Bữa tiệc vừa mới bắt đầu được vài phút, Từ Tư Hạ khoác tay Vương Vũ Thần đi vào thu hút đông đảo sự chú ý...
Đang bước đi, anh dừng lại nhìn tay cô đang vịn vào áo mình lo lắng hỏi.
- " Ở đây nhiều người như vậy... em không sao chứ?... Nếu em cảm thấy không thoải mái chúng ta có thể ra về."
Tư Hạ nghe xong có chút ấm lòng, cô mỉm cười trấn an anh.
- " Không sao đâu."
Cuộc nói chuyện của anh và cô chưa kết thúc thì đã có người chen vào.
- " Ây da,...con trai út của chủ tịch cuối cũng đến rồi..."
Vương Vũ Phong và Vương Vũ Sơn cùng nhau đi tới. Tuy họ là anh em nhưng không thân thiết cho lắm, Vương Vũ Thần thấy 2 ông anh trai cũng chẳng vui vẻ gì, anh không nói gì.
Vương Vũ Sơn nhìn sang phía cô khẽ cười rồi nói bằng giọng cợt nhả.
- " Thì ra đây là em dâu sao?.... Là chìa khóa mấu chốt để chú út nhà ta có thể đàng hoàng nhận phần thừa kế đây mà.... cũng xinh đấy!."
Nói xong anh ta đưa tay về phía cô.
- " Chào hỏi nhau cái nhỉ,.. anh là..."
Không để anh ta khua môi múa mép thêm, Vương Vũ Thần trực tiếp nắm lấy tay anh ta.
- " Đây là anh hai của anh - Vương Vũ Sơn, còn người kia là anh cả - Vương Vũ Phong."
Vương Vũ Phong mang phong thái ung dung, anh gật đầu coi như chào hỏi cô, Tư Hạ cũng lịch sự cúi đầu đáp lại.
Còn Vương Vũ Sơn từ nhỏ đã chẳng ưa gì anh, suốt ngày chỉ tìm cách bắt nạt, trêu trọc Vương Vũ Thần.
Bị anh phá hỏng cuộc vui, Vương Vũ Sơn giật mạnh bàn tay, nở một nụ cười lạnh ghé sát vào tai anh.
- " Tao nói cho mày biết, cho dù mày đã làm theo ý của ông già rồi... nhưng mày cũng nên nhớ thân phận là con hoang của mình... Tao sẽ không để mày dễ dàng có được Hoa Vương đâu."
Nói xong Vương Vũ Sơn tức giận rời đi, Vương Vũ Phong cũng không nán lại lâu.
Từ Tư Hạ lặng thinh đứng đó, tuy Vương Vũ Sơn chỉ nói thầm nhưng gần như cô đã nghe được toàn bộ câu chuyện, cô lén nhìn anh... trong lòng dường như có chút đồng cảm... hơi buồn nhưng cũng hơi phẫn nộ.
Vương Vũ Thần, Vương Vũ Phong và Vương Vũ Sơn là anh em cùng cha khác mẹ. Cha anh - Lão Vương sau khi kết hôn với Hoàng Lan đã sinh ra Vũ Phong, 2 năm sau đó là Vũ Sơn... Nhưng sau một lần đi công tác Lão Vương gặp lại mối tình đầu khó quên là mẹ anh, rồi phát sinh quan hệ. Sau khi mẹ qua đời do tai nạn, anh được Lão Vương đưa về nuôi dưỡng nhưng cuộc sống của anh ở Vương gia cũng chẳng mấy yên ổn... Vậy nên anh đã tự lập từ rất sớm...
Năm 18 tuổi, Vương Vũ Thần bị Vương Vũ Sơn gọi côn đồ đuổi đánh, chẳng phải là một trò chơi tiêu khiển, anh ta thực lòng muốn lấy mạng anh.
Hiểu rõ việc này, Vương Vũ Thần chạy bạt mạng trong cơn mưa bão bùng, toàn thân trầy xước, máu chảy liên tục.
Cuối cùng anh trốn được vào một gầm cầu thang, nín thở chờ tới sáng. Hôm sau khi tỉnh dậy, toàn thân anh thâm tím sưng vù vì những vết thương, quần áo rách tả tơi, đầu tóc bết bát, khuôn mặt lấm lem tái nhợt không còn sức sống.
Vương Vũ Thần cắn răng bò dậy mò ra dựa vào tường tìm chút hơi ấm. Anh nhắm mắt mệt nhoài, tự cười cuộc đời của chính mình.
- " Đúng là thảm hại..."
Cũng chính là ngày hôm đó, anh gặp cô. Tiểu Tư Hạ đến trường vào sáng sớm, nhìn thấy anh người đầy vết thương, không ngần ngại mà lại gần.
- " Anh gì ơi,... anh có sao không vậy?."
Nghe thấy tiếng gọi, Vương Vũ Thần mệt nhoài mở mắt nhưng rồi lại nhắm ngay.
Chẳng ngần ngại Tiểu Tư Hạ lấy từ trong balo ra một hộp cứu thương, Cô cẩn thận sơ cứu, băng bó cho anh.
30 phút sau, tất cả đã xong xuôi, cô thu dụng cụ lại định bỏ vào balo thì anh lên lên tiếng.
- " Lúc nào bé con cũng mang hộp cứu thương bên mình sao?"
Cô bỏ đồ vào đeo balo lên vai rồi khẽ bĩu môi.
- " Tại thường xuyên bị thương nên ba dặn em phải mang theo."
Nói xong cô rời đi nhưng lại nhanh chóng quay lại. Tư Hạ nhìn anh, hai má phúng phĩu tỏ vẻ khó chịu.
- " Em đã 13 tuổi rồi... không còn là bé con nữa."
Câu nói của cô làm anh bật cười. Vương Vũ Thần nặng nhọc xòe lòng bàn tay trầy xước của mình về phía Tư Hạ.
- " Cho anh cách liên lạc đi... Sau này sẽ báo đáp em."
Tiểu Tư Hạ suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong túi ra một bức ảnh cẩn thận đặt lên tay anh.
- " Đây là bức ảnh em quên nộp trong cuộc thi ở trường hôm qua dù sao bây giờ cũng không cần nữa... Cho anh đấy."
Nói xong cô chạy vội đi.
Đang bước đi, anh dừng lại nhìn tay cô đang vịn vào áo mình lo lắng hỏi.
- " Ở đây nhiều người như vậy... em không sao chứ?... Nếu em cảm thấy không thoải mái chúng ta có thể ra về."
Tư Hạ nghe xong có chút ấm lòng, cô mỉm cười trấn an anh.
- " Không sao đâu."
Cuộc nói chuyện của anh và cô chưa kết thúc thì đã có người chen vào.
- " Ây da,...con trai út của chủ tịch cuối cũng đến rồi..."
Vương Vũ Phong và Vương Vũ Sơn cùng nhau đi tới. Tuy họ là anh em nhưng không thân thiết cho lắm, Vương Vũ Thần thấy 2 ông anh trai cũng chẳng vui vẻ gì, anh không nói gì.
Vương Vũ Sơn nhìn sang phía cô khẽ cười rồi nói bằng giọng cợt nhả.
- " Thì ra đây là em dâu sao?.... Là chìa khóa mấu chốt để chú út nhà ta có thể đàng hoàng nhận phần thừa kế đây mà.... cũng xinh đấy!."
Nói xong anh ta đưa tay về phía cô.
- " Chào hỏi nhau cái nhỉ,.. anh là..."
Không để anh ta khua môi múa mép thêm, Vương Vũ Thần trực tiếp nắm lấy tay anh ta.
- " Đây là anh hai của anh - Vương Vũ Sơn, còn người kia là anh cả - Vương Vũ Phong."
Vương Vũ Phong mang phong thái ung dung, anh gật đầu coi như chào hỏi cô, Tư Hạ cũng lịch sự cúi đầu đáp lại.
Còn Vương Vũ Sơn từ nhỏ đã chẳng ưa gì anh, suốt ngày chỉ tìm cách bắt nạt, trêu trọc Vương Vũ Thần.
Bị anh phá hỏng cuộc vui, Vương Vũ Sơn giật mạnh bàn tay, nở một nụ cười lạnh ghé sát vào tai anh.
- " Tao nói cho mày biết, cho dù mày đã làm theo ý của ông già rồi... nhưng mày cũng nên nhớ thân phận là con hoang của mình... Tao sẽ không để mày dễ dàng có được Hoa Vương đâu."
Nói xong Vương Vũ Sơn tức giận rời đi, Vương Vũ Phong cũng không nán lại lâu.
Từ Tư Hạ lặng thinh đứng đó, tuy Vương Vũ Sơn chỉ nói thầm nhưng gần như cô đã nghe được toàn bộ câu chuyện, cô lén nhìn anh... trong lòng dường như có chút đồng cảm... hơi buồn nhưng cũng hơi phẫn nộ.
Vương Vũ Thần, Vương Vũ Phong và Vương Vũ Sơn là anh em cùng cha khác mẹ. Cha anh - Lão Vương sau khi kết hôn với Hoàng Lan đã sinh ra Vũ Phong, 2 năm sau đó là Vũ Sơn... Nhưng sau một lần đi công tác Lão Vương gặp lại mối tình đầu khó quên là mẹ anh, rồi phát sinh quan hệ. Sau khi mẹ qua đời do tai nạn, anh được Lão Vương đưa về nuôi dưỡng nhưng cuộc sống của anh ở Vương gia cũng chẳng mấy yên ổn... Vậy nên anh đã tự lập từ rất sớm...
Năm 18 tuổi, Vương Vũ Thần bị Vương Vũ Sơn gọi côn đồ đuổi đánh, chẳng phải là một trò chơi tiêu khiển, anh ta thực lòng muốn lấy mạng anh.
Hiểu rõ việc này, Vương Vũ Thần chạy bạt mạng trong cơn mưa bão bùng, toàn thân trầy xước, máu chảy liên tục.
Cuối cùng anh trốn được vào một gầm cầu thang, nín thở chờ tới sáng. Hôm sau khi tỉnh dậy, toàn thân anh thâm tím sưng vù vì những vết thương, quần áo rách tả tơi, đầu tóc bết bát, khuôn mặt lấm lem tái nhợt không còn sức sống.
Vương Vũ Thần cắn răng bò dậy mò ra dựa vào tường tìm chút hơi ấm. Anh nhắm mắt mệt nhoài, tự cười cuộc đời của chính mình.
- " Đúng là thảm hại..."
Cũng chính là ngày hôm đó, anh gặp cô. Tiểu Tư Hạ đến trường vào sáng sớm, nhìn thấy anh người đầy vết thương, không ngần ngại mà lại gần.
- " Anh gì ơi,... anh có sao không vậy?."
Nghe thấy tiếng gọi, Vương Vũ Thần mệt nhoài mở mắt nhưng rồi lại nhắm ngay.
Chẳng ngần ngại Tiểu Tư Hạ lấy từ trong balo ra một hộp cứu thương, Cô cẩn thận sơ cứu, băng bó cho anh.
30 phút sau, tất cả đã xong xuôi, cô thu dụng cụ lại định bỏ vào balo thì anh lên lên tiếng.
- " Lúc nào bé con cũng mang hộp cứu thương bên mình sao?"
Cô bỏ đồ vào đeo balo lên vai rồi khẽ bĩu môi.
- " Tại thường xuyên bị thương nên ba dặn em phải mang theo."
Nói xong cô rời đi nhưng lại nhanh chóng quay lại. Tư Hạ nhìn anh, hai má phúng phĩu tỏ vẻ khó chịu.
- " Em đã 13 tuổi rồi... không còn là bé con nữa."
Câu nói của cô làm anh bật cười. Vương Vũ Thần nặng nhọc xòe lòng bàn tay trầy xước của mình về phía Tư Hạ.
- " Cho anh cách liên lạc đi... Sau này sẽ báo đáp em."
Tiểu Tư Hạ suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong túi ra một bức ảnh cẩn thận đặt lên tay anh.
- " Đây là bức ảnh em quên nộp trong cuộc thi ở trường hôm qua dù sao bây giờ cũng không cần nữa... Cho anh đấy."
Nói xong cô chạy vội đi.