Nghĩ cũng hơi tội Hoắc Trừng.... Kiếp trước thằng chả này iu Liễu thật, kiếp này được người thương xọc xuyên họng....
-----
Ngọn đèn dầu lay động, hai đôi mắt cách ánh nến mập mờ, giằng co.
Trong lòng Cố Ánh Liễu đột nhiên cảm thấy may mắn, may mà không phải Tiểu Nhứ Nhi dẫn Hoắc Trừng đến đây, nếu không sẽ bị dọa khóc mất.
Thanh niên che lại cổ, dùng hết toàn lực đá một cái.
Hoắc Trừng đã hít phải khí độc, chỉ cần y có thể chống đỡ thì đây chính là sân nhà của y.
Lò sưởi kết hợp với xà hương bốc khói nghi ngút, trong doanh trướng không còn một chút dấu vết đánh nhau nào, giống như vừa rồi bọn họ đều mê sảng, gặp ảo giác.
Cố Ánh Liễu nắm chặt tay, y muốn sống.
Y còn chưa được vui vẻ với Tiểu Nhứ Nhi bao lâu, không thể chết bây giờ được.
Nếu y chỉ có một mình, nhất định sẽ xông lên bổ cho Hoắc Trừng hai đao, đến khi chắc chắn hắn đã chết.
Nhưng y còn có Tiểu Nhứ Nhi, y phải đảm bảo tính mạng của mình trước.
Máu trên cổ tuôn như suối, dường như sinh mệnh cũng theo đó mà bay đi.
Cố Ánh Liễu móc dược từ trong ngực ra, đổ hết lên cổ.
Máu tươi cuối cùng cũng tạm ngưng, y không quay lại xem Hoắc Trừng mà lảo đảo ra khỏi doanh trướng, gọi quân y.
-
Khi Cố Ánh Liễu tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy Dung Nhứ đang ủy khuất sắp khóc.
Y giơ tay lau đi nước mắt của thiếu niên, lại nâng tay cậu lên đặt lên môi mình.
"Khóc cái gì, ta vẫn còn tốt mà." Cố Ánh Liễu nằm trên giường, môi tái nhợt.
"Tốt chỗ quái nào?" Dung Nhứ lau nước mắt.
Cậu không nên ra cái chủ ý điên khùng này.
Cốt truyện trong sách đã hoàn toàn thay đổi rồi, Cố Ánh Liễu không ở bên cạnh ba tên công mà lại thích cậu, chẳng lẽ Hoắc Trừng lại vẫn thích Cố Ánh Liễu sao?
Đời này của bọn họ là kẻ thù, binh khí tương hướng, cho dù Hoắc Trừng có ký ức đời trước thì cũng không thể đảm bảo cảm tình đó sẽ kéo dài đến đời này. Nói không chừng hắn có có suy nghĩ ăn không được thì đạp đổ, là cậu quá ngây thơ.
Đôi mắt Dung Nhứ sưng đỏ, còn may Ánh Liễu không nguy hiểm tính mạng, bằng không cậu cũng không biết mình sống tiếp thế nào.
"Còn sống, là tốt." Cố Ánh Liễu bảo đảm với Dung Nhứ, "Lần sau ta nhất định sẽ không hành động xúc động, bất luận thế nào cũng sẽ không lấy tính mạng mình ra đánh cược"
"Thật không?" Thanh âm nức nở của Dung Nhứ ngừng lại, không hề chớp mắt mà nhìn y.
"Đương nhiên là thật, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa?" Cố Ánh Liễu bắt được tay Dung Nhứ, "Ta muốn ôm ôm ngươi."
"Ngươi lừa rồi, còn lừa rất nhiều lần." Dung Nhứ bĩu môi, cởi giày vớ ra ngồi lên ôm lấy Cố Ánh Liễu.
Cố Ánh Liễu hít sâu hương vị trên người thiếu niên, tràn đầy lồng ngực.
Chiến trường là sóng quỷ vân quyệt sát tràng.
Quan trường ngươi lừa ta gạt, sự chú ý chỉ có tác dụng trong một khoảng, chú ý chứng cứ, chú ý tên tuổi, còn có thời gian để chuẩn bị và phản kích, thậm chí có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Nhưng chiến trường thuốc súng đạn bạc, không cần thủ đoạn, chỉ có kết quả.
Y đoán sai tính tình Hoắc Trừng, không nhìn thấu ý định của hắn, bị hắn làm cho trọng thương một phen.
Cùng một sai lầm, y tuyệt đối không phạm lần hai.
Trong lòng Cố Ánh Liễu suy đoán hướng đi tiếp theo của Dung Tích, hắn đang nghĩ gì?
Hoắc Trừng một mình đến địch doanh ám sát y, sau lưng có phải là có bút tích của hắn không, có lẽ hắn cũng không đoán được kết quả này của y và Hoắc Trừng.
Y ở trước mặt Dung Tích giống như một tiểu trong suốt, Dung Tích biết ý đồ của y, dự đoán được động tác của y, thậm chí, nếu không phải trong lòng y có Tiểu Nhứ Nhi, nói không chừng đã thật sự đồng quy vu tận với Hoắc Trừng.
Tiết trời mùa hạ oi bức, bên ngoài bắt đầu mưa tầm tã.
Hạt mưa rơi vào doanh trướng keng keng rung động, bên trong mờ mịt ẩm ướt.
Cố Ánh Liễu ôm lấy thiếu niên, cái hôn lạnh lẽo rơi xuống đỉnh đầu cậu.
Y còn rất nhiều thứ muốn học, không thể tùy hứng mà làm.
Từ đáy lòng Cố Ánh Liễu cảm thấy rất ngọt ngào, ngày mưa phiền phức, có thể ôm ấp âu yếm thiếu niên ngủ trưa.
"...... Ánh Liễu." Tay Dung Nhứ đặt lên hông thanh niên, "Ngươi tính toán xử trí Hoắc Trừng như thế nào?"
Cố Ánh Liễu: "Hắn hiện tại ở đâu?"
"Tiểu Ngũ khóa hắn trong doanh trướng phạm nhân," Dung Nhứ nhẹ giọng nói chuyện với Cố Ánh Liễu, "Hắn trúng hợp xà hương, không còn mấy ngày sống nữa, Dung Tích bên kia cũng không cho người tới tìm, kỳ quái."
"Ừ." Cố Ánh Liễu không ngạc nhiên chút nào.
Tất thảy đều là dự kiến của Dung Tích, chẳng qua y còn sống, Hoắc Trừng kéo dài hơi tàn, tin tức này mới là bất ngờ với Dung Tích.
Luận mưu kế, y không bằng Dung Tích.
Luận võ lực, y không bằng Hoắc Trừng.
Cố Ánh Liễu rũ mắt nhìn thiếu niên ngoan mềm, y chỉ có may mắn.
Hoắc Trừng nếu còn sống, vậy gậy ông đập lưng ông đi.
-
Cố Ánh Liễu tĩnh dưỡng hai ngày cuối cùng cũng có thể xuống đất, khuôn mặt tiều tụy cũng từ từ khôi phục lại huyết sắc.
Y đến doanh trướng nhốt Hoắc Trừng, cúi người nhìn thiếu niên tướng quân từng khí phách hăng hái của thành Thịnh Kinh.
Thanh niên bị nhốt trong lồng sắt, tóc tai lộn xộn, dường như mất đi sinh khí.
"Hoắc Trừng." Cố Ánh Liễu đem ghế dựa đến trước người Hoắc Trừng, "Ta còn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của ngươi."
"Muốn giết cứ giết." Hoắc Trừng trừng mắt nhìn y, đáy mắt tràn đầy tơ máu.
"Ta chỉ là cảm khái một câu thôi, không có ý định nhục nhã ngươi." Cố Ánh Liễu lấy ra thiết điều để ở hàm dưới của hắn, "Nếu ta là ngươi, liền cắn lưỡi tự sát."
Cố Ánh Liễu nhìn thanh niên bị khoét hết một lỗ thủng to lớn ở yết hồi, thu hồi thiết điều.
"Ngươi đang đợi ai? Chờ Bệ hạ tới gặp ngươi sao?"
Hoắc Trừng rũ mắt, không nói một lời.
"Ngài sẽ không tới," Cố Ánh Liễu nói, "Ta không quan tâm kiếp trước ta và ngươi có gút mắc gì, nhưng những thứ đấy tốt nhất là ngươi đừng nhắc lại, nếu không ta đành phải cắt đầu lưỡi của ngươi đi, để ngươi chết không toàn thây."
Hoắc Trừng: "Ta thua, ta thua không nhìn ra ngươi nhẫn, ngươi trang. Đời trước ngươi và ta xác thật từng có duyên phận, Dung Tích cũng có, thậm chí tên đệ đệ ruột kia cũng từng hưởng qua tư vị ngươi. Cố Ánh Liễu, loại người dơ bẩn như ngươi sao xứng đôi với Bệ hạ?"
Cố Ánh Liễu: "Ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng? Ngươi thích Bệ hạ, rồi lại không muốn vào cung làm phi tần, chờ đến khi phát hiện mình không còn cơ hội, lại gào lên muốn vào hậu cung, cơ hội sẽ vĩnh viễn không thuộc về ngươi. Nếu như ngươi vẫn còn là con cháu Hoắc gia kiêu ngạo nhiệt thành, phải làm tốt nhiệm vụ của mình, chứ không phải là nghe lệnh ngu ngốc."
"Mặt khác, đời trước ngươi cũng chết trong tay ta không?"
Thân hình thanh niên căng chặt một cái chớp mắt, lại thả lỏng lại.
Trên mặt Cố Ánh Liễu hiện lên tươi cười khó lường, "Yên tâm, cho dù là ngươi, Dung Tích hay là Cố Dịch Sơ, đều trốn không thoát."
-
Nếu giết được đầu sỏ, vậy thì tiến công vào Thịnh Kinh.
Cố Ánh Liễu thân khoác chiến giáp, băng gạc trên cổ còn chưa gỡ ra, gương mặt vẫn chưa khôi phục sắc hồng hoàn toàn, có loại hương vị bệnh tướng quân.
Y ngồi trên tuấn mã, lòng bàn tay hợp với dây thừng, kéo một con tin ra.
"Các ngươi chủ soái tại đây, sao không kêu Dung Tích ra? Ta có lời phải nói với hắn." Cố Ánh Liễu nói với binh lính trên tường thành.
Binh lính do dự mà nhìn thanh niên té ngã trên đất, thật sự không thể nhìn ra đó là Đại tướng quân Hoắc Trừng.
"Cứ bẩm báo cho Dung Tích," Cố Ánh Liễu nhíu nhíu mày, "Cho dù là lừa, thì cũng là bị tả tướng quân của địch lừa, Dung Tích còn có thể trách tội các ngươi?"
Binh lính nghe thấy Cố Ánh Liễu nói, chạy chậm rời khỏi tường thành.
Mười lăm phút sau, Dung Tích thong thả ung dung xuất hiện trên đỉnh thành, liên hoa ngọc quan, cẩm y ngọc khấu, một bộ thái độ nho nhã.
Liên tiếp mấy ngày Hoắc Trừng không xuất hiện, hắn đã tạm thay Hoắc Trừng tiếp quản Hoắc gia quân.
Hiện giờ hắn chỉ cần dọn sạch đồ phiền toái Cố Ánh Liễu này nữa là được.
Đối mặt với nam nhân từng tính kế mình hai lần, Cố Ánh Liễu tự dâng lên cảnh giác trong lòng.
Y cũng phải bình tĩnh, hơn nữa không thể xử trí theo cảm tính.
"Dung Tích," Cố Ánh Liễu kêu, "Hoắc gia quân đầu lĩnh, Hoắc Trừng, ngươi hẳn là nhận thức?"
Dung Tích chần chừ mà nhìn Hoắc Trừng một cái, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, lại có điểm tò mò, tựa hồ khá là khó hiểu khi Hoắc Trừng có thể chịu đựng được nhục nhã này.
"Nếu ngươi không quen biết, có thể gọi binh lính chung quanh thủ thành xuống nhìn một cái, xem có phải là Hoắc Trừng thật không." Cố Ánh Liễu nói.
Dung Tích bẻ vỡ nhẫn ban chỉ bạch ngọc trong tay, vẫn ung dung chờ động tác kế tiếp của Cố Ánh Liễu.
"Dùng tính mạng chủ tướng Hoắc Trừng của các ngươi, đổi mạng Thái hậu nương nương," Cố Ánh Liễu dừng một chút, tiếp tục nói, "Dung Tích, ngươi cảm thấy trao đổi này thế nào?"
Cố Ánh Liễu ngoái đầu nhìn lại thanh niên ngồi trên mặt đất.
Bất luận Dung Tích có đáp ứng hay không, chút mua bán này y đều không lỗ.
Nếu Dung Tích không đáp ứng, vậy là hắn thấy chủ soái chết mà không cứu. Nếu hắn đáp ứng, Dung Tích sẽ không còn lợi thế uy hiếp Tiểu Nhứ Nhi nữa.
Hoắc gia quân không phải được kế thừa dễ dàng như thế, quân tâm là tối kỵ.
Y muốn xem Dung Tích ứng phó như thế nào.
Dung Tích xoay nhẫn trong tay, nhìn thanh niên bên dưới thành.
Hắn không ngờ Cố Ánh Liễu lại có thể nhịn mà không trực tiếp kết liễu Hoắc Trừng luôn, cũng không ngờ y sẽ dùng Hoắc Trừng để trao đổi Thái hậu nương nương.
Cố Ánh Liễu đúng là may mắn, kiếp trước có, kiếp này cũng có.
Chỉ là, về sau, sợ rằng y sẽ không còn được như thế.
"Thái hậu nương nương là tẩu tẩu của ta, giao cho ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không tận tâm đối đãi đâu." Dung Tích nói.
Cố Ánh Liễu cực kỳ bội phục bản lĩnh trợn mắt nói dối của Dung Tích, lúc trước còn lấy tính mạng Hoắc Thái hậu ra uy hiếp y lui binh, giờ đã thoắt cái thành hiếu tử hiền tôn.
"Thái hậu nương nương là mẫu hậu của ta, há lại không tận tâm phụng dưỡng?" Cố Ánh Liễu kéo túm Hoắc Trừng đi lên trước, "Chỉ là ta muốn thấy bà sớm để tận hiếu tâm mà thôi..."
Cố Ánh Liễu ngữ khí tản mạn.
Có cứu được Hoắc Thái hậu thành công hay không, y không quan tâm.
Dùng Hoắc Trừng để đổi lấy Hoắc Thái hậu, chỉ là sợ Tiểu Nhứ Nhi sẽ lo lắng thôi.
"Không nghĩ tới Cố đại nhân tuổi còn trẻ đã có giác ngộ như thế," Dung Tích cười nói, "Cũng đúng, rốt cuộc ngươi cũng là đứa con ngoan, sợ phụ thân sợ tội tự sát nên mang rượu và đồ ăn lão yêu nhất đến gặp lão."
Mây che lấp mặt trời, cờ xí tung bay.
Cách một khoảng cách dài, Cố Ánh Liễu không thấy rõ biểu tình của Dung Tích, thậm chí cũng không biết Dung Tích có lừa y thật không. Lấy bản lĩnh nhìn trộm nhân tâm của Dung Tích, đoán được Cố Vạn Sinh là y giết cũng không khó, chỉ là y không thể xác định, Dung Tích có nắm được chứng cứ giết người của y không.
Cố Ánh Liễu vô cùng hối hận lúc trước không thu dọn sạch sẽ một chút, miễn để cho kẻ khác túm được đuôi cáo.
Khi đó y quá vội vàng, cũng quá ngây thơ cùng xúc động.
Loại chuyện giết người này, tốt nhất là không tự mình động thủ.
Cố Ánh Liễu mặc chiến bào, nốt chu sa giữa mày đỏ thắm như máu, đỉnh mày nhíu chặt, không tiếp lời Dung Tích nói.
Dung Tích bắt được nhược điểm của y rồi. Y giết Mã huyện lệnh, giết Hoắc Trừng, đều không ảnh hưởng cảm tình của y và Dung Nhứ. Nhưng nếu để Dung Nhứ biết y tự tay giết phụ thân, vậy thì không đơn giản là do thủ đoạn quan trường và chiến trường có thể giải thích được.
Cố Vạn Sinh cho dù ngàn sai vạn sai, cũng không đến phiên y động thủ.
Y quá nôn nóng.
-----
-----
Ngọn đèn dầu lay động, hai đôi mắt cách ánh nến mập mờ, giằng co.
Trong lòng Cố Ánh Liễu đột nhiên cảm thấy may mắn, may mà không phải Tiểu Nhứ Nhi dẫn Hoắc Trừng đến đây, nếu không sẽ bị dọa khóc mất.
Thanh niên che lại cổ, dùng hết toàn lực đá một cái.
Hoắc Trừng đã hít phải khí độc, chỉ cần y có thể chống đỡ thì đây chính là sân nhà của y.
Lò sưởi kết hợp với xà hương bốc khói nghi ngút, trong doanh trướng không còn một chút dấu vết đánh nhau nào, giống như vừa rồi bọn họ đều mê sảng, gặp ảo giác.
Cố Ánh Liễu nắm chặt tay, y muốn sống.
Y còn chưa được vui vẻ với Tiểu Nhứ Nhi bao lâu, không thể chết bây giờ được.
Nếu y chỉ có một mình, nhất định sẽ xông lên bổ cho Hoắc Trừng hai đao, đến khi chắc chắn hắn đã chết.
Nhưng y còn có Tiểu Nhứ Nhi, y phải đảm bảo tính mạng của mình trước.
Máu trên cổ tuôn như suối, dường như sinh mệnh cũng theo đó mà bay đi.
Cố Ánh Liễu móc dược từ trong ngực ra, đổ hết lên cổ.
Máu tươi cuối cùng cũng tạm ngưng, y không quay lại xem Hoắc Trừng mà lảo đảo ra khỏi doanh trướng, gọi quân y.
-
Khi Cố Ánh Liễu tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy Dung Nhứ đang ủy khuất sắp khóc.
Y giơ tay lau đi nước mắt của thiếu niên, lại nâng tay cậu lên đặt lên môi mình.
"Khóc cái gì, ta vẫn còn tốt mà." Cố Ánh Liễu nằm trên giường, môi tái nhợt.
"Tốt chỗ quái nào?" Dung Nhứ lau nước mắt.
Cậu không nên ra cái chủ ý điên khùng này.
Cốt truyện trong sách đã hoàn toàn thay đổi rồi, Cố Ánh Liễu không ở bên cạnh ba tên công mà lại thích cậu, chẳng lẽ Hoắc Trừng lại vẫn thích Cố Ánh Liễu sao?
Đời này của bọn họ là kẻ thù, binh khí tương hướng, cho dù Hoắc Trừng có ký ức đời trước thì cũng không thể đảm bảo cảm tình đó sẽ kéo dài đến đời này. Nói không chừng hắn có có suy nghĩ ăn không được thì đạp đổ, là cậu quá ngây thơ.
Đôi mắt Dung Nhứ sưng đỏ, còn may Ánh Liễu không nguy hiểm tính mạng, bằng không cậu cũng không biết mình sống tiếp thế nào.
"Còn sống, là tốt." Cố Ánh Liễu bảo đảm với Dung Nhứ, "Lần sau ta nhất định sẽ không hành động xúc động, bất luận thế nào cũng sẽ không lấy tính mạng mình ra đánh cược"
"Thật không?" Thanh âm nức nở của Dung Nhứ ngừng lại, không hề chớp mắt mà nhìn y.
"Đương nhiên là thật, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa?" Cố Ánh Liễu bắt được tay Dung Nhứ, "Ta muốn ôm ôm ngươi."
"Ngươi lừa rồi, còn lừa rất nhiều lần." Dung Nhứ bĩu môi, cởi giày vớ ra ngồi lên ôm lấy Cố Ánh Liễu.
Cố Ánh Liễu hít sâu hương vị trên người thiếu niên, tràn đầy lồng ngực.
Chiến trường là sóng quỷ vân quyệt sát tràng.
Quan trường ngươi lừa ta gạt, sự chú ý chỉ có tác dụng trong một khoảng, chú ý chứng cứ, chú ý tên tuổi, còn có thời gian để chuẩn bị và phản kích, thậm chí có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Nhưng chiến trường thuốc súng đạn bạc, không cần thủ đoạn, chỉ có kết quả.
Y đoán sai tính tình Hoắc Trừng, không nhìn thấu ý định của hắn, bị hắn làm cho trọng thương một phen.
Cùng một sai lầm, y tuyệt đối không phạm lần hai.
Trong lòng Cố Ánh Liễu suy đoán hướng đi tiếp theo của Dung Tích, hắn đang nghĩ gì?
Hoắc Trừng một mình đến địch doanh ám sát y, sau lưng có phải là có bút tích của hắn không, có lẽ hắn cũng không đoán được kết quả này của y và Hoắc Trừng.
Y ở trước mặt Dung Tích giống như một tiểu trong suốt, Dung Tích biết ý đồ của y, dự đoán được động tác của y, thậm chí, nếu không phải trong lòng y có Tiểu Nhứ Nhi, nói không chừng đã thật sự đồng quy vu tận với Hoắc Trừng.
Tiết trời mùa hạ oi bức, bên ngoài bắt đầu mưa tầm tã.
Hạt mưa rơi vào doanh trướng keng keng rung động, bên trong mờ mịt ẩm ướt.
Cố Ánh Liễu ôm lấy thiếu niên, cái hôn lạnh lẽo rơi xuống đỉnh đầu cậu.
Y còn rất nhiều thứ muốn học, không thể tùy hứng mà làm.
Từ đáy lòng Cố Ánh Liễu cảm thấy rất ngọt ngào, ngày mưa phiền phức, có thể ôm ấp âu yếm thiếu niên ngủ trưa.
"...... Ánh Liễu." Tay Dung Nhứ đặt lên hông thanh niên, "Ngươi tính toán xử trí Hoắc Trừng như thế nào?"
Cố Ánh Liễu: "Hắn hiện tại ở đâu?"
"Tiểu Ngũ khóa hắn trong doanh trướng phạm nhân," Dung Nhứ nhẹ giọng nói chuyện với Cố Ánh Liễu, "Hắn trúng hợp xà hương, không còn mấy ngày sống nữa, Dung Tích bên kia cũng không cho người tới tìm, kỳ quái."
"Ừ." Cố Ánh Liễu không ngạc nhiên chút nào.
Tất thảy đều là dự kiến của Dung Tích, chẳng qua y còn sống, Hoắc Trừng kéo dài hơi tàn, tin tức này mới là bất ngờ với Dung Tích.
Luận mưu kế, y không bằng Dung Tích.
Luận võ lực, y không bằng Hoắc Trừng.
Cố Ánh Liễu rũ mắt nhìn thiếu niên ngoan mềm, y chỉ có may mắn.
Hoắc Trừng nếu còn sống, vậy gậy ông đập lưng ông đi.
-
Cố Ánh Liễu tĩnh dưỡng hai ngày cuối cùng cũng có thể xuống đất, khuôn mặt tiều tụy cũng từ từ khôi phục lại huyết sắc.
Y đến doanh trướng nhốt Hoắc Trừng, cúi người nhìn thiếu niên tướng quân từng khí phách hăng hái của thành Thịnh Kinh.
Thanh niên bị nhốt trong lồng sắt, tóc tai lộn xộn, dường như mất đi sinh khí.
"Hoắc Trừng." Cố Ánh Liễu đem ghế dựa đến trước người Hoắc Trừng, "Ta còn chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của ngươi."
"Muốn giết cứ giết." Hoắc Trừng trừng mắt nhìn y, đáy mắt tràn đầy tơ máu.
"Ta chỉ là cảm khái một câu thôi, không có ý định nhục nhã ngươi." Cố Ánh Liễu lấy ra thiết điều để ở hàm dưới của hắn, "Nếu ta là ngươi, liền cắn lưỡi tự sát."
Cố Ánh Liễu nhìn thanh niên bị khoét hết một lỗ thủng to lớn ở yết hồi, thu hồi thiết điều.
"Ngươi đang đợi ai? Chờ Bệ hạ tới gặp ngươi sao?"
Hoắc Trừng rũ mắt, không nói một lời.
"Ngài sẽ không tới," Cố Ánh Liễu nói, "Ta không quan tâm kiếp trước ta và ngươi có gút mắc gì, nhưng những thứ đấy tốt nhất là ngươi đừng nhắc lại, nếu không ta đành phải cắt đầu lưỡi của ngươi đi, để ngươi chết không toàn thây."
Hoắc Trừng: "Ta thua, ta thua không nhìn ra ngươi nhẫn, ngươi trang. Đời trước ngươi và ta xác thật từng có duyên phận, Dung Tích cũng có, thậm chí tên đệ đệ ruột kia cũng từng hưởng qua tư vị ngươi. Cố Ánh Liễu, loại người dơ bẩn như ngươi sao xứng đôi với Bệ hạ?"
Cố Ánh Liễu: "Ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng? Ngươi thích Bệ hạ, rồi lại không muốn vào cung làm phi tần, chờ đến khi phát hiện mình không còn cơ hội, lại gào lên muốn vào hậu cung, cơ hội sẽ vĩnh viễn không thuộc về ngươi. Nếu như ngươi vẫn còn là con cháu Hoắc gia kiêu ngạo nhiệt thành, phải làm tốt nhiệm vụ của mình, chứ không phải là nghe lệnh ngu ngốc."
"Mặt khác, đời trước ngươi cũng chết trong tay ta không?"
Thân hình thanh niên căng chặt một cái chớp mắt, lại thả lỏng lại.
Trên mặt Cố Ánh Liễu hiện lên tươi cười khó lường, "Yên tâm, cho dù là ngươi, Dung Tích hay là Cố Dịch Sơ, đều trốn không thoát."
-
Nếu giết được đầu sỏ, vậy thì tiến công vào Thịnh Kinh.
Cố Ánh Liễu thân khoác chiến giáp, băng gạc trên cổ còn chưa gỡ ra, gương mặt vẫn chưa khôi phục sắc hồng hoàn toàn, có loại hương vị bệnh tướng quân.
Y ngồi trên tuấn mã, lòng bàn tay hợp với dây thừng, kéo một con tin ra.
"Các ngươi chủ soái tại đây, sao không kêu Dung Tích ra? Ta có lời phải nói với hắn." Cố Ánh Liễu nói với binh lính trên tường thành.
Binh lính do dự mà nhìn thanh niên té ngã trên đất, thật sự không thể nhìn ra đó là Đại tướng quân Hoắc Trừng.
"Cứ bẩm báo cho Dung Tích," Cố Ánh Liễu nhíu nhíu mày, "Cho dù là lừa, thì cũng là bị tả tướng quân của địch lừa, Dung Tích còn có thể trách tội các ngươi?"
Binh lính nghe thấy Cố Ánh Liễu nói, chạy chậm rời khỏi tường thành.
Mười lăm phút sau, Dung Tích thong thả ung dung xuất hiện trên đỉnh thành, liên hoa ngọc quan, cẩm y ngọc khấu, một bộ thái độ nho nhã.
Liên tiếp mấy ngày Hoắc Trừng không xuất hiện, hắn đã tạm thay Hoắc Trừng tiếp quản Hoắc gia quân.
Hiện giờ hắn chỉ cần dọn sạch đồ phiền toái Cố Ánh Liễu này nữa là được.
Đối mặt với nam nhân từng tính kế mình hai lần, Cố Ánh Liễu tự dâng lên cảnh giác trong lòng.
Y cũng phải bình tĩnh, hơn nữa không thể xử trí theo cảm tính.
"Dung Tích," Cố Ánh Liễu kêu, "Hoắc gia quân đầu lĩnh, Hoắc Trừng, ngươi hẳn là nhận thức?"
Dung Tích chần chừ mà nhìn Hoắc Trừng một cái, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, lại có điểm tò mò, tựa hồ khá là khó hiểu khi Hoắc Trừng có thể chịu đựng được nhục nhã này.
"Nếu ngươi không quen biết, có thể gọi binh lính chung quanh thủ thành xuống nhìn một cái, xem có phải là Hoắc Trừng thật không." Cố Ánh Liễu nói.
Dung Tích bẻ vỡ nhẫn ban chỉ bạch ngọc trong tay, vẫn ung dung chờ động tác kế tiếp của Cố Ánh Liễu.
"Dùng tính mạng chủ tướng Hoắc Trừng của các ngươi, đổi mạng Thái hậu nương nương," Cố Ánh Liễu dừng một chút, tiếp tục nói, "Dung Tích, ngươi cảm thấy trao đổi này thế nào?"
Cố Ánh Liễu ngoái đầu nhìn lại thanh niên ngồi trên mặt đất.
Bất luận Dung Tích có đáp ứng hay không, chút mua bán này y đều không lỗ.
Nếu Dung Tích không đáp ứng, vậy là hắn thấy chủ soái chết mà không cứu. Nếu hắn đáp ứng, Dung Tích sẽ không còn lợi thế uy hiếp Tiểu Nhứ Nhi nữa.
Hoắc gia quân không phải được kế thừa dễ dàng như thế, quân tâm là tối kỵ.
Y muốn xem Dung Tích ứng phó như thế nào.
Dung Tích xoay nhẫn trong tay, nhìn thanh niên bên dưới thành.
Hắn không ngờ Cố Ánh Liễu lại có thể nhịn mà không trực tiếp kết liễu Hoắc Trừng luôn, cũng không ngờ y sẽ dùng Hoắc Trừng để trao đổi Thái hậu nương nương.
Cố Ánh Liễu đúng là may mắn, kiếp trước có, kiếp này cũng có.
Chỉ là, về sau, sợ rằng y sẽ không còn được như thế.
"Thái hậu nương nương là tẩu tẩu của ta, giao cho ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không tận tâm đối đãi đâu." Dung Tích nói.
Cố Ánh Liễu cực kỳ bội phục bản lĩnh trợn mắt nói dối của Dung Tích, lúc trước còn lấy tính mạng Hoắc Thái hậu ra uy hiếp y lui binh, giờ đã thoắt cái thành hiếu tử hiền tôn.
"Thái hậu nương nương là mẫu hậu của ta, há lại không tận tâm phụng dưỡng?" Cố Ánh Liễu kéo túm Hoắc Trừng đi lên trước, "Chỉ là ta muốn thấy bà sớm để tận hiếu tâm mà thôi..."
Cố Ánh Liễu ngữ khí tản mạn.
Có cứu được Hoắc Thái hậu thành công hay không, y không quan tâm.
Dùng Hoắc Trừng để đổi lấy Hoắc Thái hậu, chỉ là sợ Tiểu Nhứ Nhi sẽ lo lắng thôi.
"Không nghĩ tới Cố đại nhân tuổi còn trẻ đã có giác ngộ như thế," Dung Tích cười nói, "Cũng đúng, rốt cuộc ngươi cũng là đứa con ngoan, sợ phụ thân sợ tội tự sát nên mang rượu và đồ ăn lão yêu nhất đến gặp lão."
Mây che lấp mặt trời, cờ xí tung bay.
Cách một khoảng cách dài, Cố Ánh Liễu không thấy rõ biểu tình của Dung Tích, thậm chí cũng không biết Dung Tích có lừa y thật không. Lấy bản lĩnh nhìn trộm nhân tâm của Dung Tích, đoán được Cố Vạn Sinh là y giết cũng không khó, chỉ là y không thể xác định, Dung Tích có nắm được chứng cứ giết người của y không.
Cố Ánh Liễu vô cùng hối hận lúc trước không thu dọn sạch sẽ một chút, miễn để cho kẻ khác túm được đuôi cáo.
Khi đó y quá vội vàng, cũng quá ngây thơ cùng xúc động.
Loại chuyện giết người này, tốt nhất là không tự mình động thủ.
Cố Ánh Liễu mặc chiến bào, nốt chu sa giữa mày đỏ thắm như máu, đỉnh mày nhíu chặt, không tiếp lời Dung Tích nói.
Dung Tích bắt được nhược điểm của y rồi. Y giết Mã huyện lệnh, giết Hoắc Trừng, đều không ảnh hưởng cảm tình của y và Dung Nhứ. Nhưng nếu để Dung Nhứ biết y tự tay giết phụ thân, vậy thì không đơn giản là do thủ đoạn quan trường và chiến trường có thể giải thích được.
Cố Vạn Sinh cho dù ngàn sai vạn sai, cũng không đến phiên y động thủ.
Y quá nôn nóng.
-----