***
Sở Chi Lăng sau khi biết Phó Tử Sâm không đơn giản như vậy liền lo lắng cho Tần Hữu. Bà ta lo, Tần Hành sẽ vì Phó Tử Sâm mà khiến cho con trai bà ta chịu thiệt.
Bà ta không cho phép những kẻ khác hơn được con trai bà.
"Ông xem, Phó Tử Sâm bây giờ nó cũng chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì! Tài sản cũng không cần phải cho nó đâu."
Tần Hành nhìn bà ta, tức giận quát lớn: "Bà suốt ngày chỉ tài sản! Tử Sâm nó là con trai tôi, phần của nó chắc chắn phải có."
Nếu người ngoài không biết còn nghĩ Tần Hành là người cha mẫu mực, yêu thương con trai mình. Vậy thì đúng thật là nực cười, 20 năm trước ruồng bỏ nó đưa sang nước ngoài, để rồi bây giờ ông ta lại hối hận khi thấy gia sản của anh. Ông ta mặc kệ mặt mũi, liên tục tìm đến Phó Tử Sâm.
Ngày nào ông ta cũng gọi điện để hẹn gặp Phó Tử Sâm.
Anh bị Tần Hành làm phiền nhiều đến mức phải bỏ số ông ta vào danh sách đen.
"Ông đừng gọi nữa. Nó chỉ càng thêm khinh thường ông thôi!"
"Bà im miệng!"
Tần Hành không chấp nhận chuyện đó, trực tiếp đuổi Sở Chi Lăng ra khỏi thư phòng. Ông ta liền dùng số khác để gọi đến cho Phó Tử Sâm. Lần này anh đã bắt máy.
"Tử Sâm, về nhà đi con. Nếu con không muốn về có thể gặp bên ngoài."
Phía bên kia không trả lời ông ta, ông ta còn tưởng anh đã tắt máy. Màn hình điện thoại vẫn sáng đèn, chỉ là Phó Tử Sâm không trả lời.
"Khoảng 12 giờ trưa nay! Tôi chỉ có khoảng 20 phút để gặp mặt."
"Được! Được! Ba sẽ gửi địa chỉ cho con. Con nhớ phải đến đấy."
Đúng 12 giờ trưa, Phó Tử Sâm đến địa điểm hẹn của Tần Hành. Đó là bàn ăn khép kín được đặt trong căn phòng riêng biệt, không có ai làm phiền.
Tần Hành đã ngồi trong phòng từ sớm chỉ để chờ đợi Phó Tử Sâm. Ông ta trông hào hứng hơn bao giờ hết, đẩy đến trước mặt anh những món mà ông ta đã yêu cầu từ trước.
"Tử Sâm, đây đều là những món ngày trước con thích ăn. Mau ăn đi."
Anh chỉ nhìn nhưng không động đũa.
"Từ lâu những món này đã khiến tôi rất chán ghét."
"Vậy để ba kêu phục vụ đổi món!" Tần Hành biết anh không được vui, gượng cười mà đáp ứng yêu cầu anh.
Phó Tử Sâm nhìn đồng hồ mà nhắc nhở Tần Hành: "Ông còn 15 phút. Có gì nói nhanh đi, đồ ăn ông gọi tôi cũng sẽ không ăn đâu."
Ông ta cố gắng gượng cười che dấu đi sự xấu hổ, phục vụ đã giúp mang đi những món ăn vừa rồi. Sự sĩ diện của ông ta bị chà đạp dưới dưới chân anh, một trưởng bối lại cố đi lấy lòng một vãn bối.
"Tử Sâm! Là ta có lỗi với con. Suốt từng ấy năm ba vẫn luôn muốn đón con trở về nước. Nhưng con giống như biến mất khỏi nước Anh vậy! Ba cảm thấy rất có lỗi."
"Còn 10 phút." - Phó Tử Sâm lại cắt ngang nhắc nhở ông ta.
"Trở về nhà họ Tần đi con! Ba rất muốn bù đắp lại cho con. Trở về nhà họ Tần làm con cháu của nhà họ Tần. Còn nữa, mẹ con bên ngoài kia không ai lo hương hỏa, ba cũng sẽ đón bà ấy về Tần gia."
Tần Hành có chút khó khăn khi nhắc đến mẹ của Phó Tử Sâm. Anh nhìn ông ta với gương mặt xám xịt.
"Ông xem mình có tư cách gì để nhắc đến mẹ tôi không? Nhà họ Tần các người không xứng để tôi trở về!"