• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mụ ta chột dạ kêu chồng mình về phòng lấy đồ để đem trả. Có mấy lần mụ bắt Đông Trí mặc cho mụ xem, nhưng hắn chẳng tài nào mặc được, dáng người thấp bé, gầy gò của hắn chỉ khiến bộ đồ thêm xấu đi. Bộ đồ từ đó cũng bị mất xó trong tủ.

Phó Tử Sâm kiểm tra giấy tờ mọi thứ vẫn còn đủ. Chỉ có điều điện thoại do ngấm nước lên không thể hoạt động.

Trước khi đi, anh để lại cho anh em A Trí một tờ danh thiếp.

"Sau này có việc gì cần cứ tìm tôi."

"Anh ăn nhờ ở đậu nhà tôi lâu như vậy thì tôi cũng là ân nhân của anh." Mụ ta mặt dày nhìn anh mà nói.

"Có chuyện gì cứ tìm tôi!"

A Trí và em trai cậu ấy cùng tiễn Phó Tử Sâm ra ngoài làng. Làng bọn họ quá cổ hủ, ngay cả một phương tiện đi lại còn chẳng có. Trước khi Phó Tử Sâm đi, A Trí còn khuyên bảo:

"Mấy lần cũng có người muốn thoát ra ngoài nhưng nghe bảo đều bị thú dữ ăn thịt, không bao giờ trở về! Anh đi nhớ bảo trọng!"



"Còn nữa, người phụ nữ béo kia trong thời gian cậu mất trí nhớ đã đối xử với cậu rất tàn ác. Nếu mụ có nhờ giúp đỡ cũng đừng giúp."

Không ngờ hai anh em A Trí lại tin vào những tin đồn vớ vẩn như vậy, còn dặn anh cả việc liên quan đến mụ chủ nhà kia. Những người đã rời khỏi làng, bọn họ không phải bị thú dữ ăn thịt mà là không muốn trở về nơi tồi tàn như vậy.

"Sau khi ra ngoài tôi sẽ cho người đến giúp các cậu thoát khỏi thời kỳ 'đồ đá'!"

Anh tiêu soái bước đi trên con đường, nhưng bốn xung quanh chỉ toàn những cây cổ thụ cao lớn che khuất tầm nhìn. Đi loanh quanh một hồi lại trở về vị trí cũ. Hoàng hôn cũng đã dần buông xuống, anh đi xuyên qua rừng cây cuối cùng đã thấy một chút hy vọng. Đó là một đạo quán phát ra ánh đèn.

Người bán ở đây là một ông cụ tuổi tác đã cao.

Anh đặt trước mặt ông một thỏi vàng. Tiền của anh chủ yếu để trong thẻ, tiền mặt thì lại không thể sử dụng được trong nước, phải đi đổi.

Ông lão nhìn thỏi vàng trên bàn rồi phì cười: "Anh xuyên không đến à mà dùng vàng để mua bán!"

"Tôi không có tiền mặt! Ông cầm tạm, cái này cũng có thể bán lấy tiền."

Ông lão nhìn thỏi vàng, sáng bóng, đập cũng không có dấu hiệu là giả. Phó Tử Sâm gọi vài món đơn giản như thịt kho, canh, một đĩa rau xào và thêm một chai nước.

Ăn xong, anh muốn mượn điện thoại của ông cụ để gọi điện. Nhưng ông nói trong quán chỉ có điện thoại bàn. Anh nhìn điện thoại, nó không thể gọi ra nước ngoài, anh lại không quen biết bất kỳ ai trong nước để liên lạc. Nghĩ một hồi anh nhập dãy số của cảnh sát.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?"

"Xin chào, tôi vừa bị tấn công cách đây hai tuần và rơi xuống một vách núi. Tôi không thể thoát ra ngoài, xin hãy cử vài lực lượng xuống để cứu tôi. Tiền với tôi không thành vấn đề!"



"A, chờ chút! Hai tuần trước! Bạn có thể cho tôi biết thông tin."

"Phó Tử Sâm!"

Viên cảnh sát nghe vậy liền nói lớn với các đồng nghiệp: Tìm thấy rồi, anh ta chủ động gọi đến. Mau cho người xác định vị trí.

"Anh hãy bình tĩnh, chúng tôi đang tìm vị trí và cử người đến ứng cứu."

Bởi thiết bị ngày nay rất tiên tiến, ngay cả điện thoại bàn cũng có thể tìm ra vị trí. Sau khi Phó Tử Sâm mất tích, trợ lí của anh là Lucas đã bay trở về để báo mất tích với cảnh sát. Cậu ta đưa hình ảnh anh lên tất cả các mặt báo lớn, chỉ cần người có thể tìm ra anh sẽ nhận được 50 triệu bảng Anh. Nhưng anh giống như hạt bụi vậy, khoanh vùng phạm vi cũng chưa thể tìm thấy. Đội cứu hộ cũng đã dần rơi vào tuyệt vọng vì nghĩ anh đã chết.

Khoảng một tiếng sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Lucas rất vui mừng khi gặp lại CEO, vui đến muốn bật khóc.

"Cuối cùng cũng tìm được ngài!"

"Mời anh lên xe, sau khi anh hồi phục chúng tôi sẽ cho người đến để làm việc, lấy chân dung kẻ phạm tội đã tấn công anh."

"Bọn đều che mặt, tôi không nhìn thấy!'' Phó Tử Sâm trả lời viên cảnh sát.

"Chúng tôi sẽ dốc sức tìm ra kẻ đứng sau. Chào anh!"

Phó Tử Sâm được đưa về khách sạn năm sao, sử dụng khu vực vip nhất. Trang phục của anh cũng đã được đổi sang bộ mới, đến sức khoẻ cũng là bác sĩ hàng đầu đến kiểm tra.

Sở Chi Lăng sau khi nhận được tin Phó Tử Sâm đã chết liền rất vui mừng, thấy những thông tin tìm Phó Tử Sâm trên mạng bà ta chỉ biết cười. Bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thể tìm được đâu.


Tin tức anh mất tích đã trấn động cả nước với số tiền thưởng, Tống Cẩm Đan qua đó cũng biết được nhan sắc của anh cực phẩm đến cỡ nào. Phải nói là rất đẹp, đẹp hơn Tần Hữu gấp trăm, nghìn lần. Chỉ là một bức ảnh thôi mà cô cũng nhìn đến mê mẩn.


Sáng hôm sau, Sở Chi Lăng thức dậy. Việc đầu tiên bà ta làm là xem tin tức, nụ cười bà ta cũng dần đân đông cứng. Nữ MC đã phát đoạn video trực tiếp quay lại cảnh Phó Tử Sâm trở về.


"Nóng! Tối hôm qua, cảnh sát và lực lượng cứu hộ đã tìm ra anh Phó và giải cứu thành công. Toàn bộ số tiền thưởng đưa ra trước đó đã được trao lại cho lực lượng cảnh sát và cứu hộ!"


Bà ta tức đến tắt màn hình.


"Cậu ta thế mà lại không chết, còn có nhiều tiền như vậy! Không! Không! Tao đã tiễn được mẹ mày, lẽ nào lại không tiễn được mày đi!"


Lúc ở công ty, cô vô tình lướt thấy tin tức Phó Tử Sâm trở về từ cõi chết. Lòng cô như nở hoa mà hỏi trợ lí Hoàng:


"Bác có biết đứa con riêng của nhà họ Tần không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK