- Em không uống trà gừng đâu, em không thích gừng
- Nó giúp em giảm đau nên cố gắng uống đi
- Không là không
Trạch Hải cũng chỉ có thể nghe theo cô gái ương bướng này, anh ngồi xuống giường dùng tay nhẹ nhàng massage bụng cho cô. Tịnh Kỳ đầy nghi hoặc, sao một chủ tịch lớn có thể biết những chuyện này của phụ nữ?
- Những cô gái trước anh cũng chăm sóc như thế sao?
- Đây là lần đầu tiên đó
- Sao anh biết được nhiều thứ như thế?
- Ờ... thì...
- Không nói được thì thôi!
- Anh... coi... trên mạng
Tịnh Kỳ bật cười nhưng kìm nén lại, nhớ lại những lúc anh ấy hoảng sợ, lo lắng cho mình, bảo vệ mình, chăm sóc cho mình tỉ mỉ từng chút một, chàng trai này thật sự rất yêu mình
- Em yêu anh
Trạch Hải đang chú tâm massage khi nghe được câu nói này, anh liền nhìn thẳng vào mắt cô bằng cặp mắt chất chứa rất nhiều tình cảm dường như không thể chứa được nữa:
- Anh yêu em rất nhiều.
____________
Trời dần buông ánh hoàng hôn, Tịnh Kỳ trong thư viện trường tìm thêm sách để đem về học, đang tìm trên kệ sách thì tự dưng kệ sách sau lưng ngã về phía cô lúc này lại có một vòng tay quen ôm lấy, che chắn cho cô gái này.
Những người xung quanh phát hiện thì liền tới giúp đỡ, giờ đây Tịnh Kỳ đã phát hiện ra người đó chính là anh trai Dương Đằng thân yêu của mình.
Dương Đằng liền được đưa vào bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán anh bị chấn thương nhẹ ở lưng không quá nghiêm trọng nhưng phải ở lại viện theo dõi.
Tịnh Kỳ ngồi cạnh giường bệnh nhân vì mình mới phải ở đây:
- Anh làm em lo lắm biết không? Sau này đừng vì em mà làm như thế nữa, anh mà có gì chắc em sẽ sống trong gây rứt suốt đời quá
Dương Đằng muốn ngồi dậy thì Tịnh Kỳ đỡ anh lên, anh đưa tay lên xoa đầu cô em gái ngốc nghếch này:
- Anh thì có sao được. Em hãy nhớ cho anh, tất cả những gì anh làm cho em đều là cam tâm tình nguyện, nếu lỡ có gì xảy ra với anh thì đó không phải lỗi của em, hãy sống tốt để đền đáp những gì anh làm cho em
Những gì Trạch Hải nói khiến Tịnh Kỳ cảm thấy chua xót, thấy bản thân thật tệ, lòng thật nặng nề. Tịnh Kỳ nở nụ cười nhưng lại mang tâm sự trong đó, đứng lên:
- Em ra ngoài rót chút nước cho anh
Tịnh Kỳ đi ra ngoài, vẻ mặt trầm tư, anh ấy dành cho mình nhiều tình cảm như thế nhưng mình lại không thể đáp trả, cũng không biết phải làm sao đây?
Bác sĩ Châu Quốc An bỗng vỗ vai khiến Tịnh Kỳ giựt mình nhìn lại:
- Bác sĩ Châu lại gặp anh rồi
- Sao cô thẳng thờ vậy?
- Không có gì, suy nghĩ linh tinh ấy mà
- Trạch Hải có gì sao?
- À không tôi đưa... anh trai bị thương vào đây
Nhã Tinh từ xa đi tới thì thấy Tịnh Kỳ và Quốc An đang nói chuyện muốn quay đi chỗ khác thì đã bin Tịnh Kỳ nhìn thấy, cô bạn thân này phải đi đến chỗ bọn họ:
- Nhã Tinh sao vừa thấy mình đã muốn rời đi?
- Cậu nhìn nhầm rồi. Cậu bị gì mà đến bệnh viện vậy?
- Anh Dương Đằng bị chấn thương nên mình đưa vào đây
Nhã Tinh lại chở nên lo lắng, không biết anh Dương Đằng như thế nào rồi:
- Anh ấy ở phòng nào? Có sao không?
Quốc An có hơi nheo mày, Tịnh Kỳ chỉ tay vào vào căn phòng cạnh bên:
- Anh ấy bị chấn thương nhẹ ở lưng
Nhã Tinh nhanh chóng vào trong, Tịnh Kỳ thì lấy nước:
- Vậy tôi cũng vào trong
Tịnh Kỳ cũng đi vào còn Quốc An đưa mắt quan sát Dương Đằng khi cánh cửa mở ra, lấy điện thoại ra gọi:
- Có gì không?
- Đúng là cọc cằn, cô gái của cậu đang ở bệnh viện đây
Trạch Hải đang ngồi trên ghế thì đứng bật dậy:
- Cô ấy bị sao hả?
- Tịnh Kỳ đưa anh trai bị chấn thương vào viện thôi!
Trạch Hải liền cúp máy, Quốc An nghe thấy tiếng tút tút thì nhìn lại điện thoại:
- Đúng là vô lương tâm
Tịnh Kỳ lúc này đã nhận được điện thoại của Trạch Hải, cô trợ lí này đi sang một bên bắt máy:
- Em nghe
- Em đang ở đâu vậy? Sao chưa quay lại đón anh?
- Em quên mất, em mới đưa anh Dương Đằng vào viện để em quay lại tập đoàn liền
- Anh đợi em
Nhã Tinh đang ngồi nói chuyện với Dương Đằng thì Tịnh Kỳ đi đến, Dương Đằng chú ý sang cô em gái của mình:
- Trạch Hải gọi em về sao?
- Đúng rồi, em về trước đây. Bệnh viện đã báo cho người nhà rồi không lâu nữa họ sẽ đến thôi!
Về đến nhà, Tịnh Kỳ và Trạch Hải cùng nhau ăn cơm, anh vẫn rất bình thường, rất vui vẻ:
- Trạch Hải, anh sao vậy?
- Anh đâu có sao
- Hồi chiều em nói đến thư viện mượn sách rồi trở lại đưa anh về nhưng em lại đưa anh Dương Đằng vào viện mà quên anh. Anh không giận em sao?
- Tại sao anh phải giận chứ?
- Tính khí anh bình thường sẽ giận
- Anh không giận em. Anh chỉ hơi buồn khi người nói cho anh biết đầu tiên không phải là em, anh chỉ thấy lo khi em lâu quá chưa quay lại thôi!
Tịnh Kỳ liền gấp miếng rau, miếng thịt vào chén cho Trạch Hải:
- Bồi thường cho anh. Em sẽ không có lần sau nữa
- Không đủ
- Chút nữa em cho anh coi sách chung
Tịnh Kỳ chợt phát hiện bản thân không có cầm theo sách về:
- Em quên lấy sách ở thư viện rồi
- Mai anh đưa em quay lại lấy
Tịnh Kỳ gật gật đầu rồi lại gấp thức ăn cho anh:
- Vũ Hứa đi công tác từ chủ nhật đến bây giờ là thứ 5 mà sao chưa về nữa? Không phải đi công tác ba ngày thôi sao?
- Nó làm việc lề mề nên phải ở lại
- Anh dạo này nên điện hỏi thăm bà đi, mỗi lần em điện cho bà, bà đều trách anh vô lương tâm có đứa cháu như không
- Có cháu dâu lo bà là được rồi.
____________
Cứ thế mà ban ngày là chủ tịch và cô trợ lí còn đêm lại anh dạy cho cô những kiến thức bậc cao. Đến ngày thi Tịnh Kỳ mặc trên người một cái áo hai dây bằng lụa màu trắng bên ngoài mặc thêm blazer màu be cùng với quần baggy màu be mang đôi giày trắng, Trạch Hải mặc một cái sơ mi trắng khoác bên ngoài là cái blazer màu nâu phối cùng quần tây nâu mang đôi giày trắng, hai người cùng vào phòng thi, cùng ra phòng thi:
- Anh về tập đoàn trước đi, Nhã Tinh nói có chuyện muốn nói em
- Được, anh đi trước đây
Tịnh Kỳ và Nhã Tinh ngồi trên ghế đá của một hành lang trong trường, Tịnh Kỳ thấy cô bạn thân bối rối nên đã nói trước:
- Mình và cậu là bạn thân có gì cứ nói với mình
Nhã Tinh lại rất e ngại, hít một hơi thật sâu nhìn thẳng vào mắt Tịnh Kỳ:
- Mình hết thích anh Dương Đằng rồi
Tịnh Kỳ ngơ ngác nhìn cô bạn trước mặt của mình:
- Cậu thích người khác rồi?
- Mình cũng không chắc nhưng mình như thế có phải là không chung thủy?
- Cậu suy nghĩ đi đâu không biết, cậu thích một người là quyền của cậu, hai người đâu có mối quan hệ gì mà phải chung thủy. Xem tiểu thuyết ngôn tình ít lại đi
- Như vậy thì tốt rồi
- Cậu bình thường là cô gái thông minh, hoạt bát nhưng trong tình yêu là ngốc hơn mình nữa. Cậu thích bác sĩ Quốc An rồi phải không?
Nhã Tinh nhanh chóng đứng lên mắt nhìn sang một hướng khác:
- Mình cũng không biết nữa... mình đi vệ sinh tí
Nhã Tinh nhanh chóng chốn thoát, Tịnh Kỳ tựa vào ghế quan sát những tán lá đang đung đưa trong gió, thời khắc yên bình này sẽ khéo dài được bao lâu.
Tịnh Kỳ ngồi được một lúc vẫn chưa thấy Nhã Tinh trở lại thì có phần lo lắng. Tịnh Kỳ tiến lại nhà vệ không gần đó lắm, bước lại gần đã nghe tiếng kêu:
- Mau thả tôi ra! Cứu tôi với!