Cố Dịch Sơ bị phản ứng của Dung Nhứ làm cho nghẹn lời, không ngờ bé cưng mà Cố Ánh Liễu si mê lại là một đứa ngốc không hiểu phong tình.
Không sao, ngốc thì vẫn có chỗ hay.
"Bệ hạ, Đế Thuấn có diễm phúc người người hâm mộ, ngài không động tâm sao?" Cố Dịch Sơ nắm lấy tay Dung Nhứ.
Tinh tế mịn màng, như nắm một cái liền gãy.
Dung Nhứ bị dọa cho da gà da vịt nổi rần rần, giả vờ bình tĩnh đẩy Cố Dịch Sơ ra.
"Cô không có hứng thú với ngươi."
Đừng nói cậu không thích nam nhân, có thích thì cũng phải thích người như Cố Ánh Liễu, loại người biến thái địt nhau như khỉ giống Cố Dịch Sơ ai thèm.
Gì mà noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, còn không phải là đánh chủ ý lên cậu.
Cậu còn lâu mới tin Cố Dịch Sơ đồng ý làm người bên dưới.
"Bệ hạ, ngài ở lâu trong thâm cung, a huynh lại không có kinh nghiệm, đương nhiên không thể gợi lên khoái cảm sâu bên trong ngài," Cố Dịch Sơ mặt dày hơn thớt, "Không bằng ngài thử xem ta có chỗ nào tốt hơn..."
Cố Dịch Sơ còn chưa dứt lời, tay đã hướng xuống phía dưới Dung Nhứ.
Tiểu Hoàng đế là một bé hổ giấy, không có nửa điểm uy hiếp.
Dung Nhứ không kịp phòng bị mà bị cậu ta nắm lấy chiêm chiếp, trong nháy mắt liền nảy lên giận dữ, con ngươi bị ánh nến u ám chiếu vào, thanh triệt sáng trong.
"Má mày!!!"
Dung Nhứ tức điên, bình thường không bao giờ nói tục cũng phải chửi bậy.
Là người một nhà mà lại chênh lệnh dữ vậy sao?! Cố Vạn Sinh thì ăn hối lộ trái pháp luật, Cố Dịch Sơ điên khùng không cản được, Cố Ánh Liễu đã sống như thế nào giữa hoàn cảnh này vậy?!
Tiếng bước chân đã đến sát cửa phòng, Dung Nhứ vừa nghe liền biết Cố Ánh Liễu đã trở về.
Cậu hiện giờ không hề muốn nhìn thấy tên biến thái Cố Dịch Sơ này, đầu óc đúng là có vấn đề, vừa mới gặp mặt đã muốn ngủ cậu.
"Ánh Liễu." Dung Nhứ nhảy dựng lên mở cửa phòng.
"Hức hức......" Cố Dịch Sơ nhỏ giọng khóc nức nở.
Dung Nhứ buồn bực, quay đầu đã thấy Cố Dịch Sơ đã cởi nửa áo sam mà quỳ gối bên bàn gỗ, vành mắt đỏ bừng.
Gì vậy trời?
"Không liên quan đến Dung công tử, đệ chỉ định đến hỏi xem Dung công tử có yêu cầu gì không, ai biết lại chọc phải Dung công tử..." Cố Dịch Sơ khóc thương tâm, trông như một con thỏ yếu ớt nhu nhược.
Dung Nhứ không ngờ rằng mình đã xuyên qua thành hoàng đế, không chỉ phải chạy theo cốt truyện quyền mưu, mà còn phải đi diễn kịch bản trạch đấu hả...
Cậu là Hoàng đế cơ mà, không phải là người khác nên tìm cậu tranh sủng sao?!
"Đi ra ngoài!" Cố Ánh Liễu lạnh giọng nói.
Cố Dịch Sơ trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Cố Ánh Liễu, "A huynh, huynh trước kia không phải như thế."
"Mặc lại quần áo đi ra ngoài, đừng để ta nói lần thứ hai." Cố Ánh Liễu chau mày.
Cố Dịch Sơ kéo quần áo, ngượng ngùng xoắn xít mà ra khỏi phòng.
"Ta không làm gì cậu ta hết......" Dung Nhứ nhanh chóng giải thích.
"Ta biết," Cố Ánh Liễu ôm cậu ngồi vào mép giường, "Nó có bắt nạt ngươi không?"
Dung Nhứ lộ vẻ mặt khó xử, Cố Dịch Sơ cầm lấy chỗ ấy của cậu là có bắt nạt không?
Thiếu niên lắc lắc đầu, chuyện này nói ra xấu hổ chết mất.
"Tiểu Nhứ Nhi, chúng ta là bằng hữu," Cố Ánh Liễu áp xuống dục vọng bạo ngược, "Giữa bằng hữu không nên giấu nhau điều gì, đúng không?"
Dung Nhứ nuốt nuốt nước miếng, hoang mang rối loạn mà ôm lấy Cố Ánh Liễu, cảm xúc phập phồng của thanh niên quả nhiên giảm bớt không ít.
"Không có chuyện gì đâu."
"Nó làm gì ngươi?" Cố Ánh Liễu bình tĩnh trở lại, bắt đầu cởi áo Dung Nhứ.
Y không thể dọa Tiểu Nhứ Nhi.
"Ta......" Dung Nhứ xấu hổ đến vành tai đỏ bừng.
"Bệ hạ không muốn nói, thần cũng không thể cưỡng cầu," Cố Ánh Liễu cởi đai lưng của Dung Nhứ, "Là thần si tâm vọng tưởng, nghĩ rằng Bệ hạ thật sự muốn làm bạn với thần."
Dung Nhứ nắm lấy tay Cố Ánh Liễu, chỉ vì chuyện này mà làm Cố Ánh Liễu tức giận thì không đáng tí nào.
Lại nói, cậu cũng coi thường Cố Dịch Sơ, vừa lúc mượn việc này để Cố Ánh Liễu xa cách cậu ta.
"Cậu ta muốn ngủ với ta."
Bàn tay Cố Ánh Liễu bị y nắm chặt đến trắng bệnh, chỉ dựa vào cậu ta, cũng xứng?
Tiểu Nhứ Nhi của y, ai cũng không xứng.
"Còn gì không?" Cố Ánh Liễu tiếp tục hỏi, y cởi áo Dung Nhứ, cẩn thận nhìn xem có vết thương nào không.
"A?" Dung Nhứ tưởng là nói thế là xong rồi, không ngờ Cố Ánh Liễu lại nhạy bén thế.
"Để ta xem." Cố Ánh Liễu làm bộ muốn cởi luôn cả trung y mỏng manh của cậu.
Dung Nhứ vội vàng nắm lại cổ áo chính mình, "Cậu ta nắm phía dưới của ta..."
Thanh niên điệt lệ dưới ánh đèn tối tăm trong phòng càng có vẻ thần bí khó lường, Dung Nhứ không nhìn thấy Cố Ánh Liễu có giận hay không, nhưng cậu vẫn biết y đang rất giận.
"Dù sao cũng đều là nam nhân, ta không sao thật mà, chỉ là thấy cậu ta phiền phức thôi." Dung Nhứ tiếp tục nói.
"Ừm," Cố Ánh Liễu ngữ điệu trầm ổn, "Ta sẽ dạy dỗ lại nó."
"Cậu ta phong lưu như thế, lại còn...... có vô số hồng nhan tri kỷ, ngươi đừng có để ý đến cậu ta." Dung Nhứ túm chặt ống tay áo Cố Ánh Liễu, yếu ớt cáo trạng với Cố Ánh Liễu.
Cậu chưa nói xấu người nào sau lưng bao giờ, có chút hơi hơi hả hê.
Cố Ánh Liễu cảm thấy lời Dung Nhứ nói có vấn đề, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
"Bị nắm đau sao?" Cố Ánh Liễu không kìm được nữa, mổ nhẹ lên mặt Dung Nhứ.
"Không đau." Dung Nhứ ngước mắt.
"Để ta xem," Cố Ánh Liễu ân cần dụ dỗ, "Nhỡ Cố Dịch Sơ có bột phấn độc trên tay, sẽ ảnh hưởng đến việc nối dõi của hoàng gia."
Dung Nhứ bị dọa chít, lại còn thế nữa.
Nghĩ lại thì nơi này là thế giới tiểu thuyết, không có cái gì là không thể.
Trong nhà ánh đèn dầu như hạt đậu, chỉ tiếng cởi quần áo sột sột soạt soạt.
Thiếu niên ngồi trên giường, quần cởi đến mắt cá chân, lộ ra đôi chân thon dài trơn bóng, dương vật hồng hào đáng yêu nằm im giữa hai chân, nhìn non nớt cực kỳ.
Dung Nhứ cởi xong mới hậu tri hậu giác phát hiện, cậu cũng không ở đây thật mà nối dõi này kia, sao phải sợ dương vật bị làm sao.
"Tách chân ra một chút..." Cố Ánh Liễu thở gấp, nói với Dung Nhứ.
"A, được." Dung Nhứ tách hai chân ra, tùy ý để Cố Ánh Liễu quỳ gối giữa hai chân cậu xem xét..
Cố Ánh Liễu nắm lấy mầm thịt nho nhỏ, ánh mắt dừng lại ở trứng dái bên dưới cùng lỗ đít trơn mượt phía sau.
Cổ họng thanh niên lăn lộn, nếu không phải sợ sẽ dọa Tiểu Nhứ Nhi, y muốn ngay lập tức ngậm lấy con cặc nhỏ xinh này bú liếm, muốn ăn thử hương vị của Tiểu Nhứ Nhi.
Lỗ đít của thiếu niên so với tưởng tượng còn đẹp hơn gấp vạn lần, nếp uốn tinh mịn xếp tầng tầng lớp lớp bên nhau, ở giữa lộ ra đường hầm bí ẩn be bé, được bao quanh bởi cặp mông tuyết trắng mềm mại, ngon mắt ngon miệng cực kỳ.
Dương vật của Dung Nhứ bị Cố Ánh Liễu nắm đến ngẩng đầu nhoi lên, thần kinh mẫn cảm bị vây chặt trong lòng bàn tay của Cố Ánh Liễu.
Chóp mũi thanh niên thở ra từng hơi nóng bỏng vào lỗ tiểu của cậu, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào con cặc.
Nóng.
Trán Dung Nhứ toát ra mồ hôi ướt át, Cố Ánh Liễu ghé mặt vào côn thịt trước mặt.
"...... Có.. bị sao không?"
"Chưa xem xong......" Cố Ánh Liễu ấm ách nói.
Ịch nhanh
Không sao, ngốc thì vẫn có chỗ hay.
"Bệ hạ, Đế Thuấn có diễm phúc người người hâm mộ, ngài không động tâm sao?" Cố Dịch Sơ nắm lấy tay Dung Nhứ.
Tinh tế mịn màng, như nắm một cái liền gãy.
Dung Nhứ bị dọa cho da gà da vịt nổi rần rần, giả vờ bình tĩnh đẩy Cố Dịch Sơ ra.
"Cô không có hứng thú với ngươi."
Đừng nói cậu không thích nam nhân, có thích thì cũng phải thích người như Cố Ánh Liễu, loại người biến thái địt nhau như khỉ giống Cố Dịch Sơ ai thèm.
Gì mà noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, còn không phải là đánh chủ ý lên cậu.
Cậu còn lâu mới tin Cố Dịch Sơ đồng ý làm người bên dưới.
"Bệ hạ, ngài ở lâu trong thâm cung, a huynh lại không có kinh nghiệm, đương nhiên không thể gợi lên khoái cảm sâu bên trong ngài," Cố Dịch Sơ mặt dày hơn thớt, "Không bằng ngài thử xem ta có chỗ nào tốt hơn..."
Cố Dịch Sơ còn chưa dứt lời, tay đã hướng xuống phía dưới Dung Nhứ.
Tiểu Hoàng đế là một bé hổ giấy, không có nửa điểm uy hiếp.
Dung Nhứ không kịp phòng bị mà bị cậu ta nắm lấy chiêm chiếp, trong nháy mắt liền nảy lên giận dữ, con ngươi bị ánh nến u ám chiếu vào, thanh triệt sáng trong.
"Má mày!!!"
Dung Nhứ tức điên, bình thường không bao giờ nói tục cũng phải chửi bậy.
Là người một nhà mà lại chênh lệnh dữ vậy sao?! Cố Vạn Sinh thì ăn hối lộ trái pháp luật, Cố Dịch Sơ điên khùng không cản được, Cố Ánh Liễu đã sống như thế nào giữa hoàn cảnh này vậy?!
Tiếng bước chân đã đến sát cửa phòng, Dung Nhứ vừa nghe liền biết Cố Ánh Liễu đã trở về.
Cậu hiện giờ không hề muốn nhìn thấy tên biến thái Cố Dịch Sơ này, đầu óc đúng là có vấn đề, vừa mới gặp mặt đã muốn ngủ cậu.
"Ánh Liễu." Dung Nhứ nhảy dựng lên mở cửa phòng.
"Hức hức......" Cố Dịch Sơ nhỏ giọng khóc nức nở.
Dung Nhứ buồn bực, quay đầu đã thấy Cố Dịch Sơ đã cởi nửa áo sam mà quỳ gối bên bàn gỗ, vành mắt đỏ bừng.
Gì vậy trời?
"Không liên quan đến Dung công tử, đệ chỉ định đến hỏi xem Dung công tử có yêu cầu gì không, ai biết lại chọc phải Dung công tử..." Cố Dịch Sơ khóc thương tâm, trông như một con thỏ yếu ớt nhu nhược.
Dung Nhứ không ngờ rằng mình đã xuyên qua thành hoàng đế, không chỉ phải chạy theo cốt truyện quyền mưu, mà còn phải đi diễn kịch bản trạch đấu hả...
Cậu là Hoàng đế cơ mà, không phải là người khác nên tìm cậu tranh sủng sao?!
"Đi ra ngoài!" Cố Ánh Liễu lạnh giọng nói.
Cố Dịch Sơ trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Cố Ánh Liễu, "A huynh, huynh trước kia không phải như thế."
"Mặc lại quần áo đi ra ngoài, đừng để ta nói lần thứ hai." Cố Ánh Liễu chau mày.
Cố Dịch Sơ kéo quần áo, ngượng ngùng xoắn xít mà ra khỏi phòng.
"Ta không làm gì cậu ta hết......" Dung Nhứ nhanh chóng giải thích.
"Ta biết," Cố Ánh Liễu ôm cậu ngồi vào mép giường, "Nó có bắt nạt ngươi không?"
Dung Nhứ lộ vẻ mặt khó xử, Cố Dịch Sơ cầm lấy chỗ ấy của cậu là có bắt nạt không?
Thiếu niên lắc lắc đầu, chuyện này nói ra xấu hổ chết mất.
"Tiểu Nhứ Nhi, chúng ta là bằng hữu," Cố Ánh Liễu áp xuống dục vọng bạo ngược, "Giữa bằng hữu không nên giấu nhau điều gì, đúng không?"
Dung Nhứ nuốt nuốt nước miếng, hoang mang rối loạn mà ôm lấy Cố Ánh Liễu, cảm xúc phập phồng của thanh niên quả nhiên giảm bớt không ít.
"Không có chuyện gì đâu."
"Nó làm gì ngươi?" Cố Ánh Liễu bình tĩnh trở lại, bắt đầu cởi áo Dung Nhứ.
Y không thể dọa Tiểu Nhứ Nhi.
"Ta......" Dung Nhứ xấu hổ đến vành tai đỏ bừng.
"Bệ hạ không muốn nói, thần cũng không thể cưỡng cầu," Cố Ánh Liễu cởi đai lưng của Dung Nhứ, "Là thần si tâm vọng tưởng, nghĩ rằng Bệ hạ thật sự muốn làm bạn với thần."
Dung Nhứ nắm lấy tay Cố Ánh Liễu, chỉ vì chuyện này mà làm Cố Ánh Liễu tức giận thì không đáng tí nào.
Lại nói, cậu cũng coi thường Cố Dịch Sơ, vừa lúc mượn việc này để Cố Ánh Liễu xa cách cậu ta.
"Cậu ta muốn ngủ với ta."
Bàn tay Cố Ánh Liễu bị y nắm chặt đến trắng bệnh, chỉ dựa vào cậu ta, cũng xứng?
Tiểu Nhứ Nhi của y, ai cũng không xứng.
"Còn gì không?" Cố Ánh Liễu tiếp tục hỏi, y cởi áo Dung Nhứ, cẩn thận nhìn xem có vết thương nào không.
"A?" Dung Nhứ tưởng là nói thế là xong rồi, không ngờ Cố Ánh Liễu lại nhạy bén thế.
"Để ta xem." Cố Ánh Liễu làm bộ muốn cởi luôn cả trung y mỏng manh của cậu.
Dung Nhứ vội vàng nắm lại cổ áo chính mình, "Cậu ta nắm phía dưới của ta..."
Thanh niên điệt lệ dưới ánh đèn tối tăm trong phòng càng có vẻ thần bí khó lường, Dung Nhứ không nhìn thấy Cố Ánh Liễu có giận hay không, nhưng cậu vẫn biết y đang rất giận.
"Dù sao cũng đều là nam nhân, ta không sao thật mà, chỉ là thấy cậu ta phiền phức thôi." Dung Nhứ tiếp tục nói.
"Ừm," Cố Ánh Liễu ngữ điệu trầm ổn, "Ta sẽ dạy dỗ lại nó."
"Cậu ta phong lưu như thế, lại còn...... có vô số hồng nhan tri kỷ, ngươi đừng có để ý đến cậu ta." Dung Nhứ túm chặt ống tay áo Cố Ánh Liễu, yếu ớt cáo trạng với Cố Ánh Liễu.
Cậu chưa nói xấu người nào sau lưng bao giờ, có chút hơi hơi hả hê.
Cố Ánh Liễu cảm thấy lời Dung Nhứ nói có vấn đề, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
"Bị nắm đau sao?" Cố Ánh Liễu không kìm được nữa, mổ nhẹ lên mặt Dung Nhứ.
"Không đau." Dung Nhứ ngước mắt.
"Để ta xem," Cố Ánh Liễu ân cần dụ dỗ, "Nhỡ Cố Dịch Sơ có bột phấn độc trên tay, sẽ ảnh hưởng đến việc nối dõi của hoàng gia."
Dung Nhứ bị dọa chít, lại còn thế nữa.
Nghĩ lại thì nơi này là thế giới tiểu thuyết, không có cái gì là không thể.
Trong nhà ánh đèn dầu như hạt đậu, chỉ tiếng cởi quần áo sột sột soạt soạt.
Thiếu niên ngồi trên giường, quần cởi đến mắt cá chân, lộ ra đôi chân thon dài trơn bóng, dương vật hồng hào đáng yêu nằm im giữa hai chân, nhìn non nớt cực kỳ.
Dung Nhứ cởi xong mới hậu tri hậu giác phát hiện, cậu cũng không ở đây thật mà nối dõi này kia, sao phải sợ dương vật bị làm sao.
"Tách chân ra một chút..." Cố Ánh Liễu thở gấp, nói với Dung Nhứ.
"A, được." Dung Nhứ tách hai chân ra, tùy ý để Cố Ánh Liễu quỳ gối giữa hai chân cậu xem xét..
Cố Ánh Liễu nắm lấy mầm thịt nho nhỏ, ánh mắt dừng lại ở trứng dái bên dưới cùng lỗ đít trơn mượt phía sau.
Cổ họng thanh niên lăn lộn, nếu không phải sợ sẽ dọa Tiểu Nhứ Nhi, y muốn ngay lập tức ngậm lấy con cặc nhỏ xinh này bú liếm, muốn ăn thử hương vị của Tiểu Nhứ Nhi.
Lỗ đít của thiếu niên so với tưởng tượng còn đẹp hơn gấp vạn lần, nếp uốn tinh mịn xếp tầng tầng lớp lớp bên nhau, ở giữa lộ ra đường hầm bí ẩn be bé, được bao quanh bởi cặp mông tuyết trắng mềm mại, ngon mắt ngon miệng cực kỳ.
Dương vật của Dung Nhứ bị Cố Ánh Liễu nắm đến ngẩng đầu nhoi lên, thần kinh mẫn cảm bị vây chặt trong lòng bàn tay của Cố Ánh Liễu.
Chóp mũi thanh niên thở ra từng hơi nóng bỏng vào lỗ tiểu của cậu, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào con cặc.
Nóng.
Trán Dung Nhứ toát ra mồ hôi ướt át, Cố Ánh Liễu ghé mặt vào côn thịt trước mặt.
"...... Có.. bị sao không?"
"Chưa xem xong......" Cố Ánh Liễu ấm ách nói.
Ịch nhanh