"Khương Hoài Ưu!" Đế Long đứng trong không trung, rống lên suốt nửa canh giờ(60 phút) cũng chưa từng thấy bóng dáng Khương Hoài Ưu. Âm thanh của nàng truyền mấy chục nghìn dặm, kinh động vô số người tu ma, thậm chí ngay cả Ma Tôn và Hồng Ngao đều bị hành động của Đế Long làm giật mình mà lại đây xem náo nhiệt.
Hồng Ngao đứng bên cạnh Đế Long, hỏi: "Chân Long, người không đi vào?"
Đế Long mím môi, tức giận mà nghiêng đầu liếc mắt Hồng Ngao một cái, không để ý tới cô ta. Nàng lại tiếp tục hô to tên Khương Hoài Ưu.
Ma Tôn khoanh tay đứng, nói với Đế Long: "5000 năm trước, Khương Hoài Ưu ở Ma Giới cùng đường, cũng từng trốn vào 'Ma Quật", nàng tiến vào 'Ma Quật" tu vi không cao bao nhiêu, nhưng khi nàng đi ra đã có thể đánh ngang tay với bản tôn." Hắn nhìn Đế Long, lại tiếp tục nói: "Ta và Khương Hoài Ưu đối địch bởi vì bất đồng lập trường, nhưng từ xưa đến nay ta vẫn kính trọng nàng."
Đế Long sửa đúng nói: "Chỗ của ngươi gọi là Tu Ma Giới, không phải Ma Giới, Ma Tôn, ngươi chỉ có thể xem như người tu ma, không phải chân chính 'ma', giống như người tu tiên không thể xưng là tiên."
Ma Tôn bị Đế Long nói sặc đến cứng họng, hắn ở đây không phải để nói chuyện này với con rồng này có được không? Hắn nói: "Nói như vậy các hạ đã gặp qua ma?"
Đế Long lập tức tức giận mà trợn tròn đôi mắt, tức giận khó tan mà kêu lên: "Ta vừa sinh ra liền có một tên tự xưng là Thiên Vương Ma Giới lãnh mấy chục nghìn ma quân còn bày ra rất nhiều đại trận bao vây kín mít hành tinh sinh ra ta, sau đó tiến hành tập kích ta, hại ta tự huỷ thân xác, huỷ đi vài tinh hệ(hệ hành tinh) mới có thể bước qua quỷ môn quan nhặt mạng trở về. Ta lưu lạc đến nơi này, toàn bộ là do tên Thiên Vương kia ban tặng, ngươi nói thử xem ta từng thấy qua chân chính ma không?"
*Hệ hành tinh: Hệ hành tinh là tập hợp các thiên thể liên kết với nhau trong quanh một hoặc.
Ví dụ: Hệ mặt trời cũng là hệ hành tinh.
"Ôi!" Ma Tôn phát hiện bản thân nói saim hắn hung hăng mắng: "Tên Thiên Vương kia thật sự đáng chết!" Vậy mà để con rồng này sống sót chạy trốn tới một giới này.
Đế Long nghi ngờ mà soi xét ánh mắt Ma Tôn, nói: "Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?"
"Đúng vậy!" Ma Tôn thật sự 'cảm thấy' như vậy.
Đế Long buồn rầu mà thở dài, nói: "Khi đó ta quá nhỏ, không hiểu chuyện, nếu là ta hiện tại, ta sẽ khiến hắn nuốt ta vào bụng, sau đó ở trong bụng hắn luyện hoá hắn, giống như khi luyện hoá Long Đế."
Ma Tôn lại hỏi: "Long Đế? Là ai?" Hắn nhướn mày nhìn Ma Quan dưới chân.
Đế Long giơ ngón tay chỉ "Ma Quan" dưới chân, nói: "Chính là chủ nhân của chiếc Ma Quan này, đã từng là Tiên Đế của Tiên Giới."
"Ồ!" Ma Tôn hết chỗ nói rồi, hắn không muốn nói chuyện với con rồng này.
Hồng Ngao ở bên cạnh thấy Ma Tôn câm lặng nhắm chặt miệng, tròng mắt xoay chuyển, hỏi Đế Long: "Xin hỏi Chân Long tên gọi là gì? Cũng không thể để mọi người luôn lấy Chân Long làm danh xưng đi?"
"Tên của ta gọi là Đế Quân."
*Đế Quân: nghĩa gần giống như hoàng đế...
Hồng Ngao và Ma Tôn cùng nhau im lặng.
Đế Long hỏi: "Làm sao? Tên này không dễ nghe?"
Hồng ngao nghẹn nửa ngày, mới nói: "Dễ nghe, vô cùng khí phách, nhưng mà mỗi một vị quân chủ, hoàng đế đều xưng là đế quân, người tự xưng là Đế Quân có quá nhiều."
"Phải không?" Đế Long chớp chớp mắt, nàng gãi gãi đầu, nói: "Vậy ta bảo Khương Hoài Ưu cho ta đổi một cái tên khác."
Hồng ngao ngạc nhiên nói: "Vì cái gì muốn Khương Hoài Ưu đặt tên cho người? Chính mình tự lấy một cái tên là được không phải sao?"
"Nàng trải qua nhiều việc, biết cũng nhiều hơn ta, để nàng đặt tên cho tốt hơn để chính ta đặt, ta không có người thân, chỉ có nàng đối xử tốt với ta, nàng chưa từng hại ta, còn cứu ta rất nhiều lần." Đế Long nhắc tới Khương Hoài Ưu lại buồn thiu mà nhìn chằm chằm Ma Quật, Khương Hoài Ưu như thế nào còn không ra a!
Hồng Ngao nói: "Nếu ngài lo lắng Khương Hoài Ưu, sao không vào xem?"
Đế Long nói thẳng nói: "Nơi này rất tà tính."
Hồng ngao nói: "Ma Quật và Ma Uyên là hai địa phương khó thăm dò nhất Ma Giới."
Đế Long cười nhẹ một tiếng, nói: "Ma Uyên thì có cái gì nha, chẳng qua là cửa ra vào của 108 tầng kgông gian phong ấn Phong Thiên trận lại, lực hút của 108 tầng không gian va chạm vào nhau làm cho nó vẻ nguy hiểm, thực lực đủ mạnh hoặc là có pháp bảo, pháp trận không bị lực hút không gian ảnh hưởng là có thể tự do ra vào."
Hồng Ngao nói: "Dựa theo lời ngài, chỉ cần đủ mạnh, tiến vào Ma Quật này chẳng phải cũng dễ dàng như vậy sao? Theo ta được biết, nơi này có vài vị thái cổ thần ma, lấy thực lực của ngài chẳng lẽ còn sợ vài vị thái cổ thần ma?"
Đế Long không để ý Hồng Ngao, trực tiếp nhìn chằm chằm địa phương này, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc. Lâu như vậy Khương Hoài Ưu còn chưa ra tới, chỉ sợ là bị kẹt ở bên trong. Nàng quyết định đi vào thăm dò. Nàng hít một hơi sâu, mở Đế Long Thiên Nhãn giữa trán ra, khẽ quát một tiếng: "Phá vọng phản nguyên!" Thiên Nhãn giữa trán phát ra ánh sáng, hai mắt nhìn địa hình trước mặt vẫn là ma thổ, nhưng Thiên Nhãn giữa trán lại nhìn thấy xác chất thành núi, biển được làm từ máu, hình ảnh núi sông trước mắt chảy ngược dòng. Thời gian lùi lại, vạn vật quay lại, toàn bộ vùng đất nơi đây trong mắt nàng đang ngược dòng thời gian.
*Ma thổ: mặt đất chỉ toàn là ma khí, được tạo thành từ ma khí, hoặc ma khí lấp đầy.
Ma Tôn và Hồng Ngao nhìn thấy con mắt giữa trán Đế Long toả ra ánh sáng mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Đợi đến lúc Ma Tôn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong Thiên Nhãn của Đế Long vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, con rồng nhỏ này có vẻ không bình thường, đặc biệt là con mắt giữa trán, thế nhưng có thể nhìn xuyên quá khứ mấy chục nghìn năm trước của Ma Giới, thậm chí..... Còn đang tiếp tục quay ngược dòng về niên đại xa xăm hơn! Hình ảnh trên Thiên Nhãn lướt qua quá nhanh, hắn cứ thế nhìn đến hoa mắt đều xem không rõ.
Đế Long nhìn về quá khứ bảy tám chục nghìn năm trước, hao phí quá lớn, nàng cứ tiêu hao như vậy không thể tiếp tục duy trì hình người, hoá thành hình rồng. Đợi đến khi nàng khép Đế Long Thiên Nhãn lại, hơi thở cả người trở nên nặng nhọc trầm trọng, một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng mở mắt ra, lại hoá thành hình người, nhỏ giọng than: "Thây sơn biển máu thế nhưng hoá thành mặt đất núi đồi, những thứ này khi chết tinh khí tan biến hoá thành một vùng Tu Ma Giới này." Cả hành tinh này, Tu Tiên Giới mới là nơi thiết yếu nhất, Tu Ma Giới chẳng qua là một trong 108 tầng hư không, mà một tầng này là dùng để chôn cất, bởi vì chôn cất quá nhiều người, những người này hoà vào đất nơi này, sau khi tan rã, hình thành Tu Ma Giới."
Con rồng nhỏ đứng ở kia, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, rùng mình. Sao Táng Ma —— tên của hành tinh này. Nhưng chôn cất chính là ma sao? Chỉ vì thua trận, tử trận, bọn hắn trở thành ma trong miệng người thắng.
Đế Long quay đầu nhìn Ma Tôn, nói: "Khuyên ngươi một câu, chớ có bành trướng Ma Giới xâm nhập Tu Tiên Giới, Tu Tiên Giới chắc chắn có khả năng huỷ diệt Tu Ma Giới." Nàng dừng một chút, nói: "Còn có, ta nói rồi, ta muốn tánh mạng Địa Quỷ, ngươi chừng nào thì mang đầu hắn đến cho ta?"
Ma Tôn nói: "Tứ Đại Thiên Vương đều là huynh đệ của ta, bọn họ theo ta vào sinh ra tử nam chinh bắc chiến, ta sao có thể tuỳ ý lấy mạng Địa Quỷ giao cho ngài? Ngài nếu là muốn tính rõ, chỉ cần nói ta, chúng ta đánh một trận là được."
Đế Long hừ một tiếng, nói: "Ngươi tiếp không được, ngươi hiện tại không phải đối thủ của ta."
Ma Tôn cười như điên, kêu lên: "Tiếp không được thì sao? Cùng lắm là chết!"
Đế Long bị nghẹn. Nàng thầm kêu: Tu vi không cao hơn ta, ngươi còn điên cuồng hơn ta. Nàng tức giận kêu lên: "Coi chừng ta đánh ngươi!" Nàng lại nghĩ tới Khương Hoài Ưu, kêu lên: "Ngươi phái người đuổi giết Khương Hoài Ưu, ta còn chưa tính sổ với ngươi!"
Ma Tôn buồn cười nói: "Cô ta là Nữ Đế Nhân tộc, ta lại là Ma Giới chí tôn, cô ta ở Ma Giới tu luyện thành tài lại tới cản trở ta khuếch trương thế ranh giới Ma Giới, ta không đuổi giết cô ta chẳng lẽ còn tôn sùng quỳ lạy cô ta chắc?"
"Sao!" Đế Long lại bị Ma Tôn làm nghẹn, nàng ngẩn ra kêu lên: "Ma Giới các ngươi diệt quốc nàng, giết thần dân của nàng, các ngươi còn nói lý?"
"Cá lớn nuốt cá bé, đây là Thiên Đạo."
Đế Long oán hận mà phun ra một câu: "Quay đầu lại ta nuốt trọn các ngươi, ta xem ngươi còn nói lời này hay không!" Nàng thấy Khương Hoài Ưu lâu như vậy còn không ra, cực kì lo lắng Khương Hoài Ưu, không còn tâm trạng khua môi múa mép với Ma Tôn. Nàng phẫn hận kêu lên: "Ma Tôn, ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu các ngươi không cho Khương Hoài Ưu một cái công bằng vừa lòng, Tề Quốc hôm nay chính là ngày mai của Tu Ma Giới!" Nàng nói xong, hạ thấp xuống đất, phóng vào Ma Quật.
Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, lòng nói: "Ngươi còn sống rời khỏi Ma Quật thì hẳn nói lời này đi!" Hắn nói với Hồng Ngao: "Hồng Ngao, ngươi nhanh đi bắt một trăm nghìn sinh linh đến dàn tế, bản tôn muốn dùng huyết tế thái cổ thần ma mời bọn họ ra tay trấn áp con rồng nhỏ này."
"Tuân lệnh!" Hồng Ngao lập tức lĩnh mệnh mà đi. Con rồng nhỏ này thay Khương Hoài Ưu lấy lại công bằng, nếu thật sự đánh nhau, từ Ma Tôn cho đến bốn Thiên Vương bọn họ không một ai chạy trốn được, ai cũng không dám đảm bảo nàng ta muốn đầu Địa Quỷ xong còn muốn đầu của bọn họ hay không! Mà, nhiều năm cùng sinh ra tử như vậy, ai nỡ lòng giao ra chiến hữu giao cho địch cầu hoà? Thủ đoạn quá bỉ ổi, làm lòng quân lạnh lẽo, cũng là đào mồ chôn mình.
Đế Long đứng trước Ma quật, nàng biến Ma Quan nhỏ lại bằng bàn tay, cầm trong tay giống như cầm viên gạch. Xương rải rác dưới chân, đã sớm theo thời gian dung hoà với bùn đất hoá thành nham thạch, cổ thụ um tùm cao chót vót che phủ cả bầu trời, trong rừng cây ẩn núp vô số ma thú. Giờ phút này toàn bộ ma thú bởi vì Đế Long bước đến mà quỳ sát đất run cầm cập.
Trong cánh rừng, vô số hố sâu thông xuống lòng đất, những hố sâu này bị lá rụng cành khô che khuất vùi lấp, nếu chỉ lấy mắt thường mà nhìn rất khó phát hiện. Đế Long đi xuyên qua cánh rừng, Thiên Nhãn giữa trán phát ra ánh sáng quét mỗi tấc đất trong rừng. Nàng đang tìm tung tích Khương Hoài Ưu, Ma Quật khó dò, nàng không dám tuỳ tiện xâm nhập, dưới nền đất vừa sâu vừa lớn, nếu đi nhầm ngõ, chỉ sợ tìm đến chết cũng không tìm thấy Khương Hoài Ưu. Chỉ lần theo con đường Khương Hoài Ưu tiến vào Ma Quật mà đi tìm, mới có khả năng tìm được.
Đế Long không thể không cẩn thận, nếu thực sự toàn bộ Ma Quật hoá thành bùn đất núi đá nàng tự nhiên không màng bất cứ cái gì, nhưng nhiều xương sống huyết nhục như vậy, ai biết được nó có thể diễn sinh ra đồ vật khủng bố gì hay không. Nếu thật sự hoá thành một vùng đất chết, cũng sẽ không toả ra hơi thở làm nàng cảm thấy tim đập nhanh kinh sợ. Trực giác nói cho nàng, dưới lòng đất nơi này chắc chắn có đồ vật khủng bố nàng trêu chọc không nổi. Ngay cả nàng đều không thể trêu vào, nếu Khương Hoài Ưu lầm đường xông vào, kia chẳng phải nguy hiểm ư?