Trói cả đám hành tinh đen lại một nùi, Nobita quay qua hỏi đã thoát ra đang băng bó vết thương bác Khamon:
“Bác định xử lí bọn này như thế nào ạ? Trước đó chúng cháu đã bắt chúng đến cảnh sát vũ trụ nhưng chúng vẫn nhởn nhơ nơi đây chứng tỏ chúng và cảnh sát là một bọn.”
Bác Khamon thở dài một tiếng:
“Cảnh phỉ một nhà a… thật là bi ai thay, các cháu có thể làm được gì thì làm, bác cũng không biết nên làm sao.”
Shizuka cũng nhăn chặt lông mày lại, quay sang Doraemon hỏi:
“Cậu có cách gì không Doraemon? Chẳng lẽ thả chúng?”
Nobita quay qua hai người nói:
“Tớ có một kế hoạch nhưng có chút nguy hiểm, mấy cậu lát nữa đến với tớ trong hầm tạo không gian ta lại nói chi tiết hơn.”
Nói xong Nobita chộp dây trói bọn hành tinh đen lôi đi, Shizuka và Doraemon cũng đi theo, nhìn cánh đồng đã tả tơi bác Khamon thở dài:
“Không biết hành tinh xinh đẹp này có thể trụ được bao lâu bọn hành tinh đen tàn phá đây.”
Mang cả đám kia đến gần nơi cửa ra vào không gian do bom tạo không gian tạo ra, Nobita lấy súng gây mê của Doraemon chỉ thẳng vào mỗi tên cho một phát, xong xuôi lại lôi cả bọn vào phòng rồi ném xuống đất.
Đảm bảo bọn chúng đều gục cả Nobita mới quay sang Doraemon nói:
“Cậu có bảo bối gì có thể giả dạng người khác không Doraemon?”
Nghe Nobita nói, Doraemon hiểu đây là một bước trong kế hoạch của Nobita nên đưa tay vào túi bắt đầu tìm bảo bối:
“Để tớ xem xem sao… Có “Chiếc gương biến đổi hình dạng”, cậu chỉ cần quay mặt gương về phía kẻ cậu muốn giả dạng rồi ấn nút này, thì cậu sẽ biến thành người đó và ngược lại người đó biến thành cậu.”
Nobita cười nói:
“Tốt lắn! Kế hoạch của mình là chúng ta sẽ…”
“Làm thế liệu có ổn không Nobita?”
Shizuka lo lắng nói, không khiến cô an tâm được a, theo như kế hoạc này thì Nobita rất nguy hiểm a.
“Không sao, không sao, tớ mạnh mẽ hơn các cậu nghĩ nhiều đấy! Cứ làm theo kế hoạch đi!”
Nobita khoát khoát tay rồi chiếu vào tên Doto và ấn nút, bùm! Nobita biến thành tên Doto và ngược lại tên Doto biến thành Nobita.
Nắm nắm tay, lại cảm thấy Khí lẫn Thần Vị vẫn tồn tại thì Nobita mới yên tâm, coi bộ chiếc gương chỉ thay đổi vẻ ngoài mà thôi a.
Lấy kẹo thích nghi từ Doraemon cho vào túi mình, xong xuôi Nobita tự trói bản thân và tự thưởng bản thân một phát súng gây mê cho mình đóng càng thật.
Đến khi Nobita tỉnh dậy thì đã là cùng đoàn hành tinh đen tôm tép cùng bị trói chặt nằm trong phi thuyền của cảnh sát vũ trụ đang đi đến trụ sở cảnh sát vũ trụ.
Tỉnh lại Nobita vẫn im lặng nằm đó, sờ nơi cổ chiếc khuy áo được thay thế bằng chiếc cameramini vẫn còn, không vì di chuyển mà rơi mất nên yên tâm lẳng lặng nằm đợi.
Căn cứ cảnh sát vũ trụ là một chiếc phi thuyền to lớn màu bạc, có cấu tạo hình sao năm cánh cách điệu giống như một ngôi sao lơ lửng trong vũ trụ vậy.
Kích thước của căn cứ điểm này cũng không quá lớn, coi bộ chừng 5,6 cái sân goln cộng lại, tính ra chỉ lớn ngang tầm một huyện nho nhỏ mà thôi, thậm chí còn không lớn bằng một huyện thành nữa, giữa vũ trụ vô ngần thì một huyện thành nho nhỏ có vẻ chỉ như hạt bụi mà thôi.
Chiếc phi thuyền chở Nobita và lũ hành tinh đen đi vào căn cứ đó Nobita mới cảm thấy nó cũng không nhỏ như tưởng tượng a, nhìn khắp nơi cấu trúc khoa huyễn, kiến tạo tinh mĩ, giản tiện vui tai vui mắt thì Nobita cũng cảm thấy không quá tệ.
Dẫu sao cũng là căn cứ cảnh sát vũ trụ a, là nơi chấp pháp trong toàn vũ trụ cơ mà, một chi phân bộ cũng cần đầy đủ hoành tráng á.
“Xuống đi, lũ sâu bọ!”
Một tên cảnh sát quay về đám hành tinh đen hét lên, có vẻ như tự tay dắt ra bọn chúng cũng làm hắn buồn nôn, ánh mắt nhìn về bọn hành tinh đen của hắn như nhìn đống đại tiện vậy.
Bọn hành tinh đen như quen thuộc mà bò dậy đi xuống khỏi phi thuyền, Nobita cũng theo cả lũ chúng đi xuống, rồi tất cả đi theo sau tên cảnh sát kia.
“Lại bọn Hành Tinh Đen sao? Bọn chúng thật ngang ngược, tại sao lại không bắt cả lũ chúng đi nhỉ?”
“Suỵt…. Khẽ thôi! Cậu mới được chuyển đến không biết chứ Trưởng quan nghe đâu là bao che chúng đấy, cậu nói mà để lão ta nghe được thì sẽ có cả đống tội trạng được xếp lên đầu cậu rồi cậu phải đi tù mọt gông đấy!”
“Chẳng lẽ nào lão một tay che trời?”
“Không đến nỗi một tay che trời, nhưng ở vùng này lão ta thật là một tay định đoạt cả, mấy đàn anh trước kia đã từng chống lại nay vẫn đang trong lao ngục kìa.”
“Thật quá quắt! Lương tâm hắn để đâu?”
“Có thể là bị chó tha đi, cũng không biết nữa… Hazzz… Thế đạo bây giờ, đồng tiền che mờ mắt nhiều người a.”
Đi qua các khúc cua trong hành lang, Nobita không ngừng nghe các lời nói thì thầm tương tự.
Qua đó Nobita mới biết coi bộ cũng không phải tất cả đều sâu mọt, có thì chỉ là một tên tham quan mà thôi, vậy càng đơn giản để giải quyết a.
Đi vào một đại điện cao lớn, nằm ngay trên điểm cao nhất khu căn cứ, Nobita cũng không hiểu sao ai cũng thích đặt văn phòng làm việc của bản thân ở càng cao càng tốt nữa, coi bộ khi họ nơi cao nhìn xuống có cảm giác bản thân là người trên người a.
“Lại là các ngươi? Hôm nay lại vì cái gì mà bị lũ ngu dân đen kia bắt nữa hả?”
Tên trưởng quan kia là một tên mắt híp, bụng phệ, đến chiếc áo cũng có vẻ không thể trụ được cái bụng kia mà có thể bung nút bất cứ lúc nào, đúng hình mẫu nhân vật phản diện, không hiểu sao hắn lên làm được trưởng phân khu nữa.
Phất phất tay đuổi tên cảnh sát đưa đến đi ra ngoài, tên mập quay qua cả lũ Nobita không quan trọng nói:
“Mà mặc kệ lũ các ngươi làm cái gì ta cũng không quản, quan trọng tên Giramin có thể trả bao nhiêu tiền để chuộc bọn bây về mới là điều ta quan tâm.”
Nhấc chiếc điện thoại bên trên chiếc bàn, tên trưởng quan thuần thục quay một dãy số, nhấc lên và nói:
“Moshi moshi, lão Giramin đó hả? Tại phòng ta đang bị vứt một đống rác của lão, thế lão định sao đây? Hử? Được! Nhanh lên! Ta là con người bận rộn!”
Không phải chờ quá lâu, tên trùm hành tinh đen Giramin đã hộc tốc chạy đến, sau khi trừng mắt mấy tên vô dụng tay sai hành tinh đen, lão ta quay ngoắt 180 độ chuyển sang một mặt tươi cười hướng về ngồi đó lão Okane nói:
“Okane-sama, tôi nguyện ý bồi thường 10 triệu vũ trụ tệ để xí xóa đi chuyện này ạ.”
Liếc cũng không thèm liếc lão Giramin một cái, tên Okane nhàn nhạt nói:
“20 triệu! Không thể ít! Để giúp lão ta phải bỏ bao nhiêu công sức, phạm bao nhiêu nguy hiểm lão biết không? Chẳng qua là chỗ thân quen ta mới cho lão giá cả phải chăng thế đấy! Chứ như lúc trước có tên sát thủ… gì gì ấy nhỉ? Ta bắt phải 30 triệu mới cho thả đó.”
Miệng lão Giramin giật giật, tin ngươi mới có quỷ…. Nhưng lão cũng không thể không mặt cười trái lương tâm mà nói:
“Tôi biết ngài đã giúp đỡ chúng tôi nhiều, nhưng sắp tới có thể sẽ có một vụ rất cần ngài giúp a… nếu được giảm chút giá thì sẽ dễ nói chuyện hơn a…”
Nghe đến sẽ lại sắp có vụ làm ăn mắt tên Okane là sáng lên ánh vàng, quay qua nói:
“1triệu rưỡi chắc giá!”
“Thành giao!”
Tên Giramin nhanh chóng đáp ứng, quay qua Nobita bọn họ nói:
“Bọn ăn hại chúng mày cút về căn cứ cho ta! Phi thuyền ở chỗ cũ, lương tháng này trừ nửa!”
Một đám tay chân mặt mũi ỉu xìu lết trở về, Nobita lẫn lộn trong cả đám trở lại hành tinh Kuzakuza.
Căn cứ bí mật của bọn hành tinh đen nói là bí mật thôi chứ hoàn toàn không có chút xíu bí mật nào cả, Nobita cứ thấy nực cười khi biết rằng cả hành tinh Kuzakuza không có mấy người không biết khu căn cứ này, trong khi lại chả có ai dám lên kế hoạch đánh đổ nó.
Trong nguyên tác đến tận lúc cuối cùng Raper quyết tâm đột nhập khu căn cứ này rõ ràng là Raper đã biết nó từ trước, đến pha dò đường cũng miễn luôn mà.
Đến trước khu căn cứ, Nobita kiếm cớ đi ra ngoài rồi hội họp với Doraemon và Shizuka, Doraemon đã dùng bảo bối chỉnh sửa tí ti trí nhớ tên Doto rồi nhanh chóng đánh tráo và chuồn đi êm thấm.
“Tại sao mình lại ở đây nhỉ?”
Sực tỉnh ra, tên Doto gãi gãi đầu mấy cái, rồi não phẳng hắn cũng không muốn suy nghĩ nữa mà quay lại căn cứ luôn, đây cũng là một nguyên nhân Nobita chọn hắn làm kẻ thay thế, vì hắn ngốc a…
Về đến nơi Nobita nghiêm túc quay qua Doraemon và Shizuka nói:
“Mọi việc đã xong xuôi! Chỉ chờ gió đông thổi!”
“Nobita-kun, sao cậu không bắt chúng ngay từ khi vừa thu thập đủ bằng chứng chúng cấu kết với nhau?”
Shizuka cho dù đã nghe kế hoạch của Nobita rồi, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao Nobita lại làm thế.
Rõ ràng chứng cứ từ camera đã đầy đủ cáo buộc tên tham quan Okane và băng đảng hành tinh đen cấu kết, như vậy nếu Nobita bắt chúng thì chúng sẽ bị đi tù và sẽ không thể làm hại hành tinh Kuzakuza được nữa.
Nobita thở dài đưa tay chỉnh chỉnh gọng kính giải thích:
“Cậu nghĩ quá đơn giản Shizuka à… Cậu nghĩ khi bọn chúng đã làm bao nhiêu việc xấu xa và đã thoát tội bằng con đường dơ bẩn thì chúng có thể nào để lộ manh mối nữa không?”
Shizuka ngập ngừng nói nhỏ:
“Có lẽ… không.”
Nobita đẩy đẩy mắt kính lên, kính lóe lên một cái ánh sáng trí tuệ rồi nói:
“Nếu tớ bắt chúng lúc đó tên tham quan kia sẽ bị buộc tội cấu kết kẻ xấu phạm luật và bọn hành tinh đen sẽ bị bắt là do phạm luật là không sai.”
Nói đoạn, Nobita thở dài dội cho hai người một gáo nước lạnh:
“Nhưng các cậu nghĩ chỉ với tội danh phá hoại tài sản thì chúng sẽ bị phạt gì? Chút tiền mọn chúng đóng xong lại quay về trả thù cả cư dân hành tinh sao?”
Shizuka lí nhí nói:
“Xin lỗi… tớ không nghĩ xa đến vậy.”
Nobita mắt lóe lên một cái, tiếp tục vạch định phương hướng:
“Bọn chúng sẽ không để yên cho chúng ta, thậm chí có thể vì tiêu diệt chúng ta mà chúng còn làm điều điên rồ hơn nữa! Lúc đó bắt chúng lại, cùng với camera có chứng cứ bọn chúng cấu kết với nhau là cho chúng ở tù mọt gông hoặc thậm chí tử hình!”
Nhìn Nobita, Shizuka mắt mạo tinh tinh hâm mộ nói:
“Trông cậu cứ như đại tướng quân mưu lược như thần vậy Nobita-kun, quả không hổ là con cháu ngài Nobi Nobisaku a.”
Đang hưởng thụ lời khen Nobita khóe miệng giật giật.
Cụ ấy là một tay hắn đào tạo ra có được không…