• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hệ thống cảnh báo! Nhân vật nhiệm vụ rơi vào tình trạng nguy kịch, hệ thống đề nghị chủ nhân nhanh chóng đem nàng cứu sống. Nếu như nhân vật nhiệm vụ tử vong, hệ thống sẽ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, chủ nhân trực tiếp bị giảm xuống mười cấp, đồng thời toàn bộ danh vọng bị xóa sạch!”



Trong lúc nhất thời âm thanh của hệ thống lại đột nhiên vang lên, tâm trạng Trần Vũ càng thêm trở nên rối loạn. Hắn không dám do dự một chút, vội vàng đem con dao nhọn cắm trên ngực trái của nàng rút ra, sau đó đem số Thánh Thủy Dược Tề còn dư lại trong bình, đổ sạch vào trên vết thương của nàng. Thế nhưng chờ một hồi lâu vết thương của nàng vẫn không có cầm máu trở lại, mà nó càng lúc càng muốn thối rửa. Ái Lệ Na lúc này đã hoàn toàn hôn mê, không có một chút dấu hiệu sinh cơ nào.



Trần Vũ lâm vào bế tắt, nhanh chóng đi vào bên trong hệ thống hô to: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt! Rốt cuộc nàng ta có vấn đề gì, tại sao dược tề lại không có tác dụng?”



Mặc cho Trần Vũ sốt ruột như thế nào, vẻ mặt của Tiểu Nguyệt vẫn điềm tĩnh như thường, nàng thậm chí còn nhìn hắn cười hì hì nói: “Cái này nha, đây chính là độc lần trước chủ nhân bôi lên trên vết thương của tên thích khách kia. Bây giờ hắn dùng nó để đánh trả lại, đương nhiên là Thánh Thủy Dược Tề sẽ không có tác dụng gì rồi!”



“Thế nhưng lần trước không phải ngươi nói là, bất kỳ độc dược gì Thánh Thủy Dược Tề cũng có thể giải trừ được hay sao?” Trần Vũ nghe xong câu trả lời của nàng không khỏi gắt lên.



Khuôn mặt của Tiểu Nguyệt không khỏi đỏ ửng, nàng xấu hổ cúi thấp đầu nói: “Cái này… cái này không phải là lỗi của ngươi ta nha… đây là… đây là do độc của chủ nhân hơi có chút lợi hại, cho nên nó mới không có tác dụng như vậy!”



Lúc này Trần Vũ cũng không có quá nhiều thời gian đế xoắn xuýt ở vấn đề này, hắn vội vàng đi vào chính đề: “Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa, ta chỉ muốn biết, làm cách nào để có thể giải độc cho nàng?”



Tiểu Nguyệt vừa rồi bị hắn khiển trách đã có chút áy náy, cho nên bây giờ nghe hắn hỏi chuyện này cũng rất biết phối hợp, nhanh chóng làm ra câu trả lời: “Chuyện này cũng không khó, chỉ cần chủ nhân dùng máu của mình đem cho nàng uống, độc tự khắc sẽ bị giải trừ!”



“Thật sao?” Trần Vũ nghe xong cũng có chút sững sờ, hắn không khỏi nguy hoặc mà hỏi lại cho chắc ăn.



“Đương nhiên là thật rồi, bởi vì trong người của chủ nhân còn có Cổ Độc Trùng, máu trong người chủ nhân chính là dược liệu giải độc tốt nhất thiên hạ. Cho dù là chất độc Thần Cấp cũng không có vấn đề gì!” Tiểu Nguyệt một phen đắc ý trả lời.



Trần Vũ cảm giác mình hao tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng lại tìm ra một giải pháp vô cùng đơn giản, không khỏi lắc đầu cười khổ mà rời hệ thống. Tiểu Nguyệt nhìn thấy hắn cứ như vậy ròi đi, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất mãn, bĩu môi nói: “Làm gì lại gấp gáp như vậy chứ, cũng không có chết được kia mà!”



Nhưng Trần Vũ cũng không có nhiều thời gian để ý đến nàng, hắn hiện tại không có chỗ để chần chừ. Sau khi thoát ra khỏi hệ thống, Trần Vũ liền cắn răng, đem dao nhọn vạch một đường vào giữa lòng bàn tay. Máu tươi bắt đầu chảy ra, hai đầu lông mày của Trần Vũ không khỏi nhíu chặt lại. Đây là lần đầu tiên hắn tự mình đi làm cái chuyện này, cảm giác thật sự là rất đau buốt. Thế nhưng hắn cũng không có rên lấy một tiếng, liền cúi thấp người xuống đem cái miệng nhỏ của nàng mở rộng ra, rồi sau đó mới nắm chặt bàn tay, để cho máu tươi từ trong đó dần dần chảy vào bên trong.



Sau khi máu tươi chảy vào trong miệng, Trần Vũ nhìn thấy cuống họng của nàng đang không ngừng nuốt xuống. Nhìn một màn này, Trần Vũ có chút thất thần, cảm giác cái miệng nhỏ của nàng lúc này tràn đầy máu tươi, thật sự là đủ yêu dị. Trải qua một hồi lâu, rốt cuộc khí sắc của nàng cũng dần dần trở nên bình thường, mà vết thương trên ngực của nàng dường như chưa thể nào khép lại, vẫn còn có máu đen chảy ra ngoài, kèm theo đó là một mùi hư thối rất khó chịu.



Trần Vũ biết là độc tính trên ngực của nàng vẫn chưa có giải trừ, lại sợ nó sẽ theo đó mà xâm nhập vào bên trong, gây nên nguy hiểm. Cho nên hắn mới quyết định đem bàn tay của mình tiếp tục vạch phá một đường, sau đó trực tiếp úp thẳng lên trên ngực của nàng. Dù sao vết thương của nàng nghiêm trọng như vậy, lỡ như hắn chậm chạp không cứu chữa, như thế sẽ để lại sẹo, vậy không phải là rất đáng tiếc hay sao?



Nghĩ như vậy, cho nên Trần Vũ rất là sảng khoái, không chút chần chừ, đem bàn tay của mình xoa nắn trên ngực nàng một hồi lâu. Đây không phải là do hắn muốn chiếm tiện nghi của nàng, mà do ngực nàng quả thật là quá lớn, một bàn tay hắn không thể nào nắm hết, cho nên nhất thời chỉ có nghĩ ra một cách như vậy. Quả nhiên là phương pháp của hắn rất có hiệu quả, không qua ít phút máu đen trên người của nàng dần phai dần, bắt đầu chuyển sang màu đỏ tươi. Đợi cho vết thương bắt đầu khép miệng lại, Trần Vũ mới luyến tiếc mà đem bàn tay của mình rút ra khỏi bộ ngực của nàng.



Mà vừa hay lúc này, ánh mắt của Ái Lệ Na trừng trừng mở to, nhìn chằm chằm về phía Trần Vũ. Nhìn thấy ánh mắt này của nàng, Trần Vũ có chút giật mình, hắn còn tưởng rằng hành động vừa rồi của mình bị nàng phát hiện, trong đầu đang không ngừng tìm kiếm lý do chính đáng để giải thích cho nàng hay. Nhưng ai biết luc này nàng lại khẽ mở miệng lên tiếng, nói: “Vũ, đây là đâu? Ta có phải là đã chết rồi hay không?”



Nghe nàng hỏi như vậy, Trần Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó mới trấn định nhìn nàng, nói: “Không phải đâu, ngươi xinh đẹp như vậy làm sao có thế chết được chứ! Ngươi cứ yên tâm đi, vết thương của ngươi đã được ta trị liệu xong rồi, chỉ chờ một ít thời gian tĩnh dưỡng nữa là sẽ phục hồi như cũ thôi!”



Nghe xong một hồi, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn. Lúc này vết thương trên ngực của nàng đã khép miệng lại, mà áo ngoài vì bị dao đâm trúng cho nên bị thủng ra một lỗ lớn, tuy rằng có vết máu che đậy lại, thế nhưng vẫn không có cách nào che hết xuân quang bên ngoài. Nhìn thấy một màn này, nàng không khỏi đỏ mặt mà đem tay che ngực lại, còn Trần Vũ cũng gấp gáp quay đầu sang chỗ khác.



Không khí đột nhiên rơi vào trầm mặc, mà Ái Lệ Na cảm giác ngực mình truyền đến một hồi cảm giác là lạ, nhưng nàng cũng không rõ là lạ ở chỗ nào. Bởi vì khi hôn mê, nàng hoàn toàn không nhận biết được chuyện gì đã xảy ra với mình. Lại liếm môi một hồi, nàng đột nhiên cảm thấy có chút vị tanh, cùng chút ngòn ngọt. Sau khi đem chất dịch trên miệng nuốt xuống, nàng mới biết đó là mùi vị của máu tươi. Lúc này nàng không khỏi giật mình mà đưa mắt nhìn sang Trần Vũ.



Lúc này không biết vì cái gì, ánh mắt của Trần Vũ cũng nhìn về phía nàng. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hắn cũng biết là không thể che giấu được cái gì, cho nên cười khẽ một tiếng, rồi làm ra giải thích: “Thành thật xin lỗi, vừa rồi trong lúc cấp bách, ta chỉ có thể dùng máu của mình để truyền cho ngươi. Ngươi yên tâm đi, máu của ta có chút tác dụng trị độc, ngươi uống vào sẽ không bị độc chết đâu mà lo!”



Đương nhiên ánh mắt của Ái Lệ Na nhìn về phía hắn không phải là ý này, thế nhưng nghe hắn giải thích một hồi nàng càng thêm giật mình hơn. Phải biết chuyện này thật sự rất là nguy hiểm, nếu như mọi người đều biết máu của hắn có thể giải độc, không biết là sẽ có bao nhiêu người điên cuồng đem hắn bắt giữ lại. Dù sao thế giới này nhiều người chỉ nhìn vào lợi ích, cái gì tinh thâm, bạn hữu đối với bọn họ mà nói đều không có một chút giá trị nào. Thế nhưng vừa rồi không những hắn đã liều mạng cứu nàng, mà còn đem bí mật này nói ra cho nàng biết, chẳng lẽ hắn không sợ nàng sẽ đem hắn bán đứng hay sao? Hay là hắn cho rằng nàng sẽ không coi trọng việc này?



“Cảm ơn!” Không biết là nghĩ như thế nào, nàng đột nhiên lại trở nên đỏ mặt, rồi cúi thấp đầu xuống nói khẽ một tiếng.



Mặc dù âm thanh của nàng rất giống như là mũi kêu, thế nhưng thực lực của Trần Vũ bây giờ cũng không phải là yếu, ở một cự ly gần như vậy hắn đương nhiên là nghe rất rõ ràng.



Trần Vũ chỉ khẽ cười một tiếng, rồi nói: “Cảm ơn cái gì chứ? Vừa rồi nếu như không phải là ngươi liều mạng cứu ta, ngươi đâu có nhất định sẽ bị trọng thương như vậy?”



Nghe hắn nói như vậy, lại nghĩ đến hành động ngu ngốc trước đó của mình, da mặt của nàng càng thêm đỏ lên. Lúc đó nàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm ra một chuyện ngốc nghếch đến như vậy. Rõ ràng tình hình lúc đó cũng không thật sự phải để cho nàng liều mạng, chỉ cần nàng đem Hoàng Bân giữ chân một chút là được rồi. Ai biết được một sát thủ như nàng lại có lúc ấm đầu lên, ngay cả một việc ngu ngốc như thế cũng có thể dám làm. Mà có vẻ như nhờ vào chuyện này, ông trời mới thương tình đem cảnh giới của nàng đột phá lên một bậc, đã có nửa bước chân tiến vào Thánh Cảnh rồi. Chỉ cần vết thương của nàng hoàn toàn hồi phục, lại dùng chút thời gian hoàn tất lĩnh ngộ về vực, nàng nhất định sẽ bước vào Thánh Cấp, trở thành cường giả một cõi, không còn phải nghe theo sự sai khiến của bất kỳ ai nữa.



“Được rồi, đừng có ngồi ngốc ra một chỗ như vậy, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi, ta còn muốn đi trợ giúp Hắc Long một hồi!” Trần Vũ nhìn thấy nàng một mặt ngốc trệ nhìn mình, không khỏi xấu hổ lên tiếng nhắc nhở.



Vốn dĩ tâm tình thiếu nữ đang lơ lửng trên mây, bị hắn gọi như vậy liền giật mình mà đứng bật dậy. Thế nhưng không biết có phải là nàng có cố ý hay không, lại đem cả thân hình đổ nhào về phía Trần Vũ, làm cho Trần Vũ một phen giật mình, vội vàng đem nàng ôm chặt lấy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng nhanh chóng nổi lên một trận sóng gió dập dờn. Hai mắt của Ái Lệ Na dần dần khép chặt lại, mà khóe môi của nàng đang hướng dần về phía Trần Vũ cúi xuống. Trần Vũ đương nhiên là đã có một chút kinh nghiệm, nhanh chóng hướng về phía môi thơm của nàng cắn xuống. Chỉ là, lúc này đột nhiên từ đằng xa vang lên một trận gầm thét.



“Tiểu tử thúi! Bản Long đang liều mạng đánh nhau, ngươi lại dám chạy trốn đến chỗ này anh anh em em, ngươi thật sự là không biết xấu hổ mà! Bản Long không muốn đánh nữa, không muốn đánh nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK