• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến giây phút tuyên thề kia, trong lòng Bùi Văn Tuyên chợt nổi sóng.  

Thật ra đến tận lúc chết hắn cũng chưa từng nghĩ, Lý Dung sẽ thật sự vì việc người kế vị mà động thủ với hắn. Bởi chưa từng nghĩ qua nên khi quay về từ phủ Công chúa, hắn không có chút phòng bị nào. Đến lúc chết, hắn mới vô cùng không cam lòng, dù thế nào cũng muốn kéo theo nữ nhân đó bồi táng cùng mình.  

Kiếp trước bọn họ chọn cách làm đồng minh, nhưng trên thế gian này không tồn tại những đồng minh có thể chia sẻ với nhau một lợi ích vĩnh cửu.

Vì thế bọn họ lợi dụng nhau cả một đời để rồi chết trong tay đối phương.

  

Hiện tại khi có cơ hội được lựa chọn lại, Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung phía đối diện, sau hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, "Không nên gả"

 

Nói rồi, hắn dập đầu quỳ trước mặt Lý Dung, cung kính nói, "Những gì vi thần có thể cho Điện hạ, chỉ có thế. Nhưng cuộc đời mà Điện hạ mong mỏi, chắc chắn không chỉ có những thứ này"  

Lý Dung nghe hắn nói thế cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc. Nàng khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt đáp, "Ta thừa biết ngươi không thể cho ta những thứ ta muốn. Chỉ là, hiện tại ta có chút khổ não, nếu không gả cho Bùi công tử, vậy ta nên gả cho ai?"   

Hàng mi Bùi Văn Tuyên khẽ rung lên, hắn nghĩ, coi như đây là lần cuối cùng mình bày mưu giúp nàng vậy.  

Sau khi xuy sét hồi lâu, hắn liền nói ra một cái tên, "Lư Vũ"  

Điều này thế nhưng lại giống hệt với suy nghĩ của nàng. Lý Dung không khỏi có chút cao hứng nói, "Ngươi giải thích xem"  

"Cái khó của công chúa bây giờ là bị thánh thượng dè chừng. Thật ra chỉ cần Thái tử kế vị, ngày sau công chúa không còn gì phải lo âu nữa. Cho nên điều quan trọng nhất bây giờ là phải bảo vệ chức Thái tử. Ninh quốc hầu, Dương gia, Thôi Ngọc Lang, trong 3 lựa chọn này, Thôi Ngọc Lang xuất thân hàn vi, không có giá trị lợi dụng, Người gả cho y cũng như không. Thêm việc tính tình y phóng khoáng, thích viết thơ văn, đi đâu cũng dễ bị người ta nắm thóp. Công chúa gả cho y chỉ sợ tạo thêm phiền phức cho Thái tử" 

Lý Dung xoay quạt đáp một tiếng, "Ừ"

 


"Dương gia quyền lực quá lớn, tính tình Dương Tuyền lại quá nóng nảy. Bệ hạ cho công chúa liên hôn với Dương gia, về bản chất là muốn lây động tâm tư của Dương gia. Dương Tuyền lấy được công chúa, không lâu sau sợ rằng bệ hạ sẽ ra tay. Điều đó không những liên lụy Người, mà còn liên lụy đến cả Thái tử. Cho nên vạn vạn lần không thể gả cho Dương Tuyền"  

"Đúng vậy", ánh mắt Lý Dung hơi lạnh đi, "Dã tâm của gã quá lớn"

  

"Về Ninh Thế tử, Ninh quốc hầu tuy không được xem là vọng tộc, nhưng trước đây cũng là người đọc sách cùng bệ hạ, từng đỡ một kiếm vì bệ hạ. Bệ hạ là người trọng tình trọng nghĩa, hiện tại dù không thường nhớ đến Ninh quốc hầu song tình cảm huynh đệ vẫn còn vài phần. Điều này đối với công chúa mà nói cũng được xem là chuyện tốt. Ninh quốc hầu địa vị vững chắc, Ninh thế tử ngốc nghếch hiếm khi ra ngoài. Mối hôn sự này tuy chưa chắc là chuyện tốt nhưng sẽ không ảnh hưởng xấu đến Thái tử. Mà quan trọng nhất", Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng nhắc nhở, "Ninh thế tử, sức khỏe không tốt"

Kiếp trước, Lư Vũ vào mùa đông 3 năm sau bị bệnh qua đời.  

Lý Dung hiểu ý của Bùi Văn Tuyên, nàng khẽ gõ quạt lên chiếc bàn nhỏ, "Ý của ngươi là, sức khỏe cậu ta không tốt, lại ngốc nghếch. Nếu ta gả cho cậu ta, đợi sau này cậu ta qua đời, đệ đệ ta đăng cơ, ta liền có thể tái giá?"   

"Vâng"  

Bùi Văn Tuyên bình tĩnh đáp, "Như thế, Người có thể khiến thánh thượng buông lỏng cảnh giác và giúp bản thân tránh khỏi những mũi dùi. Đợi sau này, với thân phận của Người, muốn tái giá cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn"  

Lý Dung gật đầu. Thật ra nàng cũng có suy nghĩ tương tự, chỉ là khi nghe Bùi Văn Tuyên xác nhận, nàng lại thêm yên tâm mấy phần. Nhưng nàng chưa từng nghĩ, Bùi Văn Tuyên sẽ nói ra được những lời như thế. Nàng không khỏi mỉm cười, nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên có chút hiếu kì hỏi, "Ta không gả cho ngươi, ta vẫn có đường thoát thân. Vậy còn ngươi thì sao?"

  

Bùi Văn Tuyên cầm tách trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm đáp, "Nếu công chúa có thể giúp đỡ đương nhiên là tốt nhất. Song nếu Người không đồng ý, vậy Bùi mỗ cũng sẽ có con đường của riêng mình"  

Nói rồi, hắn khẽ cúi đầu, "Điện hạ không cần vì vi thần mà lo lắng quá nhiều đâu"  

Nhìn bộ dáng cúi đầu, chỉ hận không thể viết một dòng "đừng lo chuyện bao đồng" trên mặt của hắn, Lý Dung tức đến bật cười. Nàng cảm thấy Bùi Văn Tuyên thật sự là một người "tài giỏi", từ trước đến nay chỉ cần một tích tắc cũng đủ cho hắn khiến nàng tức đến khí huyết sôi trào.

Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lạnh nhạt nói, "Trời cũng không còn sớm nữa, Bùi công tử hãy về đi. Nếu không cỗ xe ngựa kia bị lắm bùn rồi sẽ bị quản gia mắng đấy"  

Đánh người phải đánh vào mặt, châm chọc phải chọc thẳng vào tim. 

Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói thế liền cảm thấy công sức giúp nàng bày mưu khi nãy thật lãng phí. 

 

Đối với loại nữ nhân "một đao giết người" này mà mình vẫn có thể cúc cung tận tụy, Bùi Văn Tuyên cảm thấy bản thân chẳng khác gì Bồ tát chuyển thế.  

Hắn trào phúng cười một tiếng, sau đó cung kính hành lễ nói, "Vâng, vậy Bùi mỗ xin cáo lui. Thật ra vi thần cũng muốn rời khỏi đây lâu rồi, tạ ơn điện hạ ân điển"  

"Mau cút, không tiễn"  

"Cút ngay đây"

Nói xong, Bùi Văn Tuyên lập tức đứng dậy, trực tiếp đi thẳng ra ngoài không chút lưu luyến.  

Người hầu đứng bên ngoài đang đứng che dù đợi hắn, Bùi Văn Tuyên liền nói cảm ơn rồi cùng người đó bước đi.

  

Lý Dung nhìn theo bóng lưng Bùi Văn Tuyên, như đang tiễn đưa một mảng hồi ức về nơi xa lắm. Nàng lặng lẽ nhìn một chốc rồi nói với Tịnh Lan đang đứng phía sau, "Ngươi chuẩn bị ít bạc cùng một bát canh gừng đưa cho hắn"  

Xem như là lần cuối cùng nàng ban thưởng cho hắn. 

Tuy Tịnh Lan không hiểu được Lý Dung đang nghĩ gì nhưng nàng ta từ trước đến nay chưa từng thắc mắc việc làm của chủ tử. Sau khi hành lễ, Tịnh Lan bèn chuẩn bị tiền và canh gừng như Lý Dung căn dặn.  

Bùi Văn Tuyên nén một bụng lửa giận bước ra khỏi biệt viện. Lúc này, đa số khách mời đều đã về hết, Bùi Văn Tuyên đanh mặt leo lên xe ngựa. Lúc chuẩn bị xuất phát bỗng nghe thấy tiếng Tịnh Lan gọi, "Bùi công tử!" 

Bùi Văn Tuyên nghe thấy giọng Tịnh Lan liền chau mày, khi vén màn lên, hắn liền thấy Tịnh Lan cùng một thị nữ đang che dù cho nàng ta vội vàng tiến về phía hắn.  

Người trong cung của Lý Dung được huấn luyện rất tốt, dù đang đi dưới mưa, bước chân vẫn rất vững vàng và không để một chút bùn nào dính lên người. 

Nàng ta đang cầm một chiếc hộp. Khi đến trước mặt Bùi Văn Tuyên, Tịnh Lan hành lễ xong liền dâng chiếc hộp đó về phía hắn nói, "Công tử, hôm nay trời lạnh, công chúa dặn nô tỳ chuẩn bị cho ngài chút canh gừng để ngài dùng trên đường đi ạ"   

Bùi Văn Tuyên ngẩn người, vài phút sau, hắn nhìn chiếc hộp nhẹ giọng nói, "Cảm ơn công chúa ban thưởng"

  

Tịnh Lan mỉm cười đưa chiếc hộp cho hắn, "Công tử đi thong thả"  

Bùi Văn Tuyên sau khi nói cảm ơn Tịnh Lan liền đón lấy chiếc hộp và leo lên xe.  

Chiếc hộp có hai tầng, ở tầng thứ nhất có một chén canh gừng còn nóng hôi hổi. Nhìn nó Bùi Văn Tuyên bỗng nhớ đến năm đầu tiên khi họ mới thành thân, mỗi ngày khi hắn ra ngoài, Tịnh Lan đều đưa cho hắn một chén canh ứng với thời tiết hôm đó. Ngày bình thường là canh lê hầm nấm tuyết, ngày nóng là canh đậu xanh, ngày lạnh là canh gừng... 

Đây đều là thói quen của Lý Dung. 

 

Hắn không nói gì chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, khi xe ngựa bắt đầu chuyển động, hắn mới nhận thức rõ ràng một điều. Một khi xe ngựa này rời khỏi, hắn và Lý Dung kiếp này, sẽ không bao giờ được gặp nhau như vừa rồi nữa. 

Từ đây về sau, ai về sống cuộc sống của người nấy, những ân oán kiếp trước, liền hoàn toàn bị xóa sạch.

Hắn không kềm được vén màn xe lên và bất ngờ hét về phía Tịnh Lan đang quay về hậu viện, "Tịnh Lan cô nương!"  

Tịnh Lan quay đầu lại nhìn về phía Bùi Văn Tuyên đang ngồi trong xe ngựa. Bùi Văn Tuyên nhìn Tịnh Lan muốn mở miệng nói chuyện, hắn nhất thời có chút hối hận khi ban nãy không nói với Lý Dung nhiều hơn chút nữa  

Mã phu bên ngoài thấy hắn lên tiếng liền dừng xe lại, Tịnh Lan nhìn Bùi Văn Tuyên rồi bước về phía hắn, có chút nghi hoặc hỏi, "Bùi công tử?" 

 

"Ngươi giúp ta chuyển lời đến công chúa", Bùi Văn Tuyên siết chặt màn che, nhìn chằm chằm Tịnh Lan rồi trịnh trọng nói, "Bảo rằng, Bùi mỗ lần này đi rồi mong Người hãy bảo trọng. Phàm làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, đừng cứ quá lớn mật"  

Khi nghe những lời này, Tịnh Lan có chút mù mịt, nhưng chưa kịp hỏi kĩ càng thì Bùi Văn Tuyên đã vội vàng biến mất sau tấm màn treo. 

Xe ngựa lần nữa lộc cộc lăn bánh. Bùi Văn Tuyên dựa vào thành xe, không biết vì sao bản thân lại như bị rút cạn sức lực. Ngồi trong thùng xe, hắn cảm thấy có chút bí bách.  

Sau hồi lâu, hắn mở nắp đậy và lấy chén canh gừng còn đang bốc khói ra.

  

Hắn uống một ngụm, sự ấm nóng mang theo vị cay nồng và một chút ngòn ngọt ấy liền chảy thẳng xuống bụng.  

Hắn mỉm cười với vài phần hoài niệm.  

Kiếp này, có lẽ đây là lần cuối cùng hắn được uống canh gừng của Bình Lạc công chúa.  

Khi Bùi Văn Tuyên đã đi khỏi, Tịnh Lan liền quay về biệt viện. Lúc này Lý Dung đang nhìn bàn cờ trước mặt và xoay xoay con cờ trong tay.   

Không thể không thừa nhận, tài đánh cờ của Bùi Văn Tuyên rất xuất sắc. Đã bao nhiêu năm trôi qua, trong tất cả những người mà nàng quen biết, cũng chỉ có hắn khi đánh cờ với nàng, hai bên mới không phân thắng bại, sát phạt đặc sắc thế này.

Kỳ nghệ của những người khác thì quá kém, còn Tô Dung Khanh lại cố ý nhường nàng. Chỉ có "đồ chó" Bùi Văn Tuyên kia mới có lá gan làm thế mà thôi.  

Khi nghe tiếng Tịnh Lan quay lại, nàng nhàn nhạt hỏi, "Đi rồi sao?"  

"Dạ vâng", Tịnh Lan cung kính đáp, sau đó bổ sung, "Nhưng trước khi đi có chuyển lời đến Người"

"Cái gì?" 

"Bùi công tử nói, lần này ngài ấy đi rồi, vẫn mong người bảo trọng. Sau này phàm làm chuyện gì vẫn nên cẩn thận, lá gan đừng quá lớn"  

Nghe những lời này Lý Dung ngẩn người, vài phút sau, nàng cười khổ nói, "Cái tên này có lắm chuyện bận tâm thật"  

Nói rồi nàng đứng dậy, đem cờ tùy tiện quăng vào hộp rồi nhàn nhạt nói, "Nhưng bổn cung là người cần đến hắn bận tâm sao?"  

Nàng quay đầu đi, nhìn lá sen bên ngoài đình đang run rẩy dưới màn mưa.  

Hiện tại ở một nơi không xa, đang có một nhóm người đang mai phục trên đường và bắt đầu lên kế hoạch.

"Công tử", một thiếu niên cầm đao có chút thấp thỏm hỏi, "Người đó dù sao vẫn là công chúa, nếu chúng ta ra tay, có hay không sẽ..."  

"Có hay không sẽ cái gì?", thanh niên bên cạnh đang lau chùi thanh đao trên tay, nâng mắt nhìn vào thiếu niên cười trào phúng, "Ngươi cho rằng không uy hiếp công chúa, bệ hạ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đừng có nằm mơ"   

Người thanh niên đó quay đầu nhìn về phía biệt viện đằng xa lạnh giọng nói, "Chỉ khi cưới được công chúa, đứng về phía Thái tử, chúng ta mới có đường sống"  

Nghe những lời như vậy, thiếu niên trầm mặc phút chốc sau đó gật đầu, "Công tử nói phải" 

Sắc trời dần tối, trên trời tiếng sấm chớp đùng đùng.  

Bùi Văn Tuyên đang uống từng ngụm canh gừng liền vén màn nhìn ra. Hắn nhìn quang cảnh bên dưới cơn mưa, cảm thấy cuộc đời mới của hắn như được gột rửa sạch.   

Chẳng bao lâu sau, hắn bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến và tiếp đó liền có một nhóm người cưỡi ngựa chạy lướt qua xe của hắn.  

Những người đó ăn mặc giản dị, không biết là người của nhà nào. Nhưng Bùi Văn Tuyên vừa nhìn liền biết, ngựa này không phải là chủng loại nuôi ở kinh thành mà chính là ngựa chiến chuyên sử dụng ở biên quan.  

Những chiến mã này nhìn rất khác với ngựa bình thường, tuy người thường khó lòng phát giác chỉ trong vài giây ngắn ngủi, song Bùi Văn Tuyên kiếp trước từng làm chức quản lý hậu cần ở tiền tuyến nên vừa nhìn liền nhận ra ngay.   

Hiện tại trời đang mưa lớn, đám người này lại vội vã ra khỏi thành, còn đi về hướng biệt viện của hoàng gia. Nếu muốn đi biên quan hay xử lý công việc, nên ra khỏi thành từ cổng khác mới đúng. Vậy bọn chúng muốn làm gì?  

Bùi Văn Tuyên suy nghĩ một chốc liền cảm thấy không ổn.  

Bọn chúng đang chạy đến chỗ Lý Dung!

  

♪Tác giả có lời muốn nói♪

[Đoạn trích]

Lý Dung, "Ta không gả cho ngươi, ta vẫn có đường thoát thân. Vậy còn ngươi thì sao?"

Bùi Văn Tuyên,

(Trong lòng), "Cmn ta cũng không biết phải làm thế nào. Cô hỏi vấn đề này khiến ta thật khó xử. Nhưng nam nhân có thể tự cán đáng, chẳng lẽ ta phải nhờ cô giúp đỡ sao? Ta không cần, một đại lão gia như ta sẽ không làm chuyện mất mặt như thế!"

(bên ngoài kiêu ngạo nói), "Thần tự có cách, công chúa đừng lo chuyện bao đồng"


Lý Dung, "Khà khà, cút"


P/S: mọi người đều có quyền đoán tình tiết tiếp theo, nhưng nếu tình tiết đó không giống với tui viết thì đừng mắng tui nha, *ôm đầu đau khổ khóc*


♪Góc tám nhảm♪


Đúng là đọc rồi mới thấy, bà này viết sướt mướt thì hay rồi, đến lúc chặt đứt tình cảm hay hài hước cũng rất gắt. (+.+) Tây thật sự bị bả quay mòng mòng luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK