Mục lục
Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Tả Ly Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Thu

Thẩm Nghi Thu nhận màn hành lễ của hai người, cười nói:

– Để Thang điển nội cùng Phùng tự thừa chờ lâu rồi.

Hai người này đều là người quen cũ của nàng, bọn họ không nhận ra nàng nhưng nàng cùng bọn họ lại có rất nhiều năm từng đấu qua đấu lại.

Nguời béo nục nịch, có hai cái cằm là nội phường bên trong của Thái tử tên Quang Thế Quảng. Còn một người mặt dài như ngựa kia thì là Gia lệnh tự của Thái tử – Phùng Hoà.

Hai người đều không dám nhận, nói mình tới quá sớm, đã quấy rầy giấc ngủ của Thái tử phi nương nương.

Thẩm Nghi Thu nhàn nhạt cười một tiếng, mời bọn họ ngồi vào chỗ, nàng cũng ngồi vào chỗ của chính mình.

Chưa tới một giây sau đã có cung nhân tiến lên dâng trà, Thái tử phi nâng chén trà lên nhấp hai ngụm, xong cũng không nói lời nào.

Hai nội quan liếc nhìn nhau, nội phường Thang Thế Quảng có chức vị cao hơn, dẫn đầu tiến lên phía trước vái chào nói:

– Khởi bẩm nương nương. Thái tử điện hạ có lệnh, đem nội vụ của Đông cung chuyển giao cho nương nương xử lý. Bộc hôm nay tới đây, thứ nhất là tới bái kiến nương nương, chúc nương nương thân thể an khang. Thứ hai là báo cáo tình hình của nội phường và Gia lệnh tự cho nương nương xem xét.

Thẩm Nghi Thu đặt chén trà xuống:

– Ta mới vào cung, cũng chưa hiểu mọi chuyện như thế nào. Làm phiền hai vị nói rõ cho ta biết.

Hai người nghe xong, trong lòng đều rất vui mừng. Bọn hắn còn chưa ra đòn phủ đầu, chính nàng lại không chịu nổi mà từ trên lưng ngựa leo xuống, ngay cả dấu dốt cũng không biết.

Thái tử phi tự nhận bản thân cái gì cũng không biết, tự nhiên cũng phải nghe theo lời bọn họ nói. Cho dù có tìm được ra lỗi lầm gì, cũng có thể qua loa che dấu hết mọi chuyện.

Thang Thế Quảng mừng rỡ, thao thao bất tuyệt nói:

– Khởi bẩm nương nương. Bên trong nội phường thiết kế của Thái tử có hai người, thừa hai người. Điển trực có bốn người, nội phường của Đông cung quản lý cả cung cấm trong doanh, cung nhân trong ngoài cũng chỉ có tần ấy công việc. Còn có môn hộ, chi phí ra vào của các cung viện, cửa ra vào, xe ngựa, đi lại của các mệnh phụ đều do cung nhân nội phường phụ trách.

– Còn có rất nhiều nội quan khác dưới trướng của Thái tử, đương nhiên từ giờ cũng do nương nương quản lý. Tư khuê chưởng quản phụ trách ghi chép về số phi tần và cung nhân trên sổ sách. Trong cung cũng có ba bộ phận phụ trách về việc truy xuất tài liệu, tính toán thu chi, ghi chép lưu trữ hồ sơ. Nội quan quản chìa khoá, duy trì trật tự thưởng phạt thì do kỳ chưởng quản. Chưởng phòng tiệc lễ thì trông coi màn trướng, đệm giường, kỷ án, nâng ô cầm quạt. Ngoài ra còn một số người khác thì quản lý trật tự nội quy, khâu vá, quản lý dọn dẹp, quét tước, phụ trách ăn uống hằng ngày, khám bệnh, làm vườn,…

Thẩm Nghi Thu cười khẽ một tiếng nâng chén trà lên:

Thang Thế Quảng đang lải nhải cũng im bặt lại.

Thái tử phi nhướng mày cười nói:

– Thang Điển nói một lúc nhiều chuyện như thế, ngươi cảm thấy ta có thể nhớ được sao?

Sau lưng Thang Thế Quảng lấm tấm mồ hôi, lời này đúng là rất khó trả lời, hắn nói:

– Nương nương thông minh nhanh trí, bộc… bộc lại cứ tưởng rằng…

– Thang điển nội sự đúng là biết nịnh nọt ta. Nếu ta có thể ghi nhớ một đống chuyện chỉ trong chốc lát như thế, thì tại sao ta lại không đi thi tiến sĩ chứ?

Thẩm Nghi Thu nửa đùa nửa thật nói:

– Nhưng mà chắc là hai vị đánh giá ta quá cao thôi, chứ không phải là cố ý muốn làm ta choáng váng đúng không?

Nàng nói rất nhẹ nhàng đơn giản, nhưng hai người kia lưng lại tuôn ra một tràng mồ hôi lạnh. Người bên dưới báo cáo tình hình với người phía trên, lại còn muốn cấp trên phải vắt óc suy nghĩ, vậy đương nhiên là cấp dưới này thất trách rồi.

Thang Thế Quảng vội vàng quỳ xuống dập đầu nói:

– Là nô tài lo nghĩ mọi chuyện không chu đáo, làm ảnh hưởng tới nương nương. Xin nương nương trách phạt.

Thẩm Nghi Thu cười một tiếng, rộng lượng nói:

– Ảnh hưởng tới ta là chuyện nhỏ, Thang điển nội phụ trách nội phường. Còn cần ngươi cực khổ suy nghĩ lo lắng nhiều nên nhất định phải làm cho tốt mọi việc, đừng phụ sự kỳ vọng của Thái tử.

Thang Thế Quảng nào dám lỗ mãng nữa, chỉ liên tục vâng vâng dạ dạ.

Thẩm Nghi Thu lại nhìn về phía Gia lệnh tự Phùng Hoà:

– Phùng tự thừa có muốn cùng ta nói chuyện về tình hình của Gia lệnh tự không?

Đã có vết xe đổ trước đó của Thang Thế Quảng, Phùng Hoà không dám khinh thường nữa:

– Khởi bẩm nương nương, nô tài chuẩn bị chưa tốt. Xin nương nương ân chuẩn cho phép nô ngày mai mới trình bày sổ sách, báo cáo tình hình sau.

Thẩm Nghi Thu gật gật đầu.

Trong lòng Phùng Hoà vừa buông lỏng lại nghe Thái tử phi nói:

– Ta nghe cung nhân nói, các ngươi kêu người khiêng mấy cái rương lớn đến trước cửa cung, không biết trong đó là vật gì vậy?

Tâm hai người vừa buông xuống ngay lập tức lại bị nhấc lên.

Phùng Hoà rụt rè nói:

– Khởi bẩm nương nương, những vật trong trương kia bao gồm sổ sách, sổ thu chi của nội phường cùng Gia lệnh tự.

Hai người Thang Phùng lặng lẽ liếc trộm nhau một cái, bọn hắn mang tới đây nhiều sổ sách như vậy chính là muốn hạ mã uy* của vị chủ nhân mới tới này.

* Hạ mã uy – 下马威 – xià mǎ wēi (câu trong Hán thư, nguyên để chỉ quan lại mới đến nhậm chức giương uy đối với thuộc hạ, sau để chỉ giương uy đối với đối phương nói chung, cũng để chỉ hạ uy phong của đối phương.

Đông cung nhiều chuyện phức tạp, sổ sách nhiều vô số, chỉ riêng một năm thôi cũng có mấy rương đựng sổ sách. Thái tử phi chưa bao giờ thấy những chuyện như vậy, vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ luống cuống rối loạn.

Tuy nhiên, sau trận đánh vừa rồi, cả hai ăn ý quyết định sẽ không đề cập tới chuyện này nữa. Lúc nãy mang tới như thế nào, tí nữa sẽ mang về như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng không buông tha mà phải hỏi cố cho bằng được nên bọn họ cũng chỉ có thể trả lời thật lòng.

Thẩm Nghi Thu nói:

– Nếu đã mang tới cửa rồi, sao không bảo bọn họ mang vào?

Nếu Thái tử phi đã yêu cầu như vậy, bọn hắn cũng đành phải tuân theo.

Chỉ chốc lát sau, những hòm gỗ lớn đã được bê vào trong phòng. Thẩm Nghi Thu nhìn lướt qua, tổng cộng có bảy rương tất cả.

Sắc mặt của hai vị nội quan đã chuyển thành trắng bệch, cúi thấp đầu không dám nhìn Thái tử phi.

Nhưng thần sắc Thẩm Nghi Thu vẫn bình tĩnh như thường, sai tiểu thái giám mở một cái rương trong đó ra. Bên trong xếp ngay ngắn đầy quyển trục*, nói ít thì cũng không dưới mấy chục, mà là mấy trăm quyển.

* Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là "quyển trục" 卷軸.

Thái tử phi hỏi:

– Những quyển trục này là từ bao giờ?

Thang điển nội đáp:

– Báo cáo nương nương, là sổ sách kê khai của một năm trước.

Thẩm Nghi Thu nghiêm túc gật đầu:

– Được rồi, vậy ta sẽ không ngủ không nghỉ để xem hết sổ sách của năm trước, mới có thể sớm xem được sổ sách của năm nay.

Hai người như là bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, liên tục xin thứ tội.

Thẩm Nghi Thu chỉ muốn gõ đầu bọn họ một hai lần, chứ cũng không thực sự muốn trị tội của bọn họ. Nàng nhìn xem qua một chút, nhẹ nhàng nói:

– Những quyển sổ ghi chi tiết thế này ta cũng không có kiên nhẫn xem hết. Hai vị là người mà điện hạ vô cùng tin tưởng, chẳng lẽ lại không đáng tin? Mỗi năm đã có khuôn mẫu điều lệ như thế nào, thì cứ làm rập theo khuôn cũ đi. Các loại công việc cứ giao cho người giám sát xử lý, sổ sách cũng không cần mang tới cho ta xem.

Nàng ngừng một chút nói:

– Ta chỉ nhìn sổ cái tổng hợp của một năm, nếu tiền thu vào nhiều hơn mấy năm trước, khoản chi ra ít đi so với mấy năm qua, ta tự nhiên sẽ có thưởng, còn không…

Nhìn thấy sắc mặt hai người thay đổi, nàng cười nói:

– Ta đương nhiên cũng biết hai vị sẽ có cái khó khăn. Nếu tiền vào thì thiếu, khoản chi tiêu lại nhiều, hai người chỉ cần chuẩn bị một bản miêu tả chi tiết, chỉ cần hợp tình hợp lý, ta đương nhiên sẽ không trách móc hai vị. Nếu có sự chênh lệch quá lớn, vậy thì sẽ giao cho Thái tử định đoạt.

– Điện hạ giám sát việc nước, thiên hạ có mười đường và ba trăm sáu mươi châu*. Nơi nào nhiều nơi nào thiếu, hắn đều rõ ràng trong lòng. Ta chỉ là nữ nhân hậu cung không hiểu chuyện, chỉ có điện hạ là biết rõ thôi.

* Ngày xưa có núi cao sông dài mới chia đất ra thành từng khu, lấy núi sông làm mộc nên gọi là châu.

Hai người mồ hôi đầm đìa, liên tục nói tuân mệnh rồi dập đầu tạ ơn.

Thẩm Nghi Thu lúc đầu không hiểu tại sao Uất Trì Việt lại trọng dụng hai người này. Về sau nàng mới hiểu ra, bọn họ vừa thận trọng lại nhát gan. Cho dù nhân phẩm không đáng nhắc tới nhưng cũng chỉ dám tham một chút lợi nhỏ. Nước trong quá thì không có cá, bọn họ cũng không thể việc nào cũng tự mình làm được.

Sau khi gõ đầu hai người xong, Thẩm Nghi nói:

– Hai vị còn có chuyện gì sao?

Sau khi hai người chuẩn bị rời khỏi, Thẩm Nghi Thu liếc nhìn bảy hòm gỗ lớn trong đại sảnh:

– Những cái này cũng mang đi hết đi.

Hai người Thang Phùng vội vàng lệnh cho tiểu thái giám mang hòm đi, lúc này Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên thay đổi chủ ý, sờ sờ cằm nói:

– Từ đã, để lại một rương đi.

Buổi tối hôm đó, Uất Trì Việt từ Thái cực cung trở về thì đã thời gian cũng đã hơi muộn rồi. Hắn sợ lại bỏ lỡ bữa tối ở Thừa Ân điện, đến y phục làm việc cũng chẳng kịp thay ra liền nhanh chóng đi xe ngựa tới cửa cung. Vừa đi vào xem một chút, hắn phát hiện bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Chính điện tối om một mảnh yên tĩnh, phía Đông trong điện lại đèn đuốc sáng trưng. Cung nhân nội thị thỉnh thoảng ra ra vào vào trong đó, nhìn thấy hắn đều hành lễ vấn an.

Uất Trì Việt tò mò đi tới sảnh phụ, nhìn thấy Thẩm Nghi Thu đang ngồi trước án thư*, trong tay đang cầm một cây bút. Trước mặt ảnh bày mấy quyển sách cùng một dải lụa trắng, dưới ánh đèn đưa tay múa bút mà viết thành đoạn văn. Phát hiện hắn tới, nàng lúc này mới quẳng bút xuống dưới bàn rồi tiến lên hành lễ.

Uất Trì Việt nhìn lướt qua quyển sách trên bàn, thì ra là sổ sách. Hắn không khỏi giật mình nhận ra:

– Hôm nay người của phủ nội vụ cùng Gia lệnh tự đã tới sao?

Thẩm Nghi Thu gật đầu:

– Thang điển nội cùng Phùng tự thừa sáng nay đã tới.

Uất Trì Việt nói:

– Nội vụ phức tạp, nàng có gặp phải khó khăn gì không?

Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Đời trước Thẩm Nghi Thu vừa gả đến là đã tiếp quản nội vụ, không mất nhiều thời gian đã có thể làm quen với công việc. Từ đầu đến cuối chẳng cần hỏi hắn, cũng chẳng khiến người khác phải bận tâm gì.

Không ngờ lúc này Thẩm Nghi Thu lại nói:

– Thần thiếp ngu dốt, nhiều chuyện lớn như vậy đổ xuống khiến thiếp luống cuống tay chân. Không nỗ lực khoảng mấy tháng, chỉ sợ khó mà đảm nhiệm nổi.

Trong trí nhớ của Uất Trì Việt, đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi Thu nói mình không thể làm được. Sau khi kinh ngạc xong, hắn lại áy náy. Hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ trong khuôn khổ là một vị trữ quân, được mười mấy tuổi đã vào triều chấp chính. Nội vụ của Đông cung cũng chỉ cần hạ bút là thành văn, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, Thẩm thị đến cùng cũng chỉ là một nữ tử khuê các, muốn nàng chỉ trong chốc lát có thể xử lý mấy việc này thì đúng là không dễ chút nào.

Đời trước Thẩm thị cái gì cũng không nói, lúc này lại nói bản thân gặp khó khăn. Có vẻ như mấy ngày gần đây hắn quan tâm nàng hơn, cho nên bây giờ nàng cũng đã chịu mở lòng hơn một chút.

Trong lòng hắn bỗng dưng mềm nhũn. Cho dù có giỏi như thế nào, cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi thôi, nên hắn ngữ khí hoà nhã nói:

– Không cần phải vội vàng, nếu có nơi nào không rõ thì để ta xem qua một chút.

Thân thể Thẩm Nghi Thu cứng đờ, nàng vốn đang giả vờ, chỉ để sau này cuộc sống được nhàn hạ, nào đã xem qua mấy thứ kia.

Uất Trì Việt không phải ghét nhất là mấy người ngu dốt sao? Sao bây giờ lại thay đổi tính tình vậy?

Nàng vội vàng từ chối:

– Điện hai một ngày trăm công ngàn việc, sao ta có thể làm phiền người được. Ta đã ghi ra hết mấy cái không hiểu, ngày mai ta sẽ triệu bọn Thang điển nội tới hỏi một chút là được.

Uất Trì Việt nói:

– Cũng được, nếu bọn họ dám dùng mánh lới giở trò, nàng cứ việc trừng phạt thẳng tay.

Thẩm Nghi Thu lại càng không hiểu nổi.

Uất Trì Việt lại nói:

– Cũng không còn sớm nữa, bây giờ đi ăn cơm trước đã.

Thẩm Nghi Thu lúc nãy đã ăn trái cây ướp mặn, bây giờ cũng không muốn làm khó cái bụng với đầu lưỡi của mình, nàng liền sai người đi tới phòng bếp dọn cơm lên.

Hai người dùng xong bữa tối trong đại sảnh, Thẩm Nghi Thu lại nhân tiện nói:

– Điện hạ, thời gian còn sớm, thần thiếp muốn đi xử lý thêm một chút công văn, xin người thứ lỗi cho thiếp không tiếp được.

Tối nay Uất Trì Việt tới đây vốn là muốn ở lại ngủ. Hắn thấy lần trước Thẩm Nghi Thu vào cung phải chịu ủy khuất nên mấy ngày nay hắn đã quan tâm, dịu dàng với nàng hơn. Giờ đã qua ba ngày, cho dù có gì không vui đi nữa thì hẳn cũng đã quên rồi.

Tối nay trăng sáng, gió thoảng. Đúng là một đêm rất đẹp.

Tuy nhiên Thái tử phi lại nói như thế khiến hắn cũng khó mở miệng. Hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói:

– Những việc này trước tiên cứ thư thả một chút, không cần nóng vội. Thái tử phi hôm nay đã vất vả cả ngày, lúc này nên đi nghỉ sớm thôi.

Thẩm Nghi Thu đường hoàng nói:

– Đa tạ điện hạ đã lo lắng, thần thiếp là chủ mẫu của Đông cung, đây là bổn phận của thiếp. Nếu không sớm đi làm cho rõ ràng, thiếp sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Uất Trì Việt không lấy chuyển được nàng, cũng không thể nói thẳng ra là muốn cùng nàng đi "ngủ" được, đành miễn cưỡng đồng ý.

Thẩm Nghi Thu liền cúi đầu thi lễ:

– Tạ điện hạ quan tâm.

Thái tử phi bận rộn công việc nội vụ, Uất Trì Việt ở một bên nhìn một lát, bỗng thấy có chút hổ thẹn.

Thẩm thị là người của hậu cung mà cũng chăm chỉ như thế này, hắn thì còn rất nhiều tấu chương chưa kịp xem qua, lại lưu luyến ở hậu viện, làm mất thời gian, thật sự không nên.

Thái tử lập tức đấu tranh suy nghĩ, đứng lên nói:

– Ta về thư phòng trước, Thái tử phi đi nghỉ sớm đi.

Thẩm Nghi Thu để bút xuống, ánh mắt lưu luyến không dời khỏi sổ sách mà đứng dậy đưa Uất Trì Việt ra ngoài điện:

– Thiếp cung tiễn điện hạ.

Nghe thấy tiếng xe ngựa của Uất Trì Việt dần đi xa, Thẩm Nghi Thu đem bút đặt xuống. Từ đống sổ sách chất thành đống rút ra một quyển truyện lịch sử, lại gọi Tố Nga mang hai đĩa hoa quả tươi trộn sữa đặc đến. Nàng nằm nghiêng trên giường, rất vui vẻ mà đọc truyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK