Trực thăng hạ cánh trên tầng thượng của Hoa Vương. Vương Vũ Thần xuống trước rồi đưa tay đỡ lấy cô, Từ Tư Hạ cũng phối hợp nắm chặt lấy tay anh làm điểm tựa. Gió từ cánh trực thăng thổi mạng làm mái tóc cô bay phấp phới, hương thơm nhẹ từ mái tóc hòa vào không khí làm trái tim anh đập nhanh hơn.
Vương Vũ Thần đứng trong phòng làm việc, chỉnh lại trang phục. Anh nhanh chóng trở về trạng thái " hoàn hảo" của một vị tổng tài.
Châu Dương nghe tin anh đã quay về liền từ ngoài chạy vào.
- " Sếp Vương, sao cậu về gấp vậy?.. Chẳng phải cậu đã lùi công việc lại 3 ngày sao?."
Vương Vũ Thần vẫn chăm chú đọc tài liệu, không ngẩng đầu lên nhìn Châu Dương nhưng khóe môi anh lại khẽ cười.
- " Tôi về sớm hơn cậu không vui sao?."
- " Ý tôi không phải vậy."
Vương Vũ Thần gấp tài liệu lại, vắt chéo chân dựa vào ghế rồi nhìn về phía thư kí.
- " Cậu tìm cho tôi một vài căn nhà... tốt một chút..."
Châu Dương khó hiểu...
- " Chẳng phải cậu có nhà rồi sao?."
Vương Vũ Thần từ từ đứng dậy đi về phía Châu Dương rồi mỉm cười vỗ vai anh.
- " Tôi muốn mua nhà cưới.... Tôi không muốn sau này cô ấy phải ở nhà thuê."
5 năm trước khi Vương Vũ Thần rời khỏi Vương gia, tuy sống xa nhà, điều kiện kinh tế cũng không phải khó khăn nhưng anh chỉ thuê nhà, làm như vậy anh sẽ cảm thấy thỏa mái hơn... chỉ là nơi này không có thứ gì đáng để anh gắn bó lâu dài...
- " Nhưng từ trước tới giờ cậu đâu thích ổn định?."
Vương Vũ Thần đưa thanh thản nhìn về phía xa.
- " Lúc trước là vì tôi cảm thấy ở đây chẳng có gì thuộc về tôi cả...."
Rồi anh lại nhìn về phía Châu Dương, ánh mắt ấy làm Châu Dương ngây ngất... thực sự cậu ta cũng còn có ánh mắt ấm áp vậy sao?.
- " Nhưng bây giờ tôi đã có cô ấy rồi."
......................
Phía Từ Tư Hạ.
Sau khi xuống khỏi trực thăng cô bắt xe lao nhanh tới bệnh viện.
Vừa gặp An Tâm cô đã rối rít.
- " Anh ấy sao rồi?."
An Tâm đưa cô tới phòng bệnh anh. Chưa kịp nghỉ mệt, Tư Hạ đã lao vào kiểm tra tình hình của Trần Vương Hạo.
- " Anh ấy bị thế này bao lâu rồi?".
An Tâm nhìn đồng hồ.
- " Hơn 1 tiếng rồi."
Cô gấp gáp lay cánh tay anh.
- " Vương Hạo, anh có nghe thấy tôi nói không?... Nếu nghe thấy thì anh cử động ngón tay đi."
Nói xong cô nhìn ngón tay anh,.. quả thực có nhúc nhích....
- " An Tâm,... Gọi Tử Du tới phòng cấp cứu giúp tớ."
Trần Vương Hạo nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
......................
2 tiếng sau.
Từ Tư Hạ lê chân ra khỏi phòng cấp cứu, cô mệt mỏi nhoài người ngồi trên ghế. Tử Du cũng đi tới ngồi xuống ngay cạnh cô.
- " May mà tình hình không quá nặng... Cảm ơn vì cậu đã về kịp."
Nói xong Tử Du quay sang nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn. Tư Hạ chỉ khẽ gật đầu.
- " Không có gì... tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một bác sĩ thôi."
Nói xong cô đứng dậy rời đi.
Khoảng 3 năm về trước, khi Tư Hạ, An Tâm và Tử Du mới tới bệnh viện này... họ gặp lại Trần Vương Hạo, anh ta là học trưởng của trường cô, hồi đó rất được nhiều nữ sinh mến mộ. Một ngày đẹp trời khi cô học cuối cấp, Trần Vương Hạo hẹn gặp riêng cô. Lúc đó ánh mắt, nụ cười anh trao cho cô thật ấm áp.
- " Tư Hạ, anh sắp tốt nghiệp rồi... Chúng ta có thể hẹn hò được không?... Em chỉ cần yêu anh thôi... mọi chuyện anh sẽ lo hết... khoảng cách sẽ không thành vấn đề đối với đôi ta... Anh thề... anh sẽ yêu em trọn đời này."
Câu nói của anh làm cô nữ sinh Từ Tư Hạ xúc động gật đầu. Sau đó vì muốn được gặp anh thường xuyên, Tư Hạ quyết định làm trái lời bố mẹ, nhất quyết theo học y...Những ngày tháng yêu đương ngọt ngào vẫn kéo dài xuyên suốt những năm cô học đại học.
Vương Vũ Thần đứng trong phòng làm việc, chỉnh lại trang phục. Anh nhanh chóng trở về trạng thái " hoàn hảo" của một vị tổng tài.
Châu Dương nghe tin anh đã quay về liền từ ngoài chạy vào.
- " Sếp Vương, sao cậu về gấp vậy?.. Chẳng phải cậu đã lùi công việc lại 3 ngày sao?."
Vương Vũ Thần vẫn chăm chú đọc tài liệu, không ngẩng đầu lên nhìn Châu Dương nhưng khóe môi anh lại khẽ cười.
- " Tôi về sớm hơn cậu không vui sao?."
- " Ý tôi không phải vậy."
Vương Vũ Thần gấp tài liệu lại, vắt chéo chân dựa vào ghế rồi nhìn về phía thư kí.
- " Cậu tìm cho tôi một vài căn nhà... tốt một chút..."
Châu Dương khó hiểu...
- " Chẳng phải cậu có nhà rồi sao?."
Vương Vũ Thần từ từ đứng dậy đi về phía Châu Dương rồi mỉm cười vỗ vai anh.
- " Tôi muốn mua nhà cưới.... Tôi không muốn sau này cô ấy phải ở nhà thuê."
5 năm trước khi Vương Vũ Thần rời khỏi Vương gia, tuy sống xa nhà, điều kiện kinh tế cũng không phải khó khăn nhưng anh chỉ thuê nhà, làm như vậy anh sẽ cảm thấy thỏa mái hơn... chỉ là nơi này không có thứ gì đáng để anh gắn bó lâu dài...
- " Nhưng từ trước tới giờ cậu đâu thích ổn định?."
Vương Vũ Thần đưa thanh thản nhìn về phía xa.
- " Lúc trước là vì tôi cảm thấy ở đây chẳng có gì thuộc về tôi cả...."
Rồi anh lại nhìn về phía Châu Dương, ánh mắt ấy làm Châu Dương ngây ngất... thực sự cậu ta cũng còn có ánh mắt ấm áp vậy sao?.
- " Nhưng bây giờ tôi đã có cô ấy rồi."
......................
Phía Từ Tư Hạ.
Sau khi xuống khỏi trực thăng cô bắt xe lao nhanh tới bệnh viện.
Vừa gặp An Tâm cô đã rối rít.
- " Anh ấy sao rồi?."
An Tâm đưa cô tới phòng bệnh anh. Chưa kịp nghỉ mệt, Tư Hạ đã lao vào kiểm tra tình hình của Trần Vương Hạo.
- " Anh ấy bị thế này bao lâu rồi?".
An Tâm nhìn đồng hồ.
- " Hơn 1 tiếng rồi."
Cô gấp gáp lay cánh tay anh.
- " Vương Hạo, anh có nghe thấy tôi nói không?... Nếu nghe thấy thì anh cử động ngón tay đi."
Nói xong cô nhìn ngón tay anh,.. quả thực có nhúc nhích....
- " An Tâm,... Gọi Tử Du tới phòng cấp cứu giúp tớ."
Trần Vương Hạo nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
......................
2 tiếng sau.
Từ Tư Hạ lê chân ra khỏi phòng cấp cứu, cô mệt mỏi nhoài người ngồi trên ghế. Tử Du cũng đi tới ngồi xuống ngay cạnh cô.
- " May mà tình hình không quá nặng... Cảm ơn vì cậu đã về kịp."
Nói xong Tử Du quay sang nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn. Tư Hạ chỉ khẽ gật đầu.
- " Không có gì... tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một bác sĩ thôi."
Nói xong cô đứng dậy rời đi.
Khoảng 3 năm về trước, khi Tư Hạ, An Tâm và Tử Du mới tới bệnh viện này... họ gặp lại Trần Vương Hạo, anh ta là học trưởng của trường cô, hồi đó rất được nhiều nữ sinh mến mộ. Một ngày đẹp trời khi cô học cuối cấp, Trần Vương Hạo hẹn gặp riêng cô. Lúc đó ánh mắt, nụ cười anh trao cho cô thật ấm áp.
- " Tư Hạ, anh sắp tốt nghiệp rồi... Chúng ta có thể hẹn hò được không?... Em chỉ cần yêu anh thôi... mọi chuyện anh sẽ lo hết... khoảng cách sẽ không thành vấn đề đối với đôi ta... Anh thề... anh sẽ yêu em trọn đời này."
Câu nói của anh làm cô nữ sinh Từ Tư Hạ xúc động gật đầu. Sau đó vì muốn được gặp anh thường xuyên, Tư Hạ quyết định làm trái lời bố mẹ, nhất quyết theo học y...Những ngày tháng yêu đương ngọt ngào vẫn kéo dài xuyên suốt những năm cô học đại học.