• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi Hoa Vương, Trình Tử Y tới thẳng Trình thị. Dù chỉ mới về nước nhưng chiếc ghế giám đốc của Trình thị bị cô ta nắm gọn.

Trình Tử Y tức giận đập tay lên bàn, đưa ánh mắt tức giận nhìn thư kí.

- " Anh mau điều tra Vương Vũ Thần cho tôi, dạo này anh ta làm gì... Các kế hoạch gần nhất đều phải báo lại hết cho tôi."

Thư kí ấp úng. Quả thật, điều tra tung tích của Vương Vũ Thần là chuyện rất khó. Anh được xem là một nhân vật lớn cho nên mọi hành tung đều bị giấu rất kĩ, những chuyện anh muốn công khai thì tuyệt nhiên sẽ nổi lên rần rần, còn những chuyện anh muốn giấu thì sẽ nhanh chóng tan đi như không khí...

Không thấy thư kí trả lời, Trình Tử Y quát lên.

- " Sao?... anh không làm được sao?.... Trình thị trả lương cho anh để anh trả lời tôi như vậy sao?."

Ngay lúc này Trình Trung từ ngoài đi vào.

- " Y Y, sao vậy?... Ai to gan mà dám làm con gái cưng của ta tức giận vậy?."

Vừa nói ông ta vừa ra hiệu cho thư kí đi ra ngoài.

Trình Tử Y liền tỏ vẻ ấm ức đi tới nũng nịu ôm lấy tay Trình Trung.

- " Ba... ba phải làm chủ giúp con."

Trình Trung yêu chiều mỉm cười.

- " Có chuyện gì con cứ nói cho ta biết, ta tuyệt đối không cho con phải chịu thiệt thòi."

Trình Tử Y được đà lấn tới, đôi mắt nhanh chóng ngấn lệ.

- " Ba,... Vũ Thần nói... anh ấy sắp kết hôn... là thật sao?."



Trình Trung nghe con gái nhắc tới việc này liền cau mày, giọng nói mang hàm ý trách móc.

- " Con lại bận lòng vì chuyện của thằng nhóc đó. Ba đã bảo con phải quên nó đi rồi cơ mà."

Trình Tử Y khóc nức.

- " Ba... con không làm được... con không quên Vũ Thần được... Ba năm nay ở nước ngoài, ngày nào con cũng nhớ anh ấy, đêm nào cũng nằm mơ được sống hạnh phúc cùng Vũ Thần."

Trình Trung giữ lấy vai cô.

- " Y Y, con hà tất phải như vậy.... con xem, thằng nhóc đó đâu quan tâm tới con..."

Trình Tử Y nghe xong liền cảm thấy không thể tiếp tục dùng nước mắt để thuyết phục Trình Trung ủng hộ mình.

Cô ta giở giọng tủi thân nói.

- " Thì ra chuyện Vũ Thần sắp kết hôn là thật.... nhưng con không quan tâm... kết hôn cũng có thể li hôn.. Con sẽ cho anh ấy thấy con mới chính là người phù hợp với anh ấy nhất."

......................

Sáng hôm sau.

Tư Hạ xách chiếc vali to đùng ra đặt ngay giữa nhà, một tay vẫn giữ điện thoại.

- " Đúng vậy, mình đang dọn đồ...".

- " Để mình qua dọn giúp cậu!."



- " Không cần đâu, mình dọn xong rồi."

- " Mấy giờ cậu bay?."

- " 10h."

......................

Ở nhà Vương Vũ Thần.

Hôm nay Vương Vũ Thần nghỉ ở nhà, mặc một bộ đồ màu đen thoải mái. Anh không vuốt tóc mà để rũ xuống trông hiền ra vài phần.

Dọn xong hành lí Vương Vũ Thần gọi cho Châu Dương.

- " Alo, phiền cậu đặt lại vé máy bay giúp tôi."

- " Cho tôi vé cùng chuyến với cô ấy."

Châu Dương ấp úng.

- " Nhưng... Vương tổng, Cô Từ mua vé hạng phổ thông.... liệu anh có... chịu được không?."

- " Hay là để tôi đổi vé cô Từ lên cùng hạng với anh... hoặc là hai người có thể di chuyển bằng phi cơ riêng. Hay là để tôi đi cùng cậu,... để cậu đi một mình tôi không an tâm chút nào."

- " Không cần đâu, tôi nghĩ không nên làm cuộc sống của cô ấy bị đảo lộn... Cậu cứ làm như lời tôi nói...Đừng lo, tôi không sao."

Nửa tiếng sau, anh và cô ngồi yên vị trong máy bay. Vương Vũ Thần lần đầu đi máy bay hạng phổ thông nên cũng không khỏi bất ngờ. Anh diện quần tây đen, áo hoodie dài tay, đội mũ, đeo kính, diện khẩu trang... nói chung là cách li với thế giới xung quanh...

Trái ngược với anh, Từ Tư Hạ ăn mặc thoải mái, tâm trạng thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK