• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

************************

Quý Ngư không nghĩ tới người này sẽ trực tiếp hỏi mình, không đợi cậu mở miệng, mặt baby lại nhỏ giọng nói: “Tuy tôi và anh không quen biết, nhưng cũng từng nghe người khác nhắc tới.”

Một cậu trai vẻ mặt bình tĩnh, trông không quá thu hút, nhưng làn da rất trắng, khuôn mặt thanh tú, lại còn tên Quý Ngư khẳng định là một người chơi không sai.

Quý Ngư phản ứng lại, có lẽ là do phó bản thử nghiệm nên một vài người đã chú ý đến cậu.

Cậu gật đầu với mặt baby, đối phương thấy cậu thừa nhận, hưng phấn ghé sát vào nói: “Tôi tên Đào Viên. Anh nhìn thấy người bên kia không?”

Quý Ngư nhìn về hướng ánh mắt cậu ta ám chỉ, là ông chú râu bờm xờm.

“Hắn tên Sở Ưng, người chơi cao thủ đó, nếu chúng ta ôm được cái đùi vàng kia thì tốt rồi, tiếc là hắn không thích tổ đội, haiz....”Đào Viên tiếc nuối thở dài, “Nhưng không sao chúng ta có thể trao đổi manh mối với hắn.”

Lý Ngọc tò mò: “Hai người đang thì thầm gì thế, chẳng lẽ cả hai quen nhau trước rồi hả?”

Người nữ vẻ mặt chết lặng nghe thấy lời Lý Ngọc nói cũng nhìn qua, “Không thể nào, nơi này không cho phép người quen nhau tiến vào.”

Quý Ngư biết đây là một quy tắc ẩn, nếu bị người khác biết được hai người bọn họ quen (thân phận) nhau khẳng định sẽ phiền to.

Cậu bình tĩnh mở miệng nói: “Không quen, hôm nay cùng đi chung cho nên mới cảm thấy thân thiết chút thôi.”

Giải thích rất hợp lý, người nữ không hỏi nữa.

Bởi vì hôm nay có thêm bốn bệnh nhân mới, cho nên mọi người lục tục giới thiệu tên.

Nữ mặt than tên Trương Mẫn, một nam một nữ mới ngồi xuống tên Nghiêm Thức và Hồ Tư Vũ, còn một bệnh nhân vẫn luôn im lặng tên Lưu Binh.

Lúc sau Quý Ngư hỏi tầng 4 và tầng 5 đang làm gì, hầu hết mọi người đều lắc đầu nói không biết.

17:30.

Mắt thấy đã đến thời gian phải rời đi. Sở Ưng dẫn đầu đứng dậy, anh vừa động hộ lí lập tức bước lại đây, theo sau cùng rời khỏi nhà ăn.

Trương Mẫn và Lý Ngọc cũng lục tục đứng lên, trước khi đứng lên Quý Ngư nghe thấy Trương Mẫn nhẹ giọng nói một câu: “Lúc kiểm tra bảo trì thần trí cho tốt vào.”



Hoá ra kiểm tra cũng cần gây mê?

Tuy trong lòng cậu có nghi vấn, nhưng cậu biết thời gian không đủ, không phải là thời cơ tốt để bàn chuyện.

Chờ những người khác cách một khoảng khá xa, Đào Viên vội nhét một vật tròn tròn vào tay cậu, nói: “Buổi tối liên lạc.”

Nói xong không chờ Quý Ngư mở miệng, cậu ta nhẹ hô một tiếng: “Cái đệt, làm tôi sợ muốn chết, anh nhìn hộ lí kia kìa, nãy giờ gã cứ nhìn chằm chằm ai đó bên này í.”

Không cần nhìn cậu cũng biết là ai, từ lúc ăn cơm số 9 vẫn luôn ngồi ở chỗ kia nhìn cậu vài lần, hết cách cậu chỉ có thể xem hắn không tồn tại.

Quý Ngư quay đầu, số 9 thấy cậu nhìn qua, vui vẻ phất tay.

Chờ những người khác đi rồi, cậu mới đứng lên.

Số 9 cũng bước tới, nói giỡn: “Uầy, tôi thấy ngài ăn xong lâu rồi sao chờ mọi người đi hết mới đứng dậy thế, hay là ngài muốn dành không gian riêng cho hai ta?”

Quý Ngư thờ ơ với lời trêu chọc của hắn: “Tôi muốn giao lưu về tình trạng sức khoẻ với bệnh nhân khác, tiếc là bọn họ không muốn nói.”

Quý Ngư định cậy miệng số 9 thu thập tin tức về bệnh lí của mình, nhưng số 9 chỉ nhìn cậu nhẹ giọng cười nói: “Quý tiên sinh đừng lo quá, viện điều dưỡng của chúng tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ngài. Bệnh của mọi người không giống nhau.”

Không giống nhau?

Lúc Quý Ngư cho rằng cố ý hoài nghi kỹ thuật của viện điều dưỡng cũng không đào ra được gì, không ngờ số 9 lại chịu nhả tin tức.

Nghĩ đến cơn đau đầu của Lý Ngọc và Lưu Binh trầm lặng trông bình thường nhưng tư thế đi đường hơi không đúng, có thể kết luận rằng đầu và chân cậu không gặp vấn đề.

Lúc trước số 9 từng nhắc nhở cảm xúc không thể kích động quá mức, vậy chỗ có vấn đề chính là: Trái tim!

Quý Ngư ấn ngực mình, bệnh của cậu liên quan đến trái tim, là bệnh tim sao? Nhưng nếu là bệnh tim bệnh viện bình thường cũng có thể chữa mà, tại sao phải tới viện điều dưỡng nhận trị liệu chứ?

Hơn nữa nơi này tụ tập rất nhiều người gặp vấn đề ở các bộ phận khác nhau.

Hiện tại số 9 và Quý Ngư đã về tới cửa phòng số 214, khi số 9 đang mở cửa dư quang liếc thấy cậu giơ tay ấn ngực, ý cười trong mắt hắn càng đậm, hơi cúi thân xuống, tay đặt chồng lên tay ấn ngực của cậu.

“Quý tiên sinh, tim ngài không thoải mái sao?” Số 9 lo lắng hỏi.

“Không sao hết.” Quý Ngư hoàn hồn, buông tay xuống, đi vào phòng.



Thẳng đến khi ngồi trên giường, cậu vẫn có thể cảm nhận được chỗ mu bàn tay bị số 9 chạm vào cảm giác lạnh lẽo vẫn chưa tan đi.

Thân thể hắn không có độ ấm, không riêng gì lúc chạm tay nhau, thời điểm ở thang máy cũng vậy, cảm giác như đang dựa vào một thi thể.

Cậu cảm thấy hơi bất an, loại bất an này không phải sau khi tiến vào viện điều dưỡng mới có, mà là nảy lên từ đáy lòng mỗi lúc gặp số 9.

Cậu rất ít xuất hiện loại cảm xúc này.

Số 9 đổ thuốc trong lọ vào lòng bàn tay trái, tay phải cầm một ly nước ấm, nói: “Quý tiên sinh, tới giờ uống thuốc rồi.”

Dưới sự giám sát của số 9, Quý Ngư dứt khoát nuốt viên thuốc.

Sau đó cậu đứng dậy, vừa đi về phía phòng vệ sinh vừa hỏi: “Buổi tối anh cũng canh giữ ở chỗ này sao?”

“Không đâu, chúng tôi có phòng nghỉ riêng, nếu gặp tình huống khẩn cấp xin hãy rung chuông, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên ngài.” Nói tới đây hắn tạm dừng một chút sau đó nhấn mạnh: “À đúng rồi, lát nữa y tá trưởng sẽ đến kiểm tra phòng, ngài khóa cửa cũng không sao vì cổ có chìa khoá mà. Buổi tối tốt nhất đừng ra ngoài, để y tá trưởng bắt được sẽ bị phạt đấy.”

Quý Ngư gật đầu tỏ vẻ đã biết, đi vào phòng vệ sinh khóa cửa lại.

Sau khi vào trong, cậu dựa bên cạnh cửa cẩn thận lắng nghe, xác định số 9 không đứng bên ngoài cửa, cậu vội vàng mở vòi nước uống ực ực mấy ngụm, sau đó đi đến bồn cầu, thọc hai ngón móc họng kích thích yết hầu, nôn hết thuốc ra.

Trong quá trình nôn mửa Quý Ngư khống chế không phát ra âm thanh, tránh cho số 9 bên ngoài chú ý.

Sau khi nhổ xong viên thuốc Quỹ Ngư dừng nôn, nhìn cặp mắt và đôi môi ửng hồng phản chiếu trong gương, cậu quyết định đợi thần sắc trở lại bình thường rồi ra ngoài.

Năm phút sau, Quý Ngư xác định mọi thứ trông bình thường, bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài.

Số 9 vẫn đứng trước giường, hắn nói đúng 19: 00 mới có thể trở về phòng mình, bởi vì sau 19: 00 là thời gian bệnh nhân ngủ và kiểm tra.

Kiểm tra?

“Hôn nay tôi cũng phải kiểm tra á?” Quý Ngư hỏi.

“Không phải, mỗi buổi tối chỉ kiểm tra một người thôi, đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt.” Số 9 tận chức tận trách trả lời.

“Một vấn đề cuối cùng, sao cả ngày hôm nay không thấy viện trưởng xuất hiện vậy?” Cậu hỏi.

******************

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK