Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng nàng vẫn nhớ, vào lần đầu tiên hai người hôn nhau, Bùi Văn Tuyên vừa dè dặt lại vừa vô cùng luống cuống.
Lúc mới bắt đầu, chỉ là hai cánh môi khẽ chạm vào nhau, tuy cảm thấy có chút mềm nhưng ngoài điều đó ra thì không còn cảm giác gì khác, cũng chẳng có sự thần bí như người ta hay đồn.
Sau này, do vừa lỗ mãng lại vừa ngu ngốc nên có thêm vài phần ***. Dù thế Lý Dung cũng chẳng cảm thấy khoái lạc là bao, chỉ là giữa phu thê với nhau, vừa thành hôn xong nên đành ứng phó thôi.
Nhưng sự ứng phó của nàng đã bị Bùi Văn Tuyên phát hiện. Với một người luôn là học trò giỏi, vì nàng học chải tóc vẽ mày như hắn, chuyện đó vẫn chưa được tốt lắm. Thế là mỗi đêm hắn không ngừng đổi từ cách này sang cách khác, sau đó còn nghiêm túc hỏi nàng, "Điện hạ thấy thế nào?"
Nhớ đến chuyện này nàng vô cùng tức cười, nhưng do hắn không ngừng học hỏi nên cuối cùng cũng tìm ra được một con đường.
Hắn có thể trang điểm cho Lý Dung theo mười cách khác nhau.
Hắn cũng có thể dựa vào một nụ hôn để khiến Lý Dung bay đến tận đỉnh cao của khoái hoạt chốn nhân gian.
Tô Dung Khanh đã từng hôn nàng, trong sự quấn quýt dây dưa ấy, y đã hoàn thành đúng nghĩ vụ của một người bên gối phải làm.
Chỉ là nụ hôn của y từ trước đến nay luôn e dè và kiềm chế, giống như con người và tình cảm của y vậy. Điều đó khiến con người ta luôn có thể giữ được sự tỉnh táo đến phút cuối, mọi cảm giác mang đến cũng chỉ là những cảm xúc vốn có của con người.
Nhưng niềm vui mà Bùi Văn Tuyên mang đến nằm ngoài bản thân chuyện ấy. Khi hắn đã "cho thêm", dù lý trí có mạnh mẽ đến thế nào, đều vẫn sẽ tan chảy thành nước.
Khi hắn hạ môi xuống hôn nàng, Lý Dung ban đầu có vài phần chấn kinh. Tuy sự thất thần đó chỉ diễn ra trong phút chốc nhưng đủ để khiến lý trí của Lý Dung bay biến. Nàng chỉ cảm thấy niềm khoái lạc suốt mấy mươi năm trời bất ngờ bùng cháy trong đầu, khiến nàng ngay cả sức đẩy hắn ra cũng chẳng có.
Đợi đến khi Bùi Văn Tuyên thuận theo cổ hôn xuống, dùng răng mở vạt áo nàng ra, dùng tay cởi đai lưng của nàng, Lý Dung cuối cùng mới có vài phần tỉnh táo. Nàng ngay lập tức chặn tay Bùi Văn Tuyên lại.
Hai người hơi thở nặng nề, Bùi Văn Tuyên dừng lại phút chốc sau đó chầm chậm ngẩng đầu.
Trên mặt hắn mang theo ý cười, ánh mắt lóe lên vài phần đắc ý cùng một làn sóng tình đang ẩn sâu bên trong.
"Ngươi...", âm thanh Lý Dung khản đục, "Ngươi đang làm gì vậy?"
Lý Dung không phải con ngốc, dù có ngốc hơn nàng cũng không tin, Bùi Văn Tuyên muốn cùng nàng "làm bạn bè".
Đâu có thể loại bạn bè nào như thế này?
Ngày thường hôn nàng ôm nàng cũng thôi đi, đi đến nước này mà còn dám xưng bạn bè, hắn coi nàng là con ngốc sao?!
Điều khiến nàng càng phiền não hơn đó là dù biết rõ hắn muốn vượt qua giới hạn nhưng nàng vẫn phối hợp theo!
Ngay cả một lần đẩy ra cũng chẳng có, nàng cứ thế chấp nhận!
Lý Dung rất phiền muộn về bản thân, cũng phiền muộn về Bùi Văn Tuyên. Nàng sống chết nhìn chằm chằm hắn.
Bùi Văn Tuyên thấy sự phòng bị trong mắt Lý Dung, nàng như thể sợ hắn sẽ tiếp tục hôn mình. Nhìn bộ dạng cảnh giác của Lý Dung, nghĩ đến nguyên do nàng như thế hắn không nhịn được trầm thấp cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Lý Dung nhẹ nhàng đưa tay đẩy Bùi Văn Tuyên một cái, Bùi Văn Tuyên liền thuận theo lực nàng ngã về phía bên cạnh và bắt đầu cười không ngừng. Lý Dung lấy chiếc gối nằm bên cạnh liên tục đánh Bùi Văn Tuyên, còn hắn chỉ ôm đầu và để mặc Lý Dung đánh.
Lý Dung biết hắn đang cười nàng vì sự mất kiểm soát ban nãy của bản thân. Chỉ vì một nụ hôn lại quên hết tất cả, Lý Dung càng nghĩ càng tức, nàng giận mình cũng giận cả Bùi Văn Tuyên. Nàng ném chiếc gối đi, trực tiếp dùng tay đánh hắn. Bùi Văn Tuyên để nàng đánh vài cái xong cuối cùng bắt lấy tay nàng. Lý Dung trừng mắt nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên hơi chống người dậy, đưa bàn tay của nàng đang bị mình nắm lấy đặt lên khóe môi, nhẹ nhàng hôn mội cái. Hắn nâng mắt nhìn nàng cười nói, "Đứng đánh nữa, đau tay đấy"
"Bùi Văn Tuyên!"
Lý Dung thét lên, "Ngươi thật hỗn xược!"
"Điện hạ không thích ư?", Bùi Văn Tuyên nằm nghiêng, tay chống đầu, cười xán lạn nhìn Lý Dung, "Thần cảm thấy vừa rồi Điện hạ nhất định vô cùng vui vẻ"
Nghe thế Lý Dung cười lạnh, "Công phu phục vụ người khác của Bùi ngự sử tốt vô cùng, sao Bổn cung lại không nhận?"
"Vậy được rồi", Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung cười, "Khi nào Điện hạ muốn vi thần phục vụ, vi thần nhất định sẽ hầu hạ thật tốt"
Lý Dung không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Bùi Văn Tuyên. Khi thấy đối phương vẫn nhởn nhơ như không, rất lâu sau nàng mới cắn răng nói, "Ngươi phát điên cái gì thế hả?"
"Vi thần nghe bảo, Tô đại nhân hôm nay đã cầu hôn Điện hạ"
Bùi Văn Tuyên nắm lấy tay Lý Dung, hờ hững vuốt ve. Hắn nhìn vào nơi mình đang chạm vào, chậm rãi nói, "Vi thần lo sợ Điện hạ sẽ bị sắc đẹp của Tô Dung Khanh mê hoặc nên chỉ muốn nhắc nhở Điện hạ thôi"
"Nhắc nhở?", Lý Dung cười lạnh, "Ngươi gọi đây là nhắc nhở hả?"
"Điện hạ, nếu Người chỉ vì cảm thấy thiếu vắng người bầu bạn thì đã có Bùi Văn Tuyên ở đây rồi", Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn thẳng vào Lý Dung, dịu dàng lên tiếng, "Vi thần từng nói, dù Điện hạ muốn gì vi thần cũng sẽ cho người hết"
Nói xong, Bùi Văn Tuyên không nhịn được mỉm cười, lặp lại lời nói trước đây của Lý Dung, "Kể cả việc hôn Người"
Lý Dung không nói gì, nàng nhìn vào ánh mắt của Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên dời mắt đi, chậm rãi tiếp tục, "Vi thần biết, đối với Điện hạ Tô Dung Khanh rất đặc biệt. Chuyện y đồng ý cưới Người, đối với Điện hạ mà nói, là một sự kích thích không nhỏ. Vì dù sao cũng đã hai kiếp rồi", giọng nói của Bùi Văn Tuyên có chút thấp xuống, "Chưa một lần được danh chính ngôn thuận gả cho y, trong lòng Điện hạ chắc chắn có tiếc nuối"
"Từ nhỏ Điện hạ đã ngưỡng mộ y, khi Tô Dung Khanh mặc áo trắng tựa như tiên trên trời. Sau này y bầu bạn với Người một đời, vì còn có vi thần nên y không được danh phận gì. Có thể cùng Tô Dung Khanh bái thiên địa nên phu thê, đối với Điện hạ mà nói, cũng xem như thực hiện được ý nguyện ngày xưa. Nhưng Điện hạ, bây giờ đã không phải lúc thích hợp nữa"
Bùi Văn Tuyên rút ống tay áo đè dưới thân ra, như hờ hững nói, "Nếu là trước đây, Người và Tô gia chưa dính dáng gì đến lợi ích, nếu hai người ở cạnh nhau nhất định là một mối lương duyên tốt. Nhưng bây giờ Người đã lập Đốc sát ti, muốn đoạt lại quyền lực từ tay các thế gia. Nếu y nguyện ý đứng về phía Điện hạ, tình cảm giữa hai người sẽ bị quyền lực chen ngang, và đó không phải là một Tô Dung Khanh mà Người mong muốn. Nếu y muốn lợi dụng tấm chân tình này của Điện hạ mà mưu cầu lợi ích vậy sẽ chẳng khác gì kiếp trước", giọng nói Bùi Văn Tuyên có chút lạnh lẽo, hắn nâng mắt nhìn Lý Dung, "Điện hạ phải làm sao đây?"
Lý Dung im lặng nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Bùi Văn Tuyên khi nói ra những lời trên. Bùi Văn Tuyên thấy nàng không trả lời, cho rằng đã thuyết phục được nàng, hắn dời mắt đi và thay đổi giọng điệu, "Nếu Điện hạ nhất định phải chọn ai đó, so với Tô Dung Khanh, Điện hạ chi bằng hãy chọn ta"
"Chọn ngươi?", giọng Lý Dung mang theo trào phúng.
"Không tốt ư?", Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn Lý Dung, nhàn nhạt nói, "Luận về các thế gia, tuy Tô gia đúng là thế gia nhưng Bùi gia cũng là vọng tộc. Những thứ Tô gia có thể cho Điện hạ thì Bùi gia cũng có thể cho không thua kém. Hơn nữa Điện hạ bây giờ lập Đốc sát ti, đối nghịch với các thế gia, Bùi gia vẫn toàn lực hỗ trợ Người, so với Tô gia còn dễ khống chế hơn"
"Còn nói đến người", Bùi Văn Tuyên nhướng mày, "Vi thần có chỗ nào không bằng y?"
"Nhàm chán!"
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên bắt đầu nói năng lung tung cũng lười nói tiếp với hắn, nàng xoay người qua, nằm đưa lưng về phía hắn nói, "Ngủ đi"
"Người đừng ngủ", Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung không trả lời câu hỏi trên liền có chút bất mãn. Hắn đưa tay muốn kéo Lý Dung quay người sang, truy vấn hỏi, "Thần có gì không bằng y, Người nói đi!"
Nàng vẫn im lặng đưa lưng về phía hắn, bịt chặt tai, không thèm quan tâm hắn. Bùi Văn Tuyên cảm thấy phiền muộn nghiến răng nói, "Lục nghệ của quân tử, năm nào thần cũng thi được hạng nhất, không hề thua y. Luận về tướng mạo, thần cũng chẳng kém y. Nếu về tính cách, y có đối xử tốt với Người như thần không? Ngay cả cầu hôn Người y còn làm không được, cớ gì Người cứ vấn vương y?"
"Không nghe, ta không muốn nghe...", Lý Dung thấy hắn tức giận có chút mất hứng nói, "Một tên khốn kiếp lảm nhảm"
"Lý Dung nàng hãy nói rõ ràng đi", Bùi Văn Tuyên xoay người nàng lại tức giận hỏi, "Ta có gì không bằng y chứ?"
"Vậy ngươi tự nói thử trước đi", Lý Dung cố nhịn cười, giả vờ trấn định, "Mặt nào ngươi cũng không thua kém y, y còn là thế gia danh môn, sao ngươi lại không bì được y vậy?"
Mấy lời này khiến Bùi Văn Tuyên nhất thời sững người, Lý Dung than một tiếng, "Nói không được phải không? Nếu thế đừng làm phiền ta nữa, ta ngủ đây"
Nói rồi Lý Dung xoay người đi, Bùi Văn Tuyên ngồi sau lưng nàng một lúc lâu. Lý Dung suy nghĩ, có lẽ bản thân đã hơi quá lời, chuẩn bị an ủi hắn nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe Bùi Văn Tuyên nói, "Nhưng ta dám cưới nàng"
"Ngươi đang nói mấy lời khốn kiếp gì thế?"
Lý Dung bất mãn ngồi dậy, "Cưới ta là một chuyện thiệt thòi ư?"
"Ta dám không màng tính mạng mà cưới nàng", hắn nâng mắt nghiêm túc nhìn Lý Dung hỏi, "Còn y thì sao?"
Lý Dung nghe thế nhất thời sững sờ. Bùi Văn Tuyên lặng lẽ nhìn nàng, "Lý Dung, là chính tay ta cướp nàng về"
Khi hắn chỉ một thân một mình đơn độc mà dám liều mạng lật đổ Dương gia, khuấy đảo triều đình mới có thể cưới được Điện hạ.
"Nhưng y lại không dám"
Rõ ràng y thân phận cao quý, tay nắm đại quyền nhưng lại không dám.
Lý Dung nghe những lời như thế, nhìn vào người thanh niên trước mặt, hắn chẳng khác gì một thanh kiếm đơn độc, dù là kiếp trước hay kiếp này, đều chỉ một mình bước đi.
Thật ra nàng biết chứ
Nàng luôn biết rằng nam nhân không ngừng phấn đấu tiến lên này có một lá gan và dã tâm mà các thế gia công tử không có. Nhưng chỉ khi ở cùng nàng hắn mới mang theo vài phần ngây thơ nho nhỏ tuổi niên thiếu.
"Vì thế", Lý Dung không cười trêu chọc nữa mà chuyển sang cười khổ, "Ta đã gả cho ngươi rồi đó"
"Bùi Văn Tuyên, ngươi biết không", Lý Dung nâng tay lên nắm lấy bàn tay đang kéo nàng của hắn, "Thật ra ngươi cái gì cũng tốt cả, chỉ duy nhất có một điểm"
"Trong lòng ngươi lúc nào cũng cảm thấy bản thân chưa đủ tốt"
"Ngươi tự khen bản thân nhất định cũng phải có vài phần thành tựu. Ngươi đứng đầu lục nghệ, điều gì cũng có thể làm. Ngươi làm được quan lớn, chữ ngươi viết rất đẹp, ngươi cũng rất tài hoa. Thậm chí...", Lý Dung ngẩng đầu cười như không cười nói, "Kĩ thuật cũng rất tốt"
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói thế gương mặt liền nóng lên, hắn giả vờ trấn định nói, "Lúc nói chuyện không thể cứ nói suông được. Nếu ta nói ta tốt, đương nhiên phải có một vài lý do"
"Nhưng ta cảm thấy điều đó không cần thiết"
Lý Dung trực tiếp nói, "Ngươi là Bùi Văn Tuyên, như thế đã rất tốt rồi"
Cả người Bùi Văn Tuyên có chút cứng nhắc, Lý Dung tiếp tục nói, "Lúc trước ngươi từng nói với ta, mẫu thân lúc nào cũng so sánh ngươi với phụ thân và cả những người khác. Nhưng bây giờ ta muốn nói với ngươi, ngươi không cần đem mình so sánh với bất kì ai, càng không cần làm thế với Tô Dung Khanh"
"Ngươi sợ Tô Dung Khanh cầu hôn sẽ khiến ta động lòng. Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, ngươi cứ yên tâm", Lý Dung bình tĩnh nói, "Ta sẽ không vì nam nhân mà làm lỡ tiền đồ"
Bùi Văn Tuyên, "..."
"Ta không phải có ý kia đâu..."
Vì nam nhân mà làm lỡ tiền đồ không phải không thể, nhưng đối tượng chỉ có thể là hắn, Bùi Văn Tuyên.
Trong đầu Bùi Văn Tuyên xẹt qua câu trả lời trên, chỉ là không thể nói thẳng ra. Hắn khó khăn mở lời, trăn trở cách dùng từ, nghĩ xem thế nào để nói ra.
Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, đôi con ngươi nàng trong suốt, tựa như điều gì cũng biết chỉ là không nhắc đến mà thôi.
Bùi Văn Tuyên trầm ngâm, nhất thời không biết nên nói gì, hắn có nên phá bỏ ranh giới mỏng manh này không.
Hắn sợ rằng khi nói ra rồi, người này sẽ đẩy hắn ra xa, ngay cả làm bạn cũng chẳng được.
Nhưng nếu không nói, hắn sợ nàng sẽ không hiểu.
Khi hắn dần bình tĩnh hơn, ánh mắt rất nhanh lướt qua đôi môi của Lý Dung. Sau vài phút hắn bỗng bật cười, "Thần biết Điện hạ phân định rất rõ ràng, là do thần lo lắng thái quá"
"Ngày mai Điện hạ còn nhiều chuyện phải làm", Bùi Văn Tuyên nằm xuống, "Ngủ thôi"
Lý Dung đối phó với hắn cả đêm cũng có chút mệt. Nàng nằm xuống, chẳng bao lâu sau, nàng bỗng cảm thấy có ngưới đang áp sát mình từ phía sau.
Bùi Văn Tuyên đang ôm lấy nàng, cả người nàng cứng nhắc, luôn luôn trong tư thế phòng bị với hành động tiếp theo của Bùi Văn Tuyên.
"Điện hạ", Bùi Văn Tuyên phát hiện sự căng thẳng của nàng bỗng bật cười, hắn nỉ non bên tai Lý Dung, "Ngày tháng sau này của chúng ta còn dài"
Lý Dung im lặng không nói gì.
Nàng đã nghĩ thông suốt rồi, Bùi Văn Tuyên chính là một con cáo già, e rằng hắn đã thật sự muốn "xuống tay" với nàng.
Hừ.
Lý Dung thầm mắng, đồ cầm thú.
♪Tác giả có lời muốn nói♪
[Vở kịch nhỏ]
Tác giả: Xin dùng ca từ của một bài hát để miêu tả chuyện tình hai người.
Thượng Quan Nguyệt & Lý Minh: Quay đầu lại, đi cùng anh, từ trước đến nay em chưa từng hạnh phúc, hận rất nhiều nhưng không có kết quả, chuyện cũ nhắc lại chính là sự dày vò...
(Làm ơn chia tay – Lư Xảo Âm + Vương Lực Hoành)
Lý Dung & Bùi Văn Tuyên: Hãy gần anh thêm chút nữa, để anh nắm lấy tay em. Hãy dũng cảm thêm chút nữa, anh nguyện đi cùng em...
(Người yêu chưa trọn vẹn – S.H.E)
Tô Dung Khanh & Lý Dung: Dưới tán ô, chàng ôm ta vào lòng, cẩn thận thề thốt từng lời từng chữ... Nếu kiếp này sai lầm khi gặp gỡ, chỉ mong một cái kết có hậu...
(Người bạn đạo cô của tôi – Dĩ Đông, bài này Tây biết, cực hay, nên nghe nhá:3)
Thượng Quan Nhã & Tô Dung Hoa:...
Tác giả: Sao hai người không hát?
Tô Dung Hoa: Em thân yêu, hãy bay thật chậm, cẩn thận gai đóa hồng phía trước.
(Một đôi bướm – Bàng Long)
Thượng Quan Nhã: Yêu cầu hắn câm miệng, cảm ơn
♪Góc tám nhảm♪
Chương này có ít cẩu lương, các chị em có vừa lòng không, haiz, dịch mấy đoạn tình cảm ướt át cũng tốn nơ ron thần kinh lắm, vì muốn nó mùi mẫn hết sức có thể, nếu có ý kiến gì cứ nói lại Tây nha.
P/S: mới mở hố mới, Công lược cố chấp cuồng của Ngư Viết Viết, có rảnh ủng hộ Tây nha:3