Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu quay lại chính viện của Thanh Hoè viện.
Chỉ chốc lát sau, một vị vú già liền dẫn theo một người mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, váy xoè thân hình cao lớn khỏe mạnh đi tới.
Thẩm Nghi Thu thấy được thân ảnh kia, mắt mũi không khỏi có chút cay cay.
Nếu nói trên đời này có ai đối xử chân thành và quan tâm tới nàng, ngoại trừ nha đầu Tố Nga thì cuối cùng cũng chỉ còn một nhà của cữu cữu.
Chỉ là đời trước, cữu cữu của nàng luôn ở bên ngoài, nàng thì chỉ sống trong thâm cung ở vườn Thượng Uyển. Từ đầu tới cuối gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Lần cuối cùng nhìn thấy cữu mẫu Nhạc thị là trước khi gia đình cữu cữu tới Dương Châu. Tính cả kiếp trước thì đã sáu năm nàng chưa gặp lại họ.
Thẩm Nghi Thu bước lên phía trước hành lễ với Cữu mẫu.
Nhạc thị cầm chặt tay nàng, nhìn nàng cả nửa ngày cuối cùng đỏ bừng hai mắt.
Nàng cùng mẫu thân của Thẩm Nghi Thu từng là tỷ muội rất thân thiết, thuở bé tình như tỷ muội. Đối với người cháu gái này cũng luôn coi như nữ nhi của mình mà đối đãi.
Lúc cha mẹ của Thẩm Nghi Thu qua đời, Nhạc thị từng suy nghĩ muốn nhận nàng về nuôi nhưng dù sao nàng cũng là mang họ Thẩm, cữu cữu của nàng cũng chỉ là bên ngoại. Làm sao tranh lại với bên kia nên đành phải chịu.
Thẩm Nghi Thu bây giờ mười năm tuổi, đúng là y hệt bộ dáng của mẫu thân nàng năm đó.
Nhạc thị nhớ tới người muội muội mất sớm, cũng không khỏi thương cảm. Dù sao Thẩm lão phu nhân cũng đang ở đây nên nàng cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể vuốt ve tóc của cháu gái rồi nói:
– Tiểu Hoàn trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, cũng may có Thẩm lão phu nhân tỉ mỉ dạy dỗ.
Thẩm lão phu nhân cười hiền hậu, âm thanh rõ ràng:
– Cữu phu nhân khách khí rồi, Thất nương vốn là người của Thẩm gia ta, không cần nói cảm ơn. Cữu phu nhân mời ngồi.
Nhạc thị xuất thân thanh cao, tính tình ngay thẳng nhưng cũng không ngốc, lập tức nghe được ý ở ngoài lời liền biết mình đã nói sai, trong lòng không khỏi hối hận.
Bà ủ rũ cúi đầu, ngượng ngùng ngồi xuống theo lời mời, vừa vuốt tóc mai vừa nói:
– Chỉ là vì đã lâu không gặp tiểu Hoàn, nhất thời cao hứng nên nói lỡ lời. A Nhạc không giỏi nói chuyện mong Lão phu nhân đừng trách móc.
Thẩm lão phu nhân cười nhạt một tiếng, lệnh tỳ nữ dâng trà và hoa quả, sau khi sắp xếp xong mới nhàn nhạt nói:
– Cữu phu nhân nên tới đây nhiều hơn, Thất nương dù là họ Thẩm nhưng nhà cữu mẫu cũng là họ hàng thân thiết. Người làm tổ mẫu như ta cũng vui vẻ khi thấy nàng cùng mọi người thường xuyên qua lại.
Nhạc thị hiểu rõ nếu nói tiếp thì sẽ lại bị Thẩm lão phu nhân tìm ra lỗi sai nên lúng túng nửa ngày mới lên tiếng:
– Lão phu nhân xin đừng trách, ta cũng không phải là có ý như vậy.
Thẩm Nghi Thu nhìn cữu mẫu quẫn bách đến mặt mũi đỏ bừng, trong lòng nàng rất khó chịu.
Gia đình thế gia am hiểu nhất là bộ dáng ngấm ngầm hại người, một bên thì cười như gió trăng, một bên lại dùng đao đâm cho người ta thương tích đầy mình. Chỉ có ở trong đó mới biết cảm giác này có bao nhiêu mệt mỏi.
Lần trước nàng nhìn thấy tổ mẫu mỉa mai cữu mẫu, lúc đó nàng tuy cũng khó chịu nhưng cũng không dám nói gì, bây giờ thì lại không như vậy nữa.
Nàng đi thẳng tới bên người cữu mẫu, ngồi lên trên ghế, dựa thẳng vào tay cữu mẫu:
– Cữu mẫu nếu có thể thường xuyên đến thăm a Hoàn thì thật tốt, a cữu có khỏe không? Biểu huynh cùng biểu muội vẫn tốt chứ ạ?
Nhạc thị không khỏi kinh ngạc, lập tức cảm xúc lẫn lộn. Thẩm Nghi Thu không chút giấu diếm tỏ ra thái độ thân mật ngay trước mặt Thẩm lão phu nhân khiến bà vừa vui lại có chút lo lắng. Vui chính là cháu gái vẫn không ghét bỏ gia đình cữu mẫu, lo lắng là vì sợ người nhà Thẩm gia không vui.
Nhà nàng là nhà tranh vách đất không thể so sánh Thẩm thị là gia đình danh môn, nhân sự phức tạp. Cháu gái lại không có cha mẹ để dựa vào, tổ mẫu thì khó tính nghiêm khắc, nghĩ cũng biết không dễ dàng.
Nếu nàng vì người cữu mẫu này mà đắc tội Thẩm lão phu nhân, vậy không phải là bản thân bà mang tội sao?
Nhưng dù Thẩm lão phu nhân nghĩ như thế nào, trên mặt vẫn bình thản như nước, không nhìn ra được nửa điểm khác thường. Bà chỉ cười cười phân phó Thẩm Nghi Thu:
– Nước trà đã sôi rồi, mau rót trà cho cữu mẫu của con đi.
Thẩm Nghi Thu vâng một tiếng, đứng dậy đi đến trước bếp trà rồi ngồi xổm xuống, bưng đĩa sứ cùng nước trà, bắt đầu rót trà.
Nhạc thị nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cháu gái, động tác nhu hoà, không khỏi giật mình.
Dung mạo cùng cử chỉ như thế này, cũng chỉ có Thẩm thị nuôi ra được. Nếu lớn lên ở dưới tay bà e rằng chỉ sợ cũng sẽ ngông cuồng như nữ nhi a Vân.
Đến tột cùng làm sao cho thỏa đáng bà cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy trong lòng chan chát.
Thẩm lão phu nhân tiếp nhận chén trà từ tay tôn nữ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi buông xuống nói:
– Cữu phu nhân hôm nay tới đây, không biết là có chuyện gì?
Nhạc thị mới rồi liên tục bị Thẩm lão phu nhân châm biếm nên nhất thời đầu óc có chút choáng váng. Lúc này mới nhớ ra mục đích tới đây chuyến này, vội vàng nói:
– Thưa lão phu nhân, hôm nay a Nhạc tới đây đúng là có chuyện muốn cùng Thẩm lão phu nhân thương lượng.
– Tiểu Hoàn đã tới tuổi cập kê, hôn sự của nàng không biết Thẩm lão phu nhân đã có tính toán gì chưa?
Thẩm lão phu nhân sững sờ một chút, bà suy bụng ta ra bụng người. Không nghĩ tới phụ nhân này lại vô lễ như thế, dám đề cập tới vấn đề hôn sự ngay trước mặt cháu gái.
Thẩm Nghi Thu cũng không tỏ vẻ gì.
Trong mắt tổ mẫu quy củ lớn hơn trời, nhưng bà lại không biết gia đình nhỏ không có chú ý nhiều như vậy, tiểu cô nương có thể thoải mái bàn về chuyện hôn sự của chính mình.
Thẩm lão phu nhân đưa mắt nhìn cháu gái ra hiệu.
Vào những lúc như thế này, như những thiếu nữ nhà khác là sẽ xấu hổ không chịu được, sẽ vội vàng tìm cớ tránh đi.
Nhưng Thẩm Nghi Thu lại mặt không đỏ tim không đập mà ngồi xuống, thậm chí còn hơi ngẩng mặt lên, vô cùng thích thú lắng nghe.
Thẩm lão phu nhân trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Thẩm Nghi Thu chỉ giả vờ không nhìn thấy, cữu mẫu sẽ không hại nàng, hôn sự mà nói trên danh nghĩa cũng không tệ lắm, nhưng Thẩm lão phu nhân có thể sẽ không thích. Nếu nàng cứ một mực từ chối, người chịu thiệt sẽ là nàng.
Thẩm lão phu nhân nhéo nhéo mi tâm, nhíu mày nói:
– Thất nương còn nhỏ, trên nàng còn có mấy đường tỷ chưa xuất giá. Chậm rãi tìm cũng được, không cần vội vàng.
Nhạc thị thở dài một hơi:
– Nếu lão phu nhân ở đây vẫn chưa tìm được, tiểu bối ở đây có một mối hôn sự cực tốt.
Thẩm lão phu nhân đang nghĩ cách để đẩy cháu gái ra ngoài, không nghĩ tới Nhạc thị lại ôm lấy bả vai cháu gái nói:
– Tiểu Hoàn mau tới bàn xem một chút, dù sao cũng là cuộc sống của cháu sau này. Nếu không vừa ý thì cứ nói với cữu mẫu, đừng vì thể diện mà tuỳ tiện đáp ứng.
Nàng nói như vậy, Thẩm lão phu nhân ngược lại cũng không có cớ đuổi người đi, đành phải nói qua âm mũi:
– Không biết cữu phu nhân muốn nói tới công tử nhà nào?
Nhạc thị trả lời:
– Là công tử con vợ cả của nhị phòng nhà Ninh thượng thư, trong nhà đứng thứ mười một, vừa mới đến tuổi nhược quán*, tướng mạo nhân phẩm đều không có lời nào để chê.
* Đó là một nghi lễ báo hiệu đã đến tuổi trưởng thành, nên người xưa dùng từ quán tuế (冠歲)để chỉ con trai 20 tuổi (quán là cái mũ, còn đọc là quan). Có khi gọi là "nhược quán chi niên"(弱冠之年) để chỉ chàng trai mới chớm tuổi 20 khi thân thể còn chưa hoàn toàn phát dục ( theo google).
Thẩm Nghi Thu lúc này đang uống trà, nghe xong lời này thì xém chút sặc cả nước trà lên mũi.
Không ngờ người mà cữu mẫu nói lại là công tử thứ mười một nhà Ninh gia!
Nhạc thị nhanh chóng vỗ lưng giúp nàng:
– Sao vậy? Vị Ninh công tử này có gì không ổn sao?
Thẩm Nghi Thu ho đến nước mắt giàn giụa, thầm nghĩ Ninh công tử này đương nhiên là không có gì không ổn, quá tốt là đằng khác ấy!
Hắn sang năm sẽ đỗ thủ khoa tiến sĩ đứng đầu bảng, sau đó tiếp nhận Hàn Lâm viện, rồi trung thư tỉnh, cuối cùng trở thành tâm phúc thân tín nhất của Uất Trì Việt.
Thẩm lão phu nhân câu mày quở trách:
– Đứa nhỏ này, lớn vậy rồi mà còn lỗ mãng như thế.
Sau khi Thẩm Nghi Thu ngừng ho, Nhạc thị liền hỏi:
– Không biết lão phu nhân nghĩ như thế nào?
Thẩm lão phu nhân lại hỏi một đằng trả lời một nẻo:
– Vân nương nhà cữu phu nhân hình như bằng tuổi với Thất nương nhà chúng ta đúng không? Xem ta này, già rồi nên cái gì cũng quên…
Nhạc thị nhất thời nghẹn họng, thành thật trả lời:
– Theo lời của lão phu nhân, hai đứa nhỏ này bằng tuổi, tính ra Vân nương còn lớn hơn Thất nương hai tháng.
Thẩm lão phu nhân nói:
– Không biết nhà đã định ra hôn sự chưa?
Nhạc phu nhân lúc này mới hiểu ra, Thẩm lão phu nhân đây là nghĩ ngờ mối hôn sự kia có vấn đề. Nếu tốt thật sự, thì sao không giữ lại cho nữ nhi nhà mình.
Bà vội vàng giải thích liên tục:
– Không dám dối gạt lão phu nhân, đứa nhỏ a Vân này của nhà chúng ta lớn lên rất ngỗ nghịch, không có quy củ nên gia đình chúng ta không dám trèo cao. Tương lai chắc chỉ tìm một gia đình bình thường để gả đi thôi, có nghịch ngợm cũng dễ nói chuyện.
– Không thể so với tiểu Hoàn nho nhã, thanh cao lại biết tiến biết lùi. Xuất thân lại là danh môn quý phủ, nếu gả cho những gia đình tầm thường thì chính là bôi nhọ nàng.
Thẩm lão phu nhân lúc này mới nói:
– Cữu mẫu không cần coi nhẹ mình. Đứa nhỏ Vân nương này ta rất thích, lần sau nhớ mang nàng tới phủ này chơi.
Bà dừng một chút lại nói:
– Vị Ninh gia công tử kia hiện giờ có tiền đồ gì chưa?
Nhạc thị vội nói:
– Ninh lão thượng thư là quân sư của Thái tử, ngày thường thường xuyên lui tới trong cung. Ninh phu nhân tính tình rất tốt, mấy vị cô nương nhị phòng cũng đều là người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Tương lai nếu mấy chị em dâu sống chung với nhau cũng không có gì là không tốt.
– Lại nói Ninh gia nề nếp nghiêm chỉnh, nếu bốn mươi tuổi vẫn chưa có con thì mới được nạp thiếp, nên nếu tiểu Hoàn gả sang đó sẽ không phải chịu ủy khuất gì cả. Dù Ninh gia công tử bây giờ vẫn chưa có gì trong tay nhưng tài mạo xuất chúng, văn thơ của hắn đến thánh nhân cũng khen không dứt miệng.
Đáng tiếc nhưng thứ này cũng không thể lay động được tâm tư của Thẩm lão phu nhân, Nhạc thị nói rất nhiều lời nhưng Thẩm lão phu nhân vẫn là từ chối cho ý kiến. Bà chỉ "ừm" một câu rồi không nói thêm gì nữa.
Thẩm Nghi Thu biết là tổ mẫu không thích mối hôn sự này, cháu gái có hạnh phúc hay không đối với bà cũng có gì chẳng quan trọng.
Ninh lão thương thư đã chín mươi tuổi, muốn các con cháu tiếp tục kế nghiệp nhưng thế hệ trẻ lại không có ai mặc được áo tím. Căn cơ của Ninh gia lại không sâu, tuy cũng là nhân sĩ nhưng đối với Thẩm gia vẫn là không cân xứng.
Quan trọng nhất chính là, lúc trước Ninh lão thượng thư đứng sai đội, sớm đã bị tước đoạt quyền lực. Đã hai mươi năm dưỡng lão ở Đông đô, các con cháu mặc dù học tài xuất chúng nhưng cuối cùng vẫn chả được trọng dụng.
Đương nhiên về sau Ninh thập nhất lang trở thành phụ tá đắc lực nhất của Uất Trì Việt, điều này chẳng ai có thể đoán trước được.
Nếu Uất Trì Việt không chết, không có thêm cái gì bất ngờ xảy ra thì Ninh thập nhất chắc chắn sẽ làm quan lên đến Tể tướng.
Thẩm Nghi Thu đã từng nhìn thấy Ninh thập nhất lang một lần ở đại hồi triều ở phía xa, lúc đó hắn đã có danh xưng là Ngọc Lang, là mẫu người trong mộng của vô số các tiểu cô nương trong thành Trường An.
Nếu không phải là Ninh gia hiện giờ thân phận không cao, chứ nếu không cũng không tới một người chả có danh tiếng gì như nàng. Không bao giờ có chuyện một người chưa có tiền đồ lại cưới được một người cao sang hơn.
Nhưng mà thực ra Thẩm Nghi Thu cũng không quá hài lòng với mối hôn sự này. Chỉ là lý do của nàng khác với tổ mẫu một trời một vực.
Lý do của nàng là sau này hắn quá có tiền đồ.
Ninh thập nhất tuổi còn trẻ đã là cận thần của hoàng đế, người làm phu nhân của hắn đương nhiên cũng không dễ dàng.
Việc đi và nghênh đón là không thể tránh khỏi, thỉnh thoảng còn phải chiêu đãi và ứng xử chu toàn với các gia quyến của quan gia, thậm chí là cả các phi tần nương nương trong cung. Điều này cùng với lý tưởng của nàng là trông coi một mảnh đất rồi nhàn nhã sống qua ngày khác nhau rất xa.
Nhưng mà cữu cữu cùng cữu mẫu đã một lòng suy nghĩ cho nàng, Ninh gia cũng là một gia tộc có mặt mũi. Chỉ sợ nếu từ chối mối hôn sự này thì sau này cữu cữu cũng không dám tìm người làm mai cho nàng nữa…
Đến lúc đó đành phải để mặc Thẩm gia làm chủ, nàng còn không biết họ giới thiệu cho mình hạng người gì nữa.
Huống chi nếu nàng nhất quyết muốn tiến tới, chẳng lẽ còn có người vác dao đến kề lên cổ nàng sao?
Thẩm Nghi Thu cân nhắc một phen, trong lòng cảm thấy phân vân.
Nhạc thị nhìn Thẩm lão phu nhân trầm ngâm, có chút nóng nảy nói:
– Thất nương con suy nghĩ thế nào? Có bằng lòng gặp Ninh công tử một lần không? Nói chung đến cùng vẫn là cuộc sống của con, người làm trưởng bối như chúng ta cũng chỉ một lòng mong muốn con sống tốt thôi.
Thẩm lão phu nhân mím chặt môi, cau mày nhìn cháu gái ra hiệu, nếp nhăn bên hai khoé miệng hõm sâu như khe núi.
Trước đây khi Thẩm Nghi Thu nhìn thấy vẻ mặt này của tổ mẫu thì luôn kinh hồn bạt vía. Nhưng lần này nàng chỉ thờ ơ, cụp mắt xuống, có chút ngượng ngùng nhưng kiên quyết nói:
– Làm phiền cữu mẫu an bài ạ.
Nhạc thị hài lòng cáo từ, Thẩm lão phu nhân nhìn chằm chằm cháu gái nửa ngày, sau đó đột nhiên nghiêm nghị quát:
– Quỳ xuống!
Thẩm Nghi Thu ngoan ngoãn lui ra ngoài hành lang, quỳ trên mặt đất.
Thẩm lão phu nhân ánh mắt sắc bén như dao, hung hăng rạch mạnh trên má nàng hai nhát. Cuối cùng không nói thêm gì nữa, tức giận đi vào trong phòng.
Thẩm Nghi Thu quỳ liền hai canh giờ, quỳ thẳng tới giữa trưa, Hải Đường mới tới dìu nàng đứng dậy.
Thẩm Nghi Thu quỳ đến hai đầu gối sưng đỏ, đắp thuốc hết mấy ngày mới tiêu sưng. Chính nàng không cảm thấy sao, nhưng lại hại nha đầu Tố Nga khóc hết mấy trận.
Sau đó nhiều ngày, tổ mẫu cũng không nói câu nào với nàng.
Thẩm Nghi Thu cũng biết là mình đã hoàn toàn đắc tội với Thẩm lão phu nhân rồi, nhưng nàng cũng không hối hận. Nếu như bây giờ nàng nhận sai, thì chỉ có thể tuỳ ý để tổ mẫu an bài.
Nhưng Thẩm lão phu nhân coi trọng thể diện, tuyệt đối sẽ không để cữu mẫu biết chuyện. Nếu không sẽ có người nói bà khó tính, khắt khe cháu gái.
Mấy ngày sau, Nhạc thị sai người hầu tới truyền lời, nàng cùng Ninh phu nhân đã thương lượng xong. Ngày mùng tám tháng sau là ngày lễ Phật Đản, hai nhà sẽ đi Thánh Thọ tự ở thành nam dâng hương, nhân cơ hội này sẽ cho hai đứa trẻ gặp mặt một lần.
Đêm hôm ấy, tin tức Thẩm Nghi Thu đi lễ Phật Đản cùng gia đình cữu gia liền truyền tới tai Uất Trì Việt.
Lúc tin tức truyện đến, Uất Trì Việt đang ở trong thuê phòng bên trong phê duyệt tấu chương. Nghe vậy, mí mắt hắn cũng không buồn nhâng lên, lạnh nhạt lên tiếng:
– Nhìn ta rất nhàn nhã sao? Những việc nhỏ bé như thế này lần sau không cần bẩm báo.
Giả thất cùng giả bát hai người đến bẩm báo đương nhiên là muốn tranh công. Chưa kịp bẩm báo chuyện hai nhà Thẩm Ninh nghị hôn cho Thái tử biết thì đã bị ăn mắng.
Cả hai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lui ra ngoài.
Ra đến ngoài hành lang, Giả bát quay đầu nhìn lại căn phòng vẫn đang đèn đuốc sáng trưng kia, hạ giọng nói:
– A huynh, việc Thẩm gia tiểu nương tử cùng Ninh thập nhất lang kết thân có cần bẩm báo điện hạ hay không?
Giả thất tức giận liếc hắn một cái:
– Muốn nói thì ngươi tự đi mà nói, thấy chuốc nhục nhã chưa đủ sao?
Giả bát rụt cổ một cái, nói lầm bầm:
– Vẫn nên là thôi đi…
Uất Trì Việt bình tĩnh phê duyệt xong một đống tấu chương, đem bút đỏ trong tay ném đi, âm thầm mỉm cười.
Hứ, biết Thẩm thị đi chùa dâng hương thì như thế nào nữa? Chẳng lẽ hắn lại còn phải đuổi theo tới gặp nàng hay sao? Không bao giờ có chuyện đó!