Mục lục
Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Tả Ly Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Thu

Thân là trưởng tử của Hoàng đế anh minh thần võ cùng Hoàng hậu, vừa mới sinh ra đã được lập làm Thái tử con cưng của trời. Uất Trì đại lang được sinh vào một buổi sáng sớm bình thường không có gì kì lạ, không có ánh sáng tím chiếu rực căn phòng, cũng không có mấy loại hình dị hợm như thần long giáng thế. Hôm đó sắc trời còn có chút âm u, khí hậu oi bức, muốn mưa mà không mưa được.

Uất Trì Việt ở bên ngoài phòng của Thẩm Nghi Thu lo lắng chờ một đêm, vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non “oa” một tiếng rõ to, liền cất bước vọt thẳng vào, làm cho mấy y nữ đỡ đẻ kinh hồn bạt vía. Nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng nhắc nhở Thiên tử đi vào phòng sinh sẽ không may mắn.

Trong phòng vẫn còn mùi máu tanh quanh quẩn, nhưng Uất Trì Việt cũng không rảnh để ý tới, ba chân bốn cẳng chạy tới mép giường, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Nghi Thu tái nhợt, tóc mai đã bị mồ hôi nhuộm cho ướt đẫm. Nàng nằm trên giường thở hổn hển, hình như là đã sức cùng lực kiệt, nhưng nàng vẫn cố gắng dùng lực khuỷu tay để chống người nhỏm dậy, ngó nghiêng nhìn ngắm hài tử vừa mới ra đời.

Uất Trì Việt vội nắm lấy tay nàng:

– Nằm im đừng nhúc nhích, còn đau lắm phải không?

Hắn ở bên ngoài đợi một đêm, không nghe thấy nàng kêu lên tiếng nào, trong lòng cũng thấp thỏm lo lắng. Mặc dù y nữ cùng cung nhân nói Hoàng hậu không sao, nhưng thẳng cho tới lúc này được tận mắt nhìn thấy người, hắn mới cảm thấy yên lòng.

Thẩm Nghi Thu yếu ớt lắc đầu:

– Nơi này lung tung rối loạn, chàng vào đây làm gì…

Tố Nga cùng Tương Nga đi vắt khăn nóng lau người cho nàng, tất cả mọi người đều đang bận, Uất Trì Việt ngồi ở bên giường kì thực chỉ thêm vướng tay vướng chân. Nhưng hắn lại vô cùng từ giác, đoạt lấy khăn nóng từ trong tay Tương Nga, tay chân vụng về lau mồ hôi trên mặt và cổ cho Thẩm Nghi Thu.

Hắn chưa từng hầu hạ người khác bao giờ, sợ mình mạnh tay làm đau làm đau da thịt non mịn của thê tử, nên cố gắng nhẹ nhàng hết sức, làm Thẩm Nghi Thu vừa buồn vừa ngứa phải trốn vội đi.

Lúc này nhóm cung nhân đã tắm sạch sẽ nước ối trên người đứa bé, nhũ mẫu liền dùng tấm vải mềm mịn sạch sẽ quấn người hắn lại, rồi ôm đến bên giường cho đế hậu nhìn.

Tiền ma ma chăm sóc Uất Trì Việt từ nhỏ tới lớn cười híp cả mắt lại:

– Tiểu hoàng tử với Thánh nhân ngày bé đúng là giống nhau như đúc.

Đứa bé chỉ khóc oe oe vài tiếng lúc mới sinh ra, sau đó liền an tĩnh lại.

Nhũ mẫu đem tã lót đặt ở bên gối Hoàng hậu.

Uất Trì Việt ghé đầu tới nhìn, chỉ trong trong tã lót là một đứa bé có làn da màu hồng nhăn nheo, mũi tẹt mắt nhỏ, trên chóp mũi còn có mấy cái mụn trắng li ti giống như mấy hạt mè trắng.

Thẩm Nghi Thu hơi nghiêng người, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hơi vàng của đứa nhỏ, lẩm bẩm nói:

– Đại lang nhà chúng ta trông thật đáng yêu… còn ngoan nữa…

Trong lòng Uất Trì Việt Nghi ngờ bản thân hoa mắt không nhìn rõ, lại quan sát thật lâu. Hắn không nhìn lầm, bất kể thế nào trông đều khó coi như vậy. Cho dù là con trai của mình đấy, nhưng hắn cũng không thể trái lương tâm khen đẹp mắt được. Chỉ mong hắn lớn lên có thể thay đổi sang dáng vẻ khác, đừng cô phụ vẻ đẹp tuyệt trần của cha mẹ nó.

Thẩm Nghi Thu thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, khóe miệng không khỏi cong lên:

– Ôm Tiểu Khuyết nhà chúng ta một cái đi.

Thiên gia chú trọng quy củ nên không ôm con cháu, Uất Trì Việt còn chẳng nhớ rõ phụ thân đã từng bế mình lần nào chưa. Mà kỳ thực khi còn bé, hắn muốn gặp mặt phụ thân một lần còn khó.

Được thê tử nhắc nhở, hắn mới cúi người xuống ôm con. Hắn duỗi tay ra, lại không biết nên để tay như thế nào. Đứa nhỏ bị quấn thành một cục như con nhộng, toàn thân trên dưới đều mềm nhũn, không biết nên ôm như thế nào cho phải.

Tiền ma ma cười ôm bọc tã lót lên, giao tới tận tay Uất Trì Việt.

Uất Trì Việt cẩn thận từng li từng tí ôm đứa nhỏ, cánh tay với cổ vì căng thẳng mà cứng ngắc, y nữ cùng nhóm cung nhân nhìn thấy nhịn không được quay mặt đi cười trộm.

Uất Trì Việt lại như lâm vào đại địch. Đứa bé vừa ra đời nhỏ đến đáng sợ, ôm ở trên tay giống như không có trọng lượng vậy.

Hắn giống như đang nằm mơ, tuy rằng trong lòng biết rõ đây là đứa con đầu tiên của hắn và tiểu Hoàn, nhưng hắn với người nho nhỏ trong ngực trước sau như bị ngăn cách bởi một tầng không khí, còn chẳng có cảm giác quen thuộc như lúc nó vẫn ở trong bụng mẫu thân.

Hắn học theo dáng vẻ của Thẩm Nghi Thu, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Uất Trì đại lang, lại cọ cọ cái mũi bé tí thấp tẹt của nó. Trong lòng hắn tự nhủ tiểu Hoàn thích đứa nhỏ này như vậy, nhất định sẽ không nỡ quản giáo quát mắng nó đâu, vậy hắn càng phải thể hiện ra dáng vẻ người cha nghiêm khắc mới được.

Không biết có phải Uất Trì đại lang bị hắn cọ đến ngứa ngáy hay không, đôi lông mày mờ nhạt thưa thớt khẽ nhăn lại thành một nhúm, hé miệng lấy hơi hai lần rồi phun cái hắt xì nhỏ.

Một loại cảm giác khó nói lên lời theo tiếng hắt xì nho nhỏ kia xông vào trong lòng hắn. Hắn bỗng dưng lấy lại tinh thần, đây chính là đứa con đầu tiên của hắn với Tiểu Hoàn đó!

Giống như có người dùng chuông đồng gõ mạnh vào ngực hắn mấy cái, khiến cả người hắn chấn động.

Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên lý tưởng hào hùng. Đứa nhỏ này không chỉ là con đầu lòng của hắn và Tiểu Hoàn, mà còn là trữ quân của Đại Yến. Hắn nhất định phải tự mình dạy dỗ nó, đem hết một bụng văn thao võ lược truyền lại cho nó. Hắn muốn tự mình bắt tay dạy nó văn thơ lễ nhạc, cưỡi ngựa bắn tên, cầm kỳ thi họa,… Dạy sao cho trò giỏi hơn thầy, khi lớn lên trở thành một bậc quân chủ anh minh thần võ…

Uất Trì đại lang không biết có người đang đặt kì vọng rất cao lên mình, hắn chỉ cảm thấy nơi mình đang nằm vừa thô lại vừa cứng, có chút cấn người, không được thoải mái. Thế là hắn vặn vẹo hai lần, miệng nhỏ mở ra, phát ra âm thanh o oe bé xíu.

Uất Trì Việt lập tức dẹp hết những kế hoạch chí lớn kia lại, vụng về đung đưa bọc tã lót trên tay, hơi chu miệng, phát ra mấy tiếng “chậc chậc”, “ôi ôi” cực kì buồn cười.

Đứa nhỏ mặt mày vẫn xấu xí như thế, nhưng không hiểu sao lúc này lại thuận mắt hơn rất nhiều.

Được rồi được rồi, Uất Trì Việt thầm nghĩ. Con mình còn nhỏ như thế, lớn lên một chút rồi dạy dỗ sau cũng không muộn. Huống chi con của hắn và Tiểu Hoàn, căn cốt thông minh đã bày sẵn ra đó rồi, lớn lên còn sợ ngốc nghếch được hay sao?

Đứa bé thấy hắn chịu dỗ dành mình như thế, cảm thấy khá hài lòng, khẽ chu cái miệng bé xinh lên thổi bong bóng.

Trái tim Uất Trì Việt mềm nhũn ra thành nước, chỉ hận không thể túm khuôn mặt đỏ rực dúm dó của đứa nhỏ này lên hôn mấy cái.

Đúng lúc này, ngũ quan nho nhỏ của đưa bé bỗng nhiên nhăn lại, khuôn mặt còn đỏ hơn cả lúc nãy.

Uất Trì Việt không hiểu ra sao, còn đang băn khoăn không biết phải làm gì, thì một cỗ mùi thối nóng hừng hực từ trong tã lót truyền ra.

Chỉ trong chớp mắt, Uất Trì đại lang đã được ba tuổi.

Thân là Thái tử, hắn có một cái tên nghe vô cùng uy vũ hoành tráng, thầy bói nói cái tên này đại cát đại lợi, được ghi vào sử sách cũng nở mày nở mặt biết bao nhiêu.

Nhưng mà cái tên này chẳng mấy khi được dùng, nhũ mẫu cùng cung nhân lúc gọi hắn toàn kêu là “tiểu điện hạ”, còn bình thường a da a nương thường gọi hắn là “Tiểu Khuyết”. Nếu như hắn nghịch ngợm bị a nương bắt tại trận, lúc đó a nương sẽ gào lên gọi hắn “Uất Trì Khuyết Đức*”.

* Khuyết Đức ~ thiếu đạo đức.

Nếu như hắn nghe được cái tên đầy thể diện kia từ trong miệng của a nương, thì câu chuyện sẽ có chút khó giải quyết. Còn nếu đúng vào lúc a da xử lý chính vụ, thì chính là tai kiếp khó thoát.

Uất Trì Khuyết Đức nói biệt hiệu này cho Ngũ thúc của hắn biết, khi đó hắn mới hai tuổi, Ngũ thúc trông thấy hắn đang chạy đuổi theo Nhật tương quân ở trong đình. Lúc ấy hắn đang muốn dùng con vật kia làm ngựa cưỡi, khiến nó bị dọa sợ chạy tán loạn trong sân. Ngũ thúc hắn dựa lưng vào lan lan, lười biếng nói với cha hắn:

– A huynh, cái tên Uất Trì Khuyết này thực sự đặt rất chuẩn luôn đó, đứa nhỏ này đúng thực là có chút thiếu đạo đức.

Cũng bởi vậy mà trên gương mặt tuấn tú của Ngũ thúc hắn bỗng nổi nhiều thêm một cái mụn, mười ngày sau mới tiêu tan hết.

Đương nhiên việc này là sau khi hắn hiểu chuyện rồi mới biết được. Bây giờ hắn mới ba tuổi, được sống vô lo vô nghĩ, tùy hứng bừa bãi, người bực chó sợ.

Người mà Uất Trì Khuyết Đức sợ nhất chính là a nương, còn người thích nhất là Ngũ thúc. Tuy rằng a da dễ nói chuyện, cũng chiều chuộng phục tùng hắn, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, mà chẳng ai thèm để ý đến hắn.

Hơn nữa a da của hắn rất không thú vị, suốt ngày không phải vào triều thì chính là tấu sách. Không biết sách có cái gì hay ho mà tấu, sách vốn dĩ đã chẳng ra làm sao rồi, không đọc cũng được, tấu lại càng không cần.

Thời điểm a da không xem tấu sách, thì lại vội vàng chạy đến dạy hắn cái này cái kia.

Hắn thích nhất là được a da bắt tay vẽ tranh, vẽ ra một con hổ giống chó con, con ngựa giống con la, hoa lan giống rau mùi, dế dũi giống con gián, còn vẽ a nương cổ dài như con ngỗng.

Nhưng mà cho tới bây giờ hắn vẫn phải nín nhịn không nói. Hắn cũng không nói được là tại vì sao, chỉ là mơ hồ cảm thấy nếu nói ra sự thật phũ phàng đó, thì lần sau lúc a nương đánh hắn, a da sẽ không chạy tới bênh vực hắn nữa.

Ngũ thúc thì lại không giống như vậy, cái gì Ngũ thúc cũng biết, chỉ có Ngũ thúc coi hắn như đại ca. Ngũ thúc sẽ nằm rạp trên mặt đất với hắn để xem con mèo con chó đánh nhau, sẽ để hắn ngồi lên vai rồi dẫn hắn đi dạo hội Nguyên Tiêu ngắm đèn lồng. Lần đầu tiên hắn ném được thẻ vào bình rượu, biết đánh song lục đều là do Ngũ thúc dạy.

Ngũ thúc xưa nay không bao giờ lên mặt dạy dỗ người khác, cũng không nói mấy chuyện tương lai khó hiểu này kia.

Hắn thực sự quá thích Ngũ thúc. Có lúc a da a nương hỏi hắn:

– Tiểu Khuyết, trên đời này con yêu thích ai nhất?

Hắn không chút suy nghĩ đã trả lời:

– Tiểu Khuyết thích a da a nương nhất.

Thế nhưng trong lòng hắn lại nghĩ tới Ngũ thúc, trưởng thành hắn cũng muốn giống như Ngũ thúc.

Uất Trì Khuyết được hơn ba tuổi, bắt đầu càng lúc càng giống Thẩm Nghi Thu, ai gặp cũng đều khen đẹp mắt đáng yêu.

Uất Trì Việt luôn định từ ngày mai trở đi sẽ bỏ cái tôn nghiêm của người cha ra để dạy dỗ con trai cho tốt, nhưng vừa trông thấy khuôn mặt nhỏ kia lòng dạ lại không tài nào cứng rắn nổi. Ngày mai lại sang ngày mai, cứ thế kéo dài hết ngày này tới ngày khác.

Phu quân không được việc, Thẩm hoàng hậu chỉ có thể vén tay áo lên tự lực cánh sinh. Dạy dỗ Thái tử là chuyện liên quan tới vạn dân xã tắc, không thể nào coi thường được.

Nhưng mà càng ngày tên nhóc con này càng trở nên khó chơi. Lúc ở trong tã lót đã không chịu an phận, từ lúc học bò xong, lại càng không có một ngày nào yên tĩnh.

Thẩm Nghi Thu không thể làm gì, nhịn không được phản nàn:

– Cũng không biết đứa nhỏ này giống ai nữa.

Vừa nói vừa liếc sang Uất Trì Việt:

– Khi còn bé ta rất điềm đạm đáng yêu.

Lý ma ma nuôi nấng Hoàng hậu lúc nhỏ, nghe nàng nói khoác mà không thấy ngượng như thế, ngại ngùng quay mặt đi.

Uất Trì Việt hồi tưởng lại một chút. Tuy lúc chắn còn nhỏ cũng khá hiếu động, nhưng không đến mức leo lên nóc nhà lật ngói, đi khắp nơi gây rắc rối giống như con trai. Kiểu tính tình xấu như vậy, thực sự cũng không giống hắn.

Thẩm Nghi Thu oán giận nói:

– Đều tại chàng, chiều nó đến vô pháp vô thiên*. Ta dạy dỗ cũng chẳng có tác dụng, nó có biết sợ là gì đâu.

* Nghĩa là không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả.

Uất Trì Việt biết mình đuối lý, nói chuyện không có chút tự tin:

– Con còn nhỏ mà, cứ từ từ dạy dỗ là được.

Nghĩ một lúc, lại dùng lời lẽ chính nghĩa nói:

– Có trách thì trách Ngũ lang, luôn luôn dạy hư trẻ nhỏ. Phải tìm cho hắn nàng dâu thật tốt để quản lý hắn mới được.

Thẩm Nghi Thu bất giác bị hắn dẫn dắt sang chuyện chọn vương phi cho Uất Trì Uyên, quên truy cứu chuyện Uất Trì Việt dạy dỗ bất lực. Thời gian trôi qua thư thái, khiến cho người ta thích làm mai mối, Thẩm hoàng hậu cũng không ngoại lệ.

Hai vợ chồng đang thương lượng xem Uất Trì ngũ lang thích dạng tiểu cô nương như thế nào, thì bỗng nhiên trong tẩm điện vang lên một trận tiếng bước chân “bịch bịch”, hai người vừa nghe liền biết ngay âm thanh giày da nhỏ của Uất Trì Khuyết.

Uất Trì Việt đứng lên:

– Con tỉnh ngủ rồi, để ta đi nhìn một cái.

Chưa đi được mấy bước, thằng bé đã chạy từ trong tẩm điện ra, trong ngực còn ôm một hộp gỗ. Hộp kia là gỗ đàn đen, rất nặng. Người hắn nhỏ bé, ôm vào có chút đuối sức, đi đường lảo đảo nghiêng ngả.

Thẩm Nghi Thu cảm thấy cái hộp gỗ kia có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở nơi nào rồi.

Gần đây Uất Trì Khuyết rất thích lục tung mọi thứ trong phòng. Tuy rằng Thẩm Nghi Thu vẫn quản lý hắn, nhưng cũng không muốn hắn giống như mình lúc bé, nên chỉ có thể nói rõ ràng cho hắn biết rằng không được lục tung thư phòng của cha lên như thế. Còn tẩm điện với mấy chỗ khác thì cứ kệ hắn đi.

Mấy tháng này, thỉnh thoảng hắn lại tìm ra được mấy thứ “bảo bối” ở trong xó xỉnh nào đấy, bọn họ sớm đã quen rồi.

Uất Trì Việt tiếp nhận cái hộp từ trên tay con trai:

– Để cha nhìn xem nào, xem Tiểu Khuyết lại tìm được bảo bối gì nào.

Tiểu Khuyết ghé vào trên bàn, hai tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, lông mi dài chớp chớp mấy cái:

– Cha mở ra xem đi.

Uất Trì Việt đáp ứng một tiếng, mở hộp ra. Đứa nhỏ tò mò nhìn vào trong xem xét, chỉ thấy bên trong có một cái khăn cũ cùng một sợi dây bện ngũ sắc Ngọc Châu, giống hệt như sợi dây a nương làm hôm Đoan Ngọ rồi đeo lên tay hắn.

Thẩm Nghi Thu nhìn thấy liền giật mình, lúc này mới nhớ ra, đó là khăn năm đó Ninh Thập Nhất trả lại, còn có sợi dây trường mệnh chưa từng đem ra ngoài. Nàng gom chúng lại để vào trong hộp rồi nhét xuống dưới đáy rương quần áo. Nhiều năm qua đi, chính nàng cũng quên mất chuyện này, không nghĩ hôm nay lại bị chính con mình lật ra.

Uất Trì Việt hỏi:

– Đây là cái gì?

Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng bâng quơ nói:

– Chỉ là mấy đồ vật cũ lúc chưa xuất các, sau đó tùy tiện cất vào hộp rồi quên mất.

Dứt lời liền muốn đóng cái nắp lại.

Tuy nói nàng đã quên Ninh Thập Nhất từ lâu rồi, nhưng vật cũ năm đó bại lộ ra trước mặt Uất Trì Việt, nàng vẫn có mấy phần mất tự nhiên.

Không ngờ Uất Trì Việt lại đoạt lấy cái hộp từ tay nàng rồi lấy cái khăn ra ngoài, giũ ra xem xét, chỉ thấy ở bên dưới góc khăn có thêu một đóa diên vĩ màu tím.

Đóa hoa này có mấy phần quen mắt. Hắn nghĩ lại một chút, liền nhớ ra mình đã trông thấy cái khăn giống như đúc này ở nơi nào. Cái ngày mà Ninh Ngạn Chiêu tới Đông Cung xem Lan Đình tự, cái khăn trong tay áo của hắn cũng tương tự như vậy.

Hắn lại nhặt sợi dây trường mệnh kia lên nhìn một chút. Khăn có quan hệ với Ninh Thập Nhất, vậy sợi trường mệnh này làm là vì ai cũng không cần nói nữa.

Hắn đem hai món đồ để lại vào trong hộp, nhìn chằm chằm Thẩm Nghi Thu thật lâu, như không có việc gì mà giáo huấn con trai:

– Lần sau không được bới loạn hết đồ của a nương ngươi như vậy nữa, trở về tẩm điện của mình tự kiểm điểm đi.

Dứt lời liền gọi bảo mẫu đem Thái tử đi ra ngoài.

Nếu đổi lại là ngày thường, Uất Trì Khuyết tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi nhanh như thế. Nhưng không biết sao hắn lại lĩnh ngộ được gì đó ở trong ánh mắt của a da, biết lúc này nên ngoan ngoãn cùng bảo mẫu chuồn đi mới là thượng sách.

Thẩm Nghi Thu mơ hồ phát hiện ra thái độ khác thường của nam nhân, nhưng cho tới khi hắn cho lui hết cung nhân cùng thái giám, ôm lấy nàng nằm lên trên bàn, nàng mới nhận ra, kẻ này biết gì đó rồi.

Nhưng mà lúc này giải thích cũng không còn kịp nữa, nam nhân này ngay cả mấy tin đồn thất thiệt không có thật còn ghen, chứ đừng nói đến có chứng cứ rõ ràng từ ngày xưa thế này.

Đến khi nàng có thể cử động được, việc đầu tiên nàng làm chính là đem khăn cùng sợi dây trường mệnh cho vào lò than đốt đi.

Thế nhưng đồ vật đốt đi rồi, mà sức ghen của người kia vẫn không giảm chút nào.

Hơn một tháng sau, Uất Trì Việt xoa đầu con trai nói:

– Tiểu Khuyết, con được làm huynh trưởng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK