Edit: Hà Thu
Từ Đông cung tới hậu phi của Bồng Lai cung nếu không sai thì phải đi xuyên qua cả nửa thành Trường An.
Uất Trì Việt ra tới cửa là lúc trời đang chạng vạng. Đến lúc tới được Phi Sương điện của Quách Hiền phi thì trời đã tối đen.
Trong cung đèn đuốc sáng trưng, cung nhân, nội thị, thượng y cục y quan cùng các dược đồng ra ra vào vào. Một cảnh tượng binh đao hỗn loạn.
Đám người nhìn thấy Thái tử điện hạ thì thi nhau dừng chân hành lễ, Uất Trì Việt một bộ dạng lo lắng của người con có hiếu. Hắn mang sắc mặt lo lắng nghiêm túc hỏi thăm về bệnh tình của Quách Hiền phi, nhưng trong lòng thực ra cũng chẳng để tâm.
Quách Hiền phi lúc nào tái phát "bệnh lười biếng" đều kinh động tới cả đống người như vậy. Hắn sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Uất Trì Việt từng bước đi vào, cất bước đến chỗ tẩm điện của mẫu thân.
Cung nhân kéo màn che lên, một cỗ mùi hương nồng nặc quyện với mùi thuốc xộc thẳng vào lỗ mũi.
Uất Trì Việt bị mùi hương hun đến bất giác nghiêng đầu, nín thở hết mức, sải bước đi về phía giường nằm của mẫu thân.
Quách Hiền phi đang "ốm đau bệnh tật" tựa ở phía bên trên thành giường, cách bình phong vân mẫu trông thấy thân ảnh của nhi tử đang tới gần, cuống quýt đỡ lấy thái dương rồi xoã tung tóc mai, tay lại bưng lấy miệng mà ho tới tâm phế liệt phế.
Cũng không biết bà bị đau kiểu gì, luôn vừa đau đầu vừa ho hắng cùng một lúc.
Uất Trì Việt oán thầm nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì. Hắn đi vòng qua bình phong hướng mẫu thân hành lễ, mặt đầy thần sắc lo lắng hỏi bà:
– Không biết mẫu thân bị làm sao, nhi thần tới trễ rồi.
Quách Hiền phi cho cung nhân lui xuống, xiết chặt khăn trong tay, có chút nhíu mày, chưa kịp nói gì thì đôi mắt đã đỏ hoe:
– Tam lang à, mẫu thân của con sợ là không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Uất Trì Việt từ lâu đã quen với chuyện mẫu thân thích nói lời giật gân, hôm nay hắn tâm phiền ý loạn không có tâm tình gì để động viên mẫu thân nhưng vẫn cố kiềm chế phiền muộn, nhẫn nại nói:
– Mẫu phi cát nhân thiên tướng, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. Người đừng lo nghĩ nhiều lại tổn hại cho sức khỏe.
Quách Hiền phi đưa tay day day huyệt thái dương, ngữ khí âm thầm dò xét:
– Con bảo ta làm sao có thể không suy nghĩ nhiều, làm sao không lo lắng đây. Bản thân mang thai mười tháng, liều chết sinh ra con. Bây giờ con muốn cưới vợ, người làm mẹ như ta một câu cũng không được nói…
Vừa nói bà vừa xiết chặt vạt áo, ngữ khí đau lòng than:
– Chỉ trách ta vô dụng, cốt nhục bị chia cắt cũng không có cách gì lấy lại.
Uất Trì Việt nhẫn lại tính tình trả lời:
– Nhi thần đang toàn vẹn đứng ở đây, sao có thể nói là cốt nhục chia cắt được?
Năm đó Uất Trì Việt năm tuổi, chính là năm Hiền phi được sủng ái nhất. Quách Hiền phi vừa hạ sinh thất hoàng tử, lại muốn tranh thủ thời gian để tiếp tục đắc sủng nên không có thời gian để ý tới con mình.
Mà Trương hoàng hậu không có con, bản thân lại là chính phi của trữ quân. Quách Hiền phi liền cố vắt hết óc suy tính, bà thổi vô số lời nói gió bay vào tai hoàng đế, cuối cùng mới có thể đem nhi tử nhét vào Trung cung, để Hoàng hậu tự tay nuôi nấng.
Bây giờ lời ở bên miệng bà lại thành Hoàng hậu chia rẽ hai mẹ con bọn họ.
Đem tiền căn hậu quả năm đó quên sạch sành sanh, đúng là mười phần "lười biếng".
Con không dám nói mẹ không phải, Uất Trì Việt tuy trong lòng biết rõ nhưng cũng không nói ra lời làm mất mặt mẫu thân.
Nhưng nếu để hắn thuận theo mẹ ruột nói Hoàng hậu không phải mẹ hắn, hắn cũng không làm được.
Bình tĩnh mà xem xét, Trương hoàng hậu dù không có máu mủ tình thâm với hắn, nhưng lại tận tâm tận lực dạy dỗ hắn bao nhiêu năm qua.
Quách Hiền phi thầm hận nhi tử không có chung mối thù với mình, nhưng bà nhắc tới chuyện quá khứ cũng chỉ là cái yếu, chuyện quan trọng vẫn là chuyện tuyển phi. Bà nắm lấy tay con trai:
– Tam lang, lập phi không phải chuyện đùa, nếu con có thể thì hãy nắm giữ ở trong lòng bàn tay mình. Đừng để người khác bố trí.
Uất Trì Việt nghe bà nói đến mức không tưởng được, nhíu nhíu mày, lập tức trấn an nói:
– Nhi tử đã biết, xin mẫu thân hãy thoải mái tinh thần.
Quách Hiền phi liền xích lại gần một chút, thần bí nói:
– Tam lang nói thật cho mẫu thân biết đi, con tột cùng là đang chú ý tới nữ nhi nhà ai?
Tự dưng trong lòng Uất Trì Việt hiện ra hình ảnh Thẩm Nghi Thu đứng trong rừng đào, bộ dáng như hoa. Lại một trận muộn phiền kéo tới nên không còn tâm tư nói chuyện với mẫu thân nữa, chỉ nói qua loa:
– Trong lòng nhi tử không có ai, lập phi là chuyện có liên quan tới xã tắc, nhi thần không dám hấp tấp.
Quách Hiền phi nghe thấy lời này, tâm bất ổn liền buông xuống một chút, chép miệng nói:
– Lập thê không thể chỉ xem dòng dõi gia thế, những nữ tử kia nhìn vẻ bề ngoài thì dịu dàng sáng láng nhưng bản tính thực sự của họ thì làm sao nhìn ra được.
Bà dò xét nhi tử một chút:
– Theo a nương thấy, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu rõ. Aizza, đáng tiếc a Huệ từ nhỏ đã được đính hôn. Đứa nhỏ này có hiếu, tính tình lại dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu có thể kết thân với con bé thì tốt biết bao nhiêu…
Bà một bên vừa nói vừa âm thầm quan sát sắc mặt của con trai, Hà Uyển Huệ là con gái của tỷ tỷ bà, thuở nhỏ từng lập hôn ước với đích thứ tử của Kỳ gia.
Ai ngờ tuổi tác của công tử Kỳ gia kia càng phát triển thì thân thể lại càng ngày càng suy yếu.
Lúc này Hà gia bắt đầu có ý muốn từ hôn, nhưng lại không tiện mở miệng bèn nảy ra tâm tư, muốn nhờ Quách Hiền phi nghĩ cách đưa nàng vào Đông cung.
Hà gia thì gia thế hơi kém một chút, làm Thái tử phi thì chắc là không được. Nhưng nhờ mối quan hệ với Hiền phi thì vị trí trắc phi chắc chắn là không chạy đi đâu được.
Uất Trì Việt bất tình tình nghe được khuê danh của nữ tử kiếp trước mình sủng ái liền không khỏi có chút chột dạ.
Chắc chắn là vì màn Thẩm Nghi Thu tuẫn tình quá mức kinh thiên động địa nên từ khi trọng sinh lại tới nay hắn chỉ một mực nghĩ đến Thẩm thị, ngược lại không nghĩ tới xem nên an bài Hà Uyển Huệ như thế nào.
Hà Uyển Huệ đời trước đã đính hôn với công tử Kỳ gia, sau đó bởi vì Kỳ công tử sinh bệnh yếu ớt nên hôn sự cứ thế bị trì hoãn. Về sau Kỳ công tử chết bệnh, Hà Uyển Huệ liền goá chồng ngay trước khi kết hôn.
Nàng khi còn bé thường vào cung làm bạn với dì, cũng là thanh mai trúc mã với Uất Trì Việt. Sự tình lúc này cũng là thuận lý thành chương*. Đáng tiếc vận khí của nàng lại không tốt, đang trong lúc mấu chốt thì nương của nàng lại qua đời nên nàng lại phải giữ đạo hiếu ba năm nữa.
* Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
Thẳng đến khi kì hiếu thuận kết thúc, tuổi nàng cũng đã kéo dài tới hai mươi bốn, nàng lúc này mới nhập cung – cũng là lúc Uất Trì Việt đăng cơ làm Hoàng đế.
Bây giờ tuy Hà Uyển Huệ có hôn ước trong người nhưng dù sao cũng chưa qua cửa, nếu Uất Trì Việt có ý, cưỡng ép Kỳ gia đem nàng cướp về cũng không phải là không thể.
Hà biểu muội lòng dạ cùng kiến thức không đủ để làm mẫu nghi thiên hạ nhưng một vị trí trắc phi thì vẫn có thể hứa.
Để Hà Uyển Huệ vào cung sớm hơn sáu năm…
Ý niệm này vừa nhen nhóm trong đầu Uất Trì Việt thì ngay lập tức lại bị hắn vô thức nhấn chìm.
Hắn ngữ khí nghiêm túc nói với mẫu thân:
– Hà biểu muội đã cùng Kỳ lục công tử đính hôn, Kỳ gia lại từng vì giang sơn Đại Yến ta mà lên núi đao xuống biển lửa, sao có thể vì tình cảm cá nhân mà lại đi tranh vợ của thần tử. Điều này truyền ra ngoài há chẳng phải trở thành chuyện cười cho thiên hạ sao, những lời này về sau mẫu phi không cần nhắc lại nữa.
Đúng vậy, hắn làm sao lại không muốn cùng Hà Uyển Huệ thành thân, sớm tối ở chung chứ?
Nhưng mà về tình về lý thì không thể trách hắn được.
Quách Hiền phi nghe thấy nhi tử nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, cũng không còn dám nhắc tới chủ đề này nữa. Uất Trì Việt cũng cảm thấy chính mình hiểu rõ việc nghĩa, nên việc này cứ thế mà bỏ qua.
Đời trước hắn vì chuyện triều chính mà sứt đầu mẻ trán, còn phải phân ra thời gian để đi an ủi biểu muội đa sầu đa cảm. Thật sự là khiến hắn lao lực quá độ, giờ nghĩ lại mà thấy kinh…
Dù sao hắn cùng Hà Uyển Huệ trước sau gì cũng sẽ trở thành người yêu thân thiết, cần gì phải gấp ngay ở thời khắc này?
Nghĩ vậy Uất Trì Việt liền cảm thấy thoải mái, bất tri bất giác thở phào một hơi.
—————
Lời nói đã chia hai đầu, từ hôm gặp nhau ở Thánh Thọ tự, Thẩm Nghi Thu cùng Ninh thập nhất lang đều khá hài lòng về đối phương.
Không tới ba ngày, Cữu mẫu Nhạc thị lại lần nữa tới cửa bái phỏng, đem thư hồi âm của Ninh gia tới cửa.
Thẩm lão phu nhân đã có vết xe đổ từ lần trước nên lần này liền tìm cái cớ, không cho cháu gái ra gặp.
Cũng may Nhạc thị hôm gặp nhau đó đã hỏi ý kiến cháu gái, trong lòng cũng nắm chắc mười phần.
Nhạc thì ngồi vào chỗ ở chính đường, trà cũng chưa kịp uống một ngụm, liền vội vàng nói:
– Ninh nhị phu nhân ngày thứ hai liền đặc biệt đại xá tới nhà, khen Tiểu Hoàn không dứt miệng. Vừa khen nàng xinh đẹp xuất chúng lại thông minh hiểu lễ nghĩa,…
Lão phu nhân chỉ mang bộ dáng sao cũng được, chỉ "ừm" một tiếng, trong lòng lại cười lạnh. Cũng chỉ bởi con cháu không nên thân, chứ bằng không nữ nhi Thẩm gia nhà bọn họ nào đến lượt Ninh gia dòng dõi thấp kém phán xét?
Ninh lão thượng thư tuy là quan lớn tam phẩm nhưng tổ tiên của Ninh gia cùng lắm cũng chỉ là một phó tướng, dựa vào hoàng thượng ban thưởng mà sống, làm sao có thể bằng được Thẩm gia cuộc sống xa hoa, làm quan cũng không thể sánh nổi.
Nhạc thị nhìn Thẩm lão phu nhân không có chút nào vui mừng giống như bà suy đoán, không khỏi chột dạ. Không biết bản thân có phải lại nói sai gì rồi không nên lại thấp thỏm nói:
– Ninh gia đối với mối hôn sự này rất hài lòng, không biết ý lão phu nhân như thế nào?
Theo như ý định ban đầu của Thẩm lão phu nhân, bà đương nhiên cũng hi vọng Thẩm Nghi Thu có thể gia nhập Đông cung làm phi, cho dù chỉ là một vị trí trắc phi cũng có thể giúp đỡ Thẩm gia phần nào.
Mà Ninh thập nhất lang không những chính bản thân còn chưa có gì mà phụ thân của hắn cũng chỉ là một thừa tướng, cha thì làm lão thượng thư. Trên người hắn còn có thúc bá, phụ thân cùng huynh trưởng, có cái gì tốt cũng chả tới lượt hắn.
Nhạc thị hiện tại vẫn còn líu lo không ngừng, cái gì mà "chị em dâu hoà thuận", "cữu cô tốt bụng, hiền hoà".
Thẩm lão phu nhân mỉm cười một cái, đây đều là những thứ vô hình không thể nhìn thấy được, cho dù có là thật cũng chỉ khiến cuộc sống của cháu gái lúc gả đi trôi qua thư thả một tí. Nhưng dù nàng có thư thái thì cũng đâu giúp ích được chút gì cho gia tộc.
Đáng tiếc lần trước bỏ lỡ hoa yến của Hoàng hậu nương nương, chỉ sợ là lúc này trong cung cũng đã định ra vị trí Thái tử phi cùng Trắc phi rồi.
Xuất thân của đứa cháu gái này, nếu nói đến cao quý thì cha mẹ nàng đều đã mất hết, của hồi môn lại không có bao nhiêu. Những người có gia thế tương đương chỉ sợ là không muốn cưới nàng, nếu không thể vào cung thì cũng chỉ có thể tìm một gia đình bình thường mà gả.
Thẩm lão phu phân rõ trong lòng là cháu gái cao không phải mà thấp cũng lại càng không. Trừ khi lấy chồng ở xa, còn không Ninh gia cũng là sự lựa chọn tất yếu.
Nếu không phải như thế, bà cũng sẽ không cho tôn nữ đi gặp người kia.
Trong nội tâm bà dù đã có đến tám phần chấp nhận nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng chống chế, trầm ngâm chốc lát mới nói:
– Cha mẹ của thất nương đã không còn nữa, việc này còn phải bàn bạc với hai vị bá phụ của nó.
Nhạc thị là người thẳng tính, ai biết được Thẩm lão phu nhân trong bụng lại ngoằn ngoèo như vậy, đúng là khó khăn.
Còn hai vị bá phụ kia của cháu gái là người như thế nào chứ. Trong kinh thành này ai mà không biết, nếu để hôn sự cho bọn họ làm chủ, họ mang tiểu Hoàn ra bán cũng không phải là điều không thể.
Trong nội tâm của bà rất lo lắng, sự lo lắng ấy cũng đang hiện hết trên khuôn mặt:
– Lão phu nhân là tổ mẫu của tiểu Hoàn, chỉ cần lão phu nhân cho phép, chắc chắn bá phụ của nàng cũng không nói hai lời.
Thẩm lão phu nhân chỉ khoan thai uống một ngụm trà, nghe bà nói tới khô cả họng lúc này mới cất tiếng:
– Đã có cữu phu nhân tích cực thúc đẩy, ta đương nhiên rất tin tưởng.
Nhạc thị vui mừng khôn xiết, thận trọng nói:
– Còn một chuyện nữa, gần đây lão phu nhân Ninh gia bệnh nặng, nằm liệt giường đã nhiều ngày. Ninh nhị phu nhân có ý muốn cho bọn trẻ thành thân càng sớm càng tốt.
Thẩm lão phu nhân cau mày, quẳng chén trà trong tay xuống, khiến chén sứ Nhạc Châu mỏng đập lên trên cây đàn hương đỏ, thanh âm như vàng ngọc.
Nhạc thị trái tim cũng run lên.
Thẩm lão phu phu nói:
– Mặc dù ta không làm hết sức mình nhưng Thất nương cũng là do ta nuôi nấng từ nhỏ tới lớn.
Bà nghỉ một lát lại tiếp:
– Cứ thế đem nàng đi xung hỉ như vậy, chỉ sợ cha mẹ nàng ở dưới suối vàng cũng trách ta.
Lời nói này nặng đến mười phần, Nhạc thị liền không ngừng bồi tội:
– Ninh gia tuyệt đối không có ý tứ này, chỉ là lo lắng sau này sự tình thay đổi sẽ làm trễ nải hôn sự của hai đứa nhỏ.
– Ninh nhị phu nhân cũng băn khoăn mười phần, nên mới bảo A Nhạc nói trước một tiếng. Nếu Thẩm lão phu nhân thấy không vui, bà ấy sẽ tới cửa tạ lỗi.
Thẩm lão phu nhân lúc này mới bớt giận, chậm rãi nói:
– Không nghĩ tới Ninh gia cũng biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy.
Nhạc thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại thay Ninh gia, Ninh nhị phu nhân nói vài lời tốt rồi mới đứng dậy cáo từ.
Không đến mấy ngày, Ninh nhị phu nhân liền cùng bà mối Giang thị mang theo lễ lớn tới của bái phỏng. Người Ninh gia hứa rất nhiều lời, Thẩm lão phu nhân kiếm đủ mặt mũi, lúc này mới gật đầu đồng ý với hôn sự của cháu gái.