Phong Thiên trận giống như một cái lồng trong suốt khổng lồ bọc lấy cả hành tinh này. Dưới sự công kích của Khương Hoài Ưu cả toà pháp trận bừng sáng, quầng sáng ngượng ngùng đã ẩn giấu trong pháp trận mấy chục nghìn năm nay cũng hiện lên. Trong quầng sáng to tướng mang theo vô số tia sấm sét lập loè cùng với đường vằn nghiệp hoả, từng tia từng đường đan xen ngang dọc giống như một hoa văn hoàn chỉnh xinh đẹp, ánh sáng pháp trận nơi này yếu nhất, đen tối mờ mịt như ánh nến mỏng manh. Tuy nó yếu ớt mong manh nhưng vẫn liên kết cùng với pháp trận, vẫn có hơi thở pháp trận lưu chuyển. Đây là khe hở trên pháp trận mà Đế Long đã kể.
Sấm sét trên pháp trận mang theo nghiệp hỏa, uy lực của nó hơn xa uy lực Thiên Kiếp, cực kỳ nguy hiểm, cho dù người tu tiên chỉ dính một tia sấm sét nghiệp hỏa thì cũng có thể bị tổn thương khó mà khép lại được.
(Nghiệp hỏa: là ngọn lửa dữ của ác nghiệp hay còn gọi là lửa địa ngục)
Khương Hoài Ưu biết pháp trận phong ấn này là bút tích của tiên nhân. Nàng tu hành đến cực hạn của hành tinh này cũng không thể mạnh bằng tiên, một góc cũng không bằng. Nhưng nàng vẫn muốn thử một lần. Nàng không phải Đế Long, không có phép biến hóa xuất quỷ nhập thần. Nàng muốn đi ra pháp trận chỉ có cách lấy hết sức lực đánh vào nơi yếu ớt này mở một con đường máu. Nếu nàng đánh không thông con đường này thì không thể đi qua pháp trận, trời đất nơi đây không thể tương liên với hơi thở Thiên Đạo, càng không thể dẫn tới lôi kiếp không cách nào độ kiếp thành tiên, nàng không thành tiên được, toàn bộ người Tu Tiên Giới cũng đều không thành tiên được. Không thành tiên, nàng vĩnh viễn không khôi phục được núi sông Tề Quốc, con đường này phải có người tới phá!
Nàng không còn đường nào khác nữa, nàng không thể phá Phong Thiên trận, không thể thả ra Ma Thần bị phong ấn, không thể để Ma Giới chiếm được sức mạnh Ma Thần mà làm hại thương sinh. Biện pháp đơn giản nhất chính là đánh thủng khe hở này, cho hành tinh này một con đường kết nối với bên ngoài. Làm như vậy Ma Giới sẽ không chiếm được lực lượng hùng hậu của Ma Thần, Ma giới vẫn sẽ bị áp chế không thể xâm lấn nhân gian. Mà Tu Tiên Giới vẫn có thể nhờ khe hở cảm ứng Thiên Đạo mà độ kiếp thành tiên.
Khương Hoài Ưu vẫn tiếp tục công kích pháp trận, dưới sự công kích dữ dội của nàng khe hở dần dần bị xé rách, ánh sáng pháp trận cũng rạn nứt. Từ khe hở tràn ra Tiên khí dày đặc và hơi thở hủy diệt, sấm sét nghiệp hỏa trên Phong Thiên trận càng chói lóa, lửa bốc lên hừng hực.
Giọng nói của Đế Long từ dưới bầu trời truyền đến: "KHƯƠNG HOÀI ƯU DỪNG TAY LẠI!".
Khương Hoài Ưu lại lần nữa thi triển pháp thuật hóa thành một ngọn núi lớn đập vào Phong Thiên trận, "Rầm" một tiếng, một góc pháp trận bị nứt toác, hơi thở khủng bố tràn ra như đê vỡ ập lên người Khương Hoài Ưu. Nàng cảm giác như cơ thể nàng đang bị cuốn vào trong gió lốc cuồng phong. Nàng cắn chặt răng, đôi mắt bắn ra một tia sáng, ngưng tụ toàn thân pháp lực vào đôi tay thi triển ra Pháp Tướng, từ trong thân thể nàng bay ra một bóng hình đội trời đạp đất như Cửu Thiên Thần Phật. Nàng mở hai tay ra, duỗi đôi tay vào lỗ hổng dùng sức mà xé nó ra.
"Ầm" một tiếng, trong pháp trận trào ra một cổ sát khí ngập trời. Vô số sấm sét đan chéo với nghiệp hỏa thành tấm nhanh chóng đánh vào Khương Hoài Ưu, pháp trận hiện ra thiên binh thiên tướng mặc kim giáp tay cẩm thần binh thần khí đạp lôi mang nghiệp hoả vung thần binh lên đâm về phía Khương Hoài Ưu.
“Giết ——” Khương Hoài Ưu hét lớn một tiếng, hai tay tung chưởng, vô số chưởng phong, núi cao đánh tới những thiên binh. Từ trong thân thể nàng tràn ra cuồn cuộn khí hỗn độn mà nhao nhao nhào tới pháp trận, khí hỗn độn hôi hổi bao lấy nàng, nàng tựa như một con phượng hoàng lửa, mà hơi thở hỗn độn chính là ngọn lửa trên người nàng. Hơi thở hỗn độn không rực rỡ lóa mắt bằng sấm sét nghiệp hỏa nhưng nó lại là năng lượng căn nguyên của vũ trụ mang theo một cổ hơi thở cổ xưa cuồn cuộn vọt tới. Mênh mông, cổ xưa, xa xưa nặng nề như vậy mà lại lạnh lẽo.
“Ầm ——” một tiếng vang lớn, pháp trận trào ra hơi thở khủng bố va chạm vào hơi thở hỗn độn trên người Khương Hoài Ưu. Vụ nổ mạnh đến nỗi hơi thở hỗn độn và hơi thở pháp trận loạn thành một mảnh, sau đó lại phát sinh vụ nổ càng mạnh hơn. Quần áo cả người Khương Hoài Ưu bị thổi tung bay như cờ xí nằm trong cuồng phong bão táp. Nàng lại như cột cờ làm bằng sắt bằng thép đứng sừng sững tại chỗ mặc cuồng phong gào thét.
Khương Hoài Ưu hét lớn một tiếng: “Phá!”
Pháp trận lần nữa nổ tung từng tiếng, một góc lại một góc pháp trận nứt vỡ. Khương Hoài Ưu bước một bước ra, chen đến pháp trận, rồi lần nữa giơ tay xé pháp trận.
“Ầm —— ầm—— ầm ——” từng đợt hơi thở pháp trận như sóng biển không ngừng mà vọt tới, vô số thiên binh giết hướng Khương Hoài Ưu. Đao, thương, rìu, kích, chung, tháp, đỉnh, vô số thần binh thần khí che trời lấp đất đập đến chỗ Khương Hoài Ưu, từng trận nổ mạnh ầm vang.
Khe hở kia đang rung chuyển kịch liệt, nổ đến trời sụp đất nứt, ánh sáng vụ nổ chói mắt đến nỗi bầu trời cũng có vẻ ảm đạm xám xịt. Từng âm thanh vỡ nứt giống như mấy nghìn viên pháo đồng thời nổ tung, hơi thở hỗn độn bao quanh người Khương Hoài Ưu đều bị nổ tan tành, ngay cả bóng người khổng lồ đứng xé rách pháp trận cũng bị nổ tung cuốn vào trong sấm sét bị bổ thành mảnh nhỏ, bị nghiệp hỏa thiêu đốt.
Vô số hơi thở dữ tợn ùa xuống, hội tụ thành đoàn, "Rầm" đánh vào trên người Khương Hoài Ưu. Máu tươi văng ra, vô số vết rách xuất hiện trên người Khương Hoài Ưu, cả người nàng chìm trong biển sấm sét và nghiệp hỏa thiêu đốt. Trên mặt nàng hiện lên thần sắc thống khổ, mồ hôi và máu tươi chảy ra nháy mắt bị đốt cháy hầu như không còn. Nàng kêu lên một tiếng, cắn chặt hàm răng, lần nữa thi triển ra Pháp Tướng xé pháp trận kia, hơi thở càng mạnh mẽ ập tới lại lần nữa đánh tan Pháp Tướng, vô số lực lượng pháp trận đánh vào trên người nàng, máu tươi văng tung tóe, máu thịt bay tứ tung, quần áo màu xanh lá nát thành từng mảnh bị pháp trận đốt thành tro tàn.
Bắp thịt, xương cốt của nàng từng đoạn nứt vỡ. Cả người nàng đều là sấm sét nghiệp hỏa, nổ thành sương máu, mỗi một giọt máu, mỗi một đoạn xương, mỗi một bắp thịt đều đang bị thiêu đốt. Khương Hoài Ưu muốn lấy pháp lực hợp lại cơ thể đã bị nổ tung, nhưng những mảnh nhỏ ấy sau khi nổ tung đã bị đốt thành tro tàn. Thân thể nàng vỡ tan, thậm chí ngay cả nguyên thần đều bị nghiệp hỏa đốt cháy.
Ngay thời khắc này, nàng biết mình sẽ chết ở đây, cơ thể và nguyên thần nàng giống như được hỏa thiêu trong sấm sét nghiệp hỏa, thây xác không còn, hồn phi phách phách tán.
Một khi đã dính lên nghiệp hỏa, Thần, Ma đều có thể bị tiêu diệt. Dù bây giờ nàng lui ra ngoài, cũng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Nếu không thể thay đổi được cái chết, vậy làm con đường này càng rộng thêm một chút.
Đế Long nhìn thấy cơ thể Khương Hoài Ưu ầm ầm nổ tung, nguyên thần sắp sửa vỡ vụn. Khóe mắt cô muốn nứt ra, gần như gào lên mà quát: "KHƯƠNG HOÀI ƯU, THUẬT NGUYÊN THẦN BẤT DIỆT!". Rống ra một tiếng rồng rồi hóa thành một con rồng vĩ đại phóng lên cao xông thẳng lên pháp trận phong ấn trên trời cao.
"Ầm" một tiếng rền vang, Khương Hoài Ưu đâm vào trên pháp trận, cơ thể nàng hoàn toàn nổ tung, một góc pháp trận lại vỡ ra.
Đế Long bay xuyên tầng gió lốc, đôi mắt tràn đầy nước mắt mà nhảy vào trong pháp trận, cô quát lớn: "Đi nào!" Vung móng vuốt lên nổi điên mà thu nhặt những mảnh vụn thi thể và máu tươi, cũng thây kệ chúng nó đang bị sấm sét nghiệp hỏa thiêu đốt mà nuốt toàn bộ vào trong miệng. Sau đó cô dùng lực lượng căn nguyên Nguyên Thần cắt đứt liên hệ chúng nó với máu thịt của Khương Hoài Ưu, dùng linh khí cô hấp thu từ linh thạch bao lấy những giọt máu nhỏ, những khối thịt vụn xương nát kia.
Sấm sét bổ vào trên người Đế Long, nghiệp hỏa thiêu đốt Đế Long, cô đau đến vặn vẹo khuôn mặt rên rỉ mà hô lên: "Khương Hoài Ưu, đi theo em!".
Âm thanh yếu ớt vang lên bên tai Đế Long: "Đi!" Một tia khác thường truyền đến trên người Đế Long, cô quay phắt người nhắm phía mặt đất mà chạy.
Lực lượng trên pháp trận trận phong ấn đánh về hướng Đế Long, một đạo sấm sét nghiệp hỏa bổ vào trên người Đế Long, trực tiếp bổ đứt phần eo của cô. Đế Long tức giận quay đầu gầm một tiếng về phía pháp trận, phun ra một cổ long khí to lớn nện trên pháp trận, sau đó cô biến đổi hơi thở quanh người giống hơi thở pháp trận y như đúc. Cô vẫn giữ thân rồng, nhanh chóng lao xuống dưới, đuổi theo nửa đoạn thân dưới rồi nuốt vào trong miệng nuốt vào trong bụng, chỗ phần eo đã đứt gãy lập tức mọc lại nửa đoạn thân thể.
Pháp trận không còn tiếp tục công kích, nó mất tung tích mục tiêu cần truy kích lập tức khôi phục lại bình tĩnh ẩn nấp trên vòm trời.
Đế Long dừng lại hóa thành hình người, sau đó đôi chân mềm nhũn mà té ngã trên đất. Cho dù là hình người thì da thịt trên người cô vẫn bao trùm vảy rồng, long khí từnng đợt từng đợt nhè nhẹ từ trong vảy rồng chảy ra, trên mỗi vảy rồng đều có vết rách. Cô đau đớn toàn thân, Nguyên Thần từ trong ra ngoài đều đang đau nhức. Thuật Nguyên Thần bất diệt chỉ có tác dụng làm nguyên thần đang tan rã nháy mắt lần nữa tổ hợp lại. Nhưng thương thế vẫn như cũ, khe hở vỡ vụn trên Nguyên Thần vẫn còn, phải dựa vào vận chuyển công pháp chậm rãi chữa trị.
Đời này cô chưa từng bị thương nặng như vậy, thiên lôi và nghiệp hỏa có thể thiêu đốt hết thảy lực lượng trên thế gian, cô chống đỡ không nổi. Làm cho Đế Long thống khổ tột cùng chính là một đoàn sấm sét và nghiệp hỏa đang thiêu đốt trong bụng cô. Cô mang sấm sét nghiệp hỏa trên người mình và Khương Hoài Ưu đều nuốt vào trong bụng, tuy rằng cô dùng một phần lực lượng Nguyên Thần hóa thành hơi thở giống pháp trận bao lấy chúng nó để chúng nó không công kích. Nhưng chúng nó không phải sấm sét và lửa bình thường, dòng điện châm chích, nghiệp hỏa bốc cháy, toàn bộ bụng cô bị giật bị nướng mà đau đớn kịch liệt. Cô thật cẩn thận mà lấy đoàn sấm sét nghiệp hỏa ra ngoài cơ thể, dứt khoát dứt bỏ sợi nguyên thần đang bao lấy chúng nó. Bấy giờ cô mới thoát khỏi sự giày vò của sấm sét nghiệp hỏa. Cô lại vận chuyển một vòng thuật Nguyên Thần Bất Diệt lấp kín toàn bộ vết rách trên nguyên thần, cuối cùng cơ thể mới hết đau.
Đế Long làm xong hết thảy uể oải vô cùng, Nguyên Thần bị thương làm cô có cảm giác như vừa trải qua cơn bạo bệnh.
Cô khoanh chân ngồi dưới đất, mệt rã rời mà nói: "Khương Hoài Ưu, chị có ở đây không?" Lúc ấy cô cảm giác được Nguyên Thần Khương Hoài Ưu bám vào trên lưng cô nhập vào một mảnh vảy rồng, cô quay đầu lại xem, chỉ sợ giữa đường Khương Hoài Ưu bị gió thổi bay mất.
Một bóng ảnh nhạt nhòa gần như trong suốt từ sau lưng cô hiện lên, bóng ảnh đó mong manh lắt léo như một vong hồn được ánh nến phản chiếu. Bóng dáng nàng lung lay lung lay, giống như chỉ cần một cơn gió đi ngang là có thể thổi nàng tan biến.
Đế Long nhìn thấy bộ dạng này của Khương Hoài Ưu thì cười thảm, hơi sầu mà nói: "Chị còn thảm hơn em." Nguyên Thần đều bị thương thành một sợi tàn hồn.
Khương Hoài Ưu ngẩng đầu nhìn trời, nhìn về phía khe hở trên phong ấn, thở dài buồn bã: "Rốt cuộc thì nó cũng là tiên tạo ra, dù tôi cố gắng đến thân chết hồn tiêu cũng không thể đánh thủng nó.".
Đế Long kêu lên: “Chị thấy rồi đi, đây là tao trời phạt, em có thể nhặt về cho chị một sợi tàn hồn đã là trời độ phật độ. Nếu em đến chậm một bước, chị đã tan thành mây khói tan biến khỏi thế gian này." Cô giơ tay lên, lấy những giọt máu, miếng thịt nát, xương tàn giấu trong lich thạch ra tới, nói: "Em chỉ cướp được những cái này về cho chị." Vài miếng xương trắng, mấy chục giọt máu tươi, còn mấy khối thịt nát, đây là những gì còn sót lại của cơ thể Khương Hoài Ưu.