• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhưng vì sao, vì sao người phụ nữ này lại là Sở Uyển Oánh chứ?" Trần Minh nghiến răng, lúc rời khỏi khách sạn thời tiết rất lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, trời bắt đầu mưa.

Hắn không khỏi đá mạnh vào thùng rác bên cạnh, hung hăng nói: "Chết tiệt, vất vả lắm mới có cơ hội trả thù, ông trời ơi ông cố ý làm vậy đúng không!"

"Ông đây làm việc vất vả vì công ty, vì gia đình nhiều năm như vậy, lúc này cũng thành thật giữ khuôn phép, mà ông lại đối xử với tôi như vậy! Ông trời ơi, sao ông lại không có mắt như vậy chứt"

"Anh bạn trẻ, nếu ông trời có mắt thì sao người tốt trên đời này luôn phải chịu bất công chứ?" Một ông lão gầy gò đang nhặt ve chai trên đường, cả người toát ra mùi hôi thối lên tiếng. "Ha ha, làm người ấy mà, nếu không muốn bị bắt nạt, không muốn tức giận thì phải leo lên cao, giành lấy thành công."

“Muốn thành công thì phải dựa vào bản thân mình, phải tàn nhẫn, không từ thủ đoạn."

"Nhân từ không quản được binh lính, nhân nghĩa không quản được tiền tài, lương thiện thì không thể làm lãnh đạo, cứ làm một dân thường nhỏ bé bị người khác bắt nạt là được rồi, tức giận cũng không có chỗ trút."

"Đúng, phải dựa vào bản thân! Mình phải leo lên cao!" Trần Minh nghe vậy cảm thấy như ngộ ra, hắn giật mình, không phải do khí lạnh mà là do một luồng nhiệt xông thẳng lên não.

Hắn nhìn chằm chăm những chiếc xe sang trọng chạy qua chạy lại trên đường, chiếc nào trong số đó không có một đám người đẹp chứ?

Có tiền, có thân phận, có địa vị thì có gì phải sợ? Sở Uyển Oánh nhào vào lòng hắn, sao hắn phải cảm thấy không xứng chứ?

Trần Minh lấy hết tiền mặt trong người ra đưa cho ông lão: "Nghe lời ông, Trần Minh tôi phải leo lên vị trí cao hơnl!"

"Không thể xem thường bản thân, càng không thể bị người khác xem thường!"

Nói xong, hắn đi về phía xe điện của mình.

Hắn vừa đi không lâu, vài chiếc xe sang Rolls-Royce, Bentley và BMW dừng lại bên đường, một người phụ nữ trẻ đẹp gợi cảm mặc bộ đồ sang trọng bước về phía ông lão vô gia cư kia với nụ cười chân thành.

Cô ấy bước đi rất nhẹ nhàng, giống như một người mẫu đang sải bước trên sàn catwalk quốc tế.

Cô có dáng người cao gầy, ngực khủng mông cong, đôi môi đỏ mọng cùng với màu son tím mang đến cảm giác quyến rũ vô hạn.

Rất nhiều người dừng lại nhìn, không khỏi mở to mắt.

Thật lòng mà nói thì ai từng nhìn thấy một người đẹp như vậy chứt

Không ít người hoài nghi có phải cô ấy đến để làm từ thiện không, nhưng chẳng bao lâu sau bọn họ đã phải há hốc mồm.

"Ông xã, trải nghiệm cuộc sống xong chưa? Công ty còn rất nhiều việc chờ anh xử lý đó, anh xem, mọi người trong hội đồng quản trị cũng đã đến đây rồi." Người mẫu hàng đầu ôm lấy cánh tay của người đàn ông rách rưới, không thèm quan tâm mặt ông đang dính đầy bụi bẩn, trực tiếp hôn lên.

Những người ăn mặc sang trọng quý phái kia đều phải cúi đầu trước mặt ông: "Chủ tịch."

"Ừm, nếu mọi người đã đến rồi, vậy thì về thôi." Ông lão cười ha ha, nhét mấy tờ tiền nhàu nát vào túi: 'Hôm nay anh đã gặp một chàng trai trẻ khá thú vị."

"Ông xã, có cần sắp xếp người đi giúp gia đình người đó không?" Người mẫu hàng đầu mỉm cười, cọ ngực vào người ông lão.

Ông lão cười, lắc đầu nói: "Anh có cảm giác tiểu tử kia sớm muộn gì cũng leo lên vị trí cao. Nói không chừng sau này còn trở thành kẻ thù của anh."

"Vậy…"

"Đừng lo, anh sẽ ở trên đợi cậu ta." Ông lão cười ha ha. Môt nhóm người ởi tới, chỉ trong mười giây đã làm cho hình tượng vô gia cư hôi hám kia biến mất, biến thành một nhân vật lớn không ai dám ngước nhìn.

Người giàu nhất Hoa Hạ Long Quốc, chủ tịch An, An Khải Minh!

Trần Minh vừa ngồi lên xe điện thì điện thoại bỗng vang lên. Là người đã dựa vào quan hệ để cướp đi vị trí trưởng phòng của hắn, em trai của Đổng Chỉ Hải, Đổng Hưởng Mã.

"Trần Minh, sao lâu như vậy mới bắt máy, không muốn đi làm nữa rồi à? Mau đến đây đưa ô cho ông!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK