Sáng sớm ngày 5 tháng 11, năm ngàn phỉ quân sau một đêm dương mắt nhìn các chiến hạm cháy bừng bùng ngoài khơi thì tụ tập lại bàn mưu tính kế. Hải Đông Vương Trường Thanh chân nhân đạo sĩ biết rằng nếu còn nán lại bãi biển thì chắc chắn sẽ tử vong. Đám quân sĩ thoát đi từ bốn chiến hạm còn lại bên cạnh Dévastation đã báo cáo hết tình hình. Hi vọng về chuyện chiến hạm Pháp cứu giúp là không có. Chỉ cần đám cháy như nhữn đám lửa trại khổng lồ trên mặt biển chấm dứt thì chắc chắn hải quân của Vạn Ninh sẽ tiếp cận bờ Vạ Cháy mà nã pháo. Đến lúc đó thì năm ngàn quân hải tặc còn lại trong tay của vị Đông Vương này sẽ thành gà tây để người ta tập bắn.
Cũng may trong tay vị Đông Vương này còn có lực lượng rất mạnh,đó chính là 700 binh súng trường Minere rifle và 2 ngàn binh súng hỏa mai Charleville Model 1766. Tổng cộng phỉ quân có đến gần 3 ngàn quân súng trường. Đây là lực lượng rất đáng nể vào thời điểm này tại Đại Nam rồi.
- Đông Vương, giờ đây chúng ta phải làm gi đây, đã không còn thuyền chúng ta không thể về căn cứ Cát Bà đảo?
Một tên tiểu đầu mục nói ra ý kiến trong sự bất an, bọn hắn là cướp biển, tuy rằng cũng có lên bờ tác nhiến, nhưng kĩ năng chúng giỏi nhất vẫn là nhảy thuyền chiến đấu cùng bơi lội, lúc này đây bọn hắn không còn bất kì một con thuyền lá nào, thử hỏi không bất an sao được.
- Chúng ta còn 3 ngàn tay súng hiện đại, thật ra đây mới là sức mạnh của chúng ta. Nhưng xem ra tấn công Vạn Ninh là không thực tế, nhưng với lực lượng này chúng ta dư sức rút về Đông Triều sau đó hội họp cùng Thiên Vương và các lộ Đại Vương vương khác. Trấn Nam Vương ông nghĩ sao?
Người lên tiếng là Hải Đông Vương Trường Thanh chân nhân ông ta đang hỏi ý kiến của Trấn Nam Vương Nguyễn Thịnh.
- Tôi đồng ý với ý kiến của ông. Tấn công vào lúc này không thích hợp, rút lui bảo toàn lực lượng chờ thời cơ thì tốt hơn. Mả cha bọn chó Pháp ăn hại. Nếu làm đúng kế hoạc thì đâu ra nông nỗi này.
- Haizzz nói lại làm gì, chúng ta nấu ăn bữa sớm, ăn no thì lên đường xuất phát.
Núi Mẫu lệ cách bãi biển Vạ Cháy 5kg với một con đường độc đạo khá rộng lớn lượn quanh chân núi dẫn đến Làng Mẫu Lệ. Con đường này tiếp theo chính là làng Lũng Phong cửa ngõ phía Tây nam của Tây Vạn Ninh. Từ Lũng Phong sẽ có đường tiếp nối đi Đông Triều.
Năm ngàn phỉ quan liên hợp của hai vị Đông Vương, Nam Vương cẩn thận mà tiến quân một cách từ từ trên quan đạo. Cả Nguyễn Thịnh và Trường Thanh không phải là tay vừa, bọn chúng bố trì binh lực cộng thêm thám báo dò sét tình hình hành quân hết sức quy củ.
Thám báo đi trước quân một dặm ( 500m) và liên tục rà soát, báo cáo tình tình về quân tiên phong là một ngàn người. Tiếp theo là trung quân với ba ngàn súng trường binh. Cuối cùng là hậu quân với một ngàn binh đao thương thuẫn màn theo chút ít lương thực còn lại và vận chuyển 3 thanh pháo Napoleon 9 pound còn nguyên vẹn.
Có thể nói bố trí đội hình của hai tên vương gia thảo khấu này rất có bài. Họ cực kì coi trọng nhóm binh sĩ trường thương, chính vì lý do này họ bố trí đám linh này toàn bộ thành trung quân. Nếu quân tiên phong gặp phục kích thì chúng sẵn sàng hi sinh đám người này mà tiến hành phản công bằng súng trường. Đây có thể nói là bố trí hợp lý nhất trong lúc này rồi.
Đội quân phỉ tặc đi đến đoạn đường này thì không biết rằng xung quanh hai bên đường đang có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú quan sát đám binh sĩ này. Thì ra hai bên đường cái cách không quá xa là có đến vài chục hầm cá nhân rất ẩn núp với lá cây và cỏ che dấu cửa hầm cực kỳ công phu. Nói thật các thám báo của phỉ quân chỉ chú ý vào lùm cây bụi lớn hoặc sau thân cây có quân ẩn núp đánh lén không mà thôi. Họ không thể ngờ rằng nguy hiểm lại nằm phía dưới chân họ.
Trên ngọn nũi bằng thấp lè tè có tên Mẫu Lệ lúc này cành lá một số nơi đang rung động.
- Đốt lửa báo hiệu đi, quân địch đã vào vị trí rồi.
- Vâng thưa Suất đội trưởng.
Một ngọn lửa được nhanh chóng nhóm lên bằng dầu trẩu cộng thêm những đám cỏ héo đắp lên trên. Một đám khói đen đột ngột xuất hiện tại đỉnh núi mà bốc vọt lên trời cao.
Nhìn thấy đám lửa này thì đám phỉ tặc loạn lên một chút, nhưng các tên Vương Gia cũng như sĩ quan phỉ tặc vội vàng quát nạt và ra lệnh chuẩn bị chiến đấu. Tất cả vũ khí của họ đều đã nắm sẵn trong tay để sẵn sàng đáp trả một kích trí mạng cho bất kì kẻ nào muốn tập kích họ. Nhưng mười mấy giây đi qua, đám khói vẫn bốc cao nhưng không có một người nào tấn công họ.
Đám quân phỉ không kịp thẫn thò khó hiểu thì một tiếng nổ long trời lở đất vang lên làm cho thần kinh của chúng ngưng hoạt động trong giây lát. Chỉ thấy có những thân thể người sống nhưng như bắp rang mà “xòe tung” phun huyết vụ rồi nhảy nhót lên trên không như hạt ngô đang nhảy nhót trong chảo nóng. Thật ra cũng có thể mô tả như vậy được, năm ngàn người này có thể tưởng tượng như năm ngàn hạt ngô bị chất trong một cái chảo và rang lên. Mỗi lần nổ vang thì có vô vàng “hạt ngô” nở rộ và bay lên khỏi chảo nóng rồi… tan vỡ hoạc rơi xuống. Mưa máu, mưa nội tạng, mưa tàn chi, mưa đất cát, mưa bụi là tất cả những gì có thể mô tả về con đường dài 300 m này.
Nơi này đã được đào và chôn rất nhiều gói thuốc nổ Dynamate vớ I trọng lượng khủng bố. Các hầm ngầm, dây cháy cũng được bố trí công phu. Khả năng nếu không biết trước mà tiến hành rà soát kiểm tra thì không tài nào có thể biết được. Tiếp theo đó là đám khói trên đỉnh nũi chính là ám hiệu để đốt dây dẫn nổ dài cả 20m. Cuộng dây này được cho vào thân tre rỗng và được trôn dưới lớp đất. Điều này đảm bảo dây dẫn cháy không bị đất vùi lấp mà gây ảnh hưởng. Đám khói kia còn có mục đích đánh độn kẻ địch và khiến chúng sợ hãi, co cụm phòng ngự, chính như thế lại càng tăng thêm sức sát thương cho thuốc nổ vốn đã quá hùng mạnh Dynamate.
Năm ngàn quân như hoa máu mà nở rộ, họ không thể ngờ được cách đánh của quân Vạn Ninh, họ lợi dụng tất cả những gì là ưu điểm của mình mà đánh. Quân phỉ tặc chưa bao giờ đối mặt với những cách đánh này trước kia. Họ không thể khong tan tác cho được. Gần như toàn quân của Phỉ tặc vị trí nào cũng chịu đả kích. Quân tiên phong, trung quân, hậu quân, thất cả đều bị nổ cho thất tinh bát lạc. Người ngã ngự đổ, phút chốc một đoàn quân có vẻ quy củ đã loạn cào cào với sức hủy diệt phô thiên cái địa vừa qua.
Cac binh sĩ Vạn Ninh sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì vội vã dựa vào hỗn loạn mà chui khỏi hầm cá nhân chạy biến vào tron rừng, họ biết chuyện gì tiếp theo sẽ sảy ra ở nơi đây. Sáu thanh pháp Napoleon III từ trên đỉnh Mẫu Lệ sẽ ầm ầm mà chày nát nơi này. Họ mà không chạy nhanh thì sẽ cùng chung số phận với đám phỉ tặc này.
Đúng là sáu thanh pháo Napoleon đã khai hỏa, nực cười là có đến bốn thanh do tân binh Vạn Ninh cướp được trong trận Hải Dương thành đã được bí mật kéo về nơi đây. Bên cạnh đó hai thanh pháo Amstrong cũng không thua anh kém chị mà khạc lửa. Quân phỉ tặc sau khi bị rán trên chảo nóng thì lại bị dội nước sôi. Con số thương vong của chúng là kiểm kê không được nữa rồi, lúc này thì phỉ tặc không còn một chút nào là đội hình, là chiến thuật mà ầm ầm bỏ chạy về phía sau.
Chỉ trong vài chục phút ngắn ngủi năm ngàn quân chỉ còn lại 3 ngàn trong đó người bị thương nặng, nhẹ là không thiếu. Số lính bắn súng trường của quân phỉ tặc chỉ còn lại hơn ngàn người. Không phải do nhóm này chết nhiều mà còn do họ vứt súng bỏ chạy, vậy ra số lượng súng, đạn của quân phỉ tặc là giảm không phanh. Vị “Trấn Nam Vương”bị một mảnh đá bay trúng mắt mà mù một bên phải, máu chảy dòng dòng đang tìm cách băng bó. Vị Hải Đông Vương may mắn hơn một chút vì có nhiều thân binh che chắn nên chie bị xây sát nhẹ mà thôi.
Đả kích chết chóc cho quân phỉ tặc là quá mức tàn bạo. Họ không còn lại một chút dũng khí nào để đánh nhau với quân Vạn Ninh nữa rồi, rất nhiều người thà chết cũng không nghe theo quân lệnh mà chạy ra hướng bãi biển. Nhưng càng khủng bố hơn là lúc này bãi biển 2km Vạ Cháy đã dày đặc chiến hạm quân triều đình với nòng đại bác đang chĩa sẵn về phía bờ chuẩn bị khai hỏa. Càng kinh hồn táng đảm hơn nữa đó là phía xa xa , chiến hạm khổng lồ của quân Pháp có tên Hủy Diệt hào lại đang tung bay quốc lý Đại Nam, bên cạnh quân kỳ mang chữ Trần. Có gì có thể tuyệt vọng hơn, có gì có thể khủng bố hơn, phỉ quân lúc này là ba ba trong hũ rồi.
Nhưng hải tặc đúng là hải tặc, nhất là những hải tặc tinh huệ thì tính hung tàn của chúng là không thể không dè chừng. Ép chó nhảy tường, đường cùng chớ đuổi đấy là câu nói có vẻ hợp lý. Lúc này đây quân hải tặc đã hết đường chạy trốn thì sự sợ hãi của chúng lại biến thành hung hãn. Ba ngàn hải tặc vậy mà quay lại tấn công lên núi Mẫu Lệ, chúng không đi đường cái nữa mà tản vào cánh rừng thưa bên tay trái quân lộ, dựa vào cánh rừng thưa chúng quyết định công lên nũi Mẫu Lệ.
Vì có rừng thưa cản trở, cộng thêm quân phỉ khá phân tán nên pháo lúc này hiệu quả không quá cao như lúc đầu , mặc dù chúng vẫn không mệt mỏi mà nã đạn về phía quân thù. Lúc này đây khi quân địch áp sát quá gần thì hiệu quả của đại bác Amstrong là không có, khẩu đại bác này bắn thẳng, lại đặt ở độ cao 30m so với mặt tấn công của phỉ tặc nên không thể chúc xuông mà bắn quân thù được rồi. Nhưng Naoleon III với đạn vòn cầu thì hiệu quả vẫn rất khả quan.
Lúc này đây 2 ngàn tay súng Vạn ninh từ đỉnh núi nổ súng liên hồi khiến cho quân phỉ tặc một bước cũng không công lên được. Nói đùa già chứ, với tình huống này thì dù những đạo quân có kinh nghiệm cũng không thể công lên một cứ đểm trên cao với số lượng tay súng vượt trội cộng thêm yểm hộ của pháo binh. Quân phỉ chỉ mới cầm súng vài ngày, cộng thêm nhân số chỉ hơn một ngàn tay súng thì có thể làm gì? Bỏ lại bă trăm xác chết phỉ tặc lại lui ra lần nữa.
Nhưng đáng khen cho tinh thần chiến đấu bất khuất của lũ phỉ tặc này. Vậy mà chúng lại có thể tổ chức một đợi đột kích thứa 3, đó chính là bỏ chạy thật nhanh trên quan lộ dưới làn mưa tên lửa đạn từ đỉnh núi mà vòng qua Mẫu Lệ đỉnh núi.
Nhưng khốn nạn thay hai ngàn tàn binh không chạy được bao xa thì họ lại vướng vào bãi mìn bộ binh chôn chi chít trên quan lộ cách Mẫu lệ núi 2km. Cũng cùng lúc đó một ngàn tay súng trường dang ngụy trang bên khu rừng mé bên ầm ầm nổ súng. Một màn bắn gà tây lại được tái hiện, lúc này các tân binh Vạn Niên sau trận chiến thấy máu ở Hải Dương đã thành lão binh rồi. Họ tác chiến máu lạnh hơn, điềm tĩnh hơn, dĩ nhiên xác xuất giết người tốt hơn.
Một ngàn năm trăm phỉ tặc cuối cùng ném hết vũ khí xuống mà gào khóc, chẳng cần ai hô đầu hàng họ cũng không chiến đấu nữa. Từ sáng đến giờ chiến đấu với họ chỉ là dâng mạng sống, địch nhân còn không thầy mặt, chỉ có chết và chết. Họ chẳng cần biết đầu hàng có bị giết hay không, thà rằng bị chém đầu so ra còn sung sướng hơn tình cảnh hiện tại.
Một đoàn quân khát máu bị vùi dập cho đến đọ sụp đổ hoàn toàn đến vậy quả thật là trước này khó gặp. Năm ngàn phỉ tặc gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, thương vong của Vạn Ninh quân hầu như… rất ít. Nói chung chiến dịch Vạn Ninh lần này quân Vạn Ninh toàn thắng, chiến lợi phẩm vô số. thương vong ít ỏi vô cùng, từ tân binh thành lão binh hết và quan trọng là phối họp chiến đấu các cánh quân của họ phải nói là có bước thăng tiến về chất lượng rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK