• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Long tìm được Khương Hoài Ưu ở sảnh chính của điện Yêu Thần, Thanh Lam cũng ở đó.

Các vị đại yêu ngồi ở kia, Thanh Lam và Khương Hoài Ưu mỗi người ngồi một bên ở phía dưới. Hai nàng ai cũng không nói gì, thấy Đế Long tiến vào, lần lượt ngẩng đầu nhìn Đế Long.

Đế Long nhìn xem Khương Hoài Ưu, lại nhìn Thanh Lam, "Hai người làm sao vậy?"

Thanh Lam hỏi Đế Long: "Ngươi định an bài Yêu Tộc như thế nào?"

"Không an bài cái gì cả, tuy rằng đã dịch chuyển tới trung châu, nhưng vùng đất này là từ Nam Cương dịch nguyên khối đến đây, thành Thánh vẫn là của Yêu Tộc các ngươi, chính ngươi tự thu xếp là được." Nàng cất bước đến vị trí bên cạnh Khương Hoài Ưu, ngồi xuống, "Khương Hoài Ưu, năm mười nghìn người từ Hãn Hải ta liền giao cho nàng an bài."

Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi Đế Long, "Tiếp theo nàng có kế hoạch gì không?" Tâm trạng của nàng có chút trầm xuống, có chút không ổn, cũng có chút cảm xúc không nói nên lời. Tề Quốc đã trở lại, nhưng không còn là Tề Quốc ngày xưa, non sông không còn, người đã hóa thành tro. Hiện giờ, vùng đất này chỉ là Tề Quốc và Nam Cương hợp thành. Giờ phút này, nàng đã hoàn toàn tỉnh mộng, không ai có thể sống lại, người đã mất, chỉ có thể vĩnh viễn mất đi. Người chết cũng đã chết, hiện tại nàng chỉ còn con rồng nhỏ trước mắt này, vì nàng, vì giấc mộng viễn vông của nàng, con rồng nhỏ đã hy sinh rất nhiều, thậm chí không tiếc dấn thân vào nguy hiểm mà giao dịch với năm vị thủy tổ Tu Ma Giới. Nàng nợ Đế Long quá nhiều.

"Nàng còn nhớ thuộc hạ Tề Quốc cũ ở Hà Nguyệt Cốc không? Còn nhớ lời hứa mà nàng đã hứa với họ là tương lai sẽ dẫn bọn họ phi thăng Tiên Giới không?", Đế Long nói.

Khương Hoài Ưu gật đầu.


Thanh Lam nghe vậy tròn mắt nhìn Đế Long: Con rồng ngốc này không chỉ giúp Khương Hoài Ưu lấy lại Tề Quốc, bây giờ còn muốn giúp người của Khương Hoài Ưu thành tiên?

"Vì mặt mũi, năm vị thủy tổ Tu Ma Giới sẽ không tự mình ra tay với Tu Tiên Giới, nhưng Tu Tiên Giới bị phân tán sức mạnh và tổng thực lực của bọn họ cũng thua xa Tu Ma Giới. Họ không thể chống lại cuộc xâm lược của Tu Ma Giới."

Thanh Lam nói, "Linh khí Tu Tiên Giới đối với người tu ma có hại, tuy rằng thực lực Tu Tiên Giới thua Tu Ma Giới, nhưng Tu Ma Giới tiến vào Tu Tiên Giới tất sẽ bị linh khí của thiên địa trấn áp, sức chiến đấu có thể phát huy ra còn chưa tới bảy phần. Nếu Tu Tiên Giới quyết tâm đập nồi dìm thuyền, chưa chắc sẽ thua.",

Đế Long nói: "Tuy năm vị thủy tổ không ra tay, nhưng chỉ cần Tu Ma Giới đánh hạ một nơi, bọn họ liền dịch chuyển một thành ma đặt trên lãnh thổ Tu Tiên Giới, giống như Tề Quốc lúc trước. Từng bước từng bước như tằm ăn lên, Tu Tiên Giới không đối phó được."

Thanh Lam hỏi: "Ngươi định ngồi yên không nhìn đến?"

"Đương nhiên không, ta định chờ Tu Ma Giới chiếm được thành, trước khi thành trì Tu Ma Giới dời qua tới, liền dời đi long mạch trong lòng đất. Ta cần dịch chuyển ít nhất chín long mạch lớn để bố trí Tề Quốc thành thánh địa tu tiên. Ngươi cứ tu luyện cho tốt, đến lúc đó ta mang các ngươi cùng nhau rời đi một giới này."

Thanh Lam cười thở dài, "Tu Tiên Giới coi như xong đời rồi!"

Đế Long nói, "Cũng không đến mức đó, ta sẽ không làm chuyện đuổi giết không tha. Năm vị thủy tổ cũng sẽ không phá hủy toàn bộ thế giới này." Có một số việc hiện tại nàng không thể nói tỉ mỉ toàn bộ, chỉ lấy bình ngọc trữ vật ra, đưa cho Khương Hoài Ưu, "Hai long mạch ở Nguyên Thiên và Thiên Nguyên Thánh Địa ta lấy phong ấn trong bình ngọc. Hai long mạch này nàng dùng để hấp thụ năng lượng cũng tốt, dùng để thêm gạch thêm ngói cho Tề Quốc cũng được, tùy nàng quyết định."

Khương Hoài Ưu ngây người nhìn Đế Long, cảm xúc trong lòng dao động không ngừng.

Thanh Lam ngồi ở một bên mắt thèm đến nỗi hận không thể chui vào bình ngọc trữ vật không ra! Cô thở dài trong lòng: Tiểu long nhi đối với Khương Hoài Ưu thật tốt. Đào tim đào phổi, muốn đem toàn bộ những thứ tốt nhất thiên hạ cho nàng ấy. Khi nào sẽ có một người đối tốt với cô như vậy xuất hiện đây?

"Tại sao nàng phải đối với ta tốt như vậy?", Khương Hoài Ưu nhẹ giọng hỏi.

Đế Long giật mình, ngây người hỏi: "Cái gì?"

"Tại sao lại muốn đoạt lại Tề Quốc cho ta, tại sao muốn giúp ta, giúp thuộc hạ cũ Tề Quốc thành tiên, tại sao phải lấy long mạch thay trời đổi đất xây dựng thánh địa tu tiên cho ta? Tại sao...?"

Thanh Lam há miệng phun ra câu, "Nàng ta thích ngươi."

Đế Long sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn Thanh Lam, lại nhìn Khương Hoài Ưu nói, "Những thứ này đều là tâm nguyện của nàng nha, nàng tâm tâm niệm niệm không bỏ xuống được, ta nghĩ ta có thể hoàn thành nguyện vọng giúp nàng, liền muốn giúp nàng hoàn thành, nếu không làm xong những việc này, ta sẽ không yên tâm, sẽ không chuyên tâm tăng lên tu vi của chính mình, rời đi nơi này."

"Nàng không sợ nàng giúp ta, sẽ chôn vùi chính mình ở chỗ này?", Khương Hoài Ưu hỏi.

Đế Long nói, "Ta có chừng mực."

Sở Tịch Nhan vội vàng chạy tới, "Sao cái khe nối liền với Tu Ma Giới đã được lấp đầy?" Vừa dứt lời, liếc mắt một cái nhìn thấy Đế Long đang mắt to trừng mắt nhỏ với Khương Hoài Ưu, lại thấy dì nhỏ của nàng mang bộ dáng đang xem kịch vui nhìn chằm chằm hai người kia, nàng nhẹ nhàng hỏi dì nhỏ, "Làm sao vậy?"

Thanh Lam nhìn thấy cháu gái kiêm đồ đệ quỷ của mình tiến vào, vội cười và nói, "Nhan nhi lại đây." Cô nhanh chóng kể toàn bộ chuyện giữa Khương Hoài Ưu và Đế Long, "Khương Hoài Ưu hỏi Đế Long vì cái gì đối với nàng ấy tốt như vậy, con nói thử xem đây là vì cái gì? Có phải bởi vì thích hay không?"

Sở Tịch Nhan suy nghĩ một chút, hỏi: "Chân long, nếu giữa Ngài và Khương Hoài Ưu chỉ có một người có thể sống, Ngài bằng lòng để ai sống sót?"

Đế Long chìm trong suy nghĩ.

Sở Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn chằm chằm sự thay đổi trên vẻ mặt của Đế Long, "Câu hỏi này rất khó trả lời sao?"

Đế Long đáp, "Ta sẽ phong ấn ký ức của Khương Hoài Ưu về ta, cho nàng ấy toàn bộ sức mạnh của ta và để nàng ấy sống."

Sở Tịch Nhan hỏi, "Vì cái gì?"

Khương Hoài Ưu cũng khiếp sợ nhìn Đế Long.

"Bởi vì ta ngốc, thường xuyên bị lừa, nhưng ta lại không biết lừa người khác, còn hay bị đuổi giết, ta nghĩ nếu Khương Hoài Ưu sống, nàng ấy sẽ sống tốt hơn ta và sẽ không uất ức như ta."

Hai chữ "uất ức" lập tức đâm vào tim Khương Hoài Ưu.

Sở Tịch Nhan lại hỏi, "Vậy thì tại sao ngài lại muốn phong ấn ký ức của Nữ Đế?"

"Suy bụng ta ra bụng người, nếu Khương Hoài Ưu xảy ra chuyện, ta cực kỳ đau lòng, nếu ta xảy ra chuyện, Khương Hoài Ưu nhất định cũng sẽ đau lòng. Ta không muốn nàng ấy buồn và ta muốn nàng ấy sống. Vì vậy chỉ có thể phong ấn ký ức của nàng ấy."

Khương Hoài Ưu cúi đầu, nhẹ giọng nói, "Ta sẽ áy náy, nhưng sẽ không đau lòng." Nàng lại nhìn về phía Sở Tịch Nhan, "Nếu đến lúc, ta và Đế Long chỉ có thể sống một người, ai có thể sống không phải chúng ta quyết định. Nếu có ngày, nàng ấy ngay cả bản thân đều không bảo vệ được, nàng ấy sao lại có thể bảo vệ được ta?" Nàng muốn Đế Long trở nên mạnh mẽ, nàng không muốn nhìn thấy Đế Long tuyệt vọng đi đến đường cùng. Mà ngày đó, tựa hồ không xa, hiểm họa đã ở ngay trước mắt.

Sở Tịch Nhan khẽ cười, chỉ nhẹ nhàng nói trong lòng: Nữ Đế và Chân long trong chuyện tình cảm đều ngốc như nhau. Nàng dời đề tài sang một bên, "Có phải đã đến lúc dịch chuyển Nam Cương ồi, cho nên Tu Ma Giới mới đóng cửa thông đạo?"

Đế Long liếc nhìn Sở Tịch Nhan một cái không nói nên lời, "Sở Tịch Nhan, ngươi cũng nên tăng tu vi lên. Nam Cương đến trung châu nói gần cũng không gần, đã dịch chuyển xong cả rồi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy gì sao?"

Sở Tịch Nhan sững sờ quay đầu nhìn Thanh Lam.

Thanh Lam nhẹ nhàng gật đầu, "Đã dọn xong rồi, chúng ta hiện tại đã ở trung châu, mà Tu Ma Giới đã đóng cửa con đường thông với hai giới."

Sở Tịch Nhan ngẩn ra nghẹn họng nhìn trân trối: Tại sao không có cảm giác gì cả?

Khương Hoài Ưu cầm bình ngọc trữ vật Đế Long đưa cho nàng, nàng suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Đế Long, "Ta định bế quan tu luyện, dùng năng lượng của hai long mạch tu hành."

Sở Tịch Nhan lại lần nữa trợn tròn mắt: Năng lượng của hai long mạch tu hành? Đây quả thật xa xỉ, quá xi xỉ!

Thanh Lam vỗ vai Sở Tịch Nhan, "Nhan nhi không cần phải thèm thuồng, quay đầu lại ta cũng bắt một long mạch cho con." Không phải chỉ là nuốt long mạch tu hành sao? Nàng cũng đã từng nuốt qua!

Sở Tịch Nhan bị sốc! Nuốt long mạch, người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, các nàng lại nói giống như ăn con cá chạch không sai biệt lắm. Nàng bỗng nhiên cảm thấy Tu Ma Giới đánh Tu Tiên Giới làm cái gì a, trực tiếp cướp Chân Long, Nữ Đế và dì nhỏ của nàng, chắc chắn có lời hơn đánh Tu Tiên Giới, người ta ngay cả long mạch đều có thể lấy tới ăn, Tu Tiên Giới có khả năng và thực lực như này sao?

Khương Hoài Ưu nói bế quan liền bế quan, hỏi Thanh Lam một căn phòng bí mật ở điện Yêu Thần liền trực tiếp bắt đầu bế quan.

Thanh Lam đưa Khương Hoài Ưu vào phòng bí mật, nàng quay đầu gọi Sở Tịch Nhan đến trước mặt, "Nhan nhi, con buông trong tay hết thảy sự vụ ở Yêu Tộc, lập tức bế quan tu luyện, không tu luyện thành công không được xuất quan."

"Vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì thế giới này xảy ra chuyện?", Sở Tịch Nhan hỏi.

Thanh Lam lộ ra vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc cực hiếm, "Ngày Khương Hoài Ưu xuất quan chính là ngày thành tiên, bỏ lỡ cơ duyên này, chỉ sợ không còn cơ hội thành tiên. Trước mắt, trận chiến giữa Tu Ma Giới và Tu Tiên Giới chính là cơ hội để Đế Long tranh đoạt tài nguyên với năm vị thủy tổ, tranh đoạt cơ hội thành tiên."

Sở Tịch Nhan trịnh trọng gật đầu. Nàng biết rất rõ nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, từ đây nàng và Thanh Lam sẽ là một trời một vực, và cả đời sẽ không bao giờ có ngày gặp lại nhau.

Thanh Lam biết suy nghĩ của Sở Tịch Nhan, cũng biết băn khoăn của nàng. "Trước giờ, ta vẫn luôn đè nén tốc độ tu hành của con để con có nền tảng vững chắc, sợ con tu hành quá nhanh sẽ không vững, sau này dễ thất bại ở thời điểm quan trọng. Hiện giờ nền tảng của con đã vững chắc, con có thể thử tiến sâu vào cảnh giới cao hơn, nhưng con phải nhớ cho kỹ, đừng vì thành công mà vội vàng, nếu không, một khi thất bại, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được."

"Con đã hiểu, dục tốc bất đạt, nóng vội thì không thành công, nếu chỉ chạy theo tốc độ mà không ổn định, một khi xảy ra sự cố, đừng nói thành tiên, chỉ sợ cả đời này không bao giờ tiến bộ hơn trong việc tu hành, có thể giữ được mạng nhỏ đã là may mắn."


*Dục tốc bất đạt, là câu thành ngữ tiếng trung 欲速则不达 của Khổng Tử
- Nghĩa là ham muốn sự nhanh chóng thì sẽ không đạt được, nóng vội sẽ không thành công. Câu thành ngữ này muốn khuyên con người làm việc gì cũng không nên nôn nóng, vội vã.

Thanh Lam thấy Sở Tịch Nhan biết đúng mực, thoáng yên tâm. Cô còn nói thêm, "Lấy tốc độ tu luyện của con chắc chắn không đuổi kịp Khương Hoài Ưu, con cũng không cần lo lắng. Nếu thật sự không được, ta sẽ tìm cách để lại cho con một con đường thành tiên."


"Con không thích dì cầu người khác, cho dù người nọ là Chân long." Nếu có thể, nàng bằng lòng dùng đôi tay của mình bảo vệ Thanh Lam, thay vì để Thanh Lam bảo vệ, che chở nàng. "Cho con thời gian, con nhất định sẽ đạt được vị trí tối cao." Chân long có thể làm được vì Khương Hoài Ưu, Sở Tịch Nhan nàng cũng có thể làm được vì Thanh Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang