• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm ở trong thị trấn nhỏ. Bốn bề yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng ếch nhái kêu trong vườn.

Phó Tử Sâm giúp Tống Cẩm Đan mang ghế tre đặt ngoài sân. Cô tựa đầu ra sau ghế ngắm nhìn bầu trời đêm, ánh sao và ánh trăng sáng cùng chiếu rọi xuống mặt đất vừa lung linh lại huyền ảo.

"Tử Sâm, nếu có một ngôi sao băng lướt qua, anh sẽ ước điều gì?"

"Ước một điều thật đặc biệt!"

Không biết thời gian đã qua bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến khiến cô không thể mở nổi hai mắt. Tống Cẩm Đan thiếp đi, cô tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh lim dim ngủ.

Phó Tử Sâm muốn định để cô ngủ sâu giấc rồi mới ôm cô vào giường để khỏi bị đánh thức. Anh tựa đầu ra sau ghế, hai tay thì ôm chặt lấy cô trong lòng.

Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp! Đẹp không phải vì có trăng hay sao gì cả, mà nó đẹp vì có cô bên cạnh.

Là sao băng.

Một vệt sáng vút đi thật nhanh trên bầu trời đêm khiến anh chú ý.



Phó Tử Sâm hơi cúi đầu, anh đặt lên trán Tống Cẩm Đan một nụ hôn.

"Anh ước cho cô gái của anh luôn bình an và hạnh phúc! Anh yêu em!"

***

Hai tháng rất nhanh đã trôi qua.

Thời tiết đã bước vào mùa thu nên có chút se lạnh, không khí bên ngoài mang theo sự nhẹ nhàng, mát mẻ và trong lành.

"Trời trở lạnh rồi, ra ngoài phải biết giữ ấm!''

Phó Tử Sâm cởi áo khoác của anh rồi mặc lên người Tống Cẩm Đan. Hôm nay khi ra ngoài, cô chỉ mặc mỗi bộ váy hơi mỏng.

Đi trên đường, cơn gió mang theo khí lạnh bất ngờ ùa về, thổi từng đợt mạnh bạo khiến cô không khỏi rùng mình. Những lúc như này, cô rất thích đi nép vào người anh, vừa được che chắn gió, vừa có thể ôm.

Anh đưa cô đến một quán cơm quê bình dân.

Khi ngồi vào bàn, anh chỉ thấy Tống Cẩm Đan động đũa nhưng không thấy cô ăn. Anh còn đang lo những món ăn ở đây không hợp khẩu vị cô.

"Không ngon sao?"

Cô lắc đầu, rồi lại thở dài: "Không phải… chỉ là em không muốn ăn."

Anh gắp vào bát Tống Cẩm Đan món cô thích, nhưng cô chỉ cắn một miếng rồi lại buông đũa. Anh đoán, mọi chuyện không đơn giản như vậy!

"Là chuyện liên quan đến tên A Hảo kia sao?"



Tống Cẩm Đan nhìn thẳng vào mắt anh, trong đáy mắt cô có chứa một vài tia chán nản: "Mạng sống của hắn ta đã được em cứu về! Nhưng hắn ta lại câm như hến, hỏi cũng không trả lời! Vụ án cũng không thể trì hoãn lâu hơn nữa!"

Anh nắm lấy tay cô an ủi: "Không sao, sẽ có cách! Mọi chuyện đã có anh lo! Hắn không khai, anh cũng sẽ có cách để cho hắn khai!"

Tống Cẩm Đan hôn chụt một cái lên mặt anh thay cho lời cảm ơn. Nhưng Phó Tử Sâm lại cảm thấy, quà đáp lễ này quá nhỏ, anh muốn hơn.

"Thêm cái nữa! Vào miệng!"

"Tham lam!" - Tuy nói vậy nhưng cô vẫn đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh.

"Vẫn chưa cảm nhận được gì cả! Hôn sâu một chút có khi mới cảm nhận được!" - Phó Tử Sâm bất mãn nói.

Cô quay mặt đi, làm lơ anh. Cô hừ một tiếng rồi nói: "Anh đừng có được voi đòi tiên. Sau này em sẽ không bao giờ hôn anh nữa!"

Phó Tử Sâm hoảng rồi, anh xuống giọng ngay lập tức nhận sai với bảo bối của mình.

"Được rồi! Là anh sai, anh sai!"

Cô vẫn nhất quyết không chịu làm hoà, cầm túi xách đứng dậy bỏ đi! Khi anh thanh toán xong bữa ăn, lúc anh chạy ra ngoài đã thấy cô lên một chiếc xe taxi rời đi mất.

"Dỗ bạn gái giận cũng thật khó!"

Phó Tử Sâm thở dài, khi anh định đi thì lại bị thu hút bởi tiếng gây gổ của một cặp đôi.

Người bạn gái hung dữ chỉ vào điện thoại, khó chịu nói: "Anh nói xem, chụp ảnh kiểu vậy sao em dám khoe lên mạng cho bạn bè xem?"

"Không phải rất đẹp và nghệ thuật sao? Đây cũng có thể gọi là ảnh trừu tượng mà em!" - Người bạn trai liên tục giải thích.

"Trừu tượng cái con khỉ! Anh chụp mà tôi còn chẳng biết mình là người hay ma nữa rồi!"

Cô bạn gái ném điện thoại lại cho bạn trai, tức giận bỏ lên một chiếc xe taxi rời đi. Cô ấy bỏ lại người bạn trai vẫn đang còn ngơ ngác đứng ở đằng sau.


Hoá ra… không chỉ có mỗi mình anh là người phải đi dỗ bạn gái giận dỗi, mà xung quanh cũng có… rất nhiều.


***


Sáng ngày hôm sau, Tống Cẩm Đan cùng với Phó Tử Sâm đến trụ sở để xem buổi thẩm vấn A Hảo. Nhưng lần này, không phải là các viên cảnh sát trong đội, thay vào đó người trực tiếp đi ép cung A Hảo lại là Lucas.


Trước khi vào phòng thẩm vấn, cậu ta đã yêu cầu không kết nối âm thanh trong phòng thẩm vấn ra bên ngoài, phòng thẩm tra phải là bốn bức tường kín, trong phòng ngoài Lucas và A Hảo ra sẽ không còn có ai, càng không có chuyện sẽ có người thứ ba sẽ chứng kiến Lucas ép cung.


Cảnh sát trưởng có chút lo lắng khi đưa một người không có chuyên môn, lại còn không có khả năng bảo vệ trước một tên tội phạm.


"Anh có chắc là cậu ta làm được không?"


"Lucas từng học tâm lý học. Không phải nói quá, cậu ta là một bậc thầy trong việc thao túng tâm lý người khác. Là học trò duy nhất của vị giáo sư nổi tiếng John - một nhà tâm thần học của Harvard!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK