Khúc mắc không thiếu, lo lắng lại càng nhiều, nhưng lại không thể quay đầu lại, chạy từ đây về Nhật Bản không có cánh cửa thần kì thì ngang với đi mất nửa Trái Đất á.
Thế là cả bọn vừa lo vừa sợ bên cạnh đó còn có quái thai Nobita còn có cảm giác tràn đầy tò mò nữa… Dẫu sao thì trước đó Nobita toàn qua những việc đầy thú vị nhưng nói đến thần bí thì thật sự Nobita chỉ công nhận một số việc mà thôi, mấy khi có cảm giác thật sự tìm kiếm điều chưa biết kích thích kia chứ?
Cả đám đi nhanh trên đường, cứ như lũ sư tử sẽ lại tấn công lần nữa vậy, Nobita cũng không hiểu mấy cậu ấy có suy nghĩ chuyện gì nữa không biết, trong khi đánh người, đánh cá sấu thì hăng hái, sao cứ đến mấy con thú săn mồi trên cạn lại giữ tợn và nhiều một chút đã bị dọa cho chân nhuyễn ra?
Đến cái vũ khí cũng không sử dụng nên hồn, Shizuka có găng tay lực sĩ chỉ để bám chặt Nobita, Suneo có súng gây mê chưa từng bắn một phát, Doraemon cất đi bánh thuần chủng trong túi để rồi khi đàn sư tử đến lại luống cuống không lấy ra được.
Tổng kết lại một điều đó chín là… Một đám con nít thôi a, có thể hi vọng một đám trẻ con mười tuổi có thể làm gì tốt hơn nữa a? Không nằm ra khóc thét lên đã may rồi á.
………………………………………………………………
Chạy hàng giờ trên băng nguyên với tàu lửa tốc hành Tali, cả nhóm rốt cục đi đến được miệng của khe nứt mà trong miệng của tù trưởng nói rằng sẽ phải cúng dâng mạng thứ hai.
Nhìn dưới khe vực sâu hun hút Doraemon mang cho mỗi người mỗi chiếc chong chóng tre nói:
“Chúng ta sẽ xuống vực này bằng chong chóng tre, sẽ không như người thổ dân kia nói mất một mạng người đâu!”
Cả đám đeo lên chong chóng tre mà bay xuống vực, cơ mà, người a… vẫn là nên làm xong rồi hẵng nói.
Ông cha ta có câu “nói trước bước không qua” á. Chưa bay được xuống bao sâu, Jaian chiếc chong chóng tre dẫn đầu đình công kháng nghị, Doraemon vốn đã lười bảo dưỡng lại còn hay sử dụng nó khiến nó vốn đã chẳng mấy tốt lành, nay lại còn “chở quá tải” nữa nên chiếc chong chóng tre của Jaian quyết định đình công.
Chết không chết đúng là Jaian lại một mặt “cao lãnh” mà bay đi trước, có nghĩa là khi cả đám đang từ từ mà bay xuống thì Jaian đã có tốc độ bay nhanh hơn cả đám, nay chiếc chong chóng tre đìng công thì chỉ khiến Jaian càng ngày càng cách xa khoảng cách cả nhóm mà thôi á, dẫu sao tiếng hú từ vách vực sâu đã chắn mất tiếng hét của Jaian, chong chóng tre thì dù cho đình công đi nữa cũng là chong chóng a… bay hay chính xác hơn là rơi xuống, có gió lùa qua khiến nó quay như vẫn đang hoạt động vậy.
“Jaian-kun thay đổi thật khác thường, chờ chúng ta cùng đi xuống có phải hơn không? Cậu ta xuống trước đó cũng đâu thể chứng minh cậu ta can đảm hay hơn người gì đâu chứ?”
Người thân nhất cũng là người ghét Jaian nhất trong đám chính là Suneo, bị Jaian bức hiếp quá nhiều khiến cậu ấy có thói quen nói xấu Jaian khi không có cậu ta bên cạnh, bây giờ dĩ nhiên lại không giống, Jaian là thực rơi á.
Chỉ có Nobita nhận ra điều bất thường, dùng chong chóng tre quen thuộc Nobita biết thừa chong chóng tre có thể bay vận tốc tối đa chỉ 8km/h thôi á, cơ mà tốc độ hạ xuống của Jaian rõ ràng bất hợp lí.
Không thể để một chút sơ suất mà để bất kì ai gặp nguy hiểm đó chính là phương châm của Nobita, dẫu sao Jaian tuy có chút đáng ghét nhưng lại cũng không phải không có chỗ đáng yêu a, ngắm nhìn cậu ta khó chịu, cậu ta tự tỏ vẻ cao lãnh, hay ôm Peko khóc như mưa cũng là một loại hưởng thụ á.
Lao nhanh xuống theo Jaian, Nobita biết ngay là không ổn, nhìn khuôn mặt tái xanh không có chút máu nào của cậu ta là biết ngay đây đơn thuần là sự cố ngoài ý muốn chứ quyết không phảo là cậu ấy muốn thử cảm giác kích thích của nhảy cầu đâu á..
Một đường truy đuổi, dẫu sao đi nữa thì Newton vẫn chưa lật nắp quan tài ngồi dậy, định luật của ông vẫn đang được ứng dụng rộng rãi, cũng không thể chỉ vì cái mặt khó ưa hay giọng hát quỷ thần lui tránh của Jaian có thể ngăn cản sự vẫy gọi của đất mẹ á…
Mà sự vẫy gọi của đất mẹ luôn luôn là thắm thiết như thế, nồng nhiệt đến vậy, đất mẹ muốn ôm Jaian vào lòng mà “che chở”, “bảo bọc”, vĩnh viễn a…. Jaian thì cũng hưởng ứng mà lao vào lòng đất mẹ càng ngày càng nhanh á.
May sao khi đất mẹ đã sắp ôm chầm nhi tử “khả ố” của bản thân thì Nobita cản lại cuộc gặp gỡ tương phùng đầy nước mắt đó, quả nhiên a… Nobita hắn rõ ràng là một ác nhân á! Không thấy Jaian chỉ vì không ôm được đất mẹ, hưởng ứng đất mẹ triệu hoán mà nước mắt nước mũi tùm lum a?
“Cậu không sao chứ?”
Nói một câu hỏi thăm, dĩ nhiên là có trứng dùng a… nếu có sao thì đã chẳng thể trả lời hắn được á, hỏi thừa! Cơ mà xã hội là vậy. Hỏi thừa cũng còn hơn không một lời hỏi thăm á, nên ai ai ngoài đường cũng thi nhau lao vào mà thăm hỏi lung tung để thể hiện bản thân rất quan tâm các vấn đề của người khác a… Dĩ nhiên đôi líc thật cũng không quan tâm nhưng vẫn hỏi á.
“Không… Không sao… Cám ơn cậu! Nobita-kun!”
Jaian một mặt nghĩ mà sợ rồi quay qua Nobita chân thành cảm tạ, để tên ác bá Jaian cúi đầu cảm tạ cái việc này đơn giản là bắt lợn nái leo cây á… Cơ mà Nobita thực làm được.
Jaian nói đi cũng phải nói lại, cho dù cậu ta thật khả ố, hay bắt nạt bạn bè, tính xấu tràn lan, nhưng được tính tốt hiếm hoi lại là vô cùng trọng nghĩa khí… Nói sao đây… Có cảm giác Jaian đáng lẽ ra nên sinh trưởng trong một gia đình Zakuza thì mới thật sự hợp với tiềm chất của cậu ta á.
Này nhé! Sức khỏe, vóc dáng hơn người, đầu toàn cơ bắp, trọng nghĩa khí, thích bắt nạt… nếu sinh trong một gia đình Zakuza thì sẽ là thỏa thỏa một “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” a?
Cơ mà nói thế thôi chứ Nobita cũng không chê bai gì Jaian, chẳng qua là nhổ nước bọt một cái mà thôi, nhìn cả đám Doraemon cùng nhau hạ xuống, Nobita cũng không suy nghĩ đâu đâu nữa, bây giờ cũng đã đến đáy vực, là nơi gần nhất vương quốc loài chó a… Peko cũng cần là lúc ngả bài a…
Ngồi khoanh chân ngồi lên một tảng đá lớn, không ngừng mà có tiếng than, tiếng rên vang ra từ phiến đá, Nobita dẫu biết đơn thuần là gió lùa qua khe đá mà tạo ra tiếng này, nhưng vẫn có một cảm giác tảng đá này đang chê cái mông hắn bẩn mà ngồi lên thân nó vậy… Khiến Nobita có xung động nện nát nó.
Nhưng nhân vật chính nơi đây cũng đã đến, Nobita mới không rảnh nhức trứng đến việc đánh một tảng đá đâu, người ta lại bảo hắn bị tiếng hú không đâu hù họa thì cũng không biết ném mặt nơi đâu á.
Nhìn cả đám hạ xuống, Nobita nhìn vào cả nhóm, chính xác hơn là hoàng thái tử Kuntaq Prince, được tất cả mọi người biết đến với cái tên “chú chó Peko” nhìn chăm chú chốc lát, Nobita không nhanh không chậm nói:
“Chúng ta cuối cùng cũng đã đến nơi đây. Hẳn là có ai đó cần nói một điều chứ nhỉ? Đâu cứ để chúng tôi lại tiếp tục mù mờ đi nữa a?”
Cả đám Doraemon, Shizuka và Suneo là mộng bức một mặt… Sao Nobita vừa xuống chưa bao lâu đã lên cơn bệnh tâm thần rồi? Nơi đây ngoài mấy người họ ra có ai nữa đâu kia chứ? Mà họ thì có gì mà nói một điều hay hai điều cái gì? Lại còn mù mờ đi???
Trên mặt của mấy người thì viết kép chữ mộng bức, trong khi trên mặt của chú chó Peko lại nhân tính hóa mà lộ một vẻ kinh ngạc sững sờ. Lại bên Nobita, định bụng đi lại sờ xem trán Nobita nóng hay không Shizuka bỗng hét toáng lên lao thẳng vào lồng ngực Nobita hét toáng lên: “Ma!!!”
Nobita bất động nhan sắc vẫn để mặc cho Shizuka như bạch tuộc quấn trên thân, đầu cô bé như đà điểu dấu vào ngực hắn, hắn vẫn như cũ nhìn phía không nói câu gì Peko như vẫn đang đợi câu trả lời vậy.
Jaian thấy cả Suneo nam tử đại trượng phu mà lại đi sợ mấy cái yêu ma quỷ quái thật mất mặt nam nhân, hét một tiếng:
“Tao liều mạng với mày!!!”
Sau đó lao thẳng vào trong đám trắng sáng mà nghi ngờ là ma quỷ đó phá tan cả đám tụn họp, bắt lại… một nắm đom đóm. Rõ ràng chỉ là đom đóm quá nhiều và bay theo đàn mà thôi lại khiến cả đám sợ run hết tay chân.
Không quản mấy người thở phào nhẹ nhõm, Nobita vẫn một mặt đợi câu trả lời mà nhìn hướng Peko, Doraemon đứng phía Peko nên lại tưởng Nobita ám chỉ bản thân nên lên tiếng biện minh:
“Tớ thật sự không biết cái gì đâu á Nobita-kun. Thật sự chúng ta đi thám hiểm lần này là hoàn toàn trùng hợp, tớ không sắp đặt cái gì cả á.”
Nhưng Doraemon vừa nói xong Peko lại vỗ tay… Đúng a… Vỗ tay á. Hai chi trước của Peko như hai bàn tay bình thường mà vỗ vỗ mang tiếng lốp bốp, hai chân sau đứng thẳng không có chút gì gọi là chênh vênh, Peko như một người bình thường đứng nơi đó vỗ tay rồi mở miệng trong sự ngỡ ngàng của mọi người:
“Anh Nobita-san không hổ là đội trưởng đội thám hiểm này a… Anh phát hiện ra sự lạ thường của em lúc nào vậy? Tại sao anh đã phát hiện rồi vẫn không ngần ngại hiểm nguy đến đây?”
Nobita liếc mắt Peko một cái, không nhanh không chậm mà nói:
“Một con chó biết đánh răng rửa mặt mỗi sáng, một con chó biết tiếng người chỉ lệnh dẫu phức tạp đi chăng nữa… phải nói là con chó quá thông minh đã là sự khiến người ta nghi ngờ… Nhưng đó chưa phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân chính tớ nghi ngờ cậu chính là cậu vốn chỉ là một con chó hoang tại Nhật Bản… Nhưng khi đến nơi đây Phi Châu cách xa Nhật hàng trăm ngàn cây số, cậu lại tỏ vẻ vô cùng thân thuộc và hưng phấn.”
Vẫn một điệu bộ không nhanh không chậm Nobita mặc kệ Doraemon và mọi người ngơ ngác tiếp tực phân tích:
“Là một con chó thường, không phải chó săn, nhưng những phản ứng của cậu hoàn toàn bán đứng cậu… khi con chó thường gặp báo đốm thì sẽ ra sao? Cong đuôi chay. Nhưng cậu lại quay về con báo sủa inh ỏi y như chưa từng lo sợ con báo sẽ làm thịt cậu chỉ trong một nốt nhạc vậy. Cá sấu chiến tớ cũng thấy cậu lao vào chiến trận, sư tử chiến cậu lại vô cùng thần bí quay lưng trốn đi… không lâu hình ảnh tượng Thần xuất hiện… Hơn nữa mặt pho tượng kia giống cậu một cách kinh ngạc.”