây thôi sao?"
Người quản lý nào có gan dám lừa gạt quý tộc, mà còn là một quý tộc tàn bạo như thế này, hắn ấp a ấp úng.
Grover lập tức ỷ thế hiếp người thúc giục: "Điếc à? Mau trả lời cậu chủ, nhanh lên!"
Đường Hi liếc mắt nhìn y.
Grover lập tức chân chó cười cười với cậu.
Thính lực của Moss vô cùng nhạy cảm, hắn thu tất cả những lời này vào tai, tai hắn khẽ cử động.
Không ngờ giọng nói của con chó quý tộc này lại dễ nghe như vậy.
Đợi lát nữa sẽ giết tên này sau cùng, để xem thanh âm trước khi chết có còn ngọt ngào như thế này không.
Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
Đợi đến khi Đường Hi đi xuống, hắn giật cả mình.
Nếu trong ngục tối có người mang đầy sát ý nhìn chằm chằm bạn thì chắc chắn sẽ bị dọa phát khiếp.
Lá gan vốn nhỏ xíu của mèo nhỏ suýt chút nữa là bị hù đến tai mèo chui ra.
Moss cũng sững sờ, hắn không ngờ người bước vào lại là một thiếu niên thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy.
Dáng vẻ trắng trẻo nhu thuận hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh dơ bẩn tối tăm này, dường như cậu đã trở thành một tia sáng len lỏi soi rọi trái tim hắn.
Tuy nói như vậy thì có hơi khoa trương nhưng thời khắc này trong lòng Moss chỉ tràn ngập những lời ca ngợi thiếu niên.
Thân là một ma cà rồng thủy tổ(1), hắn tin chắc rằng mình đã gặp được thiên sứ.
(1)Thủy tổ: là người đầu tiên lập ra một dòng tộc, một cộng đồng người.
Ở đây Moss là người khai sinh ra dòng tộc ma cà rồng nên những chương sau những ma cà rồng khác gọi Moss là Cha.
Và hiện giờ thì thiên sứ này đang dùng ánh mắt long lanh ánh nước chăm chú nhìn hắn.
Mùi hương trên người thiên sứ cũng rất thơm, dường như chỉ cần ngửi thấy thôi thì sẽ kích thích tuyến nước bọt, thật khiến người khác muốn ôm vào lòng liếm một miếng, muốn dùng răng nanh nhẹ nhàng cạ cạ vào làn da trắng hồng này.
Hắn si mê nhìn chăm chăm gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này, nhìn cổ tay trắng nõn lộ ra trong không khí, cuối cùng ánh mắt không khống chế được nhìn lên cổ của cậu.
Tuyệt mỹ tựa như một con thiên nga xinh đẹp.
Moss cảm nhận được trái tim trăm năm tĩnh lặng của mình giờ đây đang vô thức nhảy nhót loạn xạ cả lên.
Hắn vươn tay xoa xoa nơi tim, ánh mắt mang theo vẻ mê man nhưng vẫn không nỡ rời mắt khỏi Đường Hi.
Grover cũng bị bộ dạng này của hắn dọa sợ.
Cái này, bộ dạng này quả thật hệt như là chó sói bị đói mấy ngày đang chăm chăm nhìn vào khúc xương!
Vị chấp sự trung thành giận dữ quở trách: "To gan!"
Moss bất mãn liếm liếm răng nanh, hắn thật muốn giết quách đám giun dế bên người thiên sứ đi cho rồi.
Nhưng nếu có làm thì cũng phải làm ở nơi thiên sứ không thể nhìn thấy, hắn không thể dọa đến cậu được.
Hắn xoa xoa cổ tay, cố gắng kìm nén dục vọng.
Đường Hi ngoài mặt giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng đã vui đến mức nở hoa:【Anh ấy chính là nhân viên dọn phân!】
Nhưng lần này nội dung cốt truyện cũng không được truyền vào đầu cậu như bình thường.
1551 biết cậu đang chờ cái gì, chủ động giải thích:【Đây là thế giới cuối cùng rồi, do phải thẩm định nên cũng không thể truyền nội dung cốt truyện cho cậu được, nhưng người trước mắt đúng là nhân vật phản diện đó.】
Câu cuối của 1551 bị xem là vi phạm nên nó liền bị cấm nói tiếp.
Đường Hi suy tư gật đầu, vươn ngón tay chỉ chỉ vào Moss, ra lệnh: "Tôi muốn tên này đến hầu hạ tôi."
Dựa theo tính cách của nguyên chủ, loại người càng kiêu ngạo khó thuần thì càng khiến cậu ta nảy sinh hứng thú.
Một khi mài mòn hết góc cạnh sắc bén của người nọ thì cậu ta sẽ thẳng tay vứt bỏ như một thứ phế phẩm, sau đó lại tìm món đồ mới khác thú vị hơn.
Người quản lý sợ hãi đánh mắt nhìn Moss, tên nô lệ kỳ quái mới đến từ tối hôm qua này thật khiến hắn sợ hãi.
Không ngờ cậu chủ lại để mắt đến hắn.
Tên này nhìn qua còn nguy hiểm hơn mấy tên nô lệ mà cậu ta đã hành hạ trước giờ.
Grover tiếp thu nhanh hơn hắn nhiều, y biết sở thích của cậu chủ nhà mình nên hoàn toàn không nghĩ nhiều, thúc giục bọn họ mau trói tên nô lệ này rồi mang ra ngoài.
Moss vô cùng thông minh, hắn chỉ cần nhìn phản ứng của đám người xung quanh là đã có thể đoán được Đường Hi muốn gì.
Thật là một thiên sứ hung hăng.
Moss cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh hơn, hệt như hận không thể chạy vọt ra ngoài đứng trước mặt thiên sứ để tỏ tình.
Vẻ mặt hắn kỳ lạ đối diện với Đường Hi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc chưa nhìn thấy mèo nhỏ, nhân viên dọn phân kiểu: Hừ, rón ra rón rén hệt như một con chuột.
Sau khi nghe được giọng nói của mèo nhỏ, nhân viên dọn phân kiểu: Ồ, giọng nói của cẩu quý tộc cũng có chút dễ nghe đó.
Sau khi nhìn thấy mèo nhỏ, nhân viên dọn phân: Thiên sứ!! 【Kích động nhảy dựng.】
(Một màn tự vả đến từ vị trí ngài ma cà rồng thủy tổ Rossetti Moss.)
Và sau đây là hình minh họ
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
0
139
285
6