• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Đại Tỷ bị thủ lĩnh hỏi tới, nhất thời không biết trả lời như thế nào cho phải. Mà thiếu nữu sơn tặc đi cùng với nàng, liền nhanh miệng đáp.



“Thủ lĩnh, chuyện là thế như thế này. Lúc đầu chúng ta đều bị đám người kia bắt giữ, sau đó bị nhốt chung vào một chỗ. Nhưng Lý đầu lĩnh thì bị đưa đến một chỗ riêng, để bắt đầu tiến hành tra khảo. Ta lúc đó cùng với mấy chị em thấy không có ai canh chừng, liền nhân cơ hội thoát thân ra ngài. Sau đó tạo ra hỗn loạn để đem Lý đầu lĩnh cứu thoát. Lúc đó tình hình thật sự là rất rối loạn, ta may mắn kịp thời chạy nhanh, mới đem được Lý đầu lĩnh thoát đi, còn những chị em kia vì muốn bao hộ cho chúng ta đều bị bắt lại hết. Hiện tại không biết các nàng sống chết thế nào!” Nói đến đây giọng nói của thiếu nữ sơn tặc hơi có chút nghẹn lại. Sau đó thiếu nữ còn một bộ tức giận nói: “Nhưng đáng hận nhất là thiếu niên kia, lúc ta cùng với Lý đầu lĩnh chạy đi, ta còn nghe b hắn lớn tiếng nói. Đại đầu lĩnh của các ngươi chỉ là một con rùa đen rụt cổ, suốt ngày chỉ biết ẩn nấp trong hang ổ của mình, như thế thì có cái bản lĩnh gì chứ? Nếu như để cho chúng ta bắt được ả ta, chúng ta nhất định sẽ lột sạch quần áo của ả, đem ả treo lên cây đánh suốt ba ngày ba đêm, để cho ả biết thế nào là mới là sự lợi hại bản đại thiếu gia!”



Nghe xong một hồi, thiếu nữ thủ lĩnh nhất thời tức giận mà đập bàn quát lên: “Lý nào lại có chuyện như vậy! Bọn họ thật sự là khinh người quá đáng!”



“Đúng, đúng vậy! Bọn chúng thật sự là khinh người quá đáng! Thủ lĩnh đại nhân, ngài nhất định phải đem các chị em còn lại cứu ra ngoài mới được!” Thiếu nữ sơn tặc lúc này một bộ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói.



Mà Lý Đại Tỷ sau một hồi ngây ra như phỗng, lúc này cũng trợn ngước mắt lên nhìn nàng.



“Đây là cái quỷ gì? Hoàn toàn không giống trong kịch bản a?”



“Làm sao? Ngươi cảm thấy chúng ta có thể thắng được bọn họ hay sao?” Lúc này thiếu nữ thần bí đột nhiên nghiền ngẫm mà nhìn về phía thiếu nữ sơn tặc nói.



Thiếu nữ sơn tặc bị ánh mắt này của nàng nhìn tới, trong lòng cũng có chút giật mình. Nhưng hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nhìn nàng cúi đầu nói: “Bẩm đại nhân, theo thuộc hạ thấy thì chuyện này rất có khả năng. Vì lúc thuộc hạ chạy trốn ra ngoài, thuộc hạ còn nghe thấy đám người kia nói chuyện với nhau. Nghe qua thì đầu long sủng kia của bọn họ, cũng thật không phải là muốn dùng lúc nào cũng có thể dùng được. Chỉ cần tên kia không có bất kỳ nguy hiểm tính mạng nào, thì nó sẽ không thể tự động phá phong mà chui ra ngoài. Chính vì vậy chúng ta có thể lợi dụng điểm này, đem người bên cạnh của hắn bắt đi. Cho dù lúc đó đầu long sủng kia có phá giải phong ấn chui ra, thì hắn nhất định cũng vì sợ ném chuột vỡ bình, mà không dám làm gì được chúng ta! Không biết chừng, đến lúc đó chúng ta còn có thể khống chế ngược lại bọn chúng, lợi dụng bọn chúng làm việc cho chúng ta. Như vậy không phải là tiện cả đôi đường hay sao?”



Lời này của hắn vừa nói ra, người trong đại sảnh nhất thời hai mắt đều sáng lên. Nhất là Cố Đại Tẩu, nàng hưng phấn nói: “Ha ha ha, đây quả nhiên là trời cũng muốn giúp chúng ta! Thủ lĩnh, chúng ta nhất phải nắm bắt tốt cơ hội lần này, đem bọn người kia đánh bại, rồi cứu chị em của chúng ta ra ngoài. Đồng thời, ta cũng muốn đem tên tiểu tử khốn kiếp kia bắt lại. Nhất định phải đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ mới thôi. Tên khốn đó, vậy mà dám xem thường đại thủ lĩnh của chúng ta, thật sự là quá đáng hận mà!”.



Thiếu nữ thủ lĩnh cũng không phấn khích như những người còn lại, nàng chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang thiếu nữ sơn tặc nói: “Lời của ngươi nói là sự thật chứ?”



Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của thiếu nữ thủ lĩnh, lúc này Lý Đại Tỷ mới đứng ra nói: “Lời này của nàng nói quả thật không sai, lúc bị giam ở đó ta cũng có nghe loáng thoáng qua như vậy! Đây tuyệt đối là một cơ hội tốt!”



Nghe Lý Đại Tỷ khẳng định, thiếu nữ thủ lĩnh tuy rằng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc trong lòng, nhưng nàng vẫn hướng về phía mọi người nói: “Vậy các ngươi nghĩ như thế nào?”



“Nếu Lý Đại Tỷ đã khẳng định như vậy, ta tin tưởng nàng!” Nữ tu sĩ Liễu Thị hướng về phía Lý Đại Tỷ gật đầu nói.



Mà Lý Đại Tỷ trông thấy ánh mắt của nàng nhìn về phía bên mình, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hổ thẹn. Lúc này nàng đang do dự không biết có nên đem hết mọi chuyện nói ra hay không, nhưng thiếu nữ đứng ở bên cạnh nàng, đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của nàng, hắn nói: “Chớ có làm chuyện ngu xuẩn, tất cả thuộc hạ của ngươi còn ở trong tay chúng ta, ngươi có tin hay không, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, các nàng liền không thấy được mặt trời ngày mai?”



Nghe xong câu này, thân hình của Lý Đại Tỷ nhất thời rung lên. Nàng cũng quên mất một chuyện quan trọng này, toàn bộ thuộc hạ của nàng còn đang ở trong tay của hắn. Tính mạng của các nàng, cũng như tương lai của nàng, đều bị hắn nắm giữ trong tay. Nếu như lúc này nàng quay lại phản giáo, hắn nhất định sẽ không buông tha cho các nàng. Mà với thực lực của hắn, những người ở đây dù có muốn bắt giữ hắn, cũng là một chuyện khó khăn vô cùng. Vì vậy nàng không dám đánh cược, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, đem hai bàn tay của mình bấu chặt vào nhau.



“Những người còn lại thì sao?” Nhìn thấy Liễu Thị đã lên tiếng, thiếu nữ thủ lĩnh tiếp tục hướng về những người còn lại hỏi.



“Ta cũng không có vấn đề gì!” Võ Tam Nương nhàn nhạt đáp.



“Ta đương nhiên là không phản đối!” Cố Đại Tẩu rất vui vẻ nói.



“…”



Sau khi nhìn thấy tất cả những người ở bên trong đại sảnh đều đã biểu đạt ý kiến của mình. Trong đó cũng có không ít người biểu thị nghi ngờ, còn muốn đi lên chất vấn Lý Đại Tỷ một phen, nhưng đều bị Lý Đại Tỷ dùng thái độ kiên quyết thuyết phục, không ai còn dám biểu thị sự nghi ngờ của mình ra ngoài nữa.



Lúc này thiếu nữ thủ lĩnh mới đứng dậy, nhìn về phía thiếu nữ thần bí, nói: “Quân sư, ngài có ý kiến gì không?”



“Ta không đồng ý!” Thiếu nữ thần bí chỉ đơn giản đáp.



Thiếu nữ thủ lĩnh lúc này mới có chút sững sờ mà nhìn lấy nàng, nói: “Vì sao?”



Thiếu nữ thần bí chỉ lạnh nhạt nhìn nàng cười một cái, sau đó mới quay sang nhìn hai người Lý Đại Tỷ và thiếu nữ sơn tặc, nói: “Các ngươi đều không nhìn ra chuyện này rất không đáng tin hay sao?”



Nàng nói đến đó liền ngừng lại, mà mọi người đều bị câu nói của nàng làm cho tập trung nhìn về một phía. Thấy mọi người cứ như thế mà nhìn lấy mình, Lý Đại Tỷ cảm giác rất không tự nhiên. Đương nhiên thiếu nữ sơn tặc cũng không tự nhiên hơn chút nào. Hắn có chút nhịn không được, lên tiếng nói: “Có chỗ nào không đáng tin? Chẳng lẽ chúng ta bị bọn hắn lừa rồi sao?”



Có mấy người ban đầu cũng nghĩ đến điểm này, cho nên vừa nghe thiếu nữ sơn tặc nói xong, liền gật đầu tán thành.



“Ta cũng nghi ngờ chỗ này, nếu như đây là bí mật của bọn họ, bọn họ làm sao lại dễ dàng để cho các ngươi biết được như vậy?”



“Đúng vậy, đúng vậy! Chuyện này thật sự là quá đáng nghi, ta thậm chí còn hồ nghi, có phải là bọn họ cố tình để cho Lý đầu lĩnh chạy thoát, rồi đem tin này báo về cho chúng ta hay không!”



“…”



Người ta nói hai người đàn bà cộng thêm một con vịt thì sẽ thành ra cái chợ, còn đằng này trong đại sảnh có hơn mấy chục nữ nhân, nhất thời bầu không khí trở nên náo nhiệt hẳn lên.



“Im lặng! Im lặng! Tất cả đều im lặng hết cho ta!” Thiếu nữ thủ lĩnh thấy bầu không khí trong đại sảnh đang dần theo chiều hướng không thể kiểm soát được, nàng nhất thời không nhịn được mà phải hô lên.



Đám đầu lĩnh ở trong đại sảnh đều bị tiếng hô của nàng làm cho trấn tĩnh trở lại, bắt đầu một bộ nhàn nhã, nhìn lấy vị thiếu nữ thần bí đang ngồi trước mặt.



“Thiếu nữ sơn tặc” có chút cảm thán mà nhìn lấy các nàng. Hắn thật sự không nghĩ đến đám nữ sơn tặc này lại kỳ hoa như vậy. Thật sự là rất thú vị! Chỉ là, vừa nghĩ đến việc sau này ở bên cạnh mình có một đám nữ nhân như vậy vây quanh, hắn thật sự có một loại cảm giác tê hết cả da đầu. May là lúc đó đã có người trấn trụ các nàng, hắn cũng không cần phải tự mình ra tay. Nếu không, hắn thật sự là muốn đem nhiệm vụ này hủy bỏ cho rồi.



“Nhìn ta? Các ngươi nhìn ta làm gì? Chuyện này phải nên hỏi hắn mới đúng, phải không công tử?” Mà lúc này thiếu nữ thần bí bị đám đầu lĩnh kia nhìn lấy, liền tức giận mà trừng mắt lên. Sau đó nàng còn một bộ hời hợt nhìn lấy “thiếu nữ sơn tặc” đi ở bên cạnh Lý Đại Tỷ cười nói.



Mà “thiếu nữ sơn tặc” đứng bên cạnh Lý Đại Tỷ vừa nghe xong được câu này của nàng, thân hình của hắn nhất thời rung lên. Nhưng ngay sau đó hắn lại nhịn không được mà cười lớn một trận: “Ha ha ha, không hổ là Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ Hân, như vậy mà cũng có thể nhìn thấu được thân phận của ta! Lợi hại, quả nhiên là lợi hại! Tại hạ xin được bội phục cô nương!”



Lúc này Trần Vũ cũng không thèm giả trang nữa, hắn sau khi cười to một trận, liền đem khăn che mặt trên người của mình tháo xuống, để lộ ra một trương da mặt anh tuấn, rạng ngời. Với lại bộ dáng của hắn lúc này vô cùng tự nhiên, thong dong, hoàn toàn không có một chút lo lắng nào khi bị người phát hiện ra cả. Cho nên nhất thời, chúng nữ ở trong đại sảnh đều nhìn đến dại ra. Đặc biệt là thiếu nữ thần bí, nàng vừa rồi đã bị câu nói của Trần Vũ làm cho chấn động vô cùng.



“Ngươi… ngươi làm sao biết được thân phận của ta?” Thiếu nữ thần bí hơi có vẻ run rẩy nói.



“Ta không chỉ biết được thân phận của ngươi, ta còn biết được đại thống lĩnh của các ngươi là ai! Nếu như ta đoán không nhầm, thì nàng ắt hẳn là chị em song sinh với vị thủ lĩnh này, nàng tên là Tống Ngạn Kiều đúng không?” Trần Vũ vừa nói vừa nhìn về phía thiếu nữ thủ lĩnh cười cười.



Mà lời này của hắn càng làm cho chúng nữ chấn động hơn.



“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Thiếu nữ thủ lĩnh thật sự là bị lời nói của Trần Vũ dọa sợ.



Bí mật về thân thế của các nàng đã được che giấu suốt mười mấy năm nay, vậy mà bây giờ để cho một người trẻ tuổi như vậy nói ra. Chuyện này mang ý vị như thế nào? Chẳng phải là nói, thân thế của các nàng sớm đã bị người ta điều tra rõ ràng rồi sao? Mà thiếu niên này, rất có thể là đến đây để thanh trừ các nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK