• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A!" Tiếng thét bất chợt vang lên từ tầng lầu khiến Phó Tử Sâm và dì Vương bất giác ngẩng đầu.

Tuy diễn ra rất nhanh nhưng anh vẫn kịp nhìn thấy bóng lưng bỏ chạy của cô. Tống Cẩm Đan vừa mới thức dậy, đầu bù tóc rối và thêm bộ quần áo ngủ mát mẻ nữa khiến cô xấu hổ không thôi. Phải chạy vội về phòng để thay bộ đồ mới. Tống Cẩm Đan không nghĩ trong nhà còn có khách.

"Nó là vậy đây! Cứ ngày nghỉ thì ma quỷ cũng chẳng nhận ra nó! Cậu không để ý đấy chứ?" - Dì Vương khẽ mỉm cười và hỏi anh.

Anh lắc đầu, tươi cười nói: "Không đâu, trông cô ấy rất đáng yêu!"

Tống Cẩm Đan xấu hổ không dám thò đầu ra khỏi phòng. Nhưng cô lại không nỡ để anh chờ mình lâu như vậy. Cô lẽn bẽn đi xuống lầu.

Cô hôm nay diện mẫu váy hoa nhí, vừa trẻ trung lại năng động.

Cô ngồi đại xuống một vị trí trống trên ghế sofa.

" y za, bà già này phải đi chợ rồi! Không thể ngồi mãi ở đây làm bóng đèn được!" - Dì Vương đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Trong phòng chỉ còn lại cô và Phó Tử Sâm. Thấy khoảng cách giữa hai người quá xa, anh chủ động nhích lại gần.

"Đừng nhích nữa, em sắp hết chỗ ngồi rồi!"



"Vậy em đừng tránh nữa là được!" - Anh thản nhiên nói rồi sáp lại gần cô.

"Sao trước giờ em lại không biết anh ấu trĩ như vậy nhỉ?"

Phó Tử Sâm vòng tay qua kéo cô vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc bồng bềnh của cô.

Anh dịu dàng hỏi: "Vậy trước đây, trong mắt em, anh là người thế nào?''

Cô thẳng thắn trả lời câu hỏi của anh mà chả thèm suy nghĩ: "Là cục đá biết đi!"

Kết quả, cô chỉ nhận lại được gương mặt đen xì và tức giận của anh. Nhưng anh không nổi giận, động tác vẫn rất dịu dàng khi anh vuốt mái tóc cô.

"Đến giờ rồi! Chúng ta đi thôi!"

"Đi đâu cơ?"

Phó Tử Sâm kéo Tống Cẩm Đan đi khiến cô tò mò, ngước mắt theo hành động của anh.

Phó Tử Sâm lái xe, chở cô ra khỏi căn biệt thự. Khi biết cô vừa ngủ dậy nhưng chưa ăn sáng, anh lo lắng hỏi:

"Em muốn ăn gì để anh mua?"

"Em muốn anh bánh bao ở quán Bảo Bảo ven đường! Lâu rồi em chưa được ăn món đó!"

Anh rất chiều theo ý cô mà đến đó mua. Quán ăn đó rất nhỏ, nhưng lại có rất nhiều người đứng xếp hàng. Bây giờ đã gần tám giờ, qua thời gian ăn sáng rồi nhưng số lượng người xếp hàng không những không giảm mà lại còn nhiều thêm. Chen chúc nhau hơn ba mươi phút, Phó Tử Sâm mang về cho cô hai chiếc bánh bao Bảo Bảo cỡ lớn.

Cô hạnh phúc khi được cắn miếng bánh bao đầu tiên.

"Ngon quá đi! Mùi vị vẫn ngon như ngày xưa! Anh muốn thử không?"



Anh hỏi lại với một gương mặt gian manh: "Em có chắc là muốn cho anh thử không?"

Cô lườm anh, giấu đi chiếc bánh bao còn lại. Cô mắng: "Đồ lưu manh, anh còn dám giở ý đồ xấu với em!"

"Được rồi, mau lên! Đừng làm giảm tiến độ ngày hôm nay của chúng ta!'' - Phó Tử Sâm lên tiếng nhắc nhở.

"Anh coi em là bạn gái hay là đối tác làm ăn vậy?''

"Đương nhiên là bạn gái rồi! Anh chỉ muốn ngày hôm nay sẽ để lại ấn tượng khó quên trong lòng em mà thôi!"

"Anh bôi mật ong lên miệng đấy à?"

***

Địa điểm hẹn hò của hai người là khu vui chơi giải trí. Trước nay, anh chưa từng đi hẹn hò nên cũng chẳng biết các cặp đôi sẽ đi đâu.

Cũng là Phó Tử Sâm của tối qua,

"Lucas, tôi cho cậu mười phút! Viết báo cáo cho tôi những địa điểm mà các cặp đôi sẽ thường đến!"

"Ông chủ à? Ngài có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Gần nửa đêm rồi đó! Ngài đừng có quá đáng mà ép tôi tăng ca vậy chứ!" - Lucas nói trong điện thoại giống như muốn khóc.

Cậu ta chỉ thấy trên đời này không thể tìm được ông chủ nào vô lý như ông chủ của cậu ta. Mà rõ ràng, ngày mai còn là ngày nghỉ!

Phó Tử Sâm nhíu mày, anh thương lượng về giá cả với Lucas: "Lương tăng gấp đôi ngày bình thường!"

Lucas trong cơn buồn ngủ lập tức bật dậy khỏi giường, cậu ta chạy theo tiếng gọi của "tư bản" bóc lột mang tên Phó Tử Sâm.

Mười phút trôi qua, một bản báo cáo hoàn chỉnh đã được gửi đến. Sau khi đọc xong, Phó Tử Sâm thấy số tài liệu này vẫn chưa đủ.

Anh nhắn tin cho Lucas: "Cậu giúp tôi soạn một tập văn bản về lịch trình của các cặp đôi!"

Lucas mơ mơ màng màng, cậu ta đọc tin nhắn trong trạng thái buồn ngủ.

"Ngài Conal, ngài đừng nói với tôi là ngày mai ngài đi hẹn hò đó nha?"


Anh gửi lại bằng một dòng tin đe doạ: "Nếu cậu còn nói nữa thì tiền thưởng tháng này cũng không cần lấy nữa đâu!''


Tâm trạng hào hứng khi nãy của anh ta đã bị dập tắt, tinh thần suy sụp ngồi trước màn hình máy tính.


Sau khi gửi đi file tài liệu, Lucas gục ngã ngay trên bàn làm việc.


Nhưng Lucas đâu có biết, Phó Tử Sâm đã dành cả đêm hôm qua chỉ để học cách chiều lòng bạn gái.




Sau khi thử một đố trò cảm giác mạnh ở khu vui chơi thì Tống Cẩm Đan đã nhất quyết kéo anh vào một căn nhà ma. Bên trong được trang trí trông chân thật đến đáng sợ. Vô tình giẫm phải thứ đồ đó cũng khiến nó phát ra âm thanh rợn người.


Tống Cẩm Đan sợ hãi đến mức phải túm chặt tay anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK