• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm dài đằng đẵng, trải qua một ngày với vô số những sự kiện sau khi đi đến với dị giới, Trần Vũ không khỏi suy nghĩ lung tung về đoạn đường tương lai phía trước. Hắn thật sự rất nhớ nhà, nhớ cha, nhớ mẹ, và nhớ đến những đứa bạn học thường ngày hay vui đùa cùng nhau trên lớp. Nhưng hiện tại, hắn không thể nào quay trở lại gặp họ, cũng không biết đến ngày tháng năm nào mình mới có thể quay trở về. Cứ như thế, từng đoạn ký ức, từng nét khuôn mặt người thân hiện lên trong đầu làm cho hai mắt của Trần Vũ dần trở nên nặng trĩu. Cho đến khi, Trần Vũ cảm thấy cả người mệt mỏi, sau đó liền không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, bắt đầu vươn vai đánh một giấc thật sâu, biết đâu chừng, khi ngày mai thức dậy, Trần Vũ đã thấy mình trở về nhà rồi.



Coi hết thảy những chuyện của ngày hôm nay như là một giấc mộng đẹp, trong lòng Trần Vũ liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Trong lúc mơ màng, Trần Vũ còn cố ý cười lên khì khì, như là một đứa trẻ mới tìm thấy được một món đồ chơi ưng ý. Nhưng Trần Vũ cũng không hề biết rằng, lúc này, đang có một người ngồi ngẩn ngơ nhìn nụ cười hiền ngốc nghếch của hắn, thầm mắng: “Đồ ngốc!”



Lúc vừa rồi, khi Trần Vũ còn đang mơ màng ngủ, Trần Tiểu Phương nằm một mình ở trên giường, cảm thấy cả người bứt rức khó chịu không thể nào ngủ yên được, trong lòng lại thêm bất an, nên mới đi ra ngoài tìm người nói chuyện để giết thời gian. Nhưng lúc đi ngang qua phòng của anh trai nàng, thì nàng đã nghe thấy tiếng hắn ngáy như sấm rền. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể đi đến chỗ của Trần Vũ tìm hắn nói chuyện một chút. Dù sao, nhìn bề ngoài của Trần Vũ mặc dù hơi có chút đáng ghét một chút, nhưng tâm địa của hắn cũng không đến nỗi quá xấu, cho nên nàng nghĩ tìm hắn nói chuyện để giết thời gian cũng không đến nỗi nào. Chỉ là, lúc nàng đi đến trước cửa phòng, cố ý gõ cửa mấy cái, nhưng lại không nghe thấy tiếng đáp lại, nàng chỉ hơi đẩy nhẹ một cái, lại không nghĩ tới cửa phòng này không khóa, vì thế nàng mới hơi do dự, không biết là mình có nên bước vào hay không.



Cho đến khi, nàng nghe thấy tiếng Trần Vũ nằm ở trong phòng, mơ màng gọi tên ai đó, nàng mới không kiềm lòng được mà bước chân đi vào. Lại nhìn nụ cười ngu ngốc của hắn, nàng có chút thất thần, rồi tự cười một mình.



“Không nghĩ đến, tên ngốc này, lúc ngủ lại cười dễ thương đến như vậy?” Nàng khẽ mỉm cười, tự nói với mình như vậy.



“A, ngươi làm gì lại ở đây?” Trần Vũ vốn dĩ không có ngủ sâu, lại nghe có tiếng động lạ trong phòng, theo bản năng liền giật mình tỉnh lại. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt là nàng, hắn cũng thấy có chút ngạc nhiên.



Bị người khác phát hiện mình lén lút đi vào trong phòng của người ta, mà đó lại còn là phòng của con trai, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ, hơi lúng túng nói: “Ta… ta chỉ đi ngang qua đây… lại… lại thấy ngươi không có đóng cửa, ta còn tưởng là ngươi chưa có ngủ, nên… nên ta muốn vào đây hỏi xem thử ngươi ngủ có quen hay là không?”



“À, thì ra là thế!” Trần Vũ hơi nhìn nàng một chút, rồi lại gật gật đầu tự nói trong miệng, qua một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên hỏi: “Thế ngươi còn có chuyện gì nữa không?”



“Không… không có…”



Nàng nói xong câu này, không khỏi muốn chạy nhanh về phòng, không dám ở lại nói chuyện với Trần Vũ thêm chút nào nữa. Nhưng ai biết, lúc này Trần Vũ đột nhiên lại lên tiếng, nói: “Ngươi có buồn ngủ không? Nếu không thì ngồi nói chuyện với ta một chút đi!”



Đang tính quay người rời đi, lại nghe thấy lời này, nàng không khỏi chần chừ. Qua một lúc, vẫn không thấy nàng đáp lại, Trần Vũ đành phải bất đắc dĩ thở dài, nói: “Thôi được rồi, không làm phiền ngươi nữa! Ngươi đi về ngủ đi!”



Trần Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, liền muốn xoay người tiếp tục trở lại giường của mình ngủ tiếp. Nhưng lúc này, Trần Tiểu Phương lại đột ngột xoay người nói: “Ta không phiền, ngươi có chuyện gì thì nói đi, ta nghe!”



Thấy nàng phản ứng đột ngột như vậy, Trần Vũ cũng có chút giật mình, sau đó liền nhíu mày, nói: “Thật sự là không phiền chứ?”



“Không phiền!” Nàng quả quyết lắc đầu.



“Ài, vậy thì được!” Trần Vũ hơi thở ra một hơi, sau đó trầm ngâm một chút, lại nói: “Thật ra thì cũng không có việc gì quan trọng lắm! Hồi nhỏ, khi ta còn ở quê nhà, vào buổi tối cha của ta thường hay kể chuyện cho ta nghe, rồi mới đi ngủ! Bây giờ nhớ lại, cũng có chút hoài niệm!”



Nói xong, Trần Vũ đột nhiên nhếch miệng lên cười, nhìn nàng hỏi: “Thế, ngươi có muốn nghe ta kể chuyện hay không?”



Đang chăm chú nghe Trần Vũ nói chuyện, bỗng dưng bị hắn hỏi ngang như vậy, nàng cũng hơi có chút giật mình, sau đó liền không chút do dự gật đầu, đáp: “Muốn!”



“A, ngươi làm sao lại đáp ứng nhanh như vậy?” Trong lòng Trần Vũ hơi hơi giật mình, sau đó không khỏi âm thầm quan sát nàng một chút: “Thái độ lén la lén lút, hành động kỳ lạ, cái con nhỏ điên này không phải là đang muốn giở trò gì đó chứ? Không được, ta phải đề phòng nàng mới được!”



Nghĩ một hồi, Trần Vũ liền âm thầm cười khẽ trong bụng, sau đó ho khán mấy tiếng, nói: “Khụ khụ, thật ra thì ban đêm ta rất thích nghe kể truyện ma, ngươi có muốn nghe truyện ma hay không?”



“Không muốn!” Không một chút chần chờ, nàng liền kiên quyết lắc đầu nguầy nguậy. Đừng nói là lúc bình thường nàng rất sợ ma, chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh một con mèo đen đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào, cả người nàng đã lạnh toát luôn rồi.



“Khặc khặc khặc, quả thế!” Trong bùng Trần Vũ càng thêm đắc ý, ngay sau đó, hắn lại nghiêm túc nhìn nàng, nói: “À, nếu không muốn nghe truyện ma, thì để ta kể chuyện cười cho ngươi nghe đi, được không?”



“Được!” Lần này nàng cũng không phản đối nữa, ánh mắt bắt đầu chăm chú nhìn Trần Vũ kể chuyện.



“Chuyện là như thế này!” Trần Vũ bắt đầu ngồi ngay ngắn trên giường, tằn hắn một tiếng, sau đó mới sắp xếp lại ngôn ngữ, rồi kể: “Ở một ngôi làng nọ, có một cô bò tên là Lisa, cô bò này thường ngày vẫn hay ra đồng ăn cỏ. Có một hôm, đang lúc ăn cỏ, cô bò trông thấy mấy đứa trẻ trong làng ngồi tụm ba, tụm bảy, không biết là đang kể chuyện gì, mà nhìn chúng cười vô cùng vui vẻ. Cô cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, cho nên mới lân la lại gần, rồi tò mò hỏi: Các bạn nhỏ ơi, các bạn đang kể chuyện gì mà vui vẻ dữ vậy. Có thể kể cho mình nghe được hay không? Mấy đứa trẻ thấy thế, liền quát ầm lên: Bò thì lo ăn cỏ đi, thích nghe người khác kể chuyện làm gì? Đồ con bò nhiều chuyện!”



Kể đến đây, Trần Vũ không ngậm được miệng, liền cười phá lên. Mà Trần Tiểu Phương ngồi ở một bên, ngây ngốc hồi lâu không rõ câu chuyện này có chỗ nào lại thú vị như vậy.



“Ngươi… ngươi vì sao lại cười?” Nàng hơi nhíu nhíu mày khó hiểu hỏi.



“Ha ha ha… khoan đã, ngươi nói cái gì?” Sau một hồi cười như điên như dại, vẻ mặt Trần Vũ có chút kỳ quái nhìn về phía nàng, hỏi: “Ngươi không hiểu câu chuyện này nói về cái gì sao?”



“Hiểu gì, chẳng phải chỉ là một đám trẻ nhỏ nói chuyện với một con bò thôi hay sao? Có gì mà thú vị chứ?” Nàng nhìn Trần Vũ bằng một ánh mắt hơi kỳ quái.



“Ách, ta quên mất, nơi này bò cũng có thể nói chuyện được phải không?” Trần Vũ hơi có chút thất vọng, vỗ vỗ trán nói.



“Đúng vậy, Ngưu Nhân thì đương nhiên là biết nói chuyện rồi?” Nàng thành thật trả lời.



“Nhưng ở quê nhà của ta không có Ngưu Nhân, mà bò lại càng không biết nói chuyện!” Trần Vũ lại nhấn mạnh.



“Ở quê của người không có Ngưu Nhân, bò cũng không biết nói chuyện? Vậy tại sao lại…” Nàng vừa nói đến đây, liền cẩm thấy có cái gì đó sai sai. Ngay sau đó, chỉ nghe nàng tức giận thét lên một tiếng, rồi lao lên đánh Trần Vũ: “ Tên khốn kiếp này, thì ra là từ nãy giờ ngươi đang mắng ta, ta đập chết ngươi, ta đập chết ngươi!”



Lần này nàng xuống tay rất nhẹ, mà Trần Vũ cũng đã chuẩn bị tư thế cho nên không ai làm gì được ai, hắn lại còn đắc ý cười to: “Ha ha ha, đúng là con bò ngốc, giờ này ngươi mới nghe hiểu được câu chuyện, đúng là quá ngốc đi rồi! Ha ha ha!”



“Tên khốn kiếp, ngươi còn cười được nữa hay sao!” Nàng bị hắn trêu tức như vậy, cũng có chút nổi giận, liền tiếp tục lao tới đánh.



“A!”



“Ưm!”



Nhưng lúc này, không khí trong phòng đột nhiên trở nên trầm lại, hai người, bốn mắt nhìn nhau, bên trong bắn ra một tia lửa nóng. Không biết là cố ý hay vô tình, thân thể của cả hai người đều đang áp sát vào nhau. Mà Trần Vũ thì bị đè xuống giường, còn nàng thì nằm lên phía trên, hai tay đang bóp chặt lấy cổ tay của hắn, tư thế cực kỳ mập mờ.



“Ta…”



“Ngươi…”



Hai người đồng thanh phát ra tiếng, sau đó cả hai đều đỏ mặt quay đi chỗ khác.



“Ngươi… ngươi nói trước đi!” Rốt cuộc, Trần Tiểu Phương là người lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí vô cùng xấu hổ này.



“Ngươi… ngươi có thể buông tay ta ra được hay không?” Trần Vũ đưa mắt lên nhìn nàng một chút.



“A… ta… không phải…” Đến lúc này, nàng thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ, vội vàng ngồi bật dậy, muốn tìm một cái lỗ để chui vào ngay lập tức.



Thấy nàng xấu hổ như vậy, Trần Vũ cũng không dám trêu chọc nữa, chỉ khẽ nắm lấy bàn tay của nàng, thủ thỉ: “Sau này, ngươi có thể dịu dàng một chút được hay không?”



“Tại sao?” Nàng hơi đưa mắt lên nhìn hắn.



“Bởi vì, ta nghĩ, sau này ngươi chính là nữ nhân của ta!” Không biết tại sao, lúc này Trần Vũ lại bạo gan nói ra một câu bá đạo như vậy. Mà cũng bởi vì câu nói này, dù sau này có trở thành một vị Thần cao cao tại thượng, Trần Vũ cũng cảm thấy hối hận không thôi.



“Ai, ai muốn làm nữ nhân của ngươi!” Nghe được lời như vậy, nàng cảm thấy trái tim mình như muốn rớt ra ngoài, đập lên một cách cuồng loạn.



Đã nói ra lời như vậy rồi, Trần Vũ đương nhiên không thể nào lùi bước được, hắn mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đem nàng kéo lên trên giường, hung hăng đánh lên cái mông của nàng một cái: “Làm nữ nhân của ta, hay là muốn bị ta đánh nát cái mông đây hả?”



“Hừ, không đồng ý!” Nàng cương nghị, mở to hai mắt ra nhìn hắn.



“Chát! Có đồng ý hay không hả?” Trần Vũ vừa đánh cái mông của nàng một cái, vừa hô.



“Không đồng ý!” Mặc dù xấu hổ gần chết, nhưng nàng vẫn cương quyết lắc đầu.



“Chát! Có đồng ý hay không?”



“Không!”



“Chát! Đồng ý hay không?”



“Không…”



“Chát! Đồng ý…”



Tiếng kêu la dần nhỏ dần, mà âm thanh phát ra từ cái mông của nàng cũng bắt đầu được thay thể bằng hơi thở ồ ồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK