Một bên Tề Ảnh giữ tay nắm nhìn ra gương chiếu hậu phát hiện có một chiếc xe đang đuổi theo sát phía sau:
- Tịnh Kỳ có chuyện gì xảy ra vậy?
- Anh tự hỏi mình đã gây chuyện với ai đi
Phía sau Lâm Phùng bị trao đảo khi Tịnh Kỳ vượt mặt qua những chiếc xe khác:
- Cô có bình thường không hả?
Tịnh Kỳ chẳng để tâm lời nói của anh ta mà tâm trạng có phần lo lắng nếu chạy tiếp sẽ đi vào khúc vắng, nếu người phía sau có vũ khí thì khá nguy hiểm.
- Tề Ảnh, anh có biết xe phía sau không?
- Rất có thể bọn họ là người của bang phái Địa Mao hiện đang tranh chấp một khu vực với chúng tôi
Xe bắt đầu chạy vào khu vắng vẻ thì một tiếng súng đã nổ ra, những người trong xe giờ đây mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng súng không ngừng nổ ra bắn vào xe nhưng nó vẫn bình thường chưa có chuyện gì lớn xảy ra, Lâm Phùng rất đắt ý nói tới:
- Xe này tôi đã sửa chữa có chức năng chống đạn rất tốt
- Có súng không?
Một tiểu tốt phía sau liền lấy một cây súng nhét ở eo truyền lên, đám nhóc phía sau bắt đầu lo lắng:
- Chị dâu lấy súng làm gì chứ?
- Có chuyện gì vậy?
- Súng không phải đồ chơi đâu
Tịnh Kỳ cầm chắc súng trong tay hạ kính xe xuống rất dứt khoát liền đưa súng ra ngoài nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh lẽo bắn trúng lốp của chiếc xe phía sau và đạp ga thoát khỏi sự truy đuổi của chúng.
Đám người phía sau vỗ vào ghế, khó chịu kêu lên:.
Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa
- Chị dâu dừng xe lại được không?
- Dừng xe lại đi chị dâu
- Em chịu hết nổi rồi, dừng đi chị dâu
Tịnh Kỳ thắng xe gấp, mọi người bị nhàu lên trước khi xe dừng lại đám nhóc liền nhảy xuống xe nôn rất kinh. Tịnh Kỳ tựa vào ghế, thả lỏng:
- Nên dẫn họ đi tàu lượn siêu tốc chơi vài lần
Đám nhóc cũng đã đi lên xe vẫn còn ho vài tiếng, Lâm Phùng liền phản bác:
- Người mới nên thế thôi! Sao cô phát hiện được họ?
Tịnh Kỳ nhắm mắt lại một chút liền xoay đầu lại nhìn thẳng vào Lâm Phùng:
- Trực giác.
Những đứa nhóc liền nói chen vào:
- Ai dạy chị dâu bắn súng vậy?
- Kĩ thuật của chị dâu quá tốt đó
- Chị dâu dạy chúng em được không?
- Khả năng lái xe rất tốt đó
- Không hổ là người lão đại chọn đúng thật là rất giỏi
Lâm Phùng liền không đồng tình với đám người đó:
- Nếu lái xe giỏi thì sao bị đuổi đến sát bên được nếu không nhờ xe chống đạn thì đã đi gặp tổ tiên lâu rồi
- Các cậu hỏi lão đại mình xem. Còn anh thì trẻ con quá đấy!
Tịnh Kỳ liền quay lên lại bắt đầu lái xe, Tề Ảnh bức xúc quay xuống đối chấp:
- Xe của anh là xe 16 chỗ tốc độ được bao nhiêu, xe của Địa Mao là xe đua. Chị dâu kĩ thuật siêu tốt chạy hết tốc độ nhưng qua mặt từng xe một rất điêu luyện. Khả năng bắn súng và lái xe đều hơn hẳn chúng ta đó
______________
Tịnh Kỳ thay bộ đồ ngủ ngắn màu vàng tươi, nhiều hoạ tiết xinh xắn nằm trên giường ôm cái chăn coi những hình chụp hôm nay với Trạch Hải cười tủm tỉm.
Trạch Hải vừa về tới nhà gấp gáp chạy lên lầu đi vào phòng Tịnh Kỳ, thấy cô gái nhỏ vẫn bình an thì lòng đã nhẹ nhõm phần nào Tịnh Kỳ ngơ ngác ngồi dậy nhìn anh. Trạch Hải ôm lấy Tịnh Kỳ vào lòng:
- Em có bị thương ở đâu không? Có phải em sợ lắm không?
Anh ấy rất lo lắng cho mình rồi, mặt còn có phần hốt hoảng. Tịnh Kỳ xoa xoa lưng Trạch Hải rồi khẽ vỗ nhẹ nhàng:
- Em không sao hết, mọi thứ đều ổn. Em là cô gái của anh đâu dễ có chuyện gì
Trạch Hải nắm chặt lấy cách tay Tịnh Kỳ, hơi thở dồn dập tựa trán vào trán cô:
- Lỗi của anh, anh không nên để em đi với đám nhóc đó.
Tịnh Kỳ rất đau lòng khi thấy biểu hiện này của đại tổng tài lập tức bất ngờ chủ động hôn lấy anh rồi dịu dàng sờ mặt anh:
- Trạch Hải chẳng có gì hết. Em thấy đây là một trải nghiệm rất tuyệt ban đầu có hơi lo lắng nhưng nghĩ đến anh thì mọi việc đều tan biến
Trạch Hải rất hạnh phúc, lòng vui mừng râm ran. Chẳng biết nói gì chỉ có thể ngắm nhìn khuôn mặt cô gái anh yêu nhất trong đời.
- Tối rồi anh về nghỉ ngơi đi, hôm nay anh mệt rồi.
Trạch Hải liền ăn vạ nằm xuống giường, phát hiện điện thoại của Tịnh Kỳ chụp rất nhiều ảnh, video của anh và của hai người:
- Em phải lưu cẩn thận đó không phải ai cũng có hình chụp chung với anh đâu
Tịnh Kỳ giành lấy điện thoại, dùng sức đẩy anh nhưng chẳng có tác dụng:
- Anh bốc mùi rồi đó, giờ không tắm được thì thay bộ đồ mới đi.
Trạch Hải giựt lấy chăn rồi tự đắp lên người, chẳng để ý đến lời nói của cô gái nhỏ:
- Em hãy làm một trợ lí tốt thì sẽ có lương rất cao nên em nghỉ việc ở quán bar đi
Tịnh Kỳ trêu chọc nắm lấy bâu áo chủ tịch đại nhân, đầu cúi lại gần anh, nở ra nụ cười tươi như hoa:
- Chủ tịch anh định trả bao nhiêu đây?
Trạch Hải chớp thời cơ kéo đầu cô sát lại và đặt đôi môi anh lên môi cô, trao cho cô trợ lí nhỏ nụ hôn sâu:
- Mỗi ngày trả cho em một nụ hôn
Tịnh Kỳ đẩy ông chủ nằm xuống rồi véo má anh không chút thương tiếc:
- Thì ra vì lí do này mà không ai dám làm trợ lí cho anh.
Trạch Hải nắm chặt lấy tay cô gái nhỏ trước mắt này:
- Trước giờ chỉ có mình em
Tịnh Kỳ cười thầm trong lòng, vẻ mặt đã có phần ngượng ngùng liền nói ra việc khác:
- Còn Đại Ca và con gấu lớn đâu rồi?
- Anh vội quá chắc quên tụi nó trong xe rồi
Tịnh Kỳ bỏ mặc một anh đẹp trai nằm trên giường mà nhanh chống chạy xuống tầng đi ra xe giải cứu con chó và con gấu lớn.
Khẽ mở cửa phòng ra thì Trạch Hải đã ngủ trên giường của cô, bất lực Tịnh Kỳ vác chú gấu bự qua phòng anh nằm xuống một cách thoải mái. Đại Ca cũng nhảy lên theo nằm cạnh bên Tịnh Kỳ.
Vẻ mặt của một cô gái yêu đời, tươi vui giờ lại có phần trầm lặng. Bao hồi ức của cha mẹ cứ ùa về, có thật sự chỉ là tai nạn bình thường, nếu liên quan đến gia đình anh thì phải làm sao đây?
Cả bầu không gian chìm trong sự tĩnh lặng, Tịnh Kỳ còn trong cơn mê ngủ cảm giác có gì đó đang động đậy:
- Đại Ca đừng ngọ ngậy nữa.
Tịnh Kỳ xoa xoa rồi đưa tay qua ôm lấy còn sờ soạng kèm theo bình phẩm:
- Gấu bự sao lạ thế? Có phải là gấu bông giả không hả? Hình như lúc ôm lên mềm lắm mà sao giờ cứ lạ thế này
Tịnh Kỳ liền mở to đôi mắt ra còn đưa tay lên dụi dụi, cô giựt mình khi thấy mình đang ôm là Trạch Hải không phải là gấu bự. Vị chủ tịch này vẻ mặt rất thản nhiên còn tỏ ra vô tội:
- Khuya lắm rồi em ngủ đi sờ anh hoài thế!
Tịnh Kỳ bất giác phát hiện ra Trạch Hải chẳng mặc gì trên người, tay cô còn đang chạm trên da thịt anh. Tịnh Kỳ liền đưa tay đẩy đẩy anh ra mà mặt thì dúi vào gối:
- Anh làm gì vậy hả? Sao không mặc gì hết vậy?
Trạch Hải liền bắt lấy tay Tịnh Kỳ, đặt tay cô lên người anh, đồng thời dần sát lại nói vào tai cô gái nhỏ:
- Cảm giác sao? Tốt hơn gấu bông đúng không?
Tịnh Kỳ dùng hết sức ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mặt Trạch Hải:
- Anh không phải ngủ rồi sao?
Trạch Hải nắm lấy bàn tay Tịnh Kỳ đặt lên mặt mình:
- Anh đang ngủ thì em sờ mó khiến anh tỉnh dậy đó