Trong lòng Dung Nhứ chỉ có một ý niệm.
Cậu rất muốn gặp y, rất muốn rất muốn.
Thiếu niên không rảnh bận tâm cái gì khác, ý định này đến quá đột ngột lại mạnh mẽ, làm cậu dựa hết vào bản năng chạy đến bên Cố Ánh Liễu.
Dung Nhứ chạy đến cửa doanh trướng thì đứng lại, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Thân hình của thanh niên giấu đằng sau án thư cao lớn, quang ảnh mờ ảo, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một chút góc áo.
Thiếu niên chậm rãi đến vào, mới phát hiện Cố Ánh Liễu đã ngủ rồi.
Thanh niên ghé vào án thư đen nhánh, hai mắt nhắm nghiền, lông mi nhỏ dài, nốt chu sa giữa mày đỏ thắm như máu.
Dung Nhứ đứng bên cạnh án thư, lẳng lặng nhìn y.
Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng Cố Ánh Liễu sẽ hạnh phúc bên cạnh họ đến cuối đời, không ngờ lại là kết cục như thế.
Cho dù là thế giới nguyên bản hay sau khi cậu xuyên qua, Cố Ánh Liễu vẫn luôn luôn sống mệt mỏi, dường như vận mệnh bắt ép y với Cố Dịch Sơ, Dung Tích và Hoắc Trừng phải đấu trí đấu dũng, từng bước thoát khỏi cửa tử.
Thanh niên giật giật cổ đã cứng đờ, quay đầu nhìn thấy Dung Nhứ, khóe miệng cong lên không tự chủ, "Chẳng lẽ ta còn chưa tỉnh?"
Cố Ánh Liễu lại nỉ non gọi tên của cậu, "Tiểu Nhứ Nhi......"
Dung Nhứ: "Ta ở đây."
Cố Ánh Liễu ôm chầm eo của cậu, để cậu ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cậu.
Nửa tức sau, y mới buông thiếu niên ra, "Sao lại khóc?"
Dung Nhứ lắc lắc đầu, ôm chặt Cố Ánh Liễu, muốn nói cái gì đó, chung quy lại không có mở miệng.
Cố Ánh Liễu: "Có phải Cố Dịch Sơ bắt nạt ngươi không?"
Dung Nhứ: "Không có."
Cố Ánh Liễu: "Vậy tại sao lại khóc?"
Dung Nhứ: "Mơ thấy ngươi không thích ta, thích người khác."
Cố Ánh Liễu nâng eo thiếu niên lên, để cậu ngồi hoàn toàn lên đùi mình, "Nói cái gì ngốc vậy."
Y hận không thể mổ tim mình ra cho cậu xem, không còn một chỗ trống nào để dành cho người khác.
Chỉ có cậu.
Dung Nhứ: "Hừ, nam nhân ai chẳng nói thế, chỉ có ta ngốc mới bị ngươi lừa."
Cố Ánh Liễu: "......"
Dung Nhứ: "Ngươi phải nói, thích nhất Tiểu Nhứ Nhi, ta không nhìn người khác, tên cũng không nhớ đầy đủ."
Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Ừm, không phải thích nhất, là chỉ thích."
Dung Nhứ: "Ngươi học nhanh thế làm gì? Ta lại thành hẹp hòi."
Cố Ánh Liễu: "Là do Tiểu Nhứ Nhi dạy tốt."
Dung Nhứ: "Hứ."
Cố Ánh Liễu cầm ghế mềm ra cho thiếu niên ngồi, lại rút ra mấy quyển thoại bản đặt trước người thiếu niên, bản thân ngồi lại án thư xem tấu chương.
Dung Nhứ cẩn thận nhìn nhìn cái ghế mềm kia, "Lần trước ta đến, ngươi còn nói không có ghế cho ta ngồi."
Thân hình Cố Ánh Liễu cứng đờ một lát, mặt không đổi sắc nói, "Lần trước sau khi ngươi nói, ta liền cho người làm thêm ghế mềm."
Dung Nhứ hồ nghi: "Thật vậy chăng?"
Cố Ánh Liễu: "Ừm."
Có thiếu niên ở bên, Cố Ánh Liễu luôn cảm thấy phá lệ an tâm, tốc độ phê tấu chương cũng đẩy nhanh, hơn một canh giờ đã xong.
Dung Nhứ chống khuỷu tay nhìn thanh niên, "Có mệt hay không? Ta bóp vai cho ngươi nhé."
Cố Ánh Liễu: "Không mệt, thậm chí còn có thể làm chuyện khác."
Dung Nhứ: "Ngươi bớt lưu manh......"
Cố Ánh Liễu: "Ta định nói là tản bộ, ngươi tưởng là gì?"
Dung Nhứ: "......"
Thiếu niên bị Cố Ánh Liễu nắm tay đi ra ngoài quân trướng.
Dung Nhứ nhìn tàn sắc đỏ cam phía tây, giống như đã lâu lắm rồi cậu không được thả lỏng đi bộ nói chuyện phiếm với thanh niên.
Cố Ánh Liễu: "Chờ chúng ta đánh hạ xong thành Thịnh Kinh, ngươi có thể thoải mái dễ chịu mà nằm trên nóc hoàng cung ngói lưu ly xem hoàng hôn."
Dung Nhứ: "Ta quên nói với ngươi một chuyện. Cố Dịch Sơ nói, sau khi Dung Tích đã chết, ngươi ôm về một gốc cây quân tử lan màu hồng, đất bên trong còn có mùi máu tươi."
Cố Ánh Liễu: "Quân tử lan?"
Dung Nhứ: "Ngươi thích quân tử lan sao? Chờ ta có tiền, sẽ đưa ngươi một chậu quân tử lan."
Giờ cậu nghèo còn hơn ăn xin.
Cố Ánh Liễu dắt tay thiếu niên, "Không thích."
Dung Nhứ gãi gãi đầu, "Chuyện kia cũng kỳ quái."
Cố Ánh Liễu: "Luôn có nguyên do, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa."
......
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, bên ngoài quân doanh xuất hiện một vị tự xưng là quan viên trốn khỏi thành Thịnh Kinh.
Cố Ánh Liễu lập tức tiếp đãi hắn, đây chính là đệ nhất khách quý của chiêu quan đài, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt.
Mặc kệ người đến là địch hay hữu, cứ phải cho hắn xem thái độ của mình đã.
Cố Ánh Liễu mở tiệc khoản đãi ở trong quân trướng, Dung Nhứ cũng ngồi xuống bên cạnh y.
Sau chính ngộ, Dung Nhứ liền đặc biệt dính y, lúc nào cũng đòi dính lấy y.
Cố Ánh Liễu đương nhiên hưởng thụ, y và Dung Nhứ song song ngồi, dựa lưng ra sau một chút, đôi tay không ngừng gắp đồ ăn cho Dung Nhứ.
Ngồi ở hạ đầu cao từ thị lang thấy vậy bộ dáng, không trải qua líu lưỡi.
Cao Từ Thị lang ngồi ở đầu bên kia nhìn thấy vậy, không khỏi líu lưỡi.
Trước khi hắn tới, Nhiếp Chính Vương đã nói qua với hắn, hiện giờ Cố Ánh Liễu nắm quyền to nhất, Tiểu Hoàng đế chỉ là con rối vui chơi thôi.
Mà Cố Ánh Liễu, Cố đại nhân đang ân cần phụng dưỡng vị hoàng đế nhỏ này còn không có một tí bất mãn, ngược lại còn thích thú ra trò.
Nếu nói đây là diễn, vậy thì kỹ thuật diễn xuất của Cố Ánh Liễu phải gọi là lô hỏa thuần thanh.
(Lô hỏa thuần thanh: cực kỳ điêu luyện)
Cao Từ Thị lang trước tiên vấn an Dung Nhứ, lại kính cậu một chén rượu.
Bệ hạ đón gió tẩy trần cho hắn, quyền thần cũng đang ngồi cùng một mâm, có thể nói là cho hắn đủ mặt mũi.
"Nghe nói bên trong thành Thịnh Kinh đề phòng nghiêm ngặt, ngươi chạy ra ngoài bằng cách nào?" Dung Nhứ nhấp một ngụm rượu Cố Ánh Liễu đút mình, lại ăn một miếng thịt heo nướng y đút, hàm hồ hỏi.
Cậu đẩy đẩy tay Cố Ánh Liễu, nghiêng đầu nói với y, "Không ăn nổi nữa."
Cố Ánh Liễu: "Vậy chờ chút lại ăn, Bệ hạ quá gầy."
Tay y đặt trên bụng nhỏ của thiếu niên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cao Từ Thị lang khụ khụ, "Thần hối lộ binh lính thủ thành, bảo gã lưu lại cho thần một cái cửa hở, rồi thần chạy ta."
Dung Nhứ có chút giật mình: "Dễ hối lộ đến vậy sao?"
Nghe nói chìa khóa thủ thành không nằm trong tay thủ vệ, phải xin chỉ thị của quan thượng cấp mới có thể có được chìa khóa.
Hơn nữa cột gỗ trụ trước cửa thành rất cồng kềnh, muốn đẩy ra chắc chắn sẽ gây động tĩnh lớn, không ngờ lại dễ dàng ra khỏi thành Thịnh Kinh như vậy.
Cố Ánh Liễu: "Cao gia ở Thịnh Kinh dây mơ rễ má, có thế lực lớn chẳng có gì lạ."
Dung Nhứ lại bị nghẹn một miệng thịt nướng.
Cậu mơ hồ đáp lại, tỏ vẻ mình biết rồi.
Thanh niên nhìn bộ dáng cậu nhấm nháp đồ ăn, nhất thời ngứa ngáy khó nhịn, nhéo nhéo eo của thiếu niên, lần mò xuống.
Trong doanh trướng mọi người lại tán gẫu một hồi, sôi nổi ủng hộ Cao Từ thị lang bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Bởi vì gần đây khó có được giờ phút an nhàn thế này, lại có rượu đưa ddaayrm mọi người thật đúng là uống đến tận hứng.
Cố Ánh Liễu đề Cao Từ Thị lang thành tứ phẩm quan thị lang, ai cũng không có ý kiến.
Trong lòng mọi người rõ ràng, đây là ban cho con cua chứ miếng bánh gì.
Sau tiệc rượu, bàn ghế hỗn loạn.
Dung Nhứ đã say đến đầu óc đặc sệt như hồ dính, dựa vào vai Cố Ánh Liễu nghỉ ngơi.
Cậu bị chặn ngang bế lên, ôm về doanh trướng nghỉ ngơi.
"Không cần ôm, ta không phải...... Tiểu hài tử." Dung Nhứ nói.
"Ừ, ngươi là Tiểu Nhứ Nhi."
"Không ôm, mất mặt." Dung Nhứ bắt đầu đỏ mặt.
"Không mất mặt. Bệ hạ ở trong hoàng cung có xe liễn, ở ngoài hoàng cung không có xe liễn, thần cõng là rất bình thường."
Hai mắt Dung Nhứ ửng đỏ, mở to mắt nhìn thanh niên: "Thật không?"
Cố Ánh Liễu: "Thật sự."
Dung Nhứ cảm thấy mỹ mãn chui vào lồng ngực Cố Ánh Liễu, "Tay đừng có đặt loạn."
Cố Ánh Liễu: "Chỗ khác không đỡ được."
Dung Nhứ suy tư sau một lúc lâu không biết trả lời kiểu gì, "Ò."
Ánh trăng lạc khắp mặt đất, Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên về doanh trướng.
Thanh niên giương mắt nhìn trăng sáng trên trời, chỉ cảm thấy nội tâm tràn ngập hạnh phúc vui vẻ.
Tiểu Nhứ Nhi của y.
-
Sau khi Cao Từ thăng chức thành quan tứ phẩm, bắt đầu chủ quản nhân sự.
Cố Ánh Liễu nhìn hắn đăng báo người được chọn cùng cương vị, cũng không gọi là nhìn lầm.
Cố Ánh Liễu: "Ngươi tới đây cũng đã ba bốn ngày, có chỗ nào không thích ứng không?"
Cao thị lang trả lời, "Cũng không."
Cố Ánh Liễu: "Thế thì tốt."
Y biết đây tám chín phần mười là người của Dung Tích, nhưng y không thể không nhận.
Nếu y không nhận, quan lớn lẫn quý tộc bên trong Thịnh Kinh không quan tâm Cao Thị lang là thuộc phe nào, họ chỉ biết hoảng loạn, sợ hãi sau khi Thịnh Kinh bị hạ sẽ không có chỗ an thân, kiên định chạy về phía Dung Tích.
Đến thời gian cơm trưa, binh lính phụng dưỡng Cao Thị lang mang tin đến.
—— Cao Thị lang đột phát bệnh tật qua đời.
Cố Ánh Liễu ngẩn ra, chợt cong khóe miệng, hóa ra là thế à?
Cậu rất muốn gặp y, rất muốn rất muốn.
Thiếu niên không rảnh bận tâm cái gì khác, ý định này đến quá đột ngột lại mạnh mẽ, làm cậu dựa hết vào bản năng chạy đến bên Cố Ánh Liễu.
Dung Nhứ chạy đến cửa doanh trướng thì đứng lại, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Thân hình của thanh niên giấu đằng sau án thư cao lớn, quang ảnh mờ ảo, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một chút góc áo.
Thiếu niên chậm rãi đến vào, mới phát hiện Cố Ánh Liễu đã ngủ rồi.
Thanh niên ghé vào án thư đen nhánh, hai mắt nhắm nghiền, lông mi nhỏ dài, nốt chu sa giữa mày đỏ thắm như máu.
Dung Nhứ đứng bên cạnh án thư, lẳng lặng nhìn y.
Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng Cố Ánh Liễu sẽ hạnh phúc bên cạnh họ đến cuối đời, không ngờ lại là kết cục như thế.
Cho dù là thế giới nguyên bản hay sau khi cậu xuyên qua, Cố Ánh Liễu vẫn luôn luôn sống mệt mỏi, dường như vận mệnh bắt ép y với Cố Dịch Sơ, Dung Tích và Hoắc Trừng phải đấu trí đấu dũng, từng bước thoát khỏi cửa tử.
Thanh niên giật giật cổ đã cứng đờ, quay đầu nhìn thấy Dung Nhứ, khóe miệng cong lên không tự chủ, "Chẳng lẽ ta còn chưa tỉnh?"
Cố Ánh Liễu lại nỉ non gọi tên của cậu, "Tiểu Nhứ Nhi......"
Dung Nhứ: "Ta ở đây."
Cố Ánh Liễu ôm chầm eo của cậu, để cậu ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cậu.
Nửa tức sau, y mới buông thiếu niên ra, "Sao lại khóc?"
Dung Nhứ lắc lắc đầu, ôm chặt Cố Ánh Liễu, muốn nói cái gì đó, chung quy lại không có mở miệng.
Cố Ánh Liễu: "Có phải Cố Dịch Sơ bắt nạt ngươi không?"
Dung Nhứ: "Không có."
Cố Ánh Liễu: "Vậy tại sao lại khóc?"
Dung Nhứ: "Mơ thấy ngươi không thích ta, thích người khác."
Cố Ánh Liễu nâng eo thiếu niên lên, để cậu ngồi hoàn toàn lên đùi mình, "Nói cái gì ngốc vậy."
Y hận không thể mổ tim mình ra cho cậu xem, không còn một chỗ trống nào để dành cho người khác.
Chỉ có cậu.
Dung Nhứ: "Hừ, nam nhân ai chẳng nói thế, chỉ có ta ngốc mới bị ngươi lừa."
Cố Ánh Liễu: "......"
Dung Nhứ: "Ngươi phải nói, thích nhất Tiểu Nhứ Nhi, ta không nhìn người khác, tên cũng không nhớ đầy đủ."
Cố Ánh Liễu mỉm cười, "Ừm, không phải thích nhất, là chỉ thích."
Dung Nhứ: "Ngươi học nhanh thế làm gì? Ta lại thành hẹp hòi."
Cố Ánh Liễu: "Là do Tiểu Nhứ Nhi dạy tốt."
Dung Nhứ: "Hứ."
Cố Ánh Liễu cầm ghế mềm ra cho thiếu niên ngồi, lại rút ra mấy quyển thoại bản đặt trước người thiếu niên, bản thân ngồi lại án thư xem tấu chương.
Dung Nhứ cẩn thận nhìn nhìn cái ghế mềm kia, "Lần trước ta đến, ngươi còn nói không có ghế cho ta ngồi."
Thân hình Cố Ánh Liễu cứng đờ một lát, mặt không đổi sắc nói, "Lần trước sau khi ngươi nói, ta liền cho người làm thêm ghế mềm."
Dung Nhứ hồ nghi: "Thật vậy chăng?"
Cố Ánh Liễu: "Ừm."
Có thiếu niên ở bên, Cố Ánh Liễu luôn cảm thấy phá lệ an tâm, tốc độ phê tấu chương cũng đẩy nhanh, hơn một canh giờ đã xong.
Dung Nhứ chống khuỷu tay nhìn thanh niên, "Có mệt hay không? Ta bóp vai cho ngươi nhé."
Cố Ánh Liễu: "Không mệt, thậm chí còn có thể làm chuyện khác."
Dung Nhứ: "Ngươi bớt lưu manh......"
Cố Ánh Liễu: "Ta định nói là tản bộ, ngươi tưởng là gì?"
Dung Nhứ: "......"
Thiếu niên bị Cố Ánh Liễu nắm tay đi ra ngoài quân trướng.
Dung Nhứ nhìn tàn sắc đỏ cam phía tây, giống như đã lâu lắm rồi cậu không được thả lỏng đi bộ nói chuyện phiếm với thanh niên.
Cố Ánh Liễu: "Chờ chúng ta đánh hạ xong thành Thịnh Kinh, ngươi có thể thoải mái dễ chịu mà nằm trên nóc hoàng cung ngói lưu ly xem hoàng hôn."
Dung Nhứ: "Ta quên nói với ngươi một chuyện. Cố Dịch Sơ nói, sau khi Dung Tích đã chết, ngươi ôm về một gốc cây quân tử lan màu hồng, đất bên trong còn có mùi máu tươi."
Cố Ánh Liễu: "Quân tử lan?"
Dung Nhứ: "Ngươi thích quân tử lan sao? Chờ ta có tiền, sẽ đưa ngươi một chậu quân tử lan."
Giờ cậu nghèo còn hơn ăn xin.
Cố Ánh Liễu dắt tay thiếu niên, "Không thích."
Dung Nhứ gãi gãi đầu, "Chuyện kia cũng kỳ quái."
Cố Ánh Liễu: "Luôn có nguyên do, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa."
......
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, bên ngoài quân doanh xuất hiện một vị tự xưng là quan viên trốn khỏi thành Thịnh Kinh.
Cố Ánh Liễu lập tức tiếp đãi hắn, đây chính là đệ nhất khách quý của chiêu quan đài, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt.
Mặc kệ người đến là địch hay hữu, cứ phải cho hắn xem thái độ của mình đã.
Cố Ánh Liễu mở tiệc khoản đãi ở trong quân trướng, Dung Nhứ cũng ngồi xuống bên cạnh y.
Sau chính ngộ, Dung Nhứ liền đặc biệt dính y, lúc nào cũng đòi dính lấy y.
Cố Ánh Liễu đương nhiên hưởng thụ, y và Dung Nhứ song song ngồi, dựa lưng ra sau một chút, đôi tay không ngừng gắp đồ ăn cho Dung Nhứ.
Ngồi ở hạ đầu cao từ thị lang thấy vậy bộ dáng, không trải qua líu lưỡi.
Cao Từ Thị lang ngồi ở đầu bên kia nhìn thấy vậy, không khỏi líu lưỡi.
Trước khi hắn tới, Nhiếp Chính Vương đã nói qua với hắn, hiện giờ Cố Ánh Liễu nắm quyền to nhất, Tiểu Hoàng đế chỉ là con rối vui chơi thôi.
Mà Cố Ánh Liễu, Cố đại nhân đang ân cần phụng dưỡng vị hoàng đế nhỏ này còn không có một tí bất mãn, ngược lại còn thích thú ra trò.
Nếu nói đây là diễn, vậy thì kỹ thuật diễn xuất của Cố Ánh Liễu phải gọi là lô hỏa thuần thanh.
(Lô hỏa thuần thanh: cực kỳ điêu luyện)
Cao Từ Thị lang trước tiên vấn an Dung Nhứ, lại kính cậu một chén rượu.
Bệ hạ đón gió tẩy trần cho hắn, quyền thần cũng đang ngồi cùng một mâm, có thể nói là cho hắn đủ mặt mũi.
"Nghe nói bên trong thành Thịnh Kinh đề phòng nghiêm ngặt, ngươi chạy ra ngoài bằng cách nào?" Dung Nhứ nhấp một ngụm rượu Cố Ánh Liễu đút mình, lại ăn một miếng thịt heo nướng y đút, hàm hồ hỏi.
Cậu đẩy đẩy tay Cố Ánh Liễu, nghiêng đầu nói với y, "Không ăn nổi nữa."
Cố Ánh Liễu: "Vậy chờ chút lại ăn, Bệ hạ quá gầy."
Tay y đặt trên bụng nhỏ của thiếu niên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cao Từ Thị lang khụ khụ, "Thần hối lộ binh lính thủ thành, bảo gã lưu lại cho thần một cái cửa hở, rồi thần chạy ta."
Dung Nhứ có chút giật mình: "Dễ hối lộ đến vậy sao?"
Nghe nói chìa khóa thủ thành không nằm trong tay thủ vệ, phải xin chỉ thị của quan thượng cấp mới có thể có được chìa khóa.
Hơn nữa cột gỗ trụ trước cửa thành rất cồng kềnh, muốn đẩy ra chắc chắn sẽ gây động tĩnh lớn, không ngờ lại dễ dàng ra khỏi thành Thịnh Kinh như vậy.
Cố Ánh Liễu: "Cao gia ở Thịnh Kinh dây mơ rễ má, có thế lực lớn chẳng có gì lạ."
Dung Nhứ lại bị nghẹn một miệng thịt nướng.
Cậu mơ hồ đáp lại, tỏ vẻ mình biết rồi.
Thanh niên nhìn bộ dáng cậu nhấm nháp đồ ăn, nhất thời ngứa ngáy khó nhịn, nhéo nhéo eo của thiếu niên, lần mò xuống.
Trong doanh trướng mọi người lại tán gẫu một hồi, sôi nổi ủng hộ Cao Từ thị lang bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Bởi vì gần đây khó có được giờ phút an nhàn thế này, lại có rượu đưa ddaayrm mọi người thật đúng là uống đến tận hứng.
Cố Ánh Liễu đề Cao Từ Thị lang thành tứ phẩm quan thị lang, ai cũng không có ý kiến.
Trong lòng mọi người rõ ràng, đây là ban cho con cua chứ miếng bánh gì.
Sau tiệc rượu, bàn ghế hỗn loạn.
Dung Nhứ đã say đến đầu óc đặc sệt như hồ dính, dựa vào vai Cố Ánh Liễu nghỉ ngơi.
Cậu bị chặn ngang bế lên, ôm về doanh trướng nghỉ ngơi.
"Không cần ôm, ta không phải...... Tiểu hài tử." Dung Nhứ nói.
"Ừ, ngươi là Tiểu Nhứ Nhi."
"Không ôm, mất mặt." Dung Nhứ bắt đầu đỏ mặt.
"Không mất mặt. Bệ hạ ở trong hoàng cung có xe liễn, ở ngoài hoàng cung không có xe liễn, thần cõng là rất bình thường."
Hai mắt Dung Nhứ ửng đỏ, mở to mắt nhìn thanh niên: "Thật không?"
Cố Ánh Liễu: "Thật sự."
Dung Nhứ cảm thấy mỹ mãn chui vào lồng ngực Cố Ánh Liễu, "Tay đừng có đặt loạn."
Cố Ánh Liễu: "Chỗ khác không đỡ được."
Dung Nhứ suy tư sau một lúc lâu không biết trả lời kiểu gì, "Ò."
Ánh trăng lạc khắp mặt đất, Cố Ánh Liễu ôm thiếu niên về doanh trướng.
Thanh niên giương mắt nhìn trăng sáng trên trời, chỉ cảm thấy nội tâm tràn ngập hạnh phúc vui vẻ.
Tiểu Nhứ Nhi của y.
-
Sau khi Cao Từ thăng chức thành quan tứ phẩm, bắt đầu chủ quản nhân sự.
Cố Ánh Liễu nhìn hắn đăng báo người được chọn cùng cương vị, cũng không gọi là nhìn lầm.
Cố Ánh Liễu: "Ngươi tới đây cũng đã ba bốn ngày, có chỗ nào không thích ứng không?"
Cao thị lang trả lời, "Cũng không."
Cố Ánh Liễu: "Thế thì tốt."
Y biết đây tám chín phần mười là người của Dung Tích, nhưng y không thể không nhận.
Nếu y không nhận, quan lớn lẫn quý tộc bên trong Thịnh Kinh không quan tâm Cao Thị lang là thuộc phe nào, họ chỉ biết hoảng loạn, sợ hãi sau khi Thịnh Kinh bị hạ sẽ không có chỗ an thân, kiên định chạy về phía Dung Tích.
Đến thời gian cơm trưa, binh lính phụng dưỡng Cao Thị lang mang tin đến.
—— Cao Thị lang đột phát bệnh tật qua đời.
Cố Ánh Liễu ngẩn ra, chợt cong khóe miệng, hóa ra là thế à?