• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sưu! Sưu!”



Trần Vũ cùng một lúc bắn ra hai mũi tên, hướng về phía hai đầu Ma Lang mà phóng tới, dọa cho bọn chúng kinh hãi vội vàng tránh sang một bên. Nhưng mà động tác của Trần Vũ cũng không có dừng lại, hắn lao thẳng về phía Cổ Hồn Hoa, muốn đem nó hái xuống trước. Đến lúc này hai đầu Ma Lang mới biết là mình bị mắc lừa, cho nên tức giận gầm rít mà quay đầu đánh úp trở lại.



Thế nhưng ngay lúc này, thân hình của Ái Lệ Na cũng động, nàng đem tên nỏ trong tay bắn ra, sau đó còn lấy theo dao nhọn thọc vào trong hốc mắt của một đầu Ma Lang ở ngay bên cạnh. Mũi dao sắc nhọn lóe lên một đạo hàn quang, nhanh chóng cấm “phập” vào trong hốc mắt của con Ma Lang này.



“Ngao ô…”



Chỉ nghe Ma Lang kêu lên một tiếng thê lương, thân hình to lớn của nó nhanh chóng trượt ngã xuống đất, xương cốt cũng bắt đầu vỡ vụn ra, hồn hỏa rơi xuống đất. Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, đầu Ma Lang còn lại cũng mặc kệ cái gì là Cổ Hồn Hoa hay không Cổ Hồn Hoa luôn. Đầu Ma Lang vừa chết chính là anh em của nó, nó không thể không thay anh em của mình báo thù được. Cho nên Ma Lang vô cùng tức giận, nó gầm lên một tiếng, sau đó phóng người hướng về phía Ái Lệ Na chụp tới. Nó muốn đem nàng chụp chết ngay tại chỗ.



“Cẩn thận!” Nhìn thấy một màn này, Trần Vũ không khỏi kinh hãi mà hô to lên, đồng thời cung tên trong tay cũng nhanh chóng được bắn ra.



“Sưu!”



Lúc mới đầu Trần Vũ chỉ dùng hai mũi tên thường để lừa bọn chúng, bây giờ mới là một mũi Diệt Hồn Tiễn chính thức. Mặc dù bài học của Bạch Tượng vẫn còn ngay ở trước mắt, thế nhưng sự tức giận đã để con Ma Lang kia hoàn toàn mất đi lý trí. Nó vung một trảo đập về phía Ái Lệ Na, đem dao nhọn trong tay của nàng hất văng. Sau đó nó rít gào một tiếng, lại phóng người đem nàng áp xuống đất, muốn đem răng nhọn của mình xé nàng ra thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn bỏ quên mất mũi tên của Trần Vũ đang đuổi theo phía sau lưng.



“Phốc!”



Động tác lao lên của con Ma Lang chỉ vừa mới được thực hiện một nửa, thân hình của nó đột nhiên cứng đơ lại, sau đó nhanh chóng đổ ầm xuống đất, xương cốt cũng bắt đầu tan ra. Một mũi tên vừa rồi của Trần Vũ không biết làm cách nào lại đem hồn thể của nó đánh tan ra, làm cho hồn hỏa của nó cũng rơi ngay xuống đất.



“Phù phù!”



Trần Vũ thở phù ra một trận. Khoảnh khắc vừa rồi thật sự là quá mức kinh diễm, mọi thứ chỉ xảy ra trong một tích tắc. Nếu như không phải là do hai người phối hợp ăn ý, lại dựa vào một chút may mắn nên mới diệt được hai đầu Ma Lang kia. Nếu không hiện thời ai chết ai sống cũng là một dấu hỏi lớn.



Mặc dù nguy hiểm qua đi, nhưng Trần Vũ biết lúc này cũng không phải lúc để vui mừng, hắn nhanh chóng đem Cổ Hồn Hoa thu thập vào trong không gian của hệ thống, đồng thời cũng tiện tay đem hồn hỏa của hai đầu Ma Lang thu vào trong không gian trữ vật. Dù sao thứ này cũng là đồ tốt, Trần Vũ không muốn uổng phí lưu lại nơi này.



“Lệ Na, ngươi có sao không?” Trần Vũ đi tới kéo tay nàng đứng dậy, ánh mắt chăm chú kiểm tra thân người của nàng một hồi.



Bị hắn nhìn một trận như vậy nàng không khỏi có chút đỏ mặt xấu hổ, thế nhưng lúc này nàng cũng không muốn lưu lại lâu ở đây, cho nên mới lắc đầu ra hiệu cho Trần Vũ rời đi.







Lúc này, ở bên trong một chỗ sương mù dày đặc, âm thanh tức giận của Bạch Tượng đột nhiên vang lên: “Khốn nạn, Cổ Hồn Hoa là của bản Vương, ai cho phép các ngươi cướp đi!”



Nhưng không qua một hồi, lại nghe âm thanh tức giận của Bạch Tượng vang lên lần nữa: “Con rồng đê tiện, ngươi đây là có ý gì? Có phải là ngươi muốn cùng bản Vương không chết không thôi mới dừng lại phải không?”



“Ngu ngốc, bản Long thèm vào mà cùng liều mạng với ngươi! Cổ Hồn Hoa lần này là tên tiểu tử kia lấy, liên quan gì đến ta? Bản Long không có thời gian để trêu đùa với ngươi, bản Long đi đây!” Hắc Long khinh bỉ cười lên một tiếng, sau đó thân hình của nó uốn éo một trận, rồi cuối cùng mới chịu lao đi.



“Ghê tởm! Con rồng đê tiện, ngươi có bản lĩnh thì đứng lại đó cho ta, hôm nay bản Vương muốn liều mạng với ngươi!” Âm thanh chấn động của Bạch Tượng vẫn không ngừng rền vang.



Thế nhưng lúc này thân ảnh của Hắc Long đã không thấy đâu rồi. Đợi cho thân hình của Hắc Long lần nữa hiện ra, nó hướng về phía hai người Trần Vũ hô to: “Đi nhanh!”



Sau đó thân hình của Hắc Long xoay tròn, tạo thành một trận cuồng phong đem hai người Trần Vũ cuốn đi. Tốc độ của nó quả thật là rất nhanh, chẳng mấy chốc mà thân hình của nó và hai người Trần Vũ đã biến mất không thấy đâu nữa. Đợi cho nó bay đi không còn một chút tăm hơi, thân hình của Bạch Tượng mới chậm rãi chui ra ngoài, trong miệng vẫn là một bộ tức giận rống to: “Con rồng đê tiện, ngươi tốt nhất là đừng để cho bản Vương gặp lại ngươi thêm một lần nào nữa, nếu không bản Vương thề sẽ đem ngươi giẫm nát dưới chân mới thôi! Khụ khụ…”



Tức giận gào rống lên một hồi, thân hình của Bạch Tượng cũng nhanh chóng thối lui. Quả thật lúc này nó chỉ có gan mắng mà không có gang liều mạng, vì hồn thể của nó đã bị tiêu hao không ít, nếu cứ tiếp tục tiêu hao như vậy nữa nó rất có thể bị tổn thương đến căn cơ. Mà Cổ Hồn Hoa tuy rằng rất quý giá, nhưng cũng không quý đến mức đem cả tính mạng của nó chôn vùi vào. Dù sao nó cũng đã từng chết một lần, hiện tại vẫn còn sống chính là một niềm vui sướng vô cùng vô tận rồi.







Rời khỏi Âm Hồn Cốc, thân hình của Hắc Long chậm rãi rơi xuống đất. Lúc này bọn họ đã đi đến được miệng cốc, cách rất xa phạm vi hoạt động của Bạch Tượng, đồng thời cũng đã ra khỏi khu vực sương mù màu trắng, cho nên nơi này tương đối là an toàn. Thế nhưng Hắc Long thật sự là rất không an phận, nó hết nhìn đông rồi lại ngó tay, trong miệng thì liên tục phát ra những tiếng hừ hừ kêu khổ, như thể là nó đã bị trọng thương vô cùng nghiêm trọng vậy. Đương nhiên nó chỉ là làm bộ làm tịch, chứ một khi bị trọng thương như vậy nó còn có thể thong dong mà trêu chọc Bạch Tượng nữa hay sao?



“Hừ hừ, tiểu tử thúi, bản Long đã tận sức rồi! Bản Long muốn được nghỉ ngơi, ngươi tốt nhất là nên đem hai khỏa hồn hỏa kia giao ra cho bản Long, nếu không lát nữa có chuyện gì xảy ra bản Long sẽ không chịu trách nhiệm đâu!” Hắc Long vừa thở, vừa xoay tròn ánh mắt nhìn lên trên người của Trần Vũ.



Nhưng lúc này Trần Vũ chỉ cảm thấy đầu óc nặng nề, thân hình cũng lảo đảo lui đến một chỗ vách đá, đưa lưng tựa vào trên đó, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn nó một cách đầy khinh miệt: “Lão Long, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, rõ ràng hồn thể của ngươi chỉ tiêu hao một chút, không cần phải dùng đến hồn hỏa cấp cao như vậy, ta cho ngươi một viên hồn hỏa cấp thấp là được rồi!”



Nói xong, Trần Vũ liền lấy một khỏa hồn hỏa cấp thấp ném ra cho Hắc Long, sau đó liền im lặng ngồi xếp bằng lại, hắn muốn nghỉ ngơi để phục hồi lại tinh thần lực. Đương nhiên cách tốt nhất là hắn có thể liên hệ với hệ thống, mua một chút dược tề khôi phục tinh thần lực.



“Ngươi, ngươi… Tên tiểu tử thúi nha ngươi, ngươi tưởng rằng ta là ăn mày hay sao? Ngươi muốn đem một khỏa hồn hỏa cấp thấp như vậy giao cho ta là xong rồi ư?” Hắc Long tuy rằng ra vẻ rất là tức giận, thế nhưng trong miệng của nó vẫn không nhịn được mà đem hồn hỏa nuốt vào.



Ăn vào hồn hỏa, hồn thể của nó nhanh chóng khôi phục lại không ít, nhưng trong miệng thì không quên lải nhải. Trần Vũ cũng mặc kệ, không thèm để ý đến nó làm chi nữa. Mà Ái Lệ Na lúc này ngồi ở ngay bên cạnh, ánh mắt ưu tư nhìn lấy mọi thứ xung quanh.



Hắc Long thấy không thể đả động được đến Trần Vũ, nhãn châu lại xoay tròn hướng về phía Ái Lê Nạ nói: “Tiểu cô nương, ta thấy ngươi đi theo tên tiểu tử keo kiệt này hoàn toàn không có một chút tiền đồ nào. Ngươi sau này hãy đi theo bản Long đi, bản Long không chỉ oai phong anh dũng, còn là một con rồng rất rộng lượng. Chỉ cần cô nương thích, bản Long nhất định sẽ tặng cho cô nương!”



Lông mày Trần Vũ lúc này nhíu chặt lại, đủ để đè chết một con ruồi. Bị người khác ở ngay bên cạnh mình đào góc tường, ai mà có thể nhẫn nhịn cho được. Thế nhưng Trần Vũ cũng không thèm để ý nhiều, dù sao nó muốn đào cũng đào không được.



Quả nhiên không ngoài hắn dự đoán, chỉ nghe Ái Lệ Na hừ lên một tiếng, sau đó nó nàng ngoảnh mặt quay đi, cũng không thèm để ý đến nó một chút nào. Hắc Long thẹn quá hóa giận, trong miệng không ngừng gầm gừ lên thành tiếng. Thế nhưng có mặt của Trần Vũ ở đây, nó một chút uy hiếp cũng không có, cho nên chỉ có thể bất mãn mà lượn vòng vài vòng, rồi tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.



Sau một hồi đả tọa, lại tiêu tốn một ngàn xu mua một bình Tinh Thần Dược Tề để dùng, tinh thần lực của Trần Vũ rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường. Mà Ái Lê Na cũng đem thể lực hồi phục lại không sai biệt gì lắm, cho nên ba người tiếp tục hướng về phía bên ngoài mà đi. Lần này đi suốt một ngày một đêm, lại nhờ có sự bảo hộ của Hắc Long, ba người cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm mà vượt qua Đầm Lầy Tử Vong, sau đó thẳng hướng về phía hạ dụ của U Minh Hạ mà lên đường.



Thêm một ngày nữa trôi qua, bây giời khoảng cách đến bên ngoài Rừng Rậm U Minh chỉ còn có vài dặm, mà mặt trời lúc này cũng ngả sang xế chiều. Ba người hơi tạm dừng nghỉ tạm ở một bãi đất trống, sau đó mới đem thịt xiên nướng lên ăn. Mùi thịt nhanh chóng bóc lên một trận thơm lừng, Hắc Long xoay vòng ở một bên khóe miệng còn chảy ra một hồi nước bọt, cuốn hòng thì liên tục nuốt lên ừng ực.



“Tiểu tử, ngươi nướng xong chưa, làm sao nướng lâu như vậy nha? Ta thật sự là đói bụng lắm rồi!” Hắc Long đứng ở một bên sốt ruột lên tiếng.



Mà hai ngày nay cả Trần Vũ và Ái Lệ Na đều quá quen thuộc với điệu bộ này của nó. Hai người cũng không hiểu một linh hồn như nó có thể ăn thịt được hay không, nhưng mỗi lần nướng thịt nó là kẻ ăn nhiều nhất. Thậm chí mỗi lần ăn xong nó còn đánh ợ lên một cái, như thể rất là thỏa mãn vậy. Đây quả thật là một chuyện kỳ thú!



“Ngao ô!”



“Ngao ô!”



Chỉ là, lần này thịt còn chưa có nướng xong, phía bên trong rừng cây đột nhiên vang lên âm thanh gầm rú của bầy dã thú. Mà Trần Vũ vừa nghe thấy tiếng sói tru này, hắn liền nhận ra đây là âm thanh của Dã Lang Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK