Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
********************
Khi cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà âm thanh âm kia lại biến mất.
Quý Ngư cân nhắc: Chẳng lẽ căn biệt thự này không chỉ có hai tầng?
Bùi Đình khẽ cười, “Đó, ngươi lại cắn móng tay.”
Quý Ngư hoàn hồn, mỗi lần tự hỏi cậu lại theo thói quen mà cắn móng tay, cậu làm như không có việc gì bình thản thả tay xuống, vành tai ửng đỏ, hỏi Bùi Đình: “Vừa nãy mày cũng nghe thấy tiếng thùng thùng đúng không?”
“Một con ‘ chuột nhắt ’ muốn chào hỏi làm quen với ngươi ấy mà.” Bùi Đình cảm nhận được Quý Ngư đang bối rối, lần này hắn không dám trêu nữa, miễn chọc cậu xù lông.
Nửa đêm tiếp theo vô cùng bình yên, con quỷ bên ngoài biệt thự cũng không xuất hiện.
Nương theo ánh sáng mặt trời dần loe lói, cậu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, trời đã tạnh mưa.
Thời điểm An Thạch Hà rời phòng, liền nhìn chăm chú vào lỗ thủng trên cửa phòng đồ chơi, thẳng đến khi Quý Ngư bình yên vô sự bước ra ngoài, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong nhóm bọn họ có mỗi Quý Ngư nhạy bén nhất, phản ứng cũng nhanh nhẹn, kể cả anh cũng không nhanh bằng, mất cậu sẽ là một tổn thất rất lớn.
Đêm qua Trương Quân cũng nghe thấy động tĩnh, An Thạch Hà không cần phải nói trên tay anh giữ dao găm, nhưng gã không ngờ cậu vậy mà vẫn bình yên vô sự, phòng tuyến xây dựng tâm lý may mắn hoàn toàn sụp đổ.
Quý Ngư gật đầu với An Thạch Hà, bốn người cùng nhau xuống lầu, cả đám tập hợp thảo luận về chuyện tối qua.
........
Đại sảnh livestream.
“Qua hai ngày rồi mà mới chết có một người, họ may mắn ghê, ghen tị vãi!”
“Mày mới rã đông hả, tối hôm qua con quỷ chọn hai phòng để mài móng, xui là cả hai đứa đều có dao găm nó sợ quá nên bỏ đi luôn.”
“Ơ tôi nhớ phó bản biệt thự trên núi có một thanh dao găm thôi mà?”
“Êy mới rã đông thật hả bây, thấy cái thằng tên Quý Ngư không, nó vô tình nhặt được một thanh dao găm màu đen, mà thanh dao đó không phải dao găm bình thường đâu, tụi tao đoán nó là đạo cụ cấp cao trở lên lận, tiếc là không thấy rõ kiểu dáng.”
“??? Kịch bản lạ zẫy, đây là phó bản thử nghiệm đó!”
“Thì sao, ai quan tâm chớ, thôi tụm vô đây chị kể cho chú em nghe, Quý Ngư này mới đầu trông không khác gì cái phông nền hết á, kết quả không ngờ bánh tráng lật mặt vô lăng xoay chuyển cua cái vèo cướp hết spotlight toả sáng ngời ngời, ngầu bá cháy luôn, haiz, cho nên ông bà ta nói không sai, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”
“Chưa hết đâu ảnh đẹp trai hơn chú nhiều!”
“Cậu em thông cảm con bé nó nhan khống chứ không có ý gì đâu, trông cậu cũng không tồi mà.”
“..... ha ha.”
Khán giả vây quanh trước màn hình của Quý Ngư ngày càng nhiều, trong đó có không ít người của hiệp hội trà trộn vào đám đông cắm cọc chờ đợi.
........
Phòng khách.
Hôm nay không có trời mưa, mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Suốt quãng đường, Trương Quân luôn nhìn chằm chằm Quý Ngư, chờ tất cả mọi người tề tụ đông đủ, gã hung tợn hỏi: “Tối qua tao nghe thấy, tao nghe thấy con quỷ kia đi tới phòng của mày và anh An, anh An có dao găm lành lặn là điều hiển nhiên, nhưng mày vẫn sống, mày lén tụi tao giấu bảo vật phòng thân chứ gì.”
Quý Ngư vô cùng bình tĩnh, ngữ khí bình thản nói: “Bảo vật phòng thân gì đâu, chẳng qua tôi cũng tìm được một thanh dao găm thôi.”
Nói xong lập tức lấy thanh dao găm đen ra.
Những người khác nhìn cậu lấy dao găm ra đều cảm thấy vô cùng vui mừng, thêm một đạo cụ sẽ an toàn hơn một phần, đêm qua cậu bình yên vô sự chứng minh thanh dao găm này có thể sử dụng.
Trương Quân thèm nhỏ dãi nhìn thanh dao, tuy nó khiến người ta cảm thấy không rét mà run, nhưng gã vẫn nhào về phía cậu.
Quý Như nhanh nhạy lách người tránh sang một bên, An Thạch Hà cau mày hỏi: “Trương Quân, anh làm gì vậy?”
Trương Quân khó chịu quát An Thạch Hà: “Tao biết mày và Quý Ngư cùng một giuộc, hiện tại chỉ có hai thanh dao găm, mà có tận sáu người, chia thế nào? Con quỷ không có nước hoa thì tông cửa, nếu không phải do Quý Ngư phát hiện lọ nước hoa kia cả đám sẽ không đổ nó, quỷ cũng sẽ không trực tiếp tông cửa đòi vào! Nhưng giờ thì sao, con quỷ kia căn bản không hề cho tao thời gian nghĩ cách chặn cửa.”
Quát An Thạch Hà xong gã quay nhìn Quý Ngư điên cuồng rống: “Tại mày hết! Tất cả là do mày! Giao dao găm ra đây!”
Quý Ngư đặt dao găm lên bàn, cằm hơi hơi hất lên, lạnh giọng nói: “Mời, lấy được thì nó là của mày*.”
<<*Hiện tại cả 2 đã xé rách mặt nên thụ không giữ phép lịch sự nữa>>
Trương Quân vừa thấy cậu buông dao găm ra, gã lập tức vươn tay, “Nếu mày không cần nữa, thì tao đây không khách khí.”
Nhưng khi tay gã vừa chạm nhẹ chuôi dao, cả người giống như bị trói chặt, loại cảm giác đau đớn bỏng rát vì bị axít ăn mòn lan khắp cơ thể, đầu thì giống như có ai đó cầm búa dùng sức đóng đinh xuyên qua hộp sọ ghim sâu vào não.
Những người khác vốn đang đứng nhìn Trương Quân giành dao găm, chỉ trong một thoáng chớp mắt mọi người đều cùng đồng cam cộng khổ, phòng khách nhất thời biến thành hiện trường người người đau đớn khóc to, kêu la thảm thiết ngã trên sàn nhà lăn qua lộn lại, giãy đành đạch như cá mắc cạn.
Ngoại trừ Quý Ngư, mọi người đều nếm trái đắng, bất giác lếch về sau vài bước, cách xa thanh dao găm.
Quý Ngư lấy thanh dao về, Bùi Đình oán giận bên tai: “Tay gã quá trời thúi rồi.”
Cậu cười nhạt.
Sau khi Trương Quân lấy lại ý thức, cậu mới mở miệng nói: “Hình như thanh dao này chỉ mình tao chạm được thôi, có lẽ là vì tao tìm ra nó trước.”
Lý Triệu run run nói: “Đúng thế, cậu giữ sẽ phát huy toàn bộ công dụng của thanh dao, hơn nữa coi bộ nó còn biết nhận chủ.”
Chờ mọi người hoàn toàn thoát khỏi màn tra tấn tinh thần đầy ám ảnh kia, An Thạch Hà và Quý Ngư thay phiên thuật lại sự việc tối qua, bên An Thạch Hà cũng đâm lên tay con quỷ một dao.
Quý Ngư nghe anh tự thuật xong, cậu lập tức hỏi: “Đêm qua, sau khi con quỷ rời đi hai người có nghe thấy âm thanh gõ trần nhà không?”
Lý Triệu kích động nói: “Có có, sau nửa đêm đến lượt tôi gác đêm, tôi đã nghe thấy âm thanh mà cậu nói, nhưng nó chỉ vang lên một lần sau đó im thin luôn, lúc ấy tôi còn cho rằng mình quá khẩn trương nên nghe lầm.”
Đường Lê nhíu mày suy nghĩ, nói: “Hay là âm thanh phát ra do quỷ vẫn chưa đi.”
Lông mi Quý Ngư rũ xuống, lắc đầu, “Âm thanh kia truyền đến từ đỉnh đầu, chứng minh căn biệt thự này còn một tầng nữa.”
An Thạch Hà cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết, anh đứng lên nói: “Chúng ta lục khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự vẫn chưa tìm ra chìa khóa, biết đâu chìa khoá bị giấu trên tầng 3.”
“Vậy đêm qua ai gõ trần nhà, nói không chừng nó đang trốn trên tầng 3 ấy ạ.” Đàm Thi Thi suy đoán, vẻ mặt sợ hãi.
“Sợ gì, trên tay chúng ta có hẳn hai thanh dao găm, có anh An và anh Quý đi cùng, con quỷ kia không dám tới gần đâu!” Lý Triệu tràn ngập tự tin nhìn An Thạch Hà và Quý Ngư.
Quý Ngư dời tầm mắt không đối diện trực tiếp với Lý Triệu, cậu không quá thoải mái với việc người khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, xem ra nguyện vọng muốn làm phông nền trong phó bản này tan biến rồi.
Hiện tại cậu vẫn chưa biết, hành động và biểu hiện của mình đã bị rất nhiều người nhìn thấy thông qua phương thức phát sóng trực tiếp.
*************
(Đã beta)
********************
Khi cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà âm thanh âm kia lại biến mất.
Quý Ngư cân nhắc: Chẳng lẽ căn biệt thự này không chỉ có hai tầng?
Bùi Đình khẽ cười, “Đó, ngươi lại cắn móng tay.”
Quý Ngư hoàn hồn, mỗi lần tự hỏi cậu lại theo thói quen mà cắn móng tay, cậu làm như không có việc gì bình thản thả tay xuống, vành tai ửng đỏ, hỏi Bùi Đình: “Vừa nãy mày cũng nghe thấy tiếng thùng thùng đúng không?”
“Một con ‘ chuột nhắt ’ muốn chào hỏi làm quen với ngươi ấy mà.” Bùi Đình cảm nhận được Quý Ngư đang bối rối, lần này hắn không dám trêu nữa, miễn chọc cậu xù lông.
Nửa đêm tiếp theo vô cùng bình yên, con quỷ bên ngoài biệt thự cũng không xuất hiện.
Nương theo ánh sáng mặt trời dần loe lói, cậu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, trời đã tạnh mưa.
Thời điểm An Thạch Hà rời phòng, liền nhìn chăm chú vào lỗ thủng trên cửa phòng đồ chơi, thẳng đến khi Quý Ngư bình yên vô sự bước ra ngoài, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong nhóm bọn họ có mỗi Quý Ngư nhạy bén nhất, phản ứng cũng nhanh nhẹn, kể cả anh cũng không nhanh bằng, mất cậu sẽ là một tổn thất rất lớn.
Đêm qua Trương Quân cũng nghe thấy động tĩnh, An Thạch Hà không cần phải nói trên tay anh giữ dao găm, nhưng gã không ngờ cậu vậy mà vẫn bình yên vô sự, phòng tuyến xây dựng tâm lý may mắn hoàn toàn sụp đổ.
Quý Ngư gật đầu với An Thạch Hà, bốn người cùng nhau xuống lầu, cả đám tập hợp thảo luận về chuyện tối qua.
........
Đại sảnh livestream.
“Qua hai ngày rồi mà mới chết có một người, họ may mắn ghê, ghen tị vãi!”
“Mày mới rã đông hả, tối hôm qua con quỷ chọn hai phòng để mài móng, xui là cả hai đứa đều có dao găm nó sợ quá nên bỏ đi luôn.”
“Ơ tôi nhớ phó bản biệt thự trên núi có một thanh dao găm thôi mà?”
“Êy mới rã đông thật hả bây, thấy cái thằng tên Quý Ngư không, nó vô tình nhặt được một thanh dao găm màu đen, mà thanh dao đó không phải dao găm bình thường đâu, tụi tao đoán nó là đạo cụ cấp cao trở lên lận, tiếc là không thấy rõ kiểu dáng.”
“??? Kịch bản lạ zẫy, đây là phó bản thử nghiệm đó!”
“Thì sao, ai quan tâm chớ, thôi tụm vô đây chị kể cho chú em nghe, Quý Ngư này mới đầu trông không khác gì cái phông nền hết á, kết quả không ngờ bánh tráng lật mặt vô lăng xoay chuyển cua cái vèo cướp hết spotlight toả sáng ngời ngời, ngầu bá cháy luôn, haiz, cho nên ông bà ta nói không sai, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”
“Chưa hết đâu ảnh đẹp trai hơn chú nhiều!”
“Cậu em thông cảm con bé nó nhan khống chứ không có ý gì đâu, trông cậu cũng không tồi mà.”
“..... ha ha.”
Khán giả vây quanh trước màn hình của Quý Ngư ngày càng nhiều, trong đó có không ít người của hiệp hội trà trộn vào đám đông cắm cọc chờ đợi.
........
Phòng khách.
Hôm nay không có trời mưa, mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Suốt quãng đường, Trương Quân luôn nhìn chằm chằm Quý Ngư, chờ tất cả mọi người tề tụ đông đủ, gã hung tợn hỏi: “Tối qua tao nghe thấy, tao nghe thấy con quỷ kia đi tới phòng của mày và anh An, anh An có dao găm lành lặn là điều hiển nhiên, nhưng mày vẫn sống, mày lén tụi tao giấu bảo vật phòng thân chứ gì.”
Quý Ngư vô cùng bình tĩnh, ngữ khí bình thản nói: “Bảo vật phòng thân gì đâu, chẳng qua tôi cũng tìm được một thanh dao găm thôi.”
Nói xong lập tức lấy thanh dao găm đen ra.
Những người khác nhìn cậu lấy dao găm ra đều cảm thấy vô cùng vui mừng, thêm một đạo cụ sẽ an toàn hơn một phần, đêm qua cậu bình yên vô sự chứng minh thanh dao găm này có thể sử dụng.
Trương Quân thèm nhỏ dãi nhìn thanh dao, tuy nó khiến người ta cảm thấy không rét mà run, nhưng gã vẫn nhào về phía cậu.
Quý Như nhanh nhạy lách người tránh sang một bên, An Thạch Hà cau mày hỏi: “Trương Quân, anh làm gì vậy?”
Trương Quân khó chịu quát An Thạch Hà: “Tao biết mày và Quý Ngư cùng một giuộc, hiện tại chỉ có hai thanh dao găm, mà có tận sáu người, chia thế nào? Con quỷ không có nước hoa thì tông cửa, nếu không phải do Quý Ngư phát hiện lọ nước hoa kia cả đám sẽ không đổ nó, quỷ cũng sẽ không trực tiếp tông cửa đòi vào! Nhưng giờ thì sao, con quỷ kia căn bản không hề cho tao thời gian nghĩ cách chặn cửa.”
Quát An Thạch Hà xong gã quay nhìn Quý Ngư điên cuồng rống: “Tại mày hết! Tất cả là do mày! Giao dao găm ra đây!”
Quý Ngư đặt dao găm lên bàn, cằm hơi hơi hất lên, lạnh giọng nói: “Mời, lấy được thì nó là của mày*.”
<<*Hiện tại cả 2 đã xé rách mặt nên thụ không giữ phép lịch sự nữa>>
Trương Quân vừa thấy cậu buông dao găm ra, gã lập tức vươn tay, “Nếu mày không cần nữa, thì tao đây không khách khí.”
Nhưng khi tay gã vừa chạm nhẹ chuôi dao, cả người giống như bị trói chặt, loại cảm giác đau đớn bỏng rát vì bị axít ăn mòn lan khắp cơ thể, đầu thì giống như có ai đó cầm búa dùng sức đóng đinh xuyên qua hộp sọ ghim sâu vào não.
Những người khác vốn đang đứng nhìn Trương Quân giành dao găm, chỉ trong một thoáng chớp mắt mọi người đều cùng đồng cam cộng khổ, phòng khách nhất thời biến thành hiện trường người người đau đớn khóc to, kêu la thảm thiết ngã trên sàn nhà lăn qua lộn lại, giãy đành đạch như cá mắc cạn.
Ngoại trừ Quý Ngư, mọi người đều nếm trái đắng, bất giác lếch về sau vài bước, cách xa thanh dao găm.
Quý Ngư lấy thanh dao về, Bùi Đình oán giận bên tai: “Tay gã quá trời thúi rồi.”
Cậu cười nhạt.
Sau khi Trương Quân lấy lại ý thức, cậu mới mở miệng nói: “Hình như thanh dao này chỉ mình tao chạm được thôi, có lẽ là vì tao tìm ra nó trước.”
Lý Triệu run run nói: “Đúng thế, cậu giữ sẽ phát huy toàn bộ công dụng của thanh dao, hơn nữa coi bộ nó còn biết nhận chủ.”
Chờ mọi người hoàn toàn thoát khỏi màn tra tấn tinh thần đầy ám ảnh kia, An Thạch Hà và Quý Ngư thay phiên thuật lại sự việc tối qua, bên An Thạch Hà cũng đâm lên tay con quỷ một dao.
Quý Ngư nghe anh tự thuật xong, cậu lập tức hỏi: “Đêm qua, sau khi con quỷ rời đi hai người có nghe thấy âm thanh gõ trần nhà không?”
Lý Triệu kích động nói: “Có có, sau nửa đêm đến lượt tôi gác đêm, tôi đã nghe thấy âm thanh mà cậu nói, nhưng nó chỉ vang lên một lần sau đó im thin luôn, lúc ấy tôi còn cho rằng mình quá khẩn trương nên nghe lầm.”
Đường Lê nhíu mày suy nghĩ, nói: “Hay là âm thanh phát ra do quỷ vẫn chưa đi.”
Lông mi Quý Ngư rũ xuống, lắc đầu, “Âm thanh kia truyền đến từ đỉnh đầu, chứng minh căn biệt thự này còn một tầng nữa.”
An Thạch Hà cũng cảm thấy vui mừng khôn xiết, anh đứng lên nói: “Chúng ta lục khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự vẫn chưa tìm ra chìa khóa, biết đâu chìa khoá bị giấu trên tầng 3.”
“Vậy đêm qua ai gõ trần nhà, nói không chừng nó đang trốn trên tầng 3 ấy ạ.” Đàm Thi Thi suy đoán, vẻ mặt sợ hãi.
“Sợ gì, trên tay chúng ta có hẳn hai thanh dao găm, có anh An và anh Quý đi cùng, con quỷ kia không dám tới gần đâu!” Lý Triệu tràn ngập tự tin nhìn An Thạch Hà và Quý Ngư.
Quý Ngư dời tầm mắt không đối diện trực tiếp với Lý Triệu, cậu không quá thoải mái với việc người khác dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, xem ra nguyện vọng muốn làm phông nền trong phó bản này tan biến rồi.
Hiện tại cậu vẫn chưa biết, hành động và biểu hiện của mình đã bị rất nhiều người nhìn thấy thông qua phương thức phát sóng trực tiếp.
*************