- Ta chỉ đáp ứng đưa nàng trở lại, không đáp ứng đưa hắn!
Nói đùa. Nếu không phải bởi vì nhiệm vụ, ta mới lười để ý tới ngươi!
Tuy rằng Thường Thiến Thiến xinh đẹp, nhưng so với Đát Kỷ, vẫn có sự chênh lệch rất rõ ràng.
Hơn nữa hai người không thân chẳng quen. Tần Quân cũng không muốn cùng nàng dây dưa quá lâu.
Chờ lão tử đăng cơ làm hoàng đế, ba nghìn mỹ nữ trong hậu cung tùy tiện chọn!
Thường Thiến Thiến cắn răng trầm mặc. Lúc này nàng chỉ có thể cầu khẩn đại sư huynh chạy nhanh lên một chút, đừng tụt lại phía sau.
- Gâu gâu gâu!
Đúng lúc này, phía sau truyền đến từng tiếng chó sủa. Tần Quân theo bản năng quay đầu lại. Hắn liền nhìn thấy được một chó mực đang chạy về phía bọn họ.
Thường Hạo nhìn thấy được chó mực này giống như nuôi trong nhà, đã vượt qua mình. Hắn thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh.
Hắn đường đường là đệ tử của Huyền Linh Tông, không ngờ không chạy bằng một con chó?
- Hạo Thiên Khuyển?
Sắc mặt Tần Quân nhất thời trở nên quái dị. Con chó mực này tuy rằng hình thể có lớn hơn so với chó bình thường, nhưng cách chó thần vẫn chênh lệch quá lớn. Điều này khiến cho hắn không có cách nào đánh đồng nó cùng đệ nhất thần thú trong Tây Du Ký.
- Chủ công! Đừng chạy! Ta là Hạo Thiên Khuyển!
Đúng lúc này, con chó mực bỗng nhiên truyền âm vào trong tai Tần Quân. Tần Quân nghe được, mắt nhất thời trợn trừng.
Ta ngất!
Thật đúng là Hạo Thiên Khuyển!
Ta không phục. Hạo Thiên Khuyển trong tưởng tượng của ta chắc phải là đạp áng mây bảy màu tới bái kiến ta mới phải chứ!
Trong lòng Tần Quân thầm hét to nói. Nhưng hắn vẫn rất cao hứng. Làm người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Không đúng, chó không thể nhìn bề ngoài. Hạo Thiên Khuyển khai hỏa toàn bộ hỏa lực, dù gì cũng là cường giả Địa Tiên Cảnh siêu cấp. Có nó ở đây, thú triều căn bản không đáng để lo.
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng nói với Đát Kỷ:
- Đừng bay nữa. Chúng ta xuống đi!
- Vì sao?
Đát Kỷ không khỏi nhíu mày. Nếu như bị thú triều bao vây xung quanh, muốn chạy trốn cũng khó khăn.
Thường Thiến Thiến cũng nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Đối với điều này, Tần Quân thản nhiên cười nói:
- Yêu Vương trong lời nàng nói đã tới!
Dựa theo lời Đát Kỷ nói, Yêu Vương có thể gây ra thú triều chắc hẳn chính là Hạo Thiên Khuyển.
Hạo Thiên Khuyển hình như có một kỹ năng gọi là chó vương hiệu lệnh pháp, chắc hẳn chính là nói tới điều động thú triều.
Toàn thân Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến nhất thời run lên. Lẽ nào Tần Quân quen biết với Yêu Vương này?
Về phần Hạo Thiên Khuyển, các nàng không để ý tới. Một con chó thôi, nhìn thế nào cũng không giống như là Yêu Vương.
Lại như vậy, Đát Kỷ ôm Tần Quân và Thường Thiến Thiến hạ xuống đất. Hạo Thiên Khuyển đi tới trước mặt Tần Quân. Tần Quân ngồi xổm người xuống, xoa đầu chó của nó, vẻ mặt kích động. Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến lại vô cùng quái dị.
Lúc trước Hạo Thiên Khuyển truyền âm cho Tần Quân, các nàng cũng không nghe được. Cho nên, bọn họ cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Tần Quân đối với con chó mực thoạt nhìn rất bình thường này lại hữu hảo như vậy.
- Các ngươi... Cuối cùng... Không bay... nữa!
Thường Hạo chạy đến trước mặt ba người thì dừng lại. Hai tay hắn chống trên đầu gối, không ngừng thở dốc. Người này không ngờ quên mất, phía sau lưng còn có sóng lớn thú triều đang lao tới gần.
- Có nó ở đây, chúng ta cũng không cần chạy nữa.
Tần Quân đứng dậy cười nói. Hạo Thiên Khuyển lại đi vòng quanh người hắn, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với chó nhà bình thường, không hề có phong phạm của thần thú.
- Là nó sao? Chỉ một con chó mực da tạp mà thôi!
Thường Hạo xem thường nói. Dù sao có Đát Kỷ ở đây, hắn cũng không sợ. Chỉ cần đi theo Đát Kỷ, là có thể bình an vô sự.
Nữ nhâ này lại là tồn tại siêu cấp, ngay cả Hạ Hầu Ân nàng cũng có thể dễ dàng trấn áp!
Hạo Thiên Khuyển vừa nghe Thường Hạo dám chửi mình là chó mực da tạp, nó nhất thời ngừng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Thường Hạo. Thường Hạo chỉ cảm thấy sát cơ khủng khiếp giống như nước thủy vọt về phía mình. Toàn thân hắn giống như rơi vào trong hầm băng, không có cách nào mở miệng nói gì được nữa.
Làm sao có thể...
Thường Hạo hoảng sợ nhìn Hạo Thiên Khuyển. Từ trên người Hạo Thiên Khuyển, hắn cảm giác được uy áp càng khủng khiếp hơn so với Hạ Hầu Ân cùng với Đát Kỷ.
Bịch.
Một tiếng động vang lên. Hắn trực tiếp quỳ xuống, lạy Hạo Thiên Khuyển.
- Đại sư huynh, đại sư huynh làm sao vậy?
Thường Thiến Thiến nhíu mày hỏi. Uy áp của Hạo Thiên Khuyển chỉ nhằm vào Thường Hạo. Nàng cũng không có cảm giác được.
Thường Hạo quỳ rạp dưới đất, mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại. Hắn căn bản nghe không vào lời Thường Thiến Thiến nói.
Ngược lại, Đát Kỷ nhíu mày nhìn về phía Hạo Thiên Khuyển. Nàng từ trên người Hạo Thiên Khuyển cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm.
Cũng may Hạo Thiên Khuyển đối với Tần Quân rất thân gần, không phải là kẻ địch.
- Nói cho ngươi biết. Đối với Hạo Thiên Khuyển, ngươi hãy tôn trọng một chút. Cẩn thận ta để cho nó xé nát ngươi ra!
Tần Quân hừ lạnh nói. Thần thú của chiến thần thiên đình là tồn lại mà đám người phàm như ngươi có thể bêu xấu được sao?
Thường Hạo không dám mở miệng, chỉ có thể phủ phục trên mặt đất, còn không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy được đại sư huynh uất ức như thế, Thường Thiến Thiến không khỏi che trán, vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc này, nhóm tu sĩ kia lại chạy tới.
- Thú triều tới, các ngươi thế nào vẫn còn ở đây?
- A! Không quan tâm tới bọn họ! Bọn họ chờ chết đi!
- Chạy mau. Ta cũng không muốn chết ở chỗ này!
- Đúng vậy. Đừng để ý tới bọn họ!
Tần Quân liếc mắt nhìn tới. Nhóm tu sĩ này tổng cộng có mười tám người. Tu vi của bọn họ đều đã ngoài Luyện Khí Cảnh tầng bảy. Từ y phục của bọn họ đó có thể thấy được bọn họ không phải tới từ cùng một thế lực.
- A? Sư muội Thiến Thiến, sao sư muội lại ở chỗ này?
Một nữ tu sĩ bỗng nhiên dừng lại hỏi. tuy rằng tướng mạo nàng bình thường, nhưng mặc trang phục màu vàng có dấu hiệu của Huyền Linh Tông. Tu vi của nàng còn đạt được Luyện Khí Cảnh tầng tám. So với Thường Thiến Thiến cao hơn một tầng.
Thường Thiến Thiến vừa nhìn, mắt nhất thời sáng lên:
- Lý sư tỷ, không nghĩ tới lại gặp được sư tỷ ở chỗ này!
- Phía trước cũng xuất hiện thú triều!
- Ông trời của ta! Chúng ta bị bao vây! Đăng bởi: Sói Già