- Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ! Em sao vậy? Tịnh Kỳ!...
Có vài người y tá đi đến thì thấy Tịnh Kỳ đã ngất xỉu ở bên dưới máu chảy ra rất nhiều:
- Máu ra nhiều quá, mau đưa cô gái này đến phòng cấp cứu nhanh lên
Trạch Hải cầm điện thoại mà tay cứ run rẩy, gương mặt vô cùng hoang mang đầy lo sợ:
- Tịnh Kỳ...
Cô gái không có chút sức lực nào dần mở mắt thì cảm nhận được một bàn tay lạnh đang nắm lấy tay mình, Tịnh Kỳ quay đầu nhìn sang thì thấy Trạch Hải ngồi bên cạnh.
- Em tỉnh rồi, em làm anh sợ lắm đó
- Đỡ em ngồi dậy
Anh đỡ cô gái ngồi lên, Tịnh Kỳ dựa vào của anh, tay cô nắm siết chặt lấy tay của anh:
- Con trong bụng của em còn không?
- Con... con...
- Em chuẩn bị tâm lý rồi anh nói đi
- Con... mất rồi
Câu nói ấy được thốt ra thì tim cô lại quặn thắt, nước mắt vô thức rơi, không còn có thể nói tiếp gì nữa.
Rõ ràng đoán trước được kết quả nhưng sao lại đau lòng như thế! Rõ ràng định báo tin mừng cho anh biết nhưng giờ anh lại là người báo tin hung
- Chúng ta sẽ có đứa con khác, vợ đừng nghĩ nhiều nữa nha! Anh luôn bên cạnh em mà!
- Anh biết là ai đã làm không? Chính là cô trợ lý của anh đó
- Sao có thể? Sao Hy Lộ lại đột nhiên đến bệnh viện? Chắc do vợ nhìn nhầm thôi mà!
Thật lạnh lẽo mà! Tịnh Kỳ rút tay lại, mặt lại hiện ra một nụ cười khổ, tay lau những giọt nước mắt ấy:
- Ngụy Trạch Hải! Anh đừng giả vờ ngu ngốc nữa
- Em nhận rồi.
- Anh ra ngoài mua chút gì ăn đi, em hơi mệt rồi
Trạch Hải dần nhẹ nhàng đỡ Tịnh Kỳ nằm xuống, tay đưa tới sờ mặt của cô thì đột nhiên Tịnh Kỳ xoay qua một bên:
- Em nghĩ ngơi đi, ăn mua đồ ăn cho
Vị chủ tịch Ngụy này bước ra ngoài thì Tịnh Kỳ chờm tay tới hộp tủ bên cạnh cầm lấy cái điện thoại bàn bấm nút gọi:
- Ai?
- Tịnh Kỳ đây! Anh bắt người tên Tạ Hy Lộ, trợ lý chủ tịch tập đoàn Nikây lại cho tôi ngay lập tức
___________
Sáng sớm Trạch Hải thức dậy ở trên ghế nhìn qua cái giường trống không một ai thì giựt mình:
- Tịnh Kỳ đâu rồi?
Ở một phía khác một Tịnh Kỳ với gương mặt đầy gian ác, bước chân đầy mạnh mẽ đi trên một hành lang tối đèn cứ chớp tắt bước vào một căn phòng.
Bên trong là Hy Lộ đang bị treo lên giữa không trung, gương mặt, tay chân đều bị bầm tím và đã ngất xỉu:
- Làm cho cô ta tỉnh lại đi
Tịnh Kỳ bước tới ngồi xuống ghế trước mặt của Hy Lộ, người bên cạnh cô lại là Đại Hổ:
- Người này gây thù gì với lão đại vậy?
- Tôi chưa tới sao anh lại hành hạ cô ta ra thế này rồi?
- Chỉ là dạy dỗ một chút thôi!
Lúc họ nói chuyện thì có người đi đến tạt nước vào mặt Hy Lộ khiến cô ho sặc sụa tỉnh táo lại. Cô gái đó đầy yếu ớt nhìn thấy Tịnh Kỳ thì hoảng sợ, là cô ta:
- Tịnh Kỳ, cứu tôi...
- Ha ha ha
Tịnh Kỳ cười lớn đứng lên đôi mắt đầy thù hận đi tới mạnh tay bốp lấy cái miệng đó:
- Ai kêu cô tới?
- Tịnh Kỳ nói gì vậy?
Khi này Tịnh Kỳ lùi lại ra hiệu ánh mắt, Tiểu Khánh bước tới quất roi vào người Hy Lộ, một âm thanh la thảm thiết vang lên:
- Nói đi, cô là người của ai? Sao lại muốn hại tôi
- Tôi... không... không... có...
- Đưa dao cho tôi
A Quy ở bên cạnh cầm lấy dao đặt vào tay của Tịnh Kỳ. Tịnh Kỳ với gương mặt vô cảm đi đến gần Hy Lộ khiến cho cô ta trở nên sợ hãi:
- Cô muốn làm gì hả? Cô muốn gì? Cô... cô... cô...
Tịnh Kỳ nhếch mép cười cầm con dao lên dứt khoát gạch một nhát rồi một nhát lên tay của Hy Lộ làm cho cô la hét thảm thương:
- Sao? Có chịu nói chưa?
- Người như cô thì ai cũng ghét không cần ai kêu thì tôi cũng sẽ hại cô
- Lần đó là nên giúp chó chứ không nên giúp cô. Đừng tưởng không nói ra thì tôi sẽ không đều tra được, sớm muộn gì thì người đó cũng sẽ đoàn tụ với cô
Đôi mắt đầy sự tàn độc đó khiến ai cũng phải kiên dè, hoảng sợ, cô nhìn lại những người đàn ông phía sau mình:
- Cứ đánh gãy chân tay cô ta rồi nối lại cứ làm vài lần hay hành hạ theo cách mọi người muốn rồi đem nhốt vào ngục trắng.
- Trạch Hải sẽ cứu tôi, anh ấy sẽ không bỏ tôi - Hy Lộ hét lên
Tịnh Kỳ không để tâm bước ra khỏi căn phòng đó, Đại Hổ cũng đi theo phía sau. Hai người đứng bên ngoài căn phòng đó:
- Sao lại ra tay nặng...
- Anh không hiểu con người tôi sao? Thù bao nhiêu thì tôi trả bấy nhiêu
- Đã quyết định đi theo lão đại thì luôn nghe theo lời nói của lão đại
- Đèn ở hành lang bị hư rồi nhớ cho người sửa
Gương mặt không chút biến sắc bước đi trên cái hành lang lạnh lẽo ấy cùng với những tiếng rào thét đầy bi thương. Đại Hổ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của cô gái:
- Không còn là Tịnh Kỳ mà mình gặp lần đầu nữa rồi
____________
4 năm trước
Đại Hổ, Tiểu Khánh, A Quy bị một đám người đánh tơi bời ở một góc đường vắng người qua lại, Tịnh Kỳ đang đi trên đường thì nhào tới kéo người đàn ông lực lưỡng ra đánh thẳng vào mặt.
Tình thế chở nên hỗn lộn, trái một tên phải một bên mạnh mẽ đánh đám người đó đến mức phải cố gắng bỏ chạy. Tịnh Kỳ ngồi xổm xuống xem ba người bọn họ:
- Vẫn ổn chứ!
- Không vấn đề gì - Đại Hổ nở nụ cười
Ba người họ đỡ nhau đứng lên, Tịnh Kỳ vỗ vai Đại Hổ:
- Muốn làm gì thì cũng phải có thực lực mới được
- Cô giúp chúng tôi có cái đó được không? - Đại Hổ lên tiếng
- Tôi lên nắm giữ ban phái của anh được không?
- Được
- Dứt khoát vậy?
- Tôi tin cô
____________
Tịnh Kỳ ngồi vào trong xe nắm chặt lấy vô lăng cầm điện thoại ra gọi cho Lộ Khiết:
- Em điều tra giúp chị người tên Tạ Hy Lộ, chị muốn biết tất cả thông tin của người đó
Vừa nói xong thì cô liền tắt máy nhìn ra bầu trời mây trắng, nắng vàng ngoài kia mà cười nham hiểm. Tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
Ở chỗ của Trạch Hải thì lại khác, anh ngồi trong phòng làm việc cầm một sấp giấy tờ xem:
- Em muốn anh phải làm sao đây?
Bỏ đóng giấy đó xuống, Trạch Hải cầm điện thoại lên gọi cho Tịnh Kỳ nhưng cô lại không chịu nghe máy, không thể để mọi chuyện vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình được.
Hy Lộ cơ thể đầy vết băng bó nằm trong một căn phòng toàn màu trắng, xung quanh yên lặng đến lạ thường, đèn được gắn xung quanh chiếu thẳng vào cô. Hy Lộ đầy đau đớn mở mắt ra nhìn ngó xung quanh:
- Đây là đâu? Muốn bỏ đói mình sao? Tôi không sợ cô đâu
Tịnh Kỳ nhìn vào màn hình máy tính khẽ nở nụ cười khinh bỉ, con người tôi đâu có lương thiện như vậy!
Một lát sau thì có đĩa cơm trắng bằng mủ được đưa vào trong phòng khiến cho Hy Lộ kinh ngạc:
- Cô muốn cái gì hả?
Hy Lộ dần trở nên mất bình tĩnh mà la hét ném đi cái đĩa đó đi rồi ngồi vào một góc tường co ro. Tịnh Kỳ lúc này lại rất hài lòng tắt máy.
Qua vài ngày Hy Lộ trở nên điên cuồng, từ la hét không ngừng nghỉ đến sợ hãi điên cuồng rồi chuyển qua trạng thái sợ hãi sắc mặt vô cùng tệ hại và hốc hác.
Tịnh Kỳ đang trong phòng họp nghe mọi người trình bày thì nhận được cuộc gọi của Đại Hổ, cô đứng lên khẽ cúi đầu rồi ra ngoài nghe máy:
- Sao vậy?
- Người của Trạch Hải đến cướp cô gái đó đi rồi
- Được, tôi đến ngay
Cô siết chặt điện thoại trong tay mình, hít một hơi thật sâu. Ngụy Trạch Hải! Anh chỉ vì cứu cô ta mà muốn đối đầu với tôi.