Lại một buổi chiều nữa đến, đường xá vào mùa hè cũng tấp nập hơn, đèn đường lần lượt bật sáng soi rọi cả thành phố chẳng mấy chốc nơi này trở nên thật lung linh.
Từ Tư Hạ sau một ngày làm việc chăm chỉ nằm nhoài người lên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Tư Hạ vẫn nhắm mắt, bàn tay của cô quơ quơ trên mặt bàn đi theo âm thanh, cuối cùng cũng tìm thấy.
- " Alo…"
Đầu dây bên kia truyền qua giọng nói ấm áp quen thuộc.
- " Em tan làm chưa? "
Khóe môi của cô vô thức cong lên nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
- " Ừm…"
- " Vậy về nhà thôi,… anh qua đón em."
Cô ngồi thẳng dậy, giọng nói cũng có lực hơn.
- " Được… Em cũng xếp lại đồ đạc đây."
Một lúc sau, chiếc xe của anh đậu ngay dưới cổng bệnh viện, Vương Vũ Thần lặng im ngồi trong xe chờ đợi bóng dáng của người mà anh luôn mong chờ xuất hiện ở cánh cổng bên kia.
Đôi mắt của anh sáng ngời, vẻ mặt vô cùng kiên nhẫn nhưng ngón tay vẫn đánh nhịp đều trên vô lăng.
Vài giây sau, tiếng gõ cửa phát ra ở bên cạnh làm anh chú ý, anh nhìn qua hạ hé cửa kính xuống… một nụ hôn ngọt ngào ập tới làm anh chưa kịp phòng bị.
Sau lần chạm môi, cô nhìn anh với đầy ý cười.
- " Anh chờ em lâu chưa?."
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt của anh liền trở nên thật ấm áp, đôi môi của anh cong lên khẽ lắc rồi đánh mắt ra hiệu cho cô.
- " Lên xe đi."
Từ Tư Hạ như một chú sóc chạy vụt một cái đã ngồi yên vị ngay ghế lái cạnh anh. Vương Vũ Thần chầm chậm di chuyển chiếc xe vừa liếc qua nhìn cô.
- " Em muốn ăn gì?".
Tư Hạ chống tay lên cằm, đôi mắt đảo qua đảo lại như rang lạc.
- " Ưm… lẩu đi."
Vương Vũ Thần chậm rãi gật đầu.
- " Quán quen của em sao?".
Cô quay qua nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác.
- " Sao em biết em có quán quen?."
Anh cười nhẹ như đang mơn chớn tán tỉnh.
- " Mọi thứ của em anh đều biết hết."
Tư Hạ lườm anh một cái rồi ôm lấy cánh tay tự xoa xoa.
- " Anh sến quá đi."
Vương Vũ Thần chỉ đành bật cười.
Quán lẩu hôm nay vẫn đông đúc như mọi khi, anh dừng xe ở hơi xa cửa quán để tránh đông đúc, tuy đông người nhưng may mắn vẫn còn bàn trống, Tư Hạ vui vẻ chạy vào ngồi xuống là cầm ngay cái menu hớn hở chọn món.
Vương Vũ Thần chậm rãi hơn, khi thấy anh đã ngồi xuống cô cất lời.
- " Anh có ăn hải sản không?."
Vương Vũ Thần nhàn nhạt đáp.
- " Có."
Cô lại hỏi tiếp.
- " Thế anh có ăn rau không?."
- " Có."
- " Anh có ăn cay không?."
- " Có.".
Vương Vũ Thần chỉ nói vậy chứ không chắc gì anh đã ăn, chỉ cần cô ăn ngon lành là anh đã vui rồi. Một lúc sau, nồi nước lẩu được đưa lên bốc khói nghi ngút bay ra phủ khắp không gian.
Vương Vũ Thần tựa lưng vào ghế lặng lẽ nhìn cô, vừa lúc anh định cất lời thì cô lại đứng dậy. Cả hai đồng thanh cùng một lúc.
- " Hạ Hạ…"
- “Em…”
- " Anh nói đi."
Vương Vũ Thần lặng một chút, thấy cô đứng dậy anh biết rõ là cô muốn vào nhà vệ sinh rồi,… dù sao việc của cô vẫn gấp hơn, nghĩ vậy anh nhẹ nhàng nói.
- " Em cần ra ngoài thì cứ đi trước đi."
Tư Hạ cũng không nghĩ nhiều.
- " Vậy anh chờ em một chút… em vào nhà vệ sinh."
Vương Vũ Thần gật đầu.
- " Ừ."
Sau khi Tư Hạ quay lại, món lẩu nghi ngút đã được bày ra, bước chân của cô chậm lại khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang cặm cụi bỏ đồ vào nồi, một chén nước chấm thơm lừng ngon mắt đã được bày sẵn ở phía chỗ ngồi của cô.
Vương Vũ Thần bỏ gắp rau vào nồi rồi ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt của anh dịu dàng ấm áp.
- " Em xong rồi sao?.. Qua ngồi đi."
Từ Tư Hạ ngây ra một chút rồi mới chầm chậm tiến lại ngồi xuống, trái tim của cô lúc này ấm nóng như thể đang có một đống lửa đang bùng cháy… Tất cả đều thật ấm áp.
Vương Vũ Thần gắp một miếng thịt bỏ vào bát cho cô,… sự sững sờ của cô mới chấm dứt… Tư Hạ giật mình đưa đôi mắt nai nhìn anh … còn Vương Vũ Thần lại mỉm cười nhìn cô.
- " Ăn đi."
Khoảnh khắc ấy đầu óc của cô trống rỗng như bị mị lực thâu tóm, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu làm theo lời của anh.
- " Ụ."
Suốt bữa tối, Từ Tư Hạ chỉ lặng lẽ ăn, phần lớn đồ ăn đều là do Vương Vũ Thần gắp cho… đôi lúc cô lại đưa đôi mắt bẽn lẽn trộm liếc nhìn anh… cứ y như cô đang yêu thầm anh vậy…
Mọi thứ vẫn diễn ra trong im lặng trong suốt khoảng thời gian ngồi trên xe… Chiếc xe vừa dừng lại thì cô đã nhanh chóng bước xuống… như người mất hồn đi thẳng về phía cửa chung cư… cho tới khi Vương Vũ Thần giữ tay lại thì cô mới cảm nhận được chút thực tại.
Tư Hạ quay lại nhìn anh, khuôn miệng há ra vì bất ngờ.
- " Ó…"
Vương Vũ Thần thở hắt ra một hơi rồi đưa tay giữ lấy vai của cô.
- " Hạ Hạ,… hôm nay em sao vậy?.. Không khỏe sao?".
Cô vội vã lật đật lắc đầu nhưng đôi mắt vẫn nhìn anh không rời… ( ánh mắt ngây ngốc đến đáng yêu). Lúc này cô cứ y như một đứa trẻ đang nhìn vào món đồ chơi mà mình thích vậy…đắm say đến ngây ngốc.
- " Không có."
Vương Vũ Thần không kìm lòng nổi liền bật cười, đôi mắt vẽ nên một đường cong… trông anh cười rất hạnh phúc… anh cúi xuống mặt đối mặt với cô.
- " Rõ ràng là không ổn."
Tư Hạ bất ngờ trước bước tiến của anh, cô trợn tròn mắt lên, trái tim cũng đập nhanh hơn, đôi chân lùi về sau một bước nhưng bị bàn tay anh giữ lên eo kéo lại.
- " Em định trốn tôi đến bao giờ nữa?."
Tư Hạ vẫn nằm nguyên trong trang thái đó, họng của cô khô như bị thiêu cháy khàn khàn tới mức không thể cất lời… nhưng sự thật vẫn là cô không biết phải trả lời anh thế nào.
Vương Vũ Thần nhìn sâu vào đôi mắt của cô, khóe mắt của anh đỏ ửng lên.
- " Từ Tư Hạ,… anh không chờ được nữa rồi… chúng ta kết hôn đi."
Lời nói của anh như đâm thẳng vào khoảng không trống rỗng trong đầu của cô… những câu nói cứ lặp đi lặp lại… lặp đi lặp lại không ngừng trong tâm trí…
Chân tay của cô dường như chẳng còn cảm nhận được gì nữa,… chỉ còn cảm giác từ con tim dâng lên một thứ gì đó thật ấm áp… như một ngọn lửa từ xa tít tắm đang lao tới trong đêm đen…
Những bông tuyết cũng chậm rãi lửng lư bay xuống chao đảo đầy ắp trong không khí, Tư Hạ đảo ánh mắt đỏ ngầu nhìn những bông tuyết… đôi mắt của cô mang đầy tâm sự nặng nề… là niềm vui đang tích tụ chuẩn bị bùng trào hay là nỗi sợ hãi … chính cô cũng không cảm nhận được.
Đôi môi khô khô của cô khẽ mở, lông mày của cô khẽ giật nhẹ, hỏi anh trong nghi ngờ.
- " Vương Vũ Thần… bây giờ… anh đang cầu hôn em sao?."
- " Không phải cầu hôn… mà là ép hôn."
Cô quay phắt lại nhìn anh, bàn tay chợt cảm nhận thấy có chút lành lạnh… Là Vương Vũ Thần quỳ một chân xuống trước mặt của cô, anh đang cúi xuống cẩn thận đeo lên tay của cô chiếc nhẫn kim cương long lanh.
Đôi mắt của cô càng long lanh hơn.
- " Anh làm gì vậy?".
Vương Vũ Thần ngước lên nhìn cô.
- " Đeo nhẫn của anh rồi… sau này em phải chịu trách nhiệm với anh."
Từ Tư Hạ sau một ngày làm việc chăm chỉ nằm nhoài người lên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Tư Hạ vẫn nhắm mắt, bàn tay của cô quơ quơ trên mặt bàn đi theo âm thanh, cuối cùng cũng tìm thấy.
- " Alo…"
Đầu dây bên kia truyền qua giọng nói ấm áp quen thuộc.
- " Em tan làm chưa? "
Khóe môi của cô vô thức cong lên nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
- " Ừm…"
- " Vậy về nhà thôi,… anh qua đón em."
Cô ngồi thẳng dậy, giọng nói cũng có lực hơn.
- " Được… Em cũng xếp lại đồ đạc đây."
Một lúc sau, chiếc xe của anh đậu ngay dưới cổng bệnh viện, Vương Vũ Thần lặng im ngồi trong xe chờ đợi bóng dáng của người mà anh luôn mong chờ xuất hiện ở cánh cổng bên kia.
Đôi mắt của anh sáng ngời, vẻ mặt vô cùng kiên nhẫn nhưng ngón tay vẫn đánh nhịp đều trên vô lăng.
Vài giây sau, tiếng gõ cửa phát ra ở bên cạnh làm anh chú ý, anh nhìn qua hạ hé cửa kính xuống… một nụ hôn ngọt ngào ập tới làm anh chưa kịp phòng bị.
Sau lần chạm môi, cô nhìn anh với đầy ý cười.
- " Anh chờ em lâu chưa?."
Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt của anh liền trở nên thật ấm áp, đôi môi của anh cong lên khẽ lắc rồi đánh mắt ra hiệu cho cô.
- " Lên xe đi."
Từ Tư Hạ như một chú sóc chạy vụt một cái đã ngồi yên vị ngay ghế lái cạnh anh. Vương Vũ Thần chầm chậm di chuyển chiếc xe vừa liếc qua nhìn cô.
- " Em muốn ăn gì?".
Tư Hạ chống tay lên cằm, đôi mắt đảo qua đảo lại như rang lạc.
- " Ưm… lẩu đi."
Vương Vũ Thần chậm rãi gật đầu.
- " Quán quen của em sao?".
Cô quay qua nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác.
- " Sao em biết em có quán quen?."
Anh cười nhẹ như đang mơn chớn tán tỉnh.
- " Mọi thứ của em anh đều biết hết."
Tư Hạ lườm anh một cái rồi ôm lấy cánh tay tự xoa xoa.
- " Anh sến quá đi."
Vương Vũ Thần chỉ đành bật cười.
Quán lẩu hôm nay vẫn đông đúc như mọi khi, anh dừng xe ở hơi xa cửa quán để tránh đông đúc, tuy đông người nhưng may mắn vẫn còn bàn trống, Tư Hạ vui vẻ chạy vào ngồi xuống là cầm ngay cái menu hớn hở chọn món.
Vương Vũ Thần chậm rãi hơn, khi thấy anh đã ngồi xuống cô cất lời.
- " Anh có ăn hải sản không?."
Vương Vũ Thần nhàn nhạt đáp.
- " Có."
Cô lại hỏi tiếp.
- " Thế anh có ăn rau không?."
- " Có."
- " Anh có ăn cay không?."
- " Có.".
Vương Vũ Thần chỉ nói vậy chứ không chắc gì anh đã ăn, chỉ cần cô ăn ngon lành là anh đã vui rồi. Một lúc sau, nồi nước lẩu được đưa lên bốc khói nghi ngút bay ra phủ khắp không gian.
Vương Vũ Thần tựa lưng vào ghế lặng lẽ nhìn cô, vừa lúc anh định cất lời thì cô lại đứng dậy. Cả hai đồng thanh cùng một lúc.
- " Hạ Hạ…"
- “Em…”
- " Anh nói đi."
Vương Vũ Thần lặng một chút, thấy cô đứng dậy anh biết rõ là cô muốn vào nhà vệ sinh rồi,… dù sao việc của cô vẫn gấp hơn, nghĩ vậy anh nhẹ nhàng nói.
- " Em cần ra ngoài thì cứ đi trước đi."
Tư Hạ cũng không nghĩ nhiều.
- " Vậy anh chờ em một chút… em vào nhà vệ sinh."
Vương Vũ Thần gật đầu.
- " Ừ."
Sau khi Tư Hạ quay lại, món lẩu nghi ngút đã được bày ra, bước chân của cô chậm lại khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang cặm cụi bỏ đồ vào nồi, một chén nước chấm thơm lừng ngon mắt đã được bày sẵn ở phía chỗ ngồi của cô.
Vương Vũ Thần bỏ gắp rau vào nồi rồi ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt của anh dịu dàng ấm áp.
- " Em xong rồi sao?.. Qua ngồi đi."
Từ Tư Hạ ngây ra một chút rồi mới chầm chậm tiến lại ngồi xuống, trái tim của cô lúc này ấm nóng như thể đang có một đống lửa đang bùng cháy… Tất cả đều thật ấm áp.
Vương Vũ Thần gắp một miếng thịt bỏ vào bát cho cô,… sự sững sờ của cô mới chấm dứt… Tư Hạ giật mình đưa đôi mắt nai nhìn anh … còn Vương Vũ Thần lại mỉm cười nhìn cô.
- " Ăn đi."
Khoảnh khắc ấy đầu óc của cô trống rỗng như bị mị lực thâu tóm, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu làm theo lời của anh.
- " Ụ."
Suốt bữa tối, Từ Tư Hạ chỉ lặng lẽ ăn, phần lớn đồ ăn đều là do Vương Vũ Thần gắp cho… đôi lúc cô lại đưa đôi mắt bẽn lẽn trộm liếc nhìn anh… cứ y như cô đang yêu thầm anh vậy…
Mọi thứ vẫn diễn ra trong im lặng trong suốt khoảng thời gian ngồi trên xe… Chiếc xe vừa dừng lại thì cô đã nhanh chóng bước xuống… như người mất hồn đi thẳng về phía cửa chung cư… cho tới khi Vương Vũ Thần giữ tay lại thì cô mới cảm nhận được chút thực tại.
Tư Hạ quay lại nhìn anh, khuôn miệng há ra vì bất ngờ.
- " Ó…"
Vương Vũ Thần thở hắt ra một hơi rồi đưa tay giữ lấy vai của cô.
- " Hạ Hạ,… hôm nay em sao vậy?.. Không khỏe sao?".
Cô vội vã lật đật lắc đầu nhưng đôi mắt vẫn nhìn anh không rời… ( ánh mắt ngây ngốc đến đáng yêu). Lúc này cô cứ y như một đứa trẻ đang nhìn vào món đồ chơi mà mình thích vậy…đắm say đến ngây ngốc.
- " Không có."
Vương Vũ Thần không kìm lòng nổi liền bật cười, đôi mắt vẽ nên một đường cong… trông anh cười rất hạnh phúc… anh cúi xuống mặt đối mặt với cô.
- " Rõ ràng là không ổn."
Tư Hạ bất ngờ trước bước tiến của anh, cô trợn tròn mắt lên, trái tim cũng đập nhanh hơn, đôi chân lùi về sau một bước nhưng bị bàn tay anh giữ lên eo kéo lại.
- " Em định trốn tôi đến bao giờ nữa?."
Tư Hạ vẫn nằm nguyên trong trang thái đó, họng của cô khô như bị thiêu cháy khàn khàn tới mức không thể cất lời… nhưng sự thật vẫn là cô không biết phải trả lời anh thế nào.
Vương Vũ Thần nhìn sâu vào đôi mắt của cô, khóe mắt của anh đỏ ửng lên.
- " Từ Tư Hạ,… anh không chờ được nữa rồi… chúng ta kết hôn đi."
Lời nói của anh như đâm thẳng vào khoảng không trống rỗng trong đầu của cô… những câu nói cứ lặp đi lặp lại… lặp đi lặp lại không ngừng trong tâm trí…
Chân tay của cô dường như chẳng còn cảm nhận được gì nữa,… chỉ còn cảm giác từ con tim dâng lên một thứ gì đó thật ấm áp… như một ngọn lửa từ xa tít tắm đang lao tới trong đêm đen…
Những bông tuyết cũng chậm rãi lửng lư bay xuống chao đảo đầy ắp trong không khí, Tư Hạ đảo ánh mắt đỏ ngầu nhìn những bông tuyết… đôi mắt của cô mang đầy tâm sự nặng nề… là niềm vui đang tích tụ chuẩn bị bùng trào hay là nỗi sợ hãi … chính cô cũng không cảm nhận được.
Đôi môi khô khô của cô khẽ mở, lông mày của cô khẽ giật nhẹ, hỏi anh trong nghi ngờ.
- " Vương Vũ Thần… bây giờ… anh đang cầu hôn em sao?."
- " Không phải cầu hôn… mà là ép hôn."
Cô quay phắt lại nhìn anh, bàn tay chợt cảm nhận thấy có chút lành lạnh… Là Vương Vũ Thần quỳ một chân xuống trước mặt của cô, anh đang cúi xuống cẩn thận đeo lên tay của cô chiếc nhẫn kim cương long lanh.
Đôi mắt của cô càng long lanh hơn.
- " Anh làm gì vậy?".
Vương Vũ Thần ngước lên nhìn cô.
- " Đeo nhẫn của anh rồi… sau này em phải chịu trách nhiệm với anh."