- Tiêu rồi có thể đã bị trẹo chân.
Tịnh Kỳ nhìn lại đạn của mình đã trống không, Tịnh Kỳ nhìn lên Hàn Lam:
- Hàn Lam, còn bao nhiêu đạn?
- Tôi hết đạn rồi
Tịnh Kỳ nắm chặt súng, suy nghĩ trong vài giây đã đưa ra quyết định:
- Hàn Lam đi trước đi, họ vẫn chưa đến gần, còn tôi ở đây họ sẽ không bám lấy cậu đâu.
- Sao cậu không đi cùng tôi chứ?
- Chân tôi trẹo rồi không thể chạy được nữa mà nếu không có gì thì hai người cùng chạy sẽ không thoát khỏi được. Cậu đi nhanh đi,hãy lấy 10 điểm này của thầy- Tịnh Kỳ cười tươi
- Còn chân...
- Không sao đâu nếu họ loại tôi thì sẽ đưa tôi về không vấn đề gì đâu. Nhớ chạy đừng chạy theo đường thẳng, đi nhanh đi họ gần tới rồi.
- Tôi sẽ trở lại tìm Tịnh Kỳ.
Hàn Lam liền chạy đi, nghe theo lời Tịnh Kỳ mà đã chạy theo đường cong tiến về phía trước, nhiều phát súng nổ ra nhưng không trúng:
- Cũng giỏi đó biết chạy như thế nữa. Đám học sinh này cũng rất giỏi- Người bộ đội nói
- Còn một đứa ở sau cây
Họ chậm rãi đi lên, Tịnh Kỳ chống tay xuống đất thì đụng trúng gì đó, Tịnh Kỳ liền phủi lớp lá ra phát hiện nó là một túi súng có năm viên đạn.
Miệng Tịnh Kỳ nở nụ cười, thao tác thành thục lấp đạn vào, lên đạn, đưa súng lên bắn hạ một người, còn người kia nhanh chóng núp sau cây, khi anh ta vừa ló đầu ra để bắn thì đã bị Tịnh Kỳ bắn thẳng vào đầu tiêu diệt thành công. Họ đi đến chỗ Tịnh Kỳ:
- Cần chúng tôi giúp không?
- Tôi không sao đâu.
Hai người họ cũng rời đi, Tịnh Kỳ ngồi dựa vào cây, cười lớn:
- Ha ha ha. Mình đúng là may mắn mà.
Bùng.
- Tới nữa rồi sao?
Tịnh Kỳ cầm súng hướng về tiếng súng, nụ cười dần xuất hiện trên môi cô khi thấy người đó là Trạch Hải, cô gái nhỏ bỏ súng xuống, quay lại bên thì thấy có bộ đội. Trạch Hải ngồi xổm lại gần Tịnh Kỳ, cũng may mắn là người đó đã di chuyển sang chỗ khác:
- Em bị sao rồi?
- Chân tôi chắc là bị trẹo rồi.
Trạch Hải đụng vào cổ chân xoa xoa, mặt Tịnh Kỳ rất khó chịu. Trạch Hải quẩy balo lên trước quay lưng vào Tịnh Kỳ:
- Tôi cõng em
Tịnh Kỳ gương mặt đầy ngỡ ngàng:
- Tôi coi trên phim lúc này sẽ vặn cổ chân lại mà
Trạch Hải xoay đầu lại nhìn Tịnh Kỳ, đầu hơi lắc, miệng cười khúc khích:
- Được rồi, em lên đi, bớt ảo tưởng lại
Tịnh Kỳ vỗ vỗ trán mình, tỉnh táo lại đi Tịnh Kỳ. Trạch Hải cõng cô gái trên lưng, trời lúc này lại rất âm u, Tịnh Kỳ ngước mặt lên nhìn trời thì có giọt nước rơi lên má:
- Trời sắp mưa rồi
Vừa nói xong thì nhưng hạt mưa khác thi nhau rơi xuống:
- Em ôm chắc vào, tôi nhớ trước mặt có cái hang chúng ta vào đó trú mưa
Trạch Hải nắm chắc lấy Tịnh Kỳ còn cô thì ôm chặt lấy anh. Vị chủ tịch cứ thế cõng cô trợ lý nhỏ chạy trong mưa, trời thì ngày càng mưa lớn như thác đổ.
Hai người cuối cùng cũng đã vào hang, Tịnh Kỳ một chân chạm đất, tay thì vịnh lấy vai Trạch Hải
- Em cởi balo tôi ra đi- Trạch Hải gương mặt ướt đẫm nước mưa
Tịnh Kỳ làm theo, Trạch Hải dìu Tịnh Kỳ ngồi qua một bên, lại xoa xoa chân Tịnh Kỳ:
- Có người tới
Tịnh Kỳ liền nhìn ra ngoài lúc này Trạch Hải dứt khoát vặn chân lại cho Tịnh Kỳ:
- A!
- Ở đây chắc là nơi trú của ai đó, họ còn để ít rơm ở đây, em ngồi đỡ đi. Trong balo tôi còn đồ của hôm qua em mặc vào đi- Trạch Hải đứng lên
- Còn anh thì sao?
- Em lo cho mình trước đi
Trạch Hải liền chạy ra mưa, Tịnh Kỳ nắm chặt lấy balo, bật cười. Lát sau Trạch Hải quay, người đã ướt sủng đi lại gần Tịnh Kỳ đang ngồi trên gơm:
- Nhìn em như đang bơi trong đồ của tôi
Tịnh Kỳ đứng lên đưa cầm quần đưa ra trước mặt Trạch Hải:
- Nó lớn quá tôi mặc không vừa, anh thay nó vào đi.
Tịnh Kỳ ném quần vào người Trạch Hải:
- Anh chạy ra mưa làm gì?
- Tôi đi tìm cây khô về đốt lửa sưởi ấm.
Tịnh Kỳ quay mặt qua một bên, mỉm cười rồi cố kìm nén lại, vì sự tốt bụng này của anh tôi không trêu chọc anh nữa:
- Tôi thấy trong hang có cây khô chắc do người từng trú ở đây để lại. Tôi đi đốt lửa, anh thay đồ ra đi
- Em không được nhìn trộm
- Còn gì mà tôi chưa thấy nữa đâu...- Tịnh Kỳ bụp miệng lại
- Giờ em hết chối rồi. Hôm đó...
- Anh thay đồ đi- Tịnh Kỳ cười gượng
Tịnh Kỳ liền đi nhanh sang một bên lụm củi trên đất, Trạch Hải chỉ khẽ cười. Lát sau đã có ánh lửa hiện lên:
- Đúng là may mắn, lúc đó mình đã lấy theo bật lửa, càng may mắn là ở đây có cây khô và lá
Tịnh Kỳ nhìn ánh lửa hồng đun đưa, may mắn thật sự là lúc này ở bên anh ấy, xoay ra sau thì thấy Trạch Hải cởi trần ngồi trên rơm dựa vào vách đá, mắt đã nhắm chặt. Tịnh Kỳ nhẹ nhàng đi qua lấy quần áo đã thay ra, vũ bớt nước rồi để gần lại đóng lửa:
- Không có gì để treo hết, chỉ có thể tự cầm phơi. Chắc sẽ mau khô thôi!
Trời bên ngoài là màn đêm tối, mưa thì ngày càng lớn không có dấu hiệu dừng, nước cứ xối xả tuôn, lá cây cứ xào xạc, xào xạc. Sau khoảng thời gian cầm đồ phơi thì cũng đã khô:
- Ê ẩm hết cả người rồi. Ngụy Trạch Hải thì cứ ngủ miếc không phụ giúp gì mình hết.
Tịnh Kỳ cầm áo qua đắp lên người con trai trước mặt, khi chạm vào anh thì Tịnh Kỳ hốt hoảng:
- Sao nóng thế này rồi? Anh ấy bị sốt rồi
Tịnh Kỳ lây nhẹ Trạch Hải:
- Anh sao rồi? Anh cảm thấy thế nào rồi? Có đói không?
Tịnh Kỳ lại lây mạnh hơn, Trạch Hải mới dần mở mắt ra:
- Em muốn mưu sát tôi sao? Tôi không sao đâu, trong balo tôi có bánh em ăn đi tôi không đói- Giọng nói yếu ớt
Tịnh Kỳ cầm balo lại ngồi cạnh Trạch Hải
- Balo chống thấm nước tốt thật.
Tịnh Kỳ nhanh chóng mở balo ra:
- Chỉ một bịch bánh thôi sao?
- Tôi ăn ngán rồi em cứ ăn đi
Tịnh Kỳ lại mở balo của mình ra thì có ba bịch bánh:
- Tôi có bánh rồi, không ăn bánh của anh đâu
Tịnh Kỳ lây nhẹ Trạch Hải:
- Anh mặc áo vào đi khô rồi đó.
- Tôi... tôi mệt quá- Giọng thều thào
Tịnh Kỳ đưa tay sờ trán Trạch Hải:
- Nóng lắm rồi! Chắc anh bị sốt rồi.
- Tôi lạnh quá! - Giọng nói mệt mỏi đó lại vang lên
- Được rồi, để tôi mặc áo vào cho anh
Tịnh Kỳ khuỵ đầu xuống rơm, cầm áo lên, kéo Trạch Hải qua lại cả buổi mới mặc được cho anh. Trạch Hải nắm lấy tay Tịnh Kỳ kéo đưa lên mặt:
- Ấm quá đi
Tịnh Kỳ muốn rút tay ra thì Trạch Hải càng nắm chặt còn kéo Tịnh Kỳ vào lòng ôm chặt lại:
- Anh bỏ tôi ra đi, tôi chưa gài nút áo cho anh nữa - Tịnh Kỳ vùng vẫy
- Ấm ấm - Trạch Hải cười ngây ngốc
Tịnh Kỳ nép người qua một bên để có thể gài nút áo cho Trạch Hải, mới đụng vào thì bị Trạch Hải đẩy tay ra:
- Chỉ có Tịnh Kỳ mới được đụng vào người tôi.
- Thì tôi là Tịnh Kỳ đây. Anh còn thế nữa, bệnh chết thì không ai trả lương cho tôi.
Trạch Hải cũng không động đậy, Tịnh Kỳ gài nút cho anh mà thở dài:
- Tôi có điện thoại ở đây chắc chắn sẽ quay lại khoảnh khắc này của anh, để tung lên mạng để bao thiếu nữ ham mộ anh sẽ vỡ mộng- Tịnh Kỳ bật cười
Tay Trạch Hải dần nới lỏng ra, Tịnh Kỳ kéo tay của chàng trai ra ngồi xuống rơm, cầm bịch bánh lên xé ra lấy miếng bánh đưa cho Trạch Hải:
- Đây anh ăn đi tôi thấy nó cũng ngon lắm đó
- Để lại cho Tịnh Kỳ ăn- Trạch Hải ngây ngô nhìn Tịnh Kỳ
- Tịnh Kỳ có đồ ăn rồi nên Hải Hải ăn đi, Tịnh Kỳ mới thương- Tịnh Kỳ muốn cười mà cố kìm lại