Cứ như vậy, Tần Quân và Hạo Thiên Khuyển một gian phòng. Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến một gian phòng. Thường Hạo lại một mình một gian.
Sau khi cơm tối kết thúc, Tần Quân liền dẫn Hạo Thiên Khuyển đi dạo khắp nơi. Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến cũng không có hứng thú đi dạo, cho nên không theo cùng.
- Bán hồ lô đường đây!
- Tơ lụa tốt nhất, khách quan mời tiến vào xem đi!
- Cô nương Yên Hoa Lâu ngày hôm nay đều đến đông đủ. Các đại gia mau vào đi!
- Bánh nướng! Bánh nướng đặc biệt của Bắc Cương đây!
Buổi tối, Thanh Đàn Thành vạn nhà sáng đèn. Trên đường phố vô cùng náo nhiệt, khiến cho Tần Quân và Hạo Thiên Khuyển lưu luyến không muốn trở về.
Trong đó thứ hấp dẫn Tần Quân nhất chính là Yên Hoa Lâu. Khụ khụ, chỉ là hiếu kỳ thôi!
Làm người hiện đại, Tần Quân đã rất lâu không nhìn thấy qua cảnh tượng phồn hoa như vậy. Ở đô thị địa cầu, phố lớn ngõ nhỏ đều có các loại kèn đồng hoặc tiếng nhạc, chói tai vô cùng.
Chỉ có điều hắn chú ý tới một điểm, tuy rằng nhân loại trở nên mạnh mẽ, chủ yếu là luyện khí tu tiên, nhưng bên trong Thanh Đàn Thành tu sĩ cũng không nhiều. Mặc dù là ký ức của tiền thân đối với phương diện này cũng không có hiểu biết rõ ràng gì. Bởi vì trên cơ bản tiền thân sử dụng thời gian ở phương diện vui đùa. Cho nên trí nhớ của hắn không có sự trợ giúp quá lớn đối với Tần Quân.
- Chờ ta đăng cơ ngôi vị hoàng đế, cũng để cho dân chúng có thể luyện khí tu tiên!
Tần Quân bắt đầu miên man suy nghĩ không ngừng. Thử nghĩ một chút, toàn bộ vương quốc bình dân đều là tu sĩ, vậy vương quốc Càn Nguyệt sẽ phải mạnh mẽ tới mức nào?
Nói không chừng có thể vượt qua hoàng triều!
- Công tử, phía trước có vấn đề.
âm thanh của Hạo Thiên Khuyển bỗng nhiên kéo Tần Quân quay về hiện thực. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở chỗ rẽ có một đám bình dân đang vây quanh hết vòng này tới vòng khác. Thích xem náo nhiệt là thiên tính của nhân loại. Mặc dù ở thế giới tu tiên cũng vậy.
Tần Quân cũng thích xem náo nhiệt. Vì vậy hắn dẫn theo Hạo Thiên Khuyển bước nhanh tới.
- Chà chà, gia hỏa này thật đáng thương. Muốn thi công danh, đáng tiếc lại đắc tội với Trình gia.
- Đúng vậy, bình dân muốn lăn lộn ra mặt thật khó.
- Trần Thư Lễ tiểu tử này đêm nay có phiền toái rồi!
- Lại nói tiếp, hắn không có khả năng là bình dân. Hắn chính là con tư sinh của thành chủ. Đáng tiếc lại không được nhận. Thành chủ phu nhân thường xuyên phái người làm khó dễ hắn. Thành chủ cũng không tiện nhúng tay.
- Nói như vậy, Trình gia chèn ép Trần Thư Lễ cũng không phải là không có đạo lý. thế lực của thành chủ và Trình gia tranh đấu gay gắt đã không phải là một ngày hai ngày.
Dân chúng bàn luận ầm ĩ. Tần Quân đẩy đoàn người ra, sau đómới nhìn thấy được một người thanh niên gầy yếu đang nằm trên mặt đất, má phải của hắn sưng đỏ. Khóe miệng còn có vết máu. Đây rõ ràng là bị người ta quăng cho một cái tát.
Đứng ở trước mặt người thanh niên gầy yếu chính là một người thanh niên anh tuấn mặc trang phục hoa lệ. Phía sau hắn còn có hai gã người hầu đi theo. Cả hai đang có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng ba.
- Trần Thư Lễ, ngươi không phải rất cố chấp sao? Bảo ngươi xin lỗi cho lão tử, ngươi không chịu. Hiện tại giống như một con chó nằm trên mặt đất, thư thái không?
Người thanh niên anh tuấn lộ ra vẻ mặt tươi cười, xem thường mắng. Người thanh niên gầy yếu được gọi là Trần Thư Lễ cắn răng, cố nén đau đớn đứng lên. Thấy vậy, người thanh niên anh tuấn bỗng nhiên lại đá ra một cước, trúng ngay giữa ngực của Trần Thư Lễ, đạp hắn một cước ngã trở lại trên mặt đất.
- Ngươi có bản lĩnh thì lại đứng lên đi!
Tần Quân không khỏi nhíu mày. Hắn rất không quen nhìn hành vi kiêu ngạo hống hách của người thanh niên anh tuấn.
Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn xuyên qua đám người, ngăn cản ở trước mặt Trần Thư Lễ, khẽ nói:
- Trình Kiệt, ngươi đứng có quá đáng quá mức! Lại khi dễ ca ta nữa, cẩn thận ta bảo cha ta hỏi tội Trình gia các ngươi!
Tần Quân cảm thấy nữ hài này nhìn rất quen mắt. Hắn cẩn thận suy nghĩ. Nàng không phải là thiếu nữ va chạm vào hắn ngày hôm nay lúc hắn đi vào thành hay sao?
- Ai da, đây không phải là đại tiểu thư thành chủ Trần Diệu Âm sao? Thế nào lại lôi thôi lếch thếch như vậy? Thật sự làm mất mặt của thành chủ!
Trình Kiệt tặc lưỡi giả vờ kinh ngạc nói. Trên mặt hắn đầy vẻ ghét bỏ. Thiếu nữ áo vải tức giận đến mức thân thể run rẩy.
- Muội muội, tránh ra. Chuyện này không liên quan đến muội!
Trần Thư Lễ lại đứng lên lần nữa, kéo Trần Diệu Âm đến phía sau người mình.
- Đinh! Phát hiện thiên tài trời sinh có tiềm lực chính khí cương trực!
Đúng lúc này, trong đầu Tần Quân bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống. Hắn không khỏi nghi ngờ hỏi:
- Trời sinh chính khí cương trực là vật gì?
- Thế gian luôn luôn có các loại thiên tài. Không chỉ là tu tiên. Người này thân chứa chính khí cương trực, phẩm tính trời sinh lại cương trực công chính. Ở thế giới này, người nắm giữ chính khí cương trực ở trên phương diện học thuật, trong chính trị, thiên phú vượt xa so với người bình thường. Một khi trưởng thành lên, không người nào không trở thành nhân tài trị thế. Mặt khác, chính khí cương trực một khi bị kích phát, còn có thể chấn áp tà ma!
Nghe qua bộ dạng thật trâu bò.
Ánh mắt Tần Quân bỗng nhiên sáng lên. Mục tiêu của hắn lại là làm hoàng đế. Đối với hắn mà nói, nhân tài trị thế tuyệt đối giá trị để cho hắn lôi kéo.
Hơn nữa, còn có thể chấn áp tà ma. Thật là không đơn giản!
- Lẽ nào hệ thống thần thoại có thể cảm ứng được nhân tài?
Tần Quân không nhịn được tiếp tục ở trong lòng hỏi.
- Đúng vậy. Chỉ có điều chỉ có thể ở trong phạm vi nhất định. Dù sao mục đích chủ yếu của hệ thống thần thoại là trợ giúp kí chủ trưởng thành. Phàm là nhân tài có ích đối với kí chủ, hệ thống đều sẽ nhắc nhở!
- Vậy chẳng phải là nói ngoại trừ chính khí cương trực, còn có khí khác sao?
Tần Quân hăng hái bừng bừng, ở trong lòng hỏi. Trần Diệu Âm và Trần Thư Lễ còn đang cùng Trình Kiệt đấu nước bọt.
- Quả thật có. Những khí này được gọi chung là thánh khí, là do trong các tổ tông của bọn họ có người thành tựu Đại La Chi Cảnh, do đó sáng tạo ra thánh khí. Huyết mạch đời sau tự chủ thay đổi, có tỷ lệ xuất hiện thánh khí.
Thánh khí?
Đại La Chi Cảnh?
Tần Quân trợn tròn hai mắt. Lượng tin tức hơi lớn! Đăng bởi: Sói Già