• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy chiếc xe sắp đụng tới, Trần Minh cái khó ló cái khôn mà cắn răng một cái, không biết bộc phát sức mạnh kinh người từ đâu ra mà đã nhảy ra khỏi chiếc xe điện.

Đùng – Một âm thanh thật lớn vang lên, chiếc Maybach đụng chiếc xe điện tan nát thành mười bảy mười tám mảnh, khiến không ít người chú ý.

"Trời ơi, xảy ra tai nạn xe rồi!"

"Ông anh kia nhanh nhẹn quá, quả quyết nhảy thẳng ra ngoài luôn! Nếu là tôi thì chắc bị đụng chết rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì!"

"Đúng thế, mau qua xem chuyện gì đi.”

"Mẹ nó. Trần Minh bò dậy từ dưới đất, sờ cánh tay bị ngã rách da mà nhe răng.

Vừa định đi tìm chủ xe đối chất một trận thì cửa xe đã mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp mặc âu phục đi xuống.

Không giống với dạng con gái mới lớn như Tô Hiểu Tình, vóc dáng của người phụ nữ này quyến rũ ngạo nghễ đến cực điểm, dù nhìn đăng trước hay đăng sau cũng làm lòng người bừng cháy dâng lên ý dâm tà.

Nhất là bộ ngực kia, khăn vuông viền ren hơi trong suốt làm ngực cô như ẩn như hiện.

Trên vành tai mượt mà treo hai cái khuyên tai thủy tinh, dưới ánh mắt lấp lánh càng tăng thêm khí chất động lòng người của cô.

Xe sang, trang sức, phụ nữ cực phẩm, bất kỳ cái nào trong đó cũng có thể làm trái tim đàn ông loạn nhịp, lòng như lửa đốt. Mà người phụ nữ này lại có hết cả ba.

Chỉ là vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, trong mắt hiện ra tia sắc bén làm giảm mạnh sức hút đó, nhưng cũng càng làm người †a càng nảy sinh dục vọng muốn chỉnh phục!

Trần Minh không khỏi nhìn đến mức ngơ ra.

"Anh bị thương?" Giọng nói của người phụ nữ như khối băng, không có chút nhiệt độ nào.

Cứ như cô không phải thủ phạm gây nên tai nạn mà là người bị hại.

Trần Minh không chịu nổi loại phụ nữ này nên lạnh nhạt nói: "Cô không nhìn thấy sao?"

"Nhìn thấy, số tiền bồi thường này đủ không?" Người phụ nữ móc ra một chồng tiền đỏ ít nhất cũng lên đến ba bốn vạn

từ trong ví rồi vứt cho Trần Minh.

Tiền thật sự không ít, nhưng thái độ này làm Trần Minh rất tức giận: “Có tiền thì giỏi lắm à?"

"Anh có lấy không?" Người phụ nữ lạnh nhạt nói. Trần Minh vươn tay: “Tôi bị thương, vì sao không cần tiền?"

"Hừ” Người phụ nữ thấy hắn như vậy thì trên mặt lộ ra một tia giễu cợt.

Nói nhiều như vậy còn tưởng cao sang lắm, thì ra chỉ là một tên đạo đức giả mà thôi.

Chẳng khác gì những kẻ khác!

Nhưng không ngờ Trần Minh lại đếm chồng tiền kia rồi rút ra một ngàn hai, sau đó xoay người rời đi: “Thu lại đồng tiền thối của cô đi!"

"Anh!" Người phụ nữ hơi sửng sốt: “Anh có ý gì!"

"Chiếc xe điện này của tôi hai trăm, quần áo giày dép hao mòn tính năm trăm, phí thời gian và tiền khám bệnh năm trăm, tổng cộng một ngàn hai!" Trần Minh không quay đầu lại mà nói.

Người phụ nữ ngây người.

"Bác tài ngừng một chút.” Trần Minh bắt một chiếc xe taxi rồi chui vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK