• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

*************************

Quý Ngư vẫn luôn tìm mọi cách moi tin tức từ số 9, nhưng miệng hắn rất chặt, một chút tin tức quan trọng cũng không để lộ ra ngoài, cậu nghĩ có lẽ bởi vì mới quen biết cho nên bọn họ chưa đủ thân thiết, vì thế đành tạm thời bỏ qua.

Có điều cách nói chuyện của số 9 cho cậu một loại cảm giác rất quen thuộc.

17:00 vừa điểm, số 9 lập tức nhắc nhở Quý Ngư đến nhà cơm, hắn sẽ đi ăn cùng bệnh nhân.

Quý Ngư không ngờ hộ lí vậy mà một tấc cũng không rời, rõ ràng cậu là một người bình thường có cần phải chực chờ mọi lúc mọi nơi thế không.

Thời điểm ra cửa, cậu thấy trên hành lang có bốn bệnh nhân, trong đó một người chơi cùng tiến vào với cậu.

Quý Ngư rũ đầu tự hỏi, vô thức cắn móng tay cái.

Đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh vươn tới cầm lấy cổ tay của cậu, nàn tay kia rất lớn, lạnh băng, hoàn toàn khoá chặt cổ tay cậu.

Quý Ngư bị hù giật mình, theo bản năng hất tay ra.

Số 9 theo lực hất buông tay cậu ra, hắn tinh tế nói: "Quý tiên sinh, suy nghĩ cũng đừng cắn móng tay giống trẻ con vậy chứ, đây là thói quen không tốt đâu."

Quý Ngư vội thu tay lại, làm bộ giống như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.

Số 9 chậm một bước, đi theo ở phía sau, vừa vặn nhìn thấy vành tai hơi ửng đỏ của cậu, màu đỏ xuất hiện trên làn da trắng rất dễ phát hiện, khoé miệng khuất sau rọ mõm của hắn cong lên.

Những ngày tới xem ra không hề nhàm chán chút nào, nếu hắn vẫn còn là món đồ chơi kia thì tốt rồi, hắn sẽ ở bên cạnh cậu không rời.

Số 9 nghĩ như vậy, bước chân cũng nhẹ hơn chút, Quý Ngư nghi hoặc dùng dư quang nhìn hắn, không biết 9 lại nổi điên cái gì.

Khi hai người đi đến thang máy, bên trong có không ít người, Quý Ngư nhẩm đếm, tính cả cậu thì tổng cộng có 8 bệnh nhân, mỗi đầu hành lang có bốn bệnh nhân.

Cabin vừa vặn nhét đủ mười sáu người, Quý Ngư đứng trong góc, phía trước là số 9 đang ngăn những người khác lấn ép cậu.

Trán Quý Ngư áp trên lưng số 9, cậu có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của hắn qua lớp áo mỏng, xem ra tạm thời không thể đối kháng với hắn, cậu đánh không lại.

Ai biết số 9 có phải nhân viên chính thức hay không, nói không chừng còn có thể dẫn hắn đi chung lên tầng 5, quy tắc từng nhắc tới tầng 5 khẳng định có liên quan đến manh mối quan trọng.

"Tinh --"

Quý Ngư từ sau lưng số 9 ló đầu ra, thấy bên trên hiển thị tầng 3.



Thang máy vừa mở tất cả mọi người lục tục đi ra ngoài, suốt quãng đường không ai giao lưu với nhau.

Thời điểm cậu đang đợi thang máy đã để mắt tới một người, thoạt nhìn là một ông chú râu ria xồm xoàm, cả người nhàn tản, giống như không xương mà dựa trên tường, cảm giác tồn tại thấp không khác gì Quý Ngư.

Nhưng thứ khiến cậu thật sự để tâm chính là hộ lí luôn lãng tránh ánh mắt của ông chú, thậm chí gã còn hơi run lên.

Gã đang sợ ông chú.

Người nam kia giữa đường cũng ngó Quý Ngư và số 9 vài lần, xem ra người này không phải người chơi cao thủ lâu năm thì cũng là một NPC quan trọng.

Cậu cảm thấy vế trước có khả năng nhiều hơn.

.........

Đại sảnh livestream.

"Biết ngay mà! Sở Ưng và Quý Ngư chung một phó bản kìa bà con!"

"Uầy ôi, kích thích vãi."

"Này có được tính là duyên phận không, bọn họ ở hai khu khác nhau nhưng lại vào cùng một phó bản, hiện tại vẫn chưa biết rốt cuộc có bao nhiêu người chơi, lỡ đâu tìm nhầm đồng đội thì toang luôn, ê có khi nào là phó bản chia đội đối kháng không bồ, sao tui lo quá à."

"Chắc không phải đâu bà, nếu là phó bản đối kháng thì người dẫn đường đã nói ngay từ đầu rồi."

"Cũng phải mà tui mong chờ khúc hai người hợp tác lắm nha, trong tên của bọn họ đều liên quan đến động vật, chim ứng bắt cá ôi má CP này ngon, hehe."

"Không ngon tí nào thuyền giấy đụng nước rã ngay, Sở Ưng vẫn luôn hành động một mình, sẽ không đồng ý hợp tác với Quý Ngư phát đường cho bà gặm đâu, thấy ổng không muốn gia nhập hiệp hội là tui biết trước kết quả CP này không có khả năng rồi."

"Phó bản này kinh khủng thật, số 9 trông mạnh quãi đạn."

"Đúng đúng tao hóng màn combat của thằng chả với Sở Ưng vl ha ha ha. Quý Ngư thì khỏi nói, nó mới thông quan một phó bản thử nghiệm thực lực yếu xìu, thú vị gì đâu mà nhiều khán giả bu lại xem nó quá chừng."

Sở Ưng là loại người tách biệt đám đông, tuy fan của anh rất nhiều, nhưng người có giao tình với anh rất ít, hơn nữa còn mang tiếng là khó ở chung.

Mặc dù Quý Ngư ngày thường giống phông nền và kiệm lời, nhưng người hiểu cậu đều đều cảm thấy ở chung rất thoải mái, nhân duyên cũng không tệ.

Hai kẻ khác người vừa vặn vào chung một phó bản, vì thế không ít khán giả đều cắm cọc hóng xem trò hay của cao thủ và tân nhân.

...........

Nhà ăn.



Bệnh nhân và hộ lí xếp thành hai hàng tách biệt, mặt ngoài Quý Ngư nhìn không ra thức ăn giữa bọn họ và hộ lí có gì khác nhau.

Đến phiên Quý Ngư múc cơm, cậu phát hiện người múc cơm vẫn luôn khuất đằng sau vách pha lê, chỉ chừa một bàn tay thò ra từ ô cửa sổ bảo cậu đưa mâm đồ ăn cho gã, không nói lời nào.

Thời điểm đưa mâm đồ ăn, cậu giả vờ lơ đãng hơi khom người nhân cơ hội nhòm vào ô cửa sổ, diện mạo của đối phương chợt lóe qua sau khi cánh tay được rút lại.

Quý Ngư đứng thẳng dậy, liếc thấy số 9 đã lấy cơm xong và đang lượn về phía này, cậu nhăn mày, tận chức tận trách gớm.

"Không qua kia ngồi ăn cơm chung với hộ lí khác à?" Quý Ngư hỏi hắn.

Đầu số 9 hơi nghiêng sang bên cạnh, vẻ mặt chân thành nói: "Ngài mới tới ngày đầu tiên, tôi sợ ngài ngồi một mình cô đơn buồn chán nên tính qua ăn chung cho vui."

Quý Ngư lạnh nhạt nói: "Không cần, tôi chẳng thấy buồn chán chút nào, anh mau đi ăn với hộ lí khác đi, không thôi bị cô lập đấy."

Kì thật, cậu không muốn đang ăn cơm mà có một cái đuôi tò tò bên cạnh tí nào, thời điểm bệnh nhân và hộ lí tách ra ăn cơm là cơ hội giao lưu tin tức tốt nhất, có số 9 ở bên cạnh bệnh nhân khác sẽ không dám tới gần cậu.

Số 9 bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được, gặp rắc rối gì thì nhớ gọi tôi nhé."

Sau khi đuổi số 9 đi, Quý Ngư lập tức đi đến bàn ăn bệnh nhân tụ tập, ngồi bên cạnh người lúc trước cậu cho rằng là người chơi.

Người nọ có khuôn mặt baby, trông như học sinh cao trung, cậu ta hoài nghi nhìn thoáng qua Quý Ngư, có vẻ cũng đang suy đoán cậu có phải người chơi hay không.

Lúc này một người nam trẻ tuổi đầu húi cua ngồi đối diện hỏi: "Các người mới tới à."

Quý Ngư gật đầu, đối phương lại bày ra vẻ mặt phẫn hận nói: "Tôi tên Lý ngọc, hôm nay lúc đi đến phòng mình mọi người có nghe thấy tiếng thét thảm thiết không, mẹ tôi chịu đủ lắm rồi."

"Đây là viện điều dưỡng mà nhỉ nhưng sao tớ lại thấy máu chảy ra từ kẹt cửa vậy." Mặt baby ngồi tò mò hỏi.

"Ai tới đây đều phải ký hiệp nghị, cho dù phát hiện chuyện gì cũng không được nói ra." Người nữ ngồi đối diện chếch sang cạnh một chút vẻ mặt chết lặng nhắc nhở.

"Đã đến lúc này, ai quan tâm dăm ba cái hiệp nghị bảo mật kia chứ, mạng sắp tạm biệt trần thế rồi tôi không tin cô không phát hiện mấy thứ kia, thời gian đau đầu càng ngày càng dài, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ biến thành......"

"Câm miệng, cậu muốn bị những hộ lí kia nghe thấy sao? Đừng nói đề tài này nữa."Người nữ thô bạo cắt ngang nói.

Hắn không cam lòng ngậm miệng lại, có vẻ cũng rất dè chừng hộ lí.

Quý Ngư bất động thanh sắc quan sát những người trên bàn cơm, trừ bỏ bốn người chơi mới và ông chú râu ria xồm xoàm, những người còn lại đều lộ ra thần sắc lo ngại.

Mặt baby chộp lấy cánh tay Quý Ngư, tiến đến bên tai cậu khẳng định nói: "Anh cũng là người chơi đúng không."

*******************

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK