• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trân Minh cười nói: "Đổng mập, đừng vội nói như vậy, tao sẽ cho mày thấy thế nào mới là to gan thật sự!"

Nói xong, hắn trực tiếp giật lấy gật, nện một cái vào mũi Đổng Hưởng Mã.

"Á á!" Đổng Hưởng Mã lập tức kêu thảm thiết ngã ra đất.

Mọi người có mặt đều vô cùng hoảng sợ: "Anh Đổng!"

"Trần Minh, sao anh dám!"

"Trời ơi!" Rất nhiều nhân viên quen thuộc với Trần Minh trong công ty đều phải trợn tròn mắt, thậm chí có người há to

miệng đến nỗi có thể nhét mấy cái trứng ngỗng vào!

Trong suy nghĩ của bọn họ, Trần Minh luôn là một người thành thật giữ phép tắc!

Đừng nói là ra tay đánh người, cho dù bị đánh cũng không dám đánh trả.

Không ai ngờ rằng hắn lại dám là như vậy trước mặt mọi người!

Nhưng hầu hết mọi người đều đang võ tay khen ngợi trong lòng! Nhất là nhân viên nữ, mấy năm gần đây bọn họ đã chịu không ít sự quấy rối của Đổng Hưởng Mã rồi.

Nếu không phải vì lo lắng cho danh dự cảu công ty, một vài nhân viên nữ có nhan sắc đều đã bị Đổng Hưởng Mã cưỡng hiếp rồi!

Nhìn vẻ mặt của những nhân viên xung quanh, Trần Minh cười, hắn biết mình đã làm đúng rồi.

Hắn mỉm cười, trực tiếp bước qua Đổng Hưởng Mã nằm trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Tiểu Khương: "Tiểu Khương, còn ngây ra đó làm gì?"

"Hả?" Tiểu Khương còn đang trừng to mắt.

"Hả cái gì? Người tốt bị bắt nạt, ngựa tốt bị người cưỡi, trước đây cậu không có chỗ dựa, từ nay về sau Trần Minh tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cậu!" Trần Minh nói: "Chuyện tôi dám làm, cậu cũng có thể làm được!"

"Anh Trần, tôi…"

"Bước qua đây!" Trần Minh chỉ vào Đổng Hưởng Mã trên đất nói.

"Nhưng mà…"

"Cậu đã quên trong cuộc họp thường niên lần trước, thằng chó này đã chuốc rượu vợ cậu rồi sao! Chuyện này cũng có thể bỏ qua sao?" Trần Minh nói.

Mặt Tiểu Khương đỏ bừng lên: "Mẹ nó, cứ liều vậy!"

"Mày, mày thử xem?" Đổng Hưởng Mã quỳ trên đất, mũi chảy máu, không đứng dậy được.

Tiểu Khương vốn còn do dự, nhưng nghe gã nói vậy, lập tức bị kích thích nói: "Thử thì thử! Dù sao ông đây cũng đã đắc tội mày như vậy rồi, cũng không sống nổi nữa!"

"Có oán báo oán, có thù báo thùi"

"Mày… AI"

Đổng Hưởng Mã còn chưa nói xong, Tiểu Khương đã dẫm chân lên mặt gã, sau đó bước qua người gã.

"Anh Trần, tôi tới rồi." "Cảm giác thế nào?" Trần Minh cười nói.

"Sướng lắm, sướng chưa từng có!" Tiểu Khương hưng phấn đỏ bừng mặt, trong lòng vừa hưng phấn vừa sảng khoái.

Sắc mặt Đổng Hưởng Mã trăng rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chết tiệt, các người còn đứng ra đó làm gì! Lên cho tao, giết chết hai thằng khốn đó!"

"Vâng, anh Đổng!" Đám người kia lập tức xông tới chỗ Trần Minh và Tiểu Khương.

Mọi người vây xem cũng cảm thấy căng thẳng trong lòng, không xong rồi!

Dù có lợi hại đến mấy cũng không thể đánh lại nhiều người như vậy!

Nhưng Trần Minh lại bình tĩnh đến đáng sợ, hắn giơ gậy lên chỉ vào đầu của Đổng Hưởng Mã, lạnh giọng nói: "Dám bước lên nửa bước, tao sẽ đập nát đầu thằng chó này!"

"Mày!" Đám bảo vệ lập tức sợ tới nỗi không dám nhúc nhích.

Trần Minh lạnh lùng nói: "Cút hết cho tao!"

"Trần Minh, anh đừng quá đáng! Ở đây là công ty, không phải xã hội đen! Dựa vào bạo lực không thể giải quyết vấn đề đâu!" Liễu Mi sáng sớm đã biết tình hình, vốn định xem Đổng Hưởng Mã xử lý Trần Minh thế nào, không ngờ Trần Minh hoàn toàn khác với trước đây. Trong tình thế bất lợi nhất hắn cũng có thể nhanh chóng nắm vững chìa khóa phá giải thế cục, đầu tiên là bất ngờ ra đòn trước, sau đó là bắt được kẻ cầm đầu trong tay, không bao lâu sau đã hoàn toàn kiểm soát được tình hình!

Thái độ bình tĩnh như vậy khiến Liễu Mi sợ hãi, chỉ có thể đi tới làm chủ tình hình: "Tôi khuyên anh lập tức dừng tay, nếu không phó chủ tịch Đổng tới thì anh sẽ không có kết cục tốt đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK