• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh đèn như đậu, khúc chiết lan tràn.

Cố Ánh Liễu đi từng bước về phía trước, suy nghĩ đối sách tiếp theo.

Nếu không phải vì chuyện của Cố Vạn Sinh mà Tiểu Nhứ Nhi rơi vào thế khó xử, y sẽ không mạo hiểm độc chết Cố Vạn Sinh trong tù.

Vốn dĩ y đã chọn phái người trong tay đi động thủ với lão trên đường lưu đày, giờ ra tay trước có hơi phiền.

Nhưng Tiểu Nhứ Nhi của y, ghé vào vai y khóc.

Bảo y nhẫn thế nào được?

21 năm qua, y chưa bao giờ nghĩ ngày mai sẽ thế nào, cũng chẳng có kế hoạch gì cho tương lai.

Nhưng có Tiểu Nhứ Nhi, y tình nguyện bắt đầu lại lần nữa.

Cố Ánh Liễu bước ra khỏi cửa nhà lao, ánh nắng mặt trời vẫn chói chang, hoàn toàn đối lập với địa lao ẩm ướt lạnh lẽo.

Y quay đầu nhìn bức tường cao lớn vây chặt địa lao, bên ngoài là thủ vệ mặt mày tàn bạo.

Cố Ánh Liễu trở lại phủ đệ tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến hoàng cung, y không cảm thấy mùi vị gì trên người nhưng không có nghĩa là Tiểu Nhứ Nhi cũng sẽ không ngửi được.

Sắc trời dần chuyển tối, chân trời phía tây bốc lên một màu ráng đỏ.

Cố Ánh Liễu dẫm lên ánh đèn cùng bóng hoàng hôn giao hoà lẫn nhau, một đường đi đến cửa đại điện Sùng Dao Điện.

Dung Nhứ đang ngồi trên bậc thang trắng ngọc của Sùng Dao Điện, da thịt trắng nõn bị ánh chiều tà nhuộm thành màu cam phấn, mặt mày nhu hoà.

"Ánh Liễu, ngươi đã về rồi."

Khóe miệng Cố Ánh Liễu cong lên một chút, bước nhanh đến bên Dung Nhứ.

"Bệ hạ, trên mặt đất lạnh."

"Thì, ngươi đi lâu lắm rồi, ta còn tưởng là ngươi không định quay lại..." Trong lời nói còn mang theo chút ủy khuất không phát hiện ra.

"Bệ hạ ở đây chờ ta sao?" Cố Ánh Liễu hỏi.

"Đương nhiên là đang chờ ngươi rồi." Dung Nhứ gật đầu.

"Lần sau không cần chờ ta, bất kể ta ở đâu, đều sẽ về với ngươi." Cố Ánh Liễu thần sắc ôn nhu.

Dung Nhứ nghe câu này cứ thấy có chỗ nào quái quái, nhưng lại không thể nói thẳng ra.

Cậu đứng dậy nắm lấy tay Cố Ánh Liễu, ngồi trên bậc thang lâu như thế, chân cậu đã hơi tê rồi.

Đang lúc cậu lại muốn Cố Ánh Liễu đỡ mình một chút thì Cố Ánh Liễu đã hành động nhanh hơn cả chính chủ, bế luôn người lên về tẩm điện.

"Ngươi thả ta xuống đi..." Dung Nhứ yếu ớt nói, "Cung nữ thái giám đều đang nhìn kìa..."

Lúc trước ở quán trà, cậu không cảm thấy có bao nhiêu xấu hổ, vì lúc đấy bị thương thật.

Nhưng hiện giờ cậu đâu có bị thương, chân chỉ hơi run xíu thôi mà Cố Ánh Liễu đã bế rồi, giống y như bế em bé về tẩm điện, vừa xấu hổ vừa kỳ quái.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu đến gần bên tai Dung Nhứ nói, "Ngươi không phải nói chúng ta là bằng hữu sao? Ngươi không đứng nổi thì ta bế ngươi đi, chờ đến khi ta không đứng lên nổi thì ngươi cõng ta đi."

Hô hấp thanh niên nóng rẫy bên vành tai Dung Nhứ, nhẹ nhàng lướt qua mang tai phát ngứa.

Cậu cứ cảm giác Cố Ánh Liễu coi cậu như trẻ con mà dỗ vậy, là mấy đứa nhỏ đặc biệt hay khóc nhè ý.

"Tiểu Nhứ Nhi, ngươi đừng nhìn ta như vậy..." Cố Ánh Liễu đặt Dung Nhứ bên mép giường, bàn tay che khuất đôi mắt cậu, âm điệu âm ách.

Dung Nhứ đột nhiên bị che khuất tầm nhìn, mí mắt bị một bàn tay ấm áp bao trùm lên, tim đập nhanh bình bịch.

Thanh niên vừa mới tắm gội qua, trên bàn tay còn có hương bồ kết tươi mát, xông thẳng vào lồng ngực Dung Nhứ làm cậu choáng váng.

Trong tẩm điện huân hương bay ngào ngạt, im lặng đến châm rơi cũng nghe rõ.



Dung Nhứ không dám nói gì, để mặc Cố Ánh Liễu che khuất đôi mắt cậu.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu hít sâu, "Ta đổi thuốc cho ngươi nhé."

"A được." Dung Nhứ tỉnh lại từ cơn ngốc, bắt đầu cởi quần áo.

Hôm qua trong lúc thái y trị thương, ông trực tiếp cắt luôn quần lót của cậu để bôi thuốc.

Bây giờ cậu ăn mặc chỉnh tề, không thể nào cứ mỗi lần bôi thuốc đành cắt một cái quần, quá là lãng phí.

Nhưng dù sao cậu với Cố Ánh Liễu đều là nam tử mà, không ảnh hưởng gì đâu.

Lúc Dung Nhứ cởi đến quần lót thì Cố Ánh Liễu vừa đi lấy thuốc cũng đã trở về.

Cậu bị ánh mắt khó lường của Cố Ánh Liễu làm cho ngại ngùng, đem quần lót giấu ra chỗ khác.

"Không phải ta muốn chơi trò lưu manh trước mặt ngươi đâu," Dung Nhứ nhanh miệng giải thích, "Tại cắt quần thì lãng phí lắm á..."

Cậu nhanh chóng kéo tấm chăn mỏng trên long sàng che đi bộ vị riêng tư, chỉ lộ ra hai đùi trơn bóng.

Dung Nhứ thở phào một hơi, tự vỗ ngực.

Cậu đúng là quá thông minh!

Cố Ánh Liễu rũ mắt, nửa ngồi xổm dưới chân Dung Nhứ, cổ họng lăn lộn.

Chỉ cần y hướng mắt lên trên một chút, chắc chắn sẽ trông thấy phong cảnh tươi đẹp bên dưới chăn của Dung Nhứ.

Dương vật màu hồng nhạt, đáng yêu y như cậu.

Mặt trên lỗ đít sẽ có một ít lông tơ mỏng manh tinh tế, liếm một chút là có thể khiến cậu thẹn thùng đến khóc.

"Ánh Liễu..." Dung Nhứ chờ đến có chút nôn nóng, "Được rồi đó."

"Ừm." Cố Ánh Liễu hoàn hồn, ánh mắt không tự chủ được mà lướt qua hạ thân Dung Nhứ.

Nhưng chỗ đó bị thiếu niên dùng chăn mỏng che kín mít, một tí cũng chẳng nhìn thấy.

Y vẫn không kìm được mà vui vẻ trong lòng, Tiểu Nhứ Nhi không mặc gì bên dưới hết...

Cố Ánh Liễu nhắm hai mắt, tay phải nắm lấy tay trái đang rục rịch.

Y vẫn có thể nhẫn, vẫn luôn nhẫn đến khi TIểu Nhứ Nhi có thể chấp nhận y mới thôi.

"Ánh Liễu? Ánh Liễu?!" Dung Nhứ lay lay bả vai thanh niên, "Có phải do chưa hết phong hàn không? Mặt ngươi tái nhợt rồi..."

Dung Nhứ thấy Cố Ánh Liễu không đáp lại, hướng ra ngoài tẩm điện quát.

"Mau truyền thái y!"

Trong nguyên tác 《 Dâm loạn bệnh mỹ nhân 》, vẻ đẹp mỹ nhân bệnh tật ốm yếu của Cố Ánh Liễu luôn được miêu tả cực kỳ tường tận.

Sắc mặt y trắng bệnh, nốt chu sa giữa mày đỏ tươi như máu, y gầy yếu đến độ chỉ cần một ngọn gió lầ có thể thổi bay, nhưng trên nét mặt luôn luôn giữ một thái độ quật cường, làm người ta cảm thấy y cao cao tại thượng.

Dung Nhứ không phải công chính trong nguyên tác, cậu không get được vẻ đẹp mỹ nhân hấp hối.

Nếu không phải từ trước khi xuyên qua cậu đã biết đây là một quyển tiểu thuyết, dựa theo trong cốt truyện miêu tả, sợ rằng sau khi Tiểu Hoàng đế chết Cố Ánh Liễu cũng không sống quá ba tháng đâu.

Nhưng cậu đã gặp qua dáng người của Cố Ánh Liễu, vai rộng eo thon, đường cong cơ thể đẹp mắt, không quá gầy gò, chuẩn đẹp.

"Tiểu Nhứ Nhi," Cố Ánh Liễu nhíu mày ngăn lại Dung Nhứ đang định gọi người lần nữa, "Ta không sao đâu, đầu hơi choáng thôi."

"Vậy ngươi bị tụt huyết áp rồi." Dung Nhứ nghĩ thầm, tìm trong người có viên kẹo nào không để đưa cho Cố Ánh Liễu.

"Tụt huyết áp là gì?" Cố Ánh Liễu cẩn thận gỡ băng gạc trên người thiếu niên ra.



"Ta cũng không biết giải thích thế nào, nhưng nó là một chứng bệnh không quá nghiêm trọng." Dung Nhứ nói.

Thanh niên nửa quỳ giữa hai chân cậu, sự thành kính hiện rõ trên khuôn mặt, kết hợp cùng với tư thế nghiêm túc đó của Cố Ánh Liễu, giống như y đang muốn cầu hôn cậu.

Dung Nhứ nghi ngờ chính mình bị hoa mắt, nhưng nhắm xong mở ra thì vẫn như thế.

Kỳ quái.

Hô hấp nóng bỏng trên da thịt, cánh môi mềm ấm trong lúc lơ đãng lướt qua đầu gối cậu, mang theo sự run rẩy khó miêu tả, cảm xúc dâng trào.

Dung Nhứ bị cảm giác mê hoặc đánh sâu vào, so với lúc lật xem sách thì còn chấn động hơn nhiều, đến lúc bị chinh phục trong thực tế mới rõ ràng cái cảm giác mà Cố Ánh Liễu mang đến thật sự khiến người ta kích động vạn lần.

Y quỳ gối trước mình, giống như hồ ly tinh quyến rũ câu lấy hồn cậu, như treo mình trên đầu quả tim mà trêu chọc, ý đồ lôi kéo cậu chìm vào bể dục triền miên.

Chấn động.

Không hổ là thụ chính.

Da thịt trắng nõn bị thuốc mỡ xanh đậm bao trùm lên, thoạt nhìn chướng mắt cực kỳ.

"Không sao đâu mà..." Khuôn mặt Dung Nhứ ửng đỏ, cho dù Cố Ánh Liễu cố ý thật thì cũng là do cậu đã trêu chọc người ta trước.

Nguyên tác nói Cố Ánh Liễu chính là tình nhân trong mộng của vô số cô nương đài các, lại còn chọc phải không ít nam tử, mỹ nhân như vậy lại đang nửa quỳ thành kính bôi thuốc cho cậu, còn dùng môi chạm từng cái nhè nhẹ vào đầu gối.

Nếu Lê Triều cũng có fans, cậu có thể bị dìm chết trong nước bọt của fans Cố Ánh Liễu mất.

Thanh niên đổ thuốc mỡ ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng bôi lên chỗ bị thương của Dung Nhứ.

"Còn đau không?"

"Không đau lâu rồi." Dung Nhứ lắc đầu.

"Ừm." Cố Ánh Liễu dùng loại cao tốt nhất bôi cho cậu, nếu để lưu lại sẹo thì sẽ khó coi lắm.

Ngày kế tiếp trên triều, Thẩm Già báo cáo Cố Vạn Sinh ở trong thiên lao vì sợ tội nên đã tự sát.

"Ngươi lặp lại lần nữa?" Dung Nhứ không thể tin được.

Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, sớm không tự sát, muộn không tự sát, sao phải là lúc Dung Tích vừa mới tra hỏi thì lòi ra tự sát, rất khó để khiến người ta không nói ra nói vào.

"Ngỗ tác đã kiểm tra qua, hẳn là tội phạm đã sớm tàng trữ kịch độc trong người." Thẩm Già trả lời.

Dung Tích đứng bên dưới điện, vẫn là một thân áo bào tím cùng quan kế bạch ngọc hoa sen, trông văn nhã lại tri thức.

Hắn vốn tưởng rằng Dung Nhứ ra vẻ ta đây trước mặt hắn, nhưng sau khi trải qua liên tiếp mấy lần chất vấn, hắn mới dám tin, Dung Nhứ có khả năng chẳng biết tí gì trong chuyện này.

Dung Tích cười như không cười mà nhìn về phía Cố Ánh Liễu.

Ánh mắt hắn dừng lại giữa hai người Dung Nhứ và Cố Ánh Liễu như có băn khoăn, Thịnh Kinh so với Nam Dương còn thú vị hơn, hắn hẳn nên về sớm hơn nữa.

Thẩm Già tỏ vẻ chỉ có một mình Cố Ánh Liễu đi thăm Cố Vạn Sinh nên trong triều bắt đầu có tiếng thảo luận này kia.

Cố Ánh Liễu của thành Thịnh Kinh nổi danh hiếu thuận, chẳng ai hoài nghi y sẽ hạ độc phụ thân chính mình.

Mà chân tướng rốt cuộc là sao, chỉ có thể hỏi Cố Vạn Sinh đã sớm hóa kiếp dưới suối vàng.

"Bãi triều." Dung Nhứ nói.

Cậu bị ánh mắt của Dung Tích ghim chằm chằm, giống y như người vô hình.

Cậu đứng ở một góc hành lang dài, chờ Cố Ánh Liễu hạ triều sẽ đến điện sau.

Cố Ánh Liễu biết tin phụ thân qua đời, không biết có bao nhiêu khổ sở.

"Ánh Liễu..."

QAQ vì sao ta càng văn liền rớt thu, quá khó khăn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK