• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng của Thượng Quan Nhã, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đều ngẩn người. Bùi Văn Tuyên nhìn xung quanh một vòng, nhỏ giọng nhắc nhở Lý Dung, "Nơi này cách sòng bạc không xa"

Lý Dung khẽ gật đầu, nơi này cách sòng bạc không xa, xung quanh đều là tửu lầu cùng trà lâu. Thượng Quan Nhã hiện tại một thân nam trang, dường như vừa đánh bạc xong liền đến đây ăn cơm.

Lý Dung đã bình tĩnh hơn một chút, nàng thấp giọng căn dặn Bùi Văn Tuyên, "Ngươi đi tìm người, lại phái người về phủ gọi... gọi Tuân Xuyên đến đây. Ta và Thượng Quan Nhã sẽ chờ ngươi ở tửu lầu bên kia"

Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng liền dẫn theo người bên cạnh đi, ai lo chuyện người nấy.

Thượng Quan Nhã đến bên cạnh Lý Dung, nâng mắt nhìn cửa lớn Hình bộ, cười nói, "Đến Hình bộ làm việc à?"

"Muội đến đây ăn cơm?"

"Đúng vậy", Thượng Quan Nhã tùy tiện đáp, "Giữa trưa không ăn nên đói cồn cào. Điện hạ nếu không có việc gì, không bằng chúng ta đi chung?"

"Được thôi"

Lý Dung mỉm cười, nhảy từ trên xe xuống, cùng Thượng Quan Nhã đi về phía tửu lầu ban nãy nói với Bùi Văn Tuyên. Thượng Quan Nhã đi sóng vai với Lý Dung, nàng nhỏ giọng hỏi, "Vụ án Tần gia đã được định ra, hôm nay Điện hạ hẳn đã nhận được Thánh chỉ lập Đốc tra ti?"

"Đã nhận được", Lý Dung quay đầu liếc nhìn Hình bộ một cái rồi nhàn nhạt nói, "Tiểu quỷ khó chơi!"

"Vậy Điện hạ định xử lý thế nào?", Thượng Quan Nhã chắp tay sau lưng, nhìn về hướng Bùi Văn Tuyên rời đi, "Dường như Người không định tiến cung tố cáo bọn họ?"

"Có cái gì để tố cáo đây?", Lý Dung khẽ cười, "Ngay cả tiểu quỷ cũng không lo liệu được còn muốn vào cung tìm người khác làm chủ, e rằng Phụ hoàng ngày mai sẽ cắt chức ta"

"Vậy Điện hạ tính làm gì?", Thượng Quan Nhã nhướng mày, Lý Dung cùng nàng bước vào tửu lầu, tùy ý nói, "Một lát nữa muội chỉ cần xem náo nhiệt là được"

Thượng Quan Nhã khẽ gật đầu, "Được"

Hai người thuê một gian phòng ở tầng hai, vừa bước vào phòng, Thượng Quan Nhã đã cầm lấy thực đơn, sau khi gọi một tràng thức ăn, nàng quay đầu nhìn Lý Dung. Lý Dung ngồi bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn về phía Hình bộ vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay.

Thượng Quan Nhã tự rót cho mình một ly trà, có chút kỳ quái hỏi, "Ban nãy ta hình như có thấy Phò mã, Người bảo hắn đi làm gì thế?"

"Gọi vài người"

Lý Dung nghe Thượng Quan Nhã hỏi liền quay đầu, đánh giá nàng ấy một lượt từ trên xuống dưới, có chút kỳ quái hỏi, "Muội ngày ngày đều ở bên ngoài đánh bạc, người nhà không biết sao?"

"Tạm thời chưa phát hiện ra", Thượng Quan Nhã khẽ nhún vai, "Cũng có thể đã phát hiện nhưng do không phải chuyện lớn lao gì nên bỏ qua"

"Có nữ nhi như muội, cha muội chắc chắn đau đầu chết mất"

Lý Dung mỉm cười nói, Thượng Quan Nhã đưa một ngón tay lên, lắc lắc ngón tay đáp, "Người nói sai rồi, có thể có được một nữ nhi thông minh cơ trí như ta, cha ta chắc hẳn phải vô cùng cao hứng"

Hai người nói chuyện, đồ ăn rất nhanh liền được bưng đi lên. Thượng Quan Nhã vùi đầu ăn ngấu nghiến, Lý Dung thấy nàng ăn ngon lành đến thế không khỏi ăn thêm mấy đũa.

Hai người vừa dùng bữa vừa tán gẫu. Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, không hiểu vì sao chủ đề nói chuyển đã biến thành hôn sự của Lý Dung. Họ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn dòng người đi đi lại lại bên dưới, Thượng Quan Nhã bưng ly trà, không chút để ý nói, "Mối hôn sự này của Người, trong mắt người ngoài, chính là môn đăng hộ đối. Nhưng chúng ta đều thấy rõ, thân phận của Bùi Văn Tuyên có chút thấp. Ta còn tưởng rằng Người hẳn sẽ coi thường hắn, không ngờ cảm tình của hai người cũng không tệ lắm"

Lý Dung nghe thế liền bật cười, "Con người hắn cũng khá được"

"Chính xác", Thượng Quan Nhã gật đầu, "Vẻ ngoài đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ là Điện hạ...", Thượng Quan Nhã buông chén trà, đi đến trước mặt nàng nhỏ giọng nói, "Có chuyện này, ta đặc biệt tò mò"

"Hửm?"

"Hai người...", thanh âm Thượng Quan Nhã càng nhỏ hơn, "Viên phòng chưa?"

Lý Dung nghe thế liền nâng mắt nhìn Thượng Quan Nhã, nàng nhướng mày hỏi, "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Điện hạ...", Thượng Quan Nhã có chút ngượng ngùng đáp, "Tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy. Người và Phò mã là phu thê mới cưới, mỗi ngày như hình với bóng, cảm tình cũng không tệ lắm, nhưng lời nói cử chỉ của hai người, không có một chút thân mật. Khi đi cùng nhau còn bảo trì vài phần khoảng cách, ánh mắt nhìn đối phương lại bình tĩnh, ta nói thật...", Thượng Quan Nhã thở dài, "Người nói xem, quan hệ giữa Người và Phò mã với quan hệ giữa Người và ta, có gì khác nhau đâu?"

Lý Dung nhất thời bị Thượng Quan Nhã làm cho nghẹn lời.

Mắt quan sát của Thượng Quan Nhã vô cùng tỉ mỉ tinh tế, chuyện này kiếp trước nàng đã biết. Không nghĩ tới Thượng Quan Nhã không chỉ có cách nhìn chính sự thấu triệt, những loại chuyện này, nàng cũng cảm thấy hứng thú.

Thượng Quan Nhã nhìn biểu tình của Lý Dung liền bật cười, nàng quay về vị trí của mình, có chút cao hứng nói, "Quả thật như ta đã nghĩ. Điện hạ yên tâm, ta sẽ không nói năng lung tung, ta chỉ là tò mò, rốt cuộc hai người được xem là quan hệ gì mà thôi"

Lý Dung ngược lại cũng không lo lắng Thượng Quan Nhã biết chuyện này. Thượng Quan Nhã là người có chừng mực, nếu nàng đã biết và đã mở lời, Lý Dung cũng không hề giấu diếm. Nàng bưng chén trà cười nói, "Là mối quan hệ như muội nói"

"Hả?"

"Bạn bè", Lý Dung chậm rãi nói, "Quan hệ bạn bè thân thiết"

"Vậy...", Thượng Quan Nhã suy tư, tiếp tục hỏi, "Hai người không thể cứ thế làm bạn bè cả đời đi?"


"Sao lại không thể?", Lý Dung nhướng mày, Thượng Quan Nhã vội vã nói, "Dù sao cũng phải có một đứa con nha!"

Lý Dung nghe Thượng Quan Nhã nói xong không khỏi bật cười thành tiếng, "Muội còn nhỏ, hôn sự của mình còn chưa giải quyết lại đi lo lắng sốt ruột cho người khác làm gì?"

"Bản thân ta ấy hả, tùy duyên thôi", Thượng Quan Nhã không để tâm nói, "Dù sao con cháu nhà của chúng ta nhiều, nói thật, nếu không gặp được người mình thích, ta tình nguyện ở lì trong nhà, sau này cứ nhận nuôi một đứa nhỏ từ mấy phòng thiếp thất là được. Nhưng mà Người không giống ta...", Thượng Quan Nhã vội vã hỏi, "Người đã thành hôn với Phò mã, Người tính một mình sống cả đời, vậy Phò mã thì sao?"

"Chẳng lẽ muội không nghĩ đến chuyện", thấy toàn bộ suy nghĩ của Thượng Quan Nhã đều chệch đi, Lý Dung cười đáp, "Ta và Phò mã sẽ có một ngày có lựa chọn của chính mình?"

Thượng Quan Nhã nghe thế không khỏi kinh ngạc một chốc, tiếp đến nàng ngạc nhiên hỏi, "Hai người sau này định hòa ly?!"

"Có gì không thể?", Lý Dung nhún vai vô tư đáp, "Con người của hắn luôn nhớ nhung thứ gọi là nhà, ta quả thật có thể một người sống cả đời không sao cả, nhưng trong lòng hắn luôn mong có người bầu bạn, chính vì thế ta sẽ không chậm trễ hắn. Hơn nữa, thiên hạ này quân tử tuấn mỹ nhiều vô số kể, ta hà tất nhất định phải xuống tay với vị bằng hữu tốt nhường này? Rốt cuộc, nam nhân dễ tìm..."

"Tỷ muội lại khó được", Thượng Quan Nhã tiếp một câu, lĩnh ngộ ý tứ của Lý Dung, hai người ăn ý mỉm cười. Thượng Quan Nhã cao hứng nói, "Vậy trong lòng Điện hạ đã có lựa chọn tiếp theo chưa? Với tuổi tác của Điện hạ, hiện tại những vị công tử tốt đại đa số đều đến thời điểm thích hợp thành thân. Điện hạ nếu vẫn không ra tay, sau này phạm vi lựa chọn e rằng sẽ thu hẹp không ít"

"Chuyện muội nói, ta cũng đang suy xét"

Lý Dung chậm rãi nói, "Bất quá hiện tại triều sự vẫn quan trọng hơn, những việc kia sau này lại bàn tiếp. Nếu không có lựa chọn phù hợp, nuôi vài tên nam sủng cũng có làm sao?"

Thượng Quan Nhã khẽ gật đầu, chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp đến một giọng nói khàn khàn vang lên, "Điện hạ, ti chức Tuân Xuyên, phụng mệnh đến đây"

Lý Dung nghe thế khẽ gật đầu, trực tiếp nói, "Tiến vào đi"

Vừa dứt lời, một thanh niên mang bán diện mặt nạ bằng sắt bước vào.

Người đó không tính cao ráo nhưng vì tỉ lệ cơ thể vô cùng cân xứng nên liền có vẻ khá cao. Với nam tử mà nói, thể trạng của y có chút gầy yếu, y không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trong phòng, cung kính hành lễ với Thượng Quan Nhã, "Công tử"

Thượng Quan Nhã đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó liếc nhìn Lý Dung. Lý Dung giới thiệu, "Đây là thủ hạ của ta, Đốc tra ti Tuân Xuyên."

Thượng Quan Nhã gật đầu chắp tay với Tuân Xuyên, "Lần đầu gặp mặt, tại hạ Thượng Quan thị"

"Ngồi đi, chờ lát nữa Phò mã sẽ mang người đến đây"

Tuân Xuyên nghe thế đáp một tiếng, cũng không hề câu nệ, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Lý Dung vuốt chén trà, chậm rãi nói, "Chốc nữa Phò mã sẽ mang vài người đến đây, vì mới đến nên e rằng họ sẽ không quá nghe ta an bài. Đến lúc đó nếu bọn họ không động thủ, ngươi liền mang theo bọn họ động thủ, hiểu chưa?"

"Đã hiểu"

Thanh niên đáp một tiếng, dường như vô cùng rõ ràng.

Năm trăm người của Đốc tra ti là vài hôm trước Lý Dung đã lựa chọn kĩ càng, năng lực không tồi, nhưng người có năng lực không tồi đương nhiên cũng hiểu rõ cục diện hiện tại, e rằng không ai muốn tham gia vào.

Hôm nay Lý Dung định trực tiếp xuống tay ở Hình bộ, mang những người này đến đây, chính là muốn nhắc nhở đám người kia một chút.

Sau một hồi chờ đợi, ba người thấy Bùi Văn Tuyên mang theo người tiến đến.

Thượng Quan Nhã cao hứng nói, "Đến rồi đến rồi! Điện hạ, phen náo nhiệt này ta có thể đi cùng không?"

"Tìm cái mặt nạ mang vào đi", Lý Dung chán ghét nói, "Đừng để người khác nhận ra"

"Chuyện này ta có kinh nghiệm", Thượng Quan Nhã vội vàng lấy ra một mặt nạ bán diện bằng sắt, nhìn qua có chút giống với Tuân Xuyên. Thượng Quan Nhã nghiêm túc nói, "Ta thường xuyên mang theo người vì sợ có người nhận ra mình"

Chuẩn bị chu đáo thế này ngay cả Lý Dung cũng ngượng miệng từ chối nàng.

Không đợi Bùi Văn Tuyên đi lên, ba người đã cùng nhau xuống lầu. Bùi Văn Tuyên vừa bước đến cửa tửu lầu liền thấy Lý Dung dẫn theo hai thanh niên mang bán diện mặt nạ xuất hiện trước mặt mình. Bùi Văn Tuyên ngẩn người, sau khi đánh giá hai người kia một lượt, hắn đè xuống sự nghi vấn trong lòng mà nói với Lý Dung, "Điện hạ, người đã dẫn đến"

"Đến rồi liền đi thôi"

Lý Dung đi ở phía trước, dẫn người đi đến Hình bộ. Nàng vừa đến cửa, thủ vệ dự định ngăn cản, Lý Dung khẽ nhìn bên cạnh, Tuân Xuyên liền giơ tay xuất trình lệnh bài, đồng thời nâng kiếm ngăn tên thủ vệ bên cạnh, lạnh lùng nói, "Đốc tra ti phá án, tránh ra"

"Các ngươi mà cũng dám cản đường Điện hạ?", Thượng Quan Nhã nâng cao giọng nói, "Lá gan chó thật lớn, không nhìn thấy Thánh chỉ sao?!"

Hai người kẻ xướng người hoạ lập tức liền khai thông đường. Lý Dung mỉm cười, ung dung bước vào. Bùi Văn Tuyên đứng bên cạnh Lý Dung, thấp giọng hỏi, "Cô tìm đâu ra hai bảo bối sống này vậy?"

Lý Dung liếc nhìn Bùi Văn Tuyên cười đáp, "Có phải còn dùng tốt hơn cả ngươi không?"

Bùi Văn Tuyên nhất thời nghẹn lời, bốn người mang theo mười mấy thanh niên đầy mặt mờ mịt đi thẳng đến kho chứa hồ sơ. Thủ vệ nhìn bọn họ đi vào, một người trong số đó lập tức nói, "Các ngươi thủ ở đây, ta đi tìm Tô đại nhân"

Hiện tại, quan viên có chức vụ cao nhất đang ở Hình bộ là Tô Dung Khanh, bọn họ cũng chỉ có thể đi tìm y mà thôi.

Lý Dung mang người vội vã đến kho lưu trữ, Thư lệnh sử vừa thấy Lý Dung liền mỉm cười hỏi, "Điện hạ đã tìm được Cao chủ sự ạ?"

"Đã tìm nhưng hắn ta không có ở đó"

Lý Dung cười đáp, "Song ta có nhìn Thánh chỉ lại lần nữa, dù nhìn thế nào đều chỉ thấy trên Thánh chỉ hình như có viết để ta điều tra vụ án này, những người còn lại phải toàn lực phối hợp. Bổn cung suy nghĩ hồi lâu, Đốc tra ti dường như cũng không nằm dưới trướng Hình bộ, ta muốn lấy hồ sơ, vì sao phải tuân theo quy tắc của Hình bộ? Thư lệnh sử trực tiếp đưa cho ta là được, nếu có phát sinh chuyện gì, Bổn cung hoàn toàn chịu trách nhiệm"

"Điện hạ", Thư lệnh sử cười làm lành, "Người đang khó xử hạ quan đấy ạ"

"Thư lệnh sử vẫn không muốn đưa cho Bổn cung chứ gì?", Lý Dung mỉm cười, liếc nhìn qua Bùi Văn Tuyên, "Đi!"

Bùi Văn Tuyên nghe thế liền trực tiếp xông vào bên trong.

Kiếp trước Bùi Văn Tuyên cũng làm ở Hình bộ được mấy năm nên vị trí sắp xếp của hồ sơ sổ sách cũng khá quen thuộc. Bùi Văn Tuyên vừa đi vào, Thư lệnh sử lập tức căng thẳng, hắn vội vàng ngăn cản Bùi Văn Tuyên. Tuân Xuyên thấy Thư lệnh sử đuổi theo liền dùng kiếm trực tiếp đè Thư lệnh sử trên bàn, đồng thời dùng mũi kiếm chỉ vào cổ hắn. Nàng nâng mắt quét nhìn những thị vệ xung quanh chuẩn bị động thủ, lạnh lùng quát, "Ai dám?"

"Các ngươi còn thất thần làm gì?", Lý Dung lạnh lùng nhìn mười mấy thủ hạ đang còn thất thần không dám động thủ, nàng đánh mạnh cây quạt nhỏ xuống bàn, giận dữ quát, "Các ngươi là người của Đốc tra ti, hiện tại còn cần Bổn cung ra lệnh phải làm gì sao?!"

Nghe thấy tiếng quát chói tai của Lý Dung, những thủ hạ kia cuống quýt rút kiếm ra, đứng chắn ở cửa kho.

Bùi Văn Tuyên ở trong phòng chậm rãi tìm hồ sơ, Thư lệnh sử bị Tuân Xuyên đè trên bàn, Lý Dung ngồi xuống bên cạnh, không chút để ý phe phẩy quạt. Thư lệnh sử thở hổn hển, nhỏ giọng khuyên, "Điện hạ, tuy rằng vi thần chức quan có thấp thật nhưng cũng là mệnh quan triều đình. Điện hạ hiện tại nếu muốn nhúng tay vào vụ án Tần gia vẫn nên làm việc theo quy tắc. Người ngang ngược như thế này, cho dù có là Bệ hạ cũng sẽ không tán đồng!"

"Thư lệnh sử nói đúng", Lý Dung gật đầu, dịu dàng cười nói, "Ngày mai lâm triều, Bổn cung đợi tấu chương của ngươi đó"

Lý Dung vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân. Chẳng bao lâu sau, Tô Dung Khanh đã mang người tiến vào. Vừa thấy tình cảnh hiện tại, Tô Dung Khanh liền nhíu mày hỏi, "Điện hạ, Người đây là đang làm gì?"

"Bổn cung phụng mệnh điều tra vụ án Tần gia, vị Thư lệnh sử này lại nhiều lần gây khó dễ, sau đó nổi lên tranh chấp với Bổn cung. Dưới tình thế cấp bách, Thư lệnh sử có ý đồ đánh Bổn cung, thủ hạ của ta chỉ là nóng lòng hộ chủ, khiến Tô đại nhân chê cười"

Nói rồi, Lý Dung nâng tay nói, "Tuân Xuyên, không được vô lễ"

Tuân Xuyên nghe thế liền buông Thư lệnh sử ra, Thư lệnh sử vừa được tự do, lập tức vọt về phía Tô Dung Khanh la lên, "Đại nhân! Bọn họ không có lệnh phê duyệt đã muốn lấy hồ sơ đi, ti chức cũng là tuân theo quy tắc của Hình bộ làm việc thôi. Thế nhưng Công chúa lại một mực muốn cướp những hồ sơ kia, ti chức tuyệt đối chưa từng động vào một sợi tóc của Công chúa, vẫn mong đại nhân làm chủ!"

"Ồ, vậy ý ngươi là ta nói dối?"

Khi Lý Dung nói chuyện, nàng âm thầm dùng nhẫn cắt một đường lên cánh tay, tiếp đến nàng nâng tay đưa đến trước mặt Tô Dung Khanh, vô cùng ủy khuất nói, "Tô đại nhân ngài xem, đây là do hắn làm ra. Bổn cung kim chi ngọc diệp, chẳng lẽ chỉ vì vu hãm hắn lại làm bản thân bị thương sao?"

Tô Dung Khanh nhìn đến vết thương của Lý Dung mà sửng sốt một chốc. Lý Dung khẽ chớp mắt hỏi, "Tô đại nhân, ngài nói có đúng hay không?"

Tô Dung Khanh bị Lý Dung gọi một tiếng mới hồi thần, Thư lệnh sử đứng bên cạnh vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng la lên, "Điện hạ, nơi này có nhiều người như vậy, Người sao có thể đổi trắng thay đen như thế? Người..."

"Trần đại nhân", Tô Dung Khanh rốt cuộc mở miệng, y nhàn nhạt nói, "Đừng nói nữa, ngươi bị thương rồi, trước lui xuống đi"

Nói xong, Tô Dung Khanh lấy một tấm lụa trắng từ trong tay áo ra, một tay nâng tay Lý Dung lên, một tay quấn lụa che lại vết thương, khi cột gút lại động tác vô cùng nhẹ nhàng. Y rũ mắt nhàn nhạt nói, "Thần tin Điện hạ, Điện hạ không cần đưa vết thương cho vi thần xem"

Lý Dung không ngờ Tô Dung Khanh sẽ dễ nói chuyện như vậy nên không khỏi sững sờ tại chỗ. Bùi Văn Tuyên tìm hồ sơ xong, cao hứng quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh Tô Dung Khanh tự mình băng bó vết thương cho Lý Dung mà nàng lại đang ngơ ngác nhìn y.

Trái tim Bùi Văn Tuyên đột nhiên như bị đâm một nhát, nhất thời có chút cứng đờ.

Sau khi băng bó xong, Tô Dung Khanh thấp giọng nói, "Thượng thư bình thường không ở Hình bộ, hằng ngày Hình bộ đều do thần làm chủ. Nếu Điện hạ có phiền phức gì, có thể trực tiếp tới tìm vi thần, không cần khó xử hạ nhân"

"Uhm"

Lý Dung thấy Tô Dung Khanh nói chuyện bình tĩnh, cảm xúc nhất thời cũng hòa hoãn lại. Bùi Văn Tuyên cầm hồ sơ đi đến phía sau Lý Dung, thấp giọng nói, "Điện hạ, tìm được hồ sơ rồi"

"Nếu tìm được rồi", giọng Tô Dung Khanh nhàn nhạt, "Vậy để vi thần tiễn Điện hạ ra ngoài"

"Nhiều người thế này", Bùi Văn Tuyên mỉm cười nói, "Không dám phiền Tô đại nhân tiễn. Đả ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của Hình bộ, mong Tô đại nhân thứ lỗi"

Tô Dung Khanh nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy liền nâng mắt nhìn hắn, "Điện hạ là ti chủ của Đốc sát ti, chuyện này theo lý không vấn đề nhưng không biết Bùi đại nhân hôm nay lấy thân phận gì xông vào Hình bộ như thế?"

"Điện hạ vừa bước vào triều, có rất nhiều chuyện còn cần người chỉ điểm mà tại hạ lại là trượng phu của Điện hạ, được sự gửi gắm của Người đến đây giúp đỡ Điện hạ, không thể sao?"

Tô Dung Khanh lạnh lùng nhìn Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên im lặng đứng tại chỗ. Một lát sau, Tô Dung Khanh nhàn nhạt nói, "Bùi đại nhân nếu cảm thấy không sao, vậy ngày mai lâm triều chờ xem Bệ hạ nói thế nào"

"Xin chờ Tô đại nhân!"

Bùi Văn Tuyên chắp tay hành lễ, quay đầu nói với Lý Dung, "Điện hạ, chúng ta đi thôi"

"Vậy...", Lý Dung đang định chào Tô Dung Khanh đã bị Bùi Văn Tuyên vội vã kéo đi. Lý Dung còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị hắn lôi thẳng ra ngoài.

Một đám người bị bọn họ bỏ lại có chút mờ mịt đứng đó, Thượng Quan Nhã xoay tròn mắt nhìn xung quanh một vòng.

Tuân Xuyên thu kiếm, đi đến bên cạnh Thượng Quan Nhã, nhàn nhạt nói, "Đừng nhìn nữa, đi thôi"

Nói xong, nàng liền mang theo nhóm thủ hạ ra ngoài. Thượng Quan Nhã mỉm cười hành lễ với Tô Dung Khanh xong liền đuổi theo Lý Dung.

Bùi Văn Tuyên lôi kéo Lý Dung ra cửa, lúc này nàng rốt cuộc mở miệng, dở khóc dở cười hỏi, "Ngươi làm sao vậy, Tô Dung Khanh nói muốn cáo trạng ngươi ngươi liền tức giận thành bộ dáng này? Được rồi, ngươi đừng kéo ta nữa, còn có người đuổi theo ở phía sau đó"

Bùi Văn Tuyên nghe thế mới dừng lại, sắc mặt không tốt lắm. Hắn xoay người lại hỏi, "Tay của cô không sao chứ?"

"Có thể có sao?"

Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên nâng tay mình lên cẩn thận nghiêm túc mà quan sát, không khỏi bật cười nói, "Ban nãy ta tự dùng nhẫn cắt một đường nhỏ thôi, cũng không phải chuyện to tát"

Bùi Văn Tuyên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mảnh lụa trắng trên tay Lý Dung. Thượng Quan Nhã và Tuân Xuyên mang người ra đến, Thượng Quan Nhã cười nói, "Điện hạ, hồ sơ đã tới tay, cũng xem như đại công cáo thành"

"Đúng vậy, hiện tại muội muốn đi đâu?"

"Ta phải trở về"

Thượng Quan Nhã nghĩ chốt lát lại nói, "Chi bằng Điện hạ tiễn ta một đoạn?"

"Được thôi"

Lý Dung biết Thượng Quan Nhã có chuyện muốn nói, nàng quay sang nói với Tuân Xuyên, "Ngươi mang bọn họ về phủ Công chúa trước đi, chốc nữa ta sẽ về sau"

Tuân Xuyên nâng tay hành lễ, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên mang theo Thượng Quan Nhã lên xe ngựa. Sau khi ba người ngồi xuống, Thượng Quan Nhã nói, "Đưa ta đến trà lâu Tụ Hiền, lát nữa ta sẽ từ đó trở về"

"Muội diễn kịch cũng chất thật"

Thượng Quan Nhã cười cười, trầm mặc không đáp.

Bùi Văn Tuyên không quan tâm hai cô nương bên cạnh đang nói gì, hắn kéo tay Lý Dung đến gần, thật cẩn thận tháo mảnh lụa trắng của Tô Dung Khanh ra rồi ném sang một bên. Bùi Văn Tuyên quan sát thật kĩ vết thương của Lý Dung, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại mới lấy nước sạch và thuốc mỡ bên cạnh giúp nàng xử lý.

Thượng Quan Nhã quan sát hành động của hai người, qua hồi lâu, nàng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói, "Điện hạ, ta chỉ muốn nói ngắn gọn thế này, có thể có chút mạo muội nhưng đây đơn thuần là kiến nghị"

"Muội nói đi"

"Theo như những gì Điện hạ nói hôm nay, thật ra Điện hạ cũng đang tìm kiếm một người thích hợp cho sau này, nếu thế sao không chọn Tô Dung Khanh?"

Nghe được những lời trên, động tác Bùi Văn Tuyên chợt khựng lại. Lý Dung nhướng mày, nghe Thượng Quan Nhã phân tích nói, "Ta đã thấy được thần sắc của Tô đại nhân hôm nay, ngài ấy tựa hồ cũng không phải hoàn toàn vô tình với Điện hạ. Nếu hiện tại Điện hạ có thể giành lấy Tô đại nhân về phía mình, sau này làm việc sẽ thuận tiện rất nhiều"

"Ngươi nói vậy là có ý gì?", Bùi Văn Tuyên lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã như xin lỗi cười cười, chậm rãi nói, "Mạo phạm Bùi đại nhân rồi, hôm nay ta đã nghe Công chúa nói về tính toán sau này của nhị vị cho nên liền đưa ra kiến nghị. Nếu Điện hạ đã có ý định kia, Tô đại nhân bất luận là nhân phẩm, tài mạo, gia thế hay địa vị đều vô cùng xứng đôi với Điện hạ. Đã vậy tại sao Điện hạ không nhân việc này liền ra tay, trước ổn định Tô đại nhân, tranh thủ lập trường của ngài ấy giúp việc thành lập Đốc tra ti càng thuận lợi, lại giải quyết hôn sự sau này của Điện hạ, để tránh lúc nhị vị hòa li, thanh niên tài tuấn phù hợp đều đã kết hôn, sẽ chỉ còn lại tiếc nuối. Nhất tiễn song điêu, tại hạ cho rằng, kiến nghị này vô cùng thích hợp"

"Chuyện muội nói ta cũng đang suy xét", Lý Dung từ tốn nói, "Chỉ là ta chưa xác định được suy nghĩ của mình về Tô đại nhân..."

"Chưa xác định nhưng đã có chút hảo cảm, cảm tình vốn là thứ cần bồi dưỡng", Thượng Quan Nhã suy tư nói, "Chỉ cần Điện hạ không ngại, không bằng để ta an bài giúp Người?"

"Ngươi muốn an bài cái gì?", Bùi Văn Tuyên nói thẳng, "Hôn sự của Điện hạ không nên dính dáng đến những vấn đề khác"

"Nếu đơn thuần là vì quyền thế mà hy sinh cảm tình, vậy đương nhiên là không nên", Thượng Quan Nhã cười nói, "Nhưng nếu Điện hạ bản thân cũng đã có ý, đây chẳng phải là thuận nước đẩy thuyền, dệt hoa trên gấm sao? Bùi đại nhân, ngài và ta đều là bằng hữu của Điện hạ, đương nhiên đều suy nghĩ cho Người"

"Hay là...", Thượng Quan Nhã cười như không cười hỏi, "Bùi đại nhân có suy nghĩ khác?"

Bùi Văn Tuyên không đáp, hắn nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhã, lúc này xe ngựa đã đến trước cửa trà lâu, xa phu ở bên ngoài cung kính nói, "Điện hạ, đã đến trà lâu Tụ Hiền ạ"

"Aiya, nhanh thật", Thượng Quan Nhã đứng dậy, chắp tay hướng hai người nói, "Tại hạ đi trước, nếu Điện hạ suy nghĩ kĩ có thể báo một tiếng, tại hạ sẽ an bài thỏa đáng"

Nói xong, Thượng Quan Nhã xốc mành, bước xuống xe.

Sau khi nàng rời khỏi, xe ngựa lần nữa khởi hành. Bùi Văn Tuyên bôi thuốc mỡ cho Lý Dung xong liền băng lại giúp nàng, hắn thấp giọng hỏi, "Mấy lời của nàng ấy, cô thấy sao?"

"À", Lý Dung suy tư đáp, "Thật ra cũng không tồi, còn ngươi, ngươi thấy sao?"

"Điện hạ", Bùi Văn Tuyên nâng mắt nói, "Người và ta vì quyền thế mà thành thân, sau khi chúng ta hòa li, ta vẫn hy vọng Điện hạ có thể tìm được một người mình thích, không cần dính dáng đến những thứ tạp nham lung tung kia. Nếu hôm nay Điện hạ vì quyền thế kết giao với Tô Dung Khanh vậy có khác gì chuyện của ta và Người?"

"Chuyện này đương nhiên không giống", Lý Dung mỉm cười, "Ta đương nhiên phải chờ đến lúc xác định bản thân thích y mới có thể ở bên y chứ!"

"Vậy tại sao Điện hạ không đợi đến khi xác định rõ việc này?"

Bùi Văn Tuyên hỏi vô cùng nghiêm túc, Lý Dung suy tư đáp, "Vậy ta phải xác định thế nào?"

Bùi Văn Tuyên bị nàng hỏi lại liền sửng sốt, Lý Dung chậm rãi nói tiếp, "Ngươi nói với ta rằng, hiện tại Tô Dung Khanh không giống với kiếp trước, nếu ta không tiếp xúc với y làm sao biết được ta có thích y hay không?"

"Hơn nữa", Lý Dung mỉm cười, "A Nhã nói cũng không sai, chuyện này chính là thuận nước đẩy thuyền, dệt hoa trên gấm. Văn Tuyên, ta biết con người ngươi xem trọng cảm tình, không chấp nhận việc lẫn tạp chất bên trong nhưng có rất nhiều chuyện không nhất định phải phân rõ ràng như vậy. Ta không thể mỗi lần đều gây xung đột với Hình bộ, dù sao cũng cần có người bên trong hòa giải"

"Ta sẽ nói giúp Điện hạ", Bùi Văn Tuyên lập tức đáp, "Nếu Điện hạ cảm thấy không tiện làm việc ở Hình bộ, ta còn có biện pháp khác, ta giúp Điện hạ..."

"Vì sao không thể là Tô Dung Khanh?", Lý Dung nhíu mày nhìn Bùi Văn Tuyên, "Không phải chính ngươi nói với ta nên cùng y thử một lần sao?"

Bùi Văn Tuyên bị hỏi đến nghẹn lời, nhìn biểu tình nghiêm túc mang theo một chút khó hiểu của Lý Dung, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, trong lòng hắn đột nhiên trào dâng một nỗi chua xót không thể diễn tả thành lời. Bùi Văn Tuyên cứ thế lẳng lặng nhìn Lý Dung, một câu cũng không nói.

Lý Dung hòa hoãn một chốc lại chậm rãi nói, "Văn Tuyên, ta biết ngươi luôn có địch ý với Tô Dung Khanh, nhưng ngươi không phải là một người quen hành xử theo cảm tính. Vậy ngươi có thể cho ta một lý do không?"

Bùi Văn Tuyên dần bình tĩnh lại, hắn nhìn ánh mắt mang theo dò hỏi của Lý Dung, rất lâu sau đó, hắn rũ mắt đáp, "Điện hạ nói đúng, là ta hành xử theo cảm tính. Hôm nay cùng y tranh chấp vốn có chút tức giận, sau lại nghe Thượng Quan Nhã nói như vậy dẫn đến trong lòng không thoải mái. Điện hạ không cần để ý"

Lý Dung nghe thế liền cười nói, "Sao ngươi có thể giống đứa trẻ thế nhỉ? Càng sống càng hồi xuân"

"Con người càng già sẽ càng giống trẻ con", Bùi Văn Tuyên rũ mắt cười khổ, nhanh chóng thay đổi đề tài, "Điện hạ hôm nay vì một tên Thư lệnh sử mà làm bị thương chính mình. Chuyện không thỏa đáng như vậy, sau này đừng làm nữa"

"Ta biết rồi", Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên cằn nhằn như mấy bà lão, huơ tay nói, "Cũng không phải chuyện gì lớn. Mấy câu kim chi ngọc diệp gì đó chỉ là nói cho người khác nghe, không đều là con người sao? Chỉ rạch một đường nhỏ thôi, ngươi băng bó như vậy có chút thái quá đấy"

"Điện hạ vẫn nên quý trọng ngọc thể"

Trong lời nói Bùi Văn Tuyên có chút mỏi mệt, Lý Dung nghe xong, quay sang nhìn Bùi Văn Tuyên, nàng nghĩ một chút liền tiến đến gần. Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, Lý Dung có chút quan tâm hỏi, "Bùi Văn Tuyên, có phải ngươi có tâm sự không?"

"Không có", Bùi Văn Tuyên cười khổ, "Chỉ là nghĩ đến ngày mai trên triều, Tô Dung Khanh khẳng định sẽ cáo trạng ta"

"Chuyện này ngươi đừng lo lắng", Lý Dung nâng tay khẽ vỗ vai hắn, "Ngày mai Phụ hoàng nhiều lắm sẽ trừ bổng lộc của ngươi làm vẻ mà thôi. Ngoài miệng ông ấy nói trừ bao nhiêu, trở về ta sẽ bù đắp cho ngươi bấy nhiêu. Sau này nếu ta thành với Tô Dung Khanh, ta sẽ bảo y bù đắp cho ngươi gấp mười lần"

"Cảm ơn", Bùi Văn Tuyên đạm nhạt nói, "Chỉ là việc nhỏ, vi thần sẽ không để trong lòng"

Lý Dung thấy sắc mặt Bùi Văn Tuyên vẫn không có chút cải thiện, nàng sờ sờ mũi, im lặng không nói nữa.

Nàng quay đầu đi nói, "Đưa hồ sơ của Tần gia cho ta"

Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, đưa hồ sơ cho Lý Dung. Lý Dung mở hồ sơ ra, ngồi trong xe ngựa im lặng xem.

Hồ sơ bao gồm ba phần, phần thứ nhất ghi lại toàn bộ ngọn nguồn của vụ án Tần gia; phần thứ hai là những văn kiện được phê duyệt và báo cáo cụ thể về việc điều tra cùng quan viên liên quan; phần thứ ba là ghi chép tất cả khẩu cung của nhân chứng cùng với chứng cứ.

Khẩu cung và chứng cứ được đặt ở nơi khác, Lý Dung đại khái không thể một sớm một chiều mà lấy được, nàng liền nhìn kỹ toàn bộ hành trình của án kiện.

Theo ghi chép, vụ án này do một Giám sát Ngự sử tên Ôn Bình của Ngự sử đài phát hiện. Ôn Bình nhận được một phong thư tố cáo, nói rằng tại nơi Nhung quốc khai chiến với Đại Hạ, chính là huyện Hoàng Bình mà Tần gia trấn thủ với 3000 quân lính. Khi quân địch dùng 3000 quân đến xâm phạm, Tần gia chịu sự sai khiến của Dương Liệt giả vờ chiến bại, bỏ thành chạy trốn.

Sau khi Ôn Bình nhận được tin liền đến tìm ghi chép về trận chiến này ở Binh bộ. Quân trấn giữ quả thật 3000, quân địch 3000, cuối cùng lại thất bại bỏ thành. Theo lẽ thường, quân công thành phải nhiều hơn quân trông giữ mới có phần thắng, trong tình huống quân lực bằng nhau, thông thường không thể có sai lầm này xảy ra. Vì thế Ôn Bình phát hiện ra điều dị thường, viết tấu chương trình lên cho Hình Bộ, yêu cầu Hình bộ lập án.

Chủ sự Hình bộ Thôi Thư Vân phụ trách vụ án, ông tìm được Phó quan La Quyện lúc trước tham dự cuộc chiến này. La Quyện thú nhận trước đây quả thật có chuyện thắng lại chọn bỏ thành, vì thế Thôi Thư Vân căn cứ khẩu cung, nhật ký hành quân ở Binh Bộ cùng thư tố giác trình lên, xin lệnh niêm phong Tần phủ và bắt giữ quan viên có liên quan. Vào ngày Tần phủ bị niêm phong, họ lục soát được thư từ mà Dương Liệt gửi cho Tần gia gia chủ Tần Lãng, nhắc đến việc nếu Tần gia giả vờ thất bại liền cho Tần gia một ngàn lượng hoàng kim. Sau này lại phát hiện được bên trong hầm Tần phủ có một ngàn lượng hoàng kim.

Tiếp đến, Tần Lãng thẳng thắn thú nhận, nói bản thân nhận đút lót của Dương Liệt, ra lệnh nhi tử Tần Phong bỏ huyện Hoàng Bình, giả vờ bỏ chạy.

Vì thế vụ án này được định ra.

Lý Dung cẩn thận nhìn bản sao chép bức thư của Dương Liệt, khẩu cung của từng người Tần gia cùng nhật ký hành quân của Binh bộ. Sau khi nhìn một lát, nàng bật cười nói, "Bọn họ cũng hao tốn sức lực thật, một ngàn lượng hoàng kim mua cả Tần phủ, mức giá này không khỏi có chút quá thấp"

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nhắc tới chính sự liền bình ổn lại cảm xúc, hắn ngẩng đầu lên, cầm hồ sơ từ tay Lý Dung, giống nàng xem qua một lượt, sau đó mới chậm rãi nói, "Vụ án này ước chừng có ba điểm phải giải quyết"

"Đầu tiên, phải tìm được người viết lá thư kia là ai, sau đó phải tìm được La Quyện", Lý Dung lên tiếng, "Lời khai của La Quyện khẳng định là giả, chúng ta phải tìm thêm vài người lúc trước từng tham chiến"

"Tiếp theo là thư tín của Dương Liệt", Bùi Văn Tuyên nói, "Cần phải mang đến phân rõ thật giả"

"Cuối cùng là một ngàn lượng hoàng kim kia", Lý Dung suy tư nói, "Phải tìm ra được nhóm người niêm phong Tần phủ lúc đó vì chỉ có bọn họ mới biết cách mang một ngàn lượng kia vào phủ"

"Ngày mai ta sẽ bảo Tuân Xuyên đi tìm La Quyện và những binh lính cũ từng tham chiến để đối chiếu khẩu cung của họ với khẩu cung của vụ án năm đó. Về thư tín của Dương Liệt và điều tra người Tần phủ..."

Lý Dung do dự, Bùi Văn Tuyên thầm nghĩ không ổn, đang muốn nói chuyện đã nghe Lý Dung lên tiếng, "Nếu Tô Dung Khanh có thể mở lời thì quá tốt rồi"

Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn xụ mặt xuống, sau hồi lâu mới nói, "Nếu Tô Dung Khanh không chịu thì sao?"

Tô Dung Khanh nếu không mở lời, bọn họ muốn lấy được những chứng cứ như thư tín của Dương Liệt, chỉ sợ phải khá tốn công. Đến nỗi điều tra người của Tần phủ, e rằng lại càng khó hơn.

Dù sao thư tín còn có thể thông qua tầng tầng sức ép miễn cưỡng lấy được, nhưng điều tra người Tần phủ, một câu đã quên liền coi như xong. . truyện đam mỹ

Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên hỏi chỉ đáp, "Nếu Tô Dung Khanh không chịu mở lời e rằng phải chuẩn bị cho mọi tình huống. Một mặt xem xem ở Hình bộ có những ai thích hợp có thể thu vào dưới trướng hay không, một mặt phải đi theo trình tự chính quy, ai không đưa ta chứng cứ ta liền gây phiền phức cho hắn, cho đến khi chịu đưa mới thôi"

Nhưng nếu thế bọn họ phải hao phí thời gian của mình, đây là hạ hạ sách.

Bùi Văn Tuyên lên tiếng, "Vậy cứ làm thế đi"

Hai người về đến phủ, sau khi xuống xe, Lý Dung quay sang nói với người hầu bên cạnh, "Báo cho Thượng Quan tiểu thư, nói nàng muốn an bài thế nào liền an bài thế nấy. Càng nhanh càng tốt!"

Hạ nhân ngẩn người, sau đó mới đáp một tiếng lui xuống.

Bùi Văn Tuyên nghe thế liền hỏi, "Điện hạ còn tính toán gì khác sao?"

"Ta phải đi xem mười mấy người kia, ngươi thì sao?"

"Vi thần còn có công vụ, phải về công sở trước"

Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói thế, nghĩ rằng hắn bồi mình cả một ngày công việc hẳn chồng chất không ít. Nàng bật cười nói, "Hôm nay làm chậm trễ ngươi, quên mất ngươi còn có việc của mình. Sau này ta sẽ tự lo liệu, miễn cho ngươi đêm hôm khuya khoắc còn phải đi làm việc"

"Chuyện của Điện hạ cũng chính là chuyện của ta. Là ta muốn bồi Điện hạ"

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung muốn tự mình lo liệu, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn hít sâu một hơi, hành lễ nói, "Ta đi trước"

Nói xong, Bùi Văn Tuyên xoay người rời đi, nhưng chưa đi được vài bước, hắn đã nghe Lý Dung từ phía sau nói vọng theo, "Chỉ cần làm những việc cần làm là được rồi. Ngày mai ta sẽ bảo Xuyên nhi nói với trưởng quan của ngươi, ngươi đừng ngoan cố"

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói thế trong lòng vừa chua xót vừa có chút vui vẻ. Hắn thấp giọng nói, "Cô cũng đừng thức quá khuya, nhớ ngủ sớm"

"Biết rồi, ngươi đi đi"

Bùi Văn Tuyên đi công sở, Lý Dung tiến vào phủ Công chúa liền thấy Tuân Xuyên mang theo một nhóm người đứng trong viện. Lý Dung nhìn lướt qua bọn họ, sau một chốc, nàng mỉm cười ngồi vào vị trí, nâng chén trà chậm rãi nói, "Lệnh điều động các ngươi chắc hẳn đã nhận được?"

Không ai dám đáp lời. Lý Dung từ tốn lên tiếng, "Các ngươi xuất thân hàn tộc, trong quân doanh chức phận vẫn luôn nửa vời, rõ ràng bản lĩnh không nhỏ nhưng lại không thể thăng quan, trong lòng không cảm thấy ủy khuất sao?"

Vài người quay sang nhìn nhau, Lý Dung lần lượt gọi tên của từng người, sau đó nói, "Tất cả các ngươi ta đều nhớ rõ, sau này lưu tại Đốc tra ti cố mà làm việc cho tốt, Bổn cung sẽ không bạc đãi các ngươi. Ta biết các ngươi đều sợ phiền phức, nhưng Bổn cung nói thẳng, từ ngày các ngươi bước vào Đốc tra ti, các ngươi chính là người của Đốc tra ti. Dù cho các ngươi không tìm phiền phức, phiền phức cũng sẽ đến tìm các ngươi"

"Nếu các ngươi làm tốt, Bổn cung sẽ tặng các ngươi thang Thanh Vân*", Lý Dung chợt lạnh mặt xuống, "Nhưng nếu các ngươi làm không tốt, không cần Bổn cung động thủ, các ngươi cũng không còn mạng trở về, các ngươi sớm đã không có đường lui, biết chưa?!"

(*thang lên núi cao, ý chỉ nâng đỡ)

Nhóm người nghe những lời này của Lý Dung lộ ra thần sắc khác nhau. Lý Dung tức giận bật cười, "Sao nào, làm chó quen rồi, Bổn cung cho các ngươi cơ hội làm người, các ngươi không muốn?"

"Hết thảy nguyện nghe theo sự sai phái của Điện hạ", có người nọ lanh lợi phản ứng đầu tiên, gã hiểu những gì Lý Dung nói không sai, cuống quýt quỳ xuống, "Ngày sau ti chức sống là người của Đốc tra ti, chết là quỷ của Đốc tra ti, nguyện trung thành với Điện hạ, tuyệt không hai lòng!"

"Rất tốt", Lý Dung đứng dậy, chỉ vào Tuân Xuyên đứng bên cạnh nói, "Ngày sau y chính là trưởng quan của các ngươi, tên Tuân Xuyên. Về phần ngươi", Lý Dung quay đầu lại, nhìn chăm chú vào người đầu tiên quỳ xuống, "Ngươi tên Điền Sinh đúng không? Sau này ngươi chính là phó quan. Ngày mai những người còn lại đi tìm những người khác thuộc Đốc tra ti trên danh sách đến, chia thành mười hai tiểu đội, mỗi người mang một đội, báo cáo cho Điền Sinh việc mà bản thân làm tốt. Sau này viết sổ con, trình bày cụ thể sắp xếp của các ngươi, Tuân Xuyên sẽ giao nó cho ta"

Lý Dung phân phó xong, có chút mệt mỏi, nàng ngáp một cái nói, "Được rồi, Bổn cung đi nghỉ ngơi trước, các ngươi trở về nhớ cẩn thận"

Lý Dung nói xong liền rời đi trong một tràng tiếng cung tiễn.

Nàng tự về phòng, xem xét thật kĩ hồ sơ khẩu cung của Tần gia. Nàng vốn định chờ Bùi Văn Tuyên, không ngờ chờ đến tận đêm khuya, hắn vẫn chưa trở về. Nàng không gắng gượng thêm được nữa đành đi rửa mặt, trèo lên giường.

Ngã người xuống giường, nàng thoáng có chút tinh thần, liền nghĩ chi bằng chờ thêm chút nữa, Bùi Văn Tuyên cũng bồi nàng vất vả một ngày, nàng một mình ngủ đến no say, tên lòng dạ hẹp hòi kia trở về thấy được, không chừng lại cảm thấy không công bằng, sẽ tức giận.

Lý Dung nghĩ thế liền tùy ý lấy một quyển sách đặt trên đầu giường ra, mê mang mà xem. Xem được một chốc, nàng rốt cuộc không chịu được nữa, bất tri bất giác đã ngã xuống ngủ.

Bùi Văn Tuyên lo xong chuyện của bản thân liền đội sương khuya hồi phủ. Vừa đặt chân vào phủ, hạ nhân liền tiến lên tiếp đón, bưng cho hắn một chén canh lê, cười nói, "Phò mã, hiện tại trời thu khô nóng, Điện hạ chuẩn bị canh lê cho ngài, ngài uống canh giải nhiệt ạ"

Bùi Văn Tuyên có chút ngẩn người, đây quả thật là thói quen của Lý Dung. Hắn đáp một tiếng, bưng chén canh uống khoảng nửa chén xong liền đi hồ tắm. Tắm rửa xong, hắn mới về phòng. Vừa đi đến cửa hắn đã thấy trong phòng đèn đuốc còn sáng trưng, hắn khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi Tịnh Lan đứng bên cạnh, "Điện hạ còn chưa ngủ sao?"

"Điện hạ bảo Phò mã hôm nay vất vả, Người muốn chờ Phò mã về"

"Sao các ngươi không ngăn nàng?", Bùi Văn Tuyên trái tim thoáng rung động, rũ mắt thấp giọng nói, "Sau này không thể để nàng tùy hứng như vậy nữa"

"Phò mã trước đi nghỉ ngơi đi ạ", Tịnh Lan mỉm cười khuyên, "Sau này chúng thần nhất định sẽ khuyên can Người"

Bùi Văn Tuyên biết Tịnh Lan chỉ đang an ủi mình, với tính tình của Lý Dung, đừng nói Tịnh Lan hay Tịnh Mai, ngay cả hắn cũng ngăn không được.

Hắn có chút bất đắc dĩ đẩy cửa bước vào phòng, đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy Lý Dung nằm trên giường, không biết vẫn còn thức hay đã ngủ.

Động tác của Bùi Văn Tuyên khẽ khựng lại, một lát sau, hắn nhẹ nhàng đi đến đứng cạnh đầu giường.

Lý Dung xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên giường, nhìn cũng biết không phải bình thường đi ngủ vì tư thế ngủ của nàng luôn luôn quy củ, không phải là bộ dáng này. Dưới mặt nàng còn đè một quyển sách, rõ ràng là trong lúc xem sách thì thiếp đi.

Trời đã vào thu, nàng như cũ chỉ mặc một lớp áo mỏng, vài sợi tóc che khuất gương mặt nàng. Tóc đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn, càng như thể tóc đen tựa lụa, da trắng hơn tuyết.

Bùi Văn Tuyên lẳng lặng quan sát cô nương chờ hắn về đến ngủ quên trước mắt, cảm thấy bản thân chẳng khác gì một con thuyền lênh đênh trên biển cả rốt cuộc tìm được bến bờ, khẽ khàng cập bến.

Hắn có chút lưu luyến sự ôn nhu cùng yên ắng vào lúc này, hắn ngồi xuống mép giường, im lặng nhìn chăm chú vào Lý Dung. Bùi Văn Tuyên không nhúc nhích cứ thế mà nhìn nàng, hắn cảm nhận được có chút vui sướng, lại có chút mê luyến.

Hắn đột nhiên ý thức được, bất luận kiếp trước hay kiếp này, tất cả những gì bản thân khát vọng, hướng về, lưu luyến, thậm chí cảm giác gọi là "nhà", kỳ thật chính là giờ khắc này.

Trở về từ quan sở, uống một chén canh lê hầm, sau đó ngắm nhìn cô nương kiêu ngạo kia, tháo đi mọi lớp vỏ bọc, im lặng ngủ cạnh bên hắn.

Đó là thứ Lý Dung đã cho hắn, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất thế gian này.

Bùi Văn Tuyên không nhịn được vươn tay ra chạm vào mặt Lý Dung. Hắn chăm chú nhìn nàng, đột nhiên có chút không dám nghĩ đến việc, nếu ngay cả khoảnh khắc này hắn cũng không thể sở hữu được, sẽ là cảm giác gì.

Cảm nhận sự ấm áp dưới lòng bàn tay, Bùi Văn Tuyên không khỏi khàn khàn khẽ gọi, "Dung Dung"

Trong cơn mê mang, Lý Dung phát hiện ra Bùi Văn Tuyên đã trở về, nàng nỉ non nói, "Uhm? Bùi Văn Tuyên? Ngươi về rồi?"

Bùi Văn Tuyên nghe thấy giọng nàng, không nhịn được bật cười.

Hắn đứng dậy nhẹ nhàng ôm nàng vào một góc bên trong, ôn nhu nói, "Ta về rồi, sau này đừng chờ ta nữa, hửm?"

Lý Dung bị hành động của hắn làm thanh tỉnh vài phần, nàng khẽ hất đầu nói, "Không phải vì sợ ngươi nhỏ mọn rồi tức giận sao?"

"Ta nơi nào lại dễ tức giận như vậy?"

Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười đáp, "Cô đừng có mà nói oan ta"

"Ngươi thật sự nhỏ mọn", Lý Dung đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt nói, "Tắt nến đi"

Bùi Văn Tuyên bất đắc dĩ đứng dậy, sau khi tắt nến liền leo lên giường ngủ.

Hắn nhìn hình bóng Lý Dung, nàng dường như đã ngủ, mà hắn lại cứ như cũ lẳng lặng nhìn nàng. Sau hồi lâu hắn không nhịn được nhấp môi cười.

Nhưng ý cười vừa hé mở, hắn lại cảm thấy có vài phần kinh hãi.

Hắn bối rối quay lưng về phía Lý Dung, không dám tiếp tục nhìn nàng.

Hắn đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Vì sao hắn mỉm cười? Vì sao hắn cao hứng? Vì sao hắn tức giận? Vì sao hắn sợ hãi?

"Bùi Văn Tuyên", Lý Dung ngủ được một lúc, tựa như từ trong mộng nhớ đến một chuyện muốn nói với Bùi Văn Tuyên, nàng quay người sang, bọn họ cách nhau cực gần, đầu Lý Dung chạm vào lưng Bùi Văn Tuyên. Lý Dung ngủ mơ màng, dựa vào Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, "Sau này đừng cứ nhìn thấy Tô Dung Khanh liền tức giận. Ngươi một mặt khuyên ta cùng y thử một lần, một mặt lại luôn tức giận, khiến ta rất khó xử nha"

Bùi Văn Tuyên ngơ ngác không đáp lời, chỉ cảm nhận sự kề cận của đối phương. Có một khoảnh khắc, hắn suýt chút nữa buột miệng thốt ra câu...


Vậy đừng thử nữa!


Cứ xem như hắn nói bừa, hắn hối hận rồi.


∆ Góc tám nhảm ∆


Anh hối hận rồi nha, thấy đọc văn của chị Bạch toàn là nam chính sống trong ăn năn hối hận, mà sao mình thích thế nhỉ, haha, BT thật

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK