Theo Thường Hạo, Thường Thiến Thiến sớm muộn sẽ gả cho hắn. Nhất thời nóng vội, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện lớn.
Mục tiêu của hắn là toàn bộ Huyền Linh Tông!
Thường Hạo lặng lẽ không lên tiếng, đi tới dưới một cây đại thụ, luyện công điều dưỡng thân thể.
Sau khi tắm xong, tinh thần Tần Quân sảng khoái. Hắn kéo bộ áo tù nhân bị ướt lên bờ, sau đó cầm trang phục cấm vệ đi tới trong rừng cây thay.
Sau khi thay xong trang phục của cấm vệ, toàn thân Tần Quân dường như sống lại, tướng mạo tuấn mỹ. Mái tóc ướt trái lại khiến hắn tăng thêm một phần tà mị. Nhìn hắn đi tới, miệng Thường Thiến Thiến thoáng mở ra.
Không nghĩ tới tên này bộ dạng túi da lại rất được.
Chí ít so với Thường Hạo, cũng không tệ.
Thậm chí bởi vì hắn đột phá Trúc Cơ Cảnh, khí chất so với Thường Hạo càng xuất trần hơn. Nhất là dưới đôi mày kiếm, hai mắt hắn lấp lánh có thần. Thường Thiến Thiến nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Đương nhiên, tất cả là căn cứ vào biểu hiện cường thế của Tần Quân lúc trước. Bằng không bề ngoài cho dù tốt, cũng không có cách nào hấp dẫn được Thường Thiến Thiến.
- Đát Kỷ, buổi tối ngủ cùng ta, ta sợ.
Tần Quân chẳng biết xấu hổ, tiến đến trước mặt Đát Kỷ, cười hắc hắc nói. Thường Thiến Thiến nghe được thầm mắng vô sỉ.
Có Thường Thiến Thiến và Thường Hạo ở đó, Tần Quân tất nhiên không tiện phát sinh một ít chuyện vui vẻ với Đát Kỷ.
Đêm đó, Đát Kỷ bắt tới ba con thỏ rừng nướng lên. Bởi vì nhìn Thường Hạo không vừa mắt, Tần Quân không có chia thỏ nướng cho hắn, khiến cho hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù Thường Thiến Thiến cho cho hắn, hắn cũng không muốn nhận.
Nam nhân phải có tôn nghiêm!
Thường Hạo lặng lẽ ăn lương thực phụ trong tay. Trong lòng hắn lại mắng mười tám đời tổ tông Tần Quân một lượt.
Sau khi ăn xong thỏ nướng, ba người Tần Quân mệt mỏi liền dựa vào một cây đại thụ, chìm vào giấc ngủ. Đát Kỷ ngồi ở chính giữa, Tần Quân và Thường Thiến Thiến dựa ở hai bên nàng. Thường Hạo thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi.
Suốt đêm không nói chuyện. Tuy rằng nơi hoang dã thường xuyên truyền đến tiếng dã thú gào thét, nhưng bởi vì tinh thần quá mệt mỏi, Tần Quân ngủ rất say.
...
Ngày hôm sau, trời mới vừa sáng, Tần Quân cảm giác mũi rất ngứa. Sau đó hắn chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là khuôn mặt tươi cười của Thường Thiến Thiến. Bởi đến quá gần, hắn sợ đến mức trực tiếp đứng phắt dậy. Thường Thiến Thiến cũng bị đẩy cho, đặt mông ngồi dưới đất.
- Em gái nàng! Mới sáng sớm chơi cái gì kinh hồn vậy!
Tần Quân mắng, đồng thời tay phải không ngừng vỗ về phía ngực. Trái tim đập quá nhanh.
- Ngươi dám mắng sư muội ta!
Cách đó không xa Thường Hạo nhất thời không vui. Hắn bước mấy bước, đi tới trước mặt Tần Quân, hình như muốn động thủ.
Hiện tại Tần Quân đã đột phá Trúc Cơ Cảnh tầng bốn, cũng không sợ hắn. Lúc này Tần Quân liền trừng mắt mắng:
- Ngươi không phục sao? Vậy tới đi!
Thường Hạo tức giận đến toàn thân run rẩy. Hắn chỉ là muốn biểu hiện một chút, không nghĩ tới Tần Quân cứng rắn như thế.
Trúc Cơ Cảnh và Luyện Khí Cảnh tuy rằng cảnh giới nối liền, nhưng khác nhau một trời một vực. Đừng nói hắn giờ phút này, cho dù hắn ở dưới trạng thái toàn thịnh, cũng không có tự tin tuyệt đối có thể đánh thắng Tần Quân.
- Được, ta xin lỗi. Ai cho ngươi ngủ nướng như vậy!
Thường Thiến Thiến phủi mông một cái đứng lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng viết đầy hai chữ không vui. Nàng chỉ là muốn trêu chọc Tần Quân một chút. Làm sao biết được hắn lại có phản ứng lớn như vậy.
Tần Quân nhìn lướt qua một vòng, phát hiện Đát Kỷ đang ở bên bờ sông cười mà như không cười, nhìn hắn. Hắn nhất thời hiểu rõ mình là người tỉnh lại cuối cùng. Hắn nhìn mặt trời ở trên cao. Chắc hẳn đã sắp tới chín giờ.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, giả ho một tiếng, nói:
- Chúng ta lên đường đi!
- Ngươi cũng sẽ không có ý tứ à!
Thường Thiến Thiến che miệng cười nói.
Người gian không phá!
Tần Quân buồn bực suy nghĩ. Thường Hạo nhìn thấy được hai người trò chuyện tiếng cười liên tục vang lên, lại không khỏi cảm thấy tức giận.
- Sư muội! Sư ca giúp sư muội trút giận, sư muội thế nào lại không trò chuyện với ta vậy!
Thường Hạo bi thương căm phẫn nghĩ. Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Hắn chỉ có thể xanh mặt đứng ở sau lưng Thường Thiến Thiến.
Sau đó Tần Quân ở bên hồ rửa mặt xong, liền dẫn đoàn người rời đi.
Vị trí của Huyền Linh Tông vừa lúc ở trên đường đi về Vương Đô.
Nhóm bốn người biến mất ở trong rừng cây. Dọc đường đi, Tần Quân đều đang suy nghĩ Hạo Thiên Khuyển khi nào mới xuất hiện.
Đây chính là một cường giả Địa Tiên Cảnh đấy!
Có Hạo Thiên Khuyển ở bên cạnh, thế lực hộ vệ của hắn sẽ càng mạnh mẽ. Thậm chí trèo lên đánh toàn bộ vương quốc Càn Nguyệt!
- Đúng rồi. Những thủ hạ khác của Hạ Hầu Ân ở nơi nào?
Tần Quân vừa đi vừa nhìn về phía Thường Thiến Thiến hỏi. Thủ cấp của Hạ Hầu Ân còn đang ở trong nhẫn trữ vật của hắn. Nếu như gặp phải loạn tướng khác, hắn sẽ lấy thủ cấp của Hạ Hầu Ân ra, trước kéo thù hận, sau lại quét giá trị kinh nghiệm.
phương án tác chiến hoàn mỹ, Tần Quân cũng sắp cảm động trước chính mình.
- Không biết. Bởi vì bình thường Hạ Hầu Ân bị đại tướng quân Nam Mãnh truy sát. Binh sĩ thủ hạ càng ngày càng ít. Không có ai biết đại bản doanh của hắn. Mỗi lần hắn xuất hành đều chỉ dẫn theo hơn mười người.
Thường Thiến Thiến lắc đầu nói.
Tần Quân không khỏi gật đầu. Nếu như Hạ Hầu Ân thật sự có đội quân quy mô lớn, chắc hẳn đã sớm làm phản. Sao có thể chịu cảnh quanh năm bị đội quân của vương quóc truy sát như vậy?
Hơn nữa hành vi Hạ Hầu Ân phạm tội tàn nhẫn chắc hẳn cũng có thể thu hút người gia nhập vào đội ngũ của hắn.
- Ai!
Tần Quân thất vọng thở dài nói.
Thường Hạo đi ở phía sau cùng, khóe miệng giật một cái. Hắn thấy, Tần Quân chính là đang giả vờ trâu bò.
Cho rằng mình giết được Hạ Hầu Ân đã là rất nổi bật sao?
Nếu không có Đát Kỷ ra tay, Tần Quân căn bản không phải là đối thủ của Hạ Hầu Ân.
Dù vậy, hắn có chán ghét Tần Quân thế nào đi nữa, cũng không dám động thủ.
Một đường không nói chuyện.
Tới gần buổi trưa, bốn người vượt qua một ngọn núi nhỏ, đi tới trên Hoang Nguyên. Đưa mắt nhìn lại, Hoang Nguyên vô biên vô hạn, dường như không có điểm cuối, khiến người ta cảm giác tuyệt vọng. Trên bầu trời xanh cũng không thiếu yêu thú cầm loại đang bay. Thể hình bên ngoài của nó khiến người ta khiếp sợ tới cực độ. Đăng bởi: Sói Già
- Yêu thú chia ra làm thập giai. Mỗi giai lại là cửu cấp. Nhất giai tương đương với Luyện Khí Cảnh. Nhị giai tương đương với Trúc Cơ Cảnh. Tam giai tương đương với Kim Đan Cảnh. Tứ giai tương đương với Thuế Phàm Cảnh. Ngũ giai tương đương với Hóa Hư Cảnh. Yêu thú đạt được ngũ giai có thể biến hóa.
Đát Kỷ giới thiệu cho Tần Quân biết. Tần Quân nghe được. không khỏi tặc lưỡi lấy làm kỳ.
Thường Thiến Thiến không khỏi tò mò hỏi:
- Trên Thuế Phàm Cảnh là Hóa Hư Cảnh sao? bên trong Huyền Linh Tông chúng ta vẫn chưa có tư liệu liên quan tới Hóa Hư Cảnh.
Tần Quân bĩu môi. Bản thân Huyền Linh Tông các ngươi lại là cặn bã.
- Nhưng thật ra là có. Chẳng qua là cơ mật, đệ tử bình thường không có tư cách hiểu rõ.
Thường Hạo thản nhiên nói. Hắn vốn định biểu hiện mình, nhưng lọt vào trong tai Thường Thiến Thiến chính là một ý tứ khác.
Bản thân ta vì con gái của tông chủ không có tư cách hiểu rõ sao?
Cái miệng nhỏ nhắn của Thường Thiến Thiến mín lại. Đối với đại sư huynh của mình, nàng càng thêm phản cảm.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động. Bốn người vội vàng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía đông, nơi thiên địa giao hợp xuất hiện một vạch đen. Tần Quân nhất thời nhíu mày. Sau khi hắn nhìn kỹ, thiếu chút nữa thì sợ tới mức tiểu cả ra.
Trời ạ!
Vô số yêu thú đang chạy về phía bọn họ. Các loại yêu thú đều có. Giao long, rắn, hổ, báo, hùng v.v... Bọn chúng đều lớn hơn so với động vật trên địa cầu gấp mấy lần. Thậm chí còn có yêu thú có thể so ánh với ngọn núi nhỏ. Cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
- Chạy mau!
Đát Kỷ quát lớn. Trong nháy mắt ba người Tần Quân từ trong chấn động, giật mình tỉnh lại.
Nhóm bốn người bắt đầu chạy nhanh về phía trước. Phương hướng vừa lúc tạo thành chín mươi độ so với thú triều hiện lên.
Tần Quân cũng không muốn bị thú triều nghiền ép, lệch khỏi phương hướng quỹ đạo. Hắn liền vội vàng kêu lên:
- Đát Kỷ, mau mang theo ta và Thường Thiến Thiến bay lên!
Đát Kỷ trong nháy mắt hiểu ý, hai tay giơ ra, ôm lấy vòng eo của Tần Quân và Thường Thiến Thiến trực tiếp nhảy lên, bay nhanh.
Ta ngất!
Thường Hạo nhất thời há hốc mồm.
Trời ạ, ta thì sao?
- Chờ ta một chút!
Thường Hạo hoảng sợ kêu lên. Đáng tiếc Tần Quân cũng không để ý tới hắn.
Nói đùa sao? Đát Kỷ chỉ có hai tay. Lại nói nhiệm vụ phụ của hắn là hộ tống Thường Thiến Thiến quay về Huyền Linh Tông, không bao gồm Thường Hạo.
Thường Hạo tiểu tử này bao giờ cũng nhìn lén Đát Kỷ. Tần Quân sớm nhìn hắn không thuận mắt.
Cùng lúc đó, ở phía trước thú triều còn có một đội tu sĩ đang chạy như điên. Trong đó nữ có nam có. Trên người của mỗi người đều có vết máu. Tất cả thoạt nhìn rất chật vật.
- Chạy qua bên kia! Bên kia có người!
Một nam nhân râu mép dài chỉ vào phương hướng của đám người Tần Quân kêu lên. Lời vừa nói ra, các tu sĩ còn lại vội vàng chạy về phía đám người Tần Quân.
Ở dã ngoại, gặp phải yêu thú tập kích, không cần ngươi chạy trốn nhanh nhất, chỉ cần không phải chậm nhất là được!
- Ta ngất! Một đám người cặn bã!
Thường Hạo đuổi sát ba người Tần Quân, nhìn thấy được nhóm tu sĩ kia không ngờ mang theo thú triều chạy về hướng của mình. Hắn nhất thời không nhịn được mắng lớn.
Cùng lúc đó, một chó mực thoạt nhìn hình như là nuôi trong nhà đang thè lưỡi vượt qua các tu sĩ. Bốn chân của nó nhỏ dài, khiến nó chạy có chút thấy tức cười. Mục tiêu thình lình là đám người Tần Quân.
- Trời ạ! Con chó lông tạp này làm sao mà chạy được nhanh như vậy?
- Trời ạ! Không thể nhẫn nhịn được! Bị một chó mực vượt qua!
- Chạy thoát thân! Không quan tâm tới nó!
- Rõ ràng không phải là yêu thú, lại còn có thể chạy nhanh như vậy! Tức chết đại gia ta!
- Gâu gâu gâu!
Ở trong sự bi thương căm phẫn kêu gào của một đám tu sĩ, chó mực chạy trốn càng lúc càng nhanh. Đầu lưỡi thật dài từ trong miệng nó xuất hiện. Nước bọt theo đó bắn ra. Nhìn rất tức cười.
Gào! Gào! Gào...
Vô số yêu thú liên tiếp rít gào, âm thanh chấn động trời cao, khiến cho tâm thần của các tu sĩ Luyện Khí càng thêm căng thẳng. Mỗi người đều đang hận cha mẹ không sinh ra cho mình thêm hai cái đùi.
Được Đát Kỷ ôm, Tần Quân nhìn thú triều giống như sóng thần vậy, tâm tư thoáng động. Hắn ở trong lòng, thầm hỏi:
- Hệ thống, giết yêu thú có thể được giá trị kinh nghiệm hay không?
- Sẽ, chỉ có điều so với giết chết kẻ địch ở trong cùng giai, sẽ đạt được giá trị kinh nghiệm ít hơn.
Hệ thống nhanh chóng đáp lại. Điều này khiến cho tâm tư Tần Quân trong nháy mắt trở nên sống động. Ở đây nhiều yêu thú như vậy. Nếu như đều giết chết, vậy sẽ là bao nhiêu giá trị kinh nghiệm?
Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Đát Kỷ hỏi:
- Nàng có thể chiến thắng được thú triều không?
Khóe miệng Đát Kỷ giật một cái, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu chủ công, đây chính là thú triều. Ta làm sao có thể tự lực chấn động? Hơn nữa thú triều quy mô lớn như vậy, hoặc là thiên tai địa kiếp đưa tới. Hoặc là có một vị Yêu Vương đang tác động!
Yêu Vương!
Tần Quân thận trọng hỏi:
- Yêu Vương rất mạnh sao?
- Mỗi một vị Yêu Vương đều ít nhất là Hóa Hư Cảnh. Thú triều quy mô như vậy, nên Yêu Vương nói không chừng còn mạnh hơn.
Đát Kỷ nói chuyện một hồi, khiến cho Tần Quân mồ hôi lạnh tuôn ra nhễ nhại. Hắn thấy, Đát Kỷ tuy rằng cũng là Hóa Hư Cảnh, nhưng dù sao chỉ là nữ lưu, am hiểu thuật yêu mị, khẳng định không lợi hại bằng các cường giả chiến đấu Hóa Hư Cảnh khác.
Nghĩ tới đây, hắn nhất thời đành bỏ đi suy nghĩ quét thú triều.
- Cứu mạng a!!! Các ngươi đừng bỏ ta lại!!
Giọng điệu hoảng sợ của Thường Hạo từ phía sau truyền đến. Tần Quân không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Thường Thiến Thiến theo bản năng quay đầu nhìn lại. Nàng chỉ thấy Thường Hạo giống như chó nhà có tang, ở phía sau không ngừng theo sát, hoàn toàn không còn phong độ trước kia.
Nàng đột nhiên cảm giác được trước kia đại sư huynh không gì không làm được, thật ra cũng ất đáng thương.
Nếu như Thường Hạo biết được trong lòng tiểu sư muội đối với mình đã có sự đổi mới, khẳng định sẽ thổ huyết.
- Tần Quân, có thể mau cứu đại sư huynh của ta hay không? Hắn rất nhanh sẽ bị thú triều đuổi kịp.
Thường Thiến Thiến lộ vẻ đáng thương hỏi. Dù sao cùng một tông môn, nàng cũng không đành lòng khi nhìn thấy đại sư huynh của mình bị thú triều xé nát.
Tần Quân bĩu môi nói:
- Cứu thế nào?
- Lại nói, hắn vốn có thể theo đường cũ trở về, trốn trong rừng cây. Là hắn cứ muốn chạy theo chúng ta. Đăng bởi: Sói Già