• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông đứng bên cạnh Bạch Tuyết có đôi mắt vàng, mặc vest mang giày da, làn da trằng mềm mại, vừa nhìn liền biết là một tên công tử nào đó.

Thi thoảng anh ta lại nhìn về phía Bạch Tuyết, lúc hai người phỏng vấn, nếu quan sát kỹ sẽ có cảm giác mờ ám mơ hồ.

"Lý Hạo Tồn?"

Trần Minh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một ngọn lửa vô hình bất chợt xông thẳng lên não.

Anh ta chính là ông chủ của ngân hàng tư nhân nơi vợ hắn làm việc, từ lâu Trần Minh đã cảm thấy hắn quan tâm vợ mình quá mức, chỉ xem video quảng cáo thôi cũng đã thấy ánh mắt người này nhìn Bạch Tuyết nhất định không bình thường.

Với hiểu biết của Trần Minh về Bạch Tuyết, Bạch Tuyết là người e dè trong chuyện tình cảm, không thể nào coi trọng người bình thường.

Từ góc độ này, rất có thể cô ta đã ở bên một người vừa có sự nghiệp vừa có tài chính như Lý Hạo Tồn.

"Khốn kiếp, gian phu dâm phụ." Trần Minh nghĩ đến đây, cuối cùng không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, tức giận đập con chuột xuống bàn, khiến các đồng nghiệp xung quanh phải kinh ngạc.

Hắn biết mình vừa mất bình tĩnh nên cố gắng lấy lại tinh thần, cũng không có tâm trạng làm việc nữa, đứng dậy muốn lên sân thượng hít thở không khí.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn reo lên.

"Trưa nay em về nhà mẹ, anh có muốn đi cùng không?" Sau khi kết nối, Bạch Tuyết lạnh lùng hỏi.

Trần Minh hồi lâu không trả lời, hắn không thể tưởng tượng nổi Bạch Tuyết cả đêm không về nhà mà thậm chí không có một lời giải thích, chẳng lẽ trong mắt Bạch Tuyết bây giờ, nói dối với hắn một câu cũng là dư thừa rồi sao?

"Anh có đang nghe không?" Bạch Tuyết hỏi lại.

"Đi, lát nữa đến đón anh đi." Trần Minh không muốn lãng phí thời gian, nói xong trực tiếp cúp máy.

Mặc dù hản không biết Bạch Tuyết gọi mình đi cùng là có ýgÌ.

Nhưng trực giác nói với Trần Minh, nhất định có chuyện không hay sắp xảy ra.

Rất nhanh đã tới thời gian nghỉ trưa, hắn cầm áo khoác rời khỏi công ty. Xe của gia đình đã đỗ sẵn trước cửa, khi Trần Minh lên xe, phát hiện phía sau còn có một người đang ngồi.

Mà quần áo của Bạch Tuyết cũng không giống hôm qua nữa, nhìn tóc cô ta cũng không giống như tăng ca ở công ty, rõ ràng là đã gội đầu rồi.

"Người này là?"

"Đồng nghiệp của em Tiểu Lưu, tiện đường cho cô ấy quá giang một đoạn." Bạch Tuyết thản nhiên nói.

Tiểu Lưu ngồi sau lịch sự chào một tiếng, nhưng Trần Minh có thể thấy ánh mắt cô ta nhìn hắn vô cùng kỳ lạ, có cảm giác như đang giễu cợt, hoàn toàn không phải ánh mắt nhìn một người bình thường.

Điều này càng khiến Trần Minh tin chắc rằng chuyện mập mờ của Bạch Tuyết và Lưu Hạo Tồn đã truyền khắp đơn vị rồi.

"Lát nữa vào trong anh đừng nói nhiều."

Sau khi đồng nghiệp xuống xe, Bạch Tuyết rẽ xe vào một góc phố, đi đến chỗ mẹ vợ hắn đang ở, đỗ xe lại rồi căn dặn hắn.

Nhưng Trần Minh chỉ cười lạnh lùng, ngẩng đầu lạnh giọng hỏi: "Tối qua em đi đâu? Cả đêm không về, còn tắt điện thoại."

"Ở đơn vị tăng ca, không muốn bị làm phiền."

Bạch Tuyết làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Minh, trả lời xong vội vàng xuống xe đi thẳng vào nhà.

Trần Minh cần răng, đóng mạnh cửa xe lại, đi theo vào trong.

Nhà của mẹ vợ rất nhỏ, năm trong một khu phố cũ kỹ xập xệ, trong nhà có bốn người mà diện tích chưa tới bảy mươi mét vuông.

Trước khi hắn bị giáng chức, mẹ vợ đối xử với hẳn có thể gọi là rắm rắp nghe lời, thường xuyên gọi hai người cuối tuần Về ăn cơm, nhưng bây giờ đã không còn đãi ngộ này nữa, ngược lại còn liên tục châm chọc khiêu khích hắn.

Tuy Trần Minh xuất thân từ nông thôn, nhưng gia cảnh cũng không đến nỗi tệ, căn bản không có chuyện trèo cao.

Hảẳn vừa bước tới cổng đã nghe thấy hai bác gái trong xóm nói chuyện phiếm, nội dung khiến Trần Minh phải chú ý.

"Thím Trương, thím có biết không? Con trai nhà ông Bạch có con rồi, hai đứa nó kết hôn mấy năm, tôi còn tưởng có bệnh gì nên không thể có con, ai ngờ nói mang thai là mang thai."

"Bà bị ngốc hả? Con dâu nhà ông Bạch không phải người đàng hoàng gì, ai biết nó đang mang thai con ai chứ."

"Thật không đó? Tôi thấy hai đứa nó vợ chồng son như hình với bóng, tình cảm tốt lắm mà?"

Hai bác gái càng nói càng xa, hoàn toàn không chú ý đến Trần Minh đứng cách đó không xa.

"Sao không thật được?" Thím Trương ném vỏ hạt dưa trong tay xuống đất rồi nói: "Tôi đã thấy nó được một người đàn ông đưa tới dưới lầu mấy lần rồi, người đó đi một chiếc ô †ô màu đen."

"Hơn nữa tôi nói bà nghe, người đàn ông đó cũng già rồi."

Trần Minh nghe thấy lời này, đột nhiên nghĩ tới đủ loại hành vi của vợ Bạch Phong ngày xưa, nhất thời hiểu được.

Nghe một hồi, thấy không còn gì thú vị nữa, Trần Minh mới xoay người vào trong.

"Cha mẹ, con về rồi."

Nghe thấy tiếng con gái, mẹ vợ cười ha ha ra đón, mà thấy Trần Minh đi vào, vẻ mặt lập tức tối sầm lại, trợn mắt khinh thường nói: "Nó không đi làm sao? Sao cũng đến vậy?"

"Mẹ"

Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng Trần Minh vẫn rất lễ phép chào hỏi.

"Tiểu Tuyết, không phải mẹ nói con." Mẹ vợ tựa vào khung cửa, thản nhiên nói: "Sau này trong nhà có chuyện thì con về một mình là được rồi, dù sao cũng có nhiều chuyện không tiện nói với người ngoài, có đúng không?”

"Có chuyện gì mẹ nói mau đi, chiều con còn phải về họp nữa" Thật ra Bạch Tuyết biết, mẹ kêu cô ta trở về tám phần là vì đứa em trai kia.

Nếu cô ta không dẫn Trần Minh về cùng, trong nhà mà cần tiền thì cô ta phải tự mình bỏ ra, Bạch Tuyết không ngốc, nhất định phải dẫn Trần Minh theo cùng.

Năm nay Bạch Phong đã hai mươi lăm tuổi, kết hôn rồi nhưng vẫn không chịu đi làm, suốt ngày ở nhà lười biếng.

Thấy Trần Minh và Bạch Tuyết về, Bạch Phong chỉ thò đầu ra nhìn một cái rồi trở về phòng, rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Bạch Tuyết theo mẹ vào phòng liền hỏi.

Sau khi Trần Minh vào nhà mới phát hiện cha vợ không có nhà, có lẽ là ra ngoài làm việc rồi, hai ông bà đã ngoài sáu mươi còn phải ra ngoài bôn ba cũng chỉ để nuôi thằng con trai ham ăn lười làm kia.

Thấy Trần Minh cũng vào, mẹ vợ vốn không muốn nói nhưng dưới sự truy vấn của Bạch Tuyết, bà ta đành căn răng nói: "Hôm nay em dâu con đến bệnh viện kiểm tra, đã mang thai ba tuần rồi."

"Con thấy đó, nhà mình chỉ có bao nhiêu đây, đến khi cháu mẹ chào đời thì không có nơi nào để ở."

"Con làm chị cũng không thể mặc kệ được đúng không. Con mua nhà mới, trả trước một khoản, còn lại tiền thế chấp đúng lúc đó cha mẹ sẽ trả."

"Mẹ nói con nghe, đừng nói không có tiền, trước đây con kết hôn mẹ cũng không đòi nhiều sính lễ, bây giờ trong nhà có chuyện mà hai con lại keo kiệt như vậy thì cũng đừng trách mẹ trở mặt."

Nghe mẹ vợ mỉa mai, Trần Minh ảm đảm cười, cũng không nói gì.

Một lát sau Bạch Tuyết mới lên tiếng.

"Kiểm tra ở bệnh viện nào vậy? Bạn con làm việc ở bệnh viện, sao không để con đi cùng?"

"Hơn nữa mang thai gì mà con không thấy nó có phản ứng gì, không phải hôm trước con đến nó còn uống rượu sao?"

Thật ra Bạch Tuyết cũng không phải kẻ ngốc, mấy năm nay nhà mẹ đẻ cứ luôn đòi tiền cô ta, bọn họ xem đây là đương nhiên, đều là lẽ thường tình, nhưng không ai biết cô ta khổ sở đến mức nào?

Huống chỉ lúc đó Trần Minh còn kiếm được nhiều tiền, bây giờ trong nhà cũng không còn nhiều tiền như vậy, không thể lấp vào cái hố không đáy này.

"Mẹ, con đi vệ sinh." Trần Minh nghe vậy biết Bạch Tuyết muốn làm gì, vội vàng đứng dậy bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK